XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA TRONG KHÔNG GIAN TA CÓ VẬT TƯ


Ngày hôm sau, trời sáng, Liễu Tiêu Vân thức dậy.


Lại là một đêm không mộng mị, nàng ngủ rất yên giấc.

Kể từ khi xuyên đến đây, nàng chưa hề cảm thấy khó chịu ở đâu cả.Sau khi rời giường, nàng mới phát hiện Chương thị đang bắt tay làm điểm tâm, còn hai đứa cháu thì đang nô đùa trong sân nhà."Cô ơi, mẹ bảo ăn cơm xong sẽ lên thị trấn tìm cha đấy ạ!" Hai đứa nhóc lăn xăn chạy tới.Liễu Tiêu Vân sờ đầu hai đứa: "Thừa Nam, Thừa Bắc, sau khi đến thị trấn, cô sẽ mua đồ ăn ngon cho hai cháu."Chương thị đã làm điểm tâm xong, gồm cháo dinh dưỡng, bánh bột ngô thập cẩm và dưa muối.Chương thị còn luộc thêm ba quả trứng gà, tẩu ấy đưa cho Liễu Tiêu Vân một quả trước, sau đó mới đưa cho hai đứa con mỗi người một quả trứng gà.Bình thường nhà người khác đều không nỡ ăn trứng gà, ở nhà mà có trứng gà là đem ra chợ bán.Nhìn gương mặt gầy gò của tẩu tử, lòng Liễu Tiêu Vân nhói đau.

Rõ ràng tẩu tử biết nàng có hai thỏi vàng trên tay nhưng vẫn không nỡ ăn một quả trứng gà.Đồ ăn, thức uống trong không gian linh tuyền nhiều vô số kể, ấy vậy mà nàng lại chẳng thể lấy ra.


Chờ lên thị trấn rồi, nàng phải tìm lý do lấy một ít ra mới được."Tẩu tử, tẩu ăn quả trứng gà này đi, buổi sáng muội không hay đói bụng." Nói xong, Liễu Tiêu Vân đưa trứng cho tẩu ấy.Chương thị vẫn tiếp tục húp cháo, ăn dưa muối, không thèm ngước lên nhìn nàng lấy cái nào: "Muội ăn đi, cơm nước xong còn đi thị trấn nữa."Liễu Tiêu Vân không biết nói gì hơn, chỉ đành ăn quả trứng gà luộc.Ăn sáng xong, Chương thị lặng lẽ kéo Liễu Tiêu Vân sang một bên: "Tiểu cô, hai thỏi vàng đó vẫn còn chứ?"Liễu Tiêu Vân bật cười, chạy về phòng phía Tây rồi lấy hai thỏi vàng đó ra từ dưới gối.Chương thị khẽ vỗ ngực nhẹ nhõm: "Muội chờ ở đây, ta đi lấy một cái túi tiền cho muội."Cho hai thỏi vàng vào túi tiền rồi bọc lại bằng một cái túi khác, bấy giờ Chương thị mới yên lòng."Tẩu tử, tẩu cầm theo giấy tờ hộ khẩu luôn đi." Liễu Tiêu Vân bỗng lên tiếng.Chương thị thoáng vẻ ngờ vực: "Đi thị trấn mà mang nó theo làm gì?"Liễu Tiêu Vân chẳng biết nên giải thích thế nào, kiếp trước nàng đi đâu cũng mang thẻ căn cước, hộ chiếu các kiểu đi cả.Bởi vậy mà trong chuyến đi đến thị trấn này, Liễu Tiêu Vân đắn đo không biết có nên đem cả giấy tờ hộ khẩu theo không, nhỡ chẳng may có người kiểm tra thì còn có cái mà đối phó.Chương thị bèn bỏ hộ khẩu vào túi.Tại cửa thôn có xe bò chở lên thị trấn, mỗi người ba đồng, họ sẽ được đưa đến cửa phía Đông của thị trấn.Liễu Tiêu Vân ôm hai đứa cháu lên xe bò rồi mới lần lượt leo lên cùng với tẩu tử.Cùng đi xe còn có Hạ thợ săn trong thôn, hắn ta đem theo một cái sọt đựng gà rừng và thỏ rừng để khi lên thị trấn sẽ vào tửu lâu bán đi."Các ngươi cũng đi thị trấn à? Đi tìm Tiêu Minh đúng không?" Hạ thợ săn bắt chuyện.Đều là người cùng thôn với nhau nên Chương thị gật đầu, không nói gì nhiều."Mẹ ơi, trên thị trấn vui lắm đúng không ạ?" Liễu Thừa Nam nghiêng đầu, hỏi nhỏ.Chương thị bực bội quát: "Hai cái đứa này, chỉ biết chơi là giỏi!"Liễu Thừa Bắc nghịch ngợm làm mặt quỷ với mẹ: "Mẹ ơi, con muốn đi tìm cha!"Liễu Tiêu Vân biết thật ra nguyên chủ chưa từng đi thị trấn bao giờ, nàng không biết hình thù thị trấn ra sao.Xe bò đoạn lắc lư đoạn tròng trành, đi suốt chừng một tiếng đồng hồ, cuối cùng họ cũng đã đến cửa phía Đông của thị trấn.

Sau khi trả phí đi xe bò, Chương thị và những người khác leo xuống.Hạ thợ săn cõng sọt gà rừng và thỏ rừng trên vai, tự nhủ: "Ơ, sao hôm nay có quân lính canh gác cửa thị trấn thế kia? Có chuyện gì sao?"Liễu Tiêu Vân thoáng nhìn khu vực xung quanh cửa thị trấn, nhiều người áo quần tả tơi ngồi la liệt hai bên đường sá, có cả nam lẫn nữ, già hay trẻ cũng có đủ.


Ai nấy cũng trông xanh xao, nét mặt đượm nỗi lo lắng rõ mồn một.Những người này chạy nạn từ đâu đến đây vậy?Có phải quân lính canh giữ cửa thị trấn để tránh dân đói ùa vào thị trấn không?Chương thị cũng chau mày, bảo vệ hai đứa con của mình thật kỹ: "Tiểu cô, đừng nhìn, bọn họ đều là dân đói cả, đi nhanh lên nào!".


Bình luận

Truyện đang đọc