XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA TRONG KHÔNG GIAN TA CÓ VẬT TƯ


Nếu quay lại khe núi núi, có nhiều người cầm đuốc như vậy càng giống mục tiêu sống đang di động hơn, động tĩnh quá lớn thì sẽ càng thu hút nhiều sự chú ý hơn, ngược lại còn bị động hơn.

Đã đến cổng thôn rồi, giờ chỉ có thể điều tra rõ ràng, sau đó mới tùy hoàn cảnh thế nào mà hành động.“Ta đi nữa!” Liễu Tiêu Minh và Hạ Đồng Sinh đồng thời nói.Chương thị cũng không biết phải làm sao, để tẩu ấy ở lại một mình với hai đứa trẻ, như vậy tẩu ấy càng sợ hơn.Liễu Bỉnh Đức không thể để hai huynh muội Liễu Tiêu Minh đi cùng nhau nên lập tức quyết định: "Để Vân nha đầu và Đồng Sinh đi, Tiêu Minh ở lại."Liễu Tiêu Minh lo lắng đến mức dậm chân: "Lý chính đại bá, để muội muội cháu ở lại đi, cháu sẽ đi điều tra! Muội ấy chỉ là một bé gái..."“Nàng ấy là bé gái thì sao, còn mạnh mẽ hơn đám nam nhi kia nhiều!” Liễu Bỉnh Đức thấp giọng gầm lên: “Mọi người, dập tắt đuốc, quay đầu lại, trốn ở ngoài thôn!”Hạ thợ săn trao cho con trai Hạ Đồng Sinh một cái nhìn khích lệ.

Trước đây khi đi săn trong núi, đứa con nhỏ can đảm hơn con cả nhiều, bây giờ có vẻ như đứa con nhỏ của ông lại thật sự có trách nhiệm và biết đảm đương mọi việc hơn con cả.Liễu Tiêu Vân liếc nhìn Hạ Đồng Sinh, dáng người hắn ta cao gầy, đôi mắt sáng ngời.


Trong trí nhớ của nguyên chủ, nàng cũng chưa nói được mấy câu với tên nhóc này.

Nhưng hắn ta cũng là người khá dũng cảm, trong số hơn ba trăm người, hắn ta là người duy nhất dám đứng lên.“Không sao đâu, đừng sợ!” Liễu Tiêu Vân an ủi Hạ Đồng Sinh.Một tiểu cô nương mười lăm tuổi lại an ủi ngược lại tên nhóc như mình, Hạ Đồng Sinh hơi ngượng ngùng đỏ mặt nói: "Ừ, ngươi cũng đừng sợ!"Liễu Văn Xương đi cuối cùng, nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, hắn ta bị chọc cười, hai người này có thật là đi điều tra được không đây? Đến khi hắn ta quay đầu lại, hai người họ đã biến mất, hắn ta nghĩ thầm, hai người cũng khá nhanh đấy!Liễu Tiêu Vân nắm chặt một con dao găm sắc bén trong tay áo.

Hạ Đồng Sinh cầm trên tay một con dao rựa sáng loáng.

Hai người nhẹ nhàng vào thôn và đi đến từng nhà để kiểm tra.Cửa nhà thứ nhất mở toang, trong nhà không có ánh đèn, sau khi nhìn xung quanh cũng không có ai, trong nhà có dấu hiệu bị xáo trộn.Nhà thứ hai, nhà thứ ba… đều trống trơn, bên trong nhà có dấu vết bị lục soát.

Cho đến căn nhà thứ bảy, hai người cúi người đi dọc bức tường ngoài sân, Liễu Tiêu Vân chỉ vào bên trong, Hạ Đồng Sinh gật đầu đồng ý, mùi máu tanh nồng nặc bay ra từ đây.

Bức tường ngoài sân bằng đá xây không cao, trong hai gian phòng đều thắp đèn dầu, Liễu Tiêu Vân và Hà Đồng Sinh ở trong bóng tối có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong.…Trong phòng có mười mấy người, ai nấy đều có thân hình cao lớn, mỗi người đều cầm một con dao sắc bén, vẻ mặt hung ác không ngừng đi tới đi lui.


Liễu Tiêu Vân lập tức đoán ra có thể chúng là một đám thổ phỉ.Có hai người đang nằm trên mặt đất, một lão nhân và một lão thái thái, không biết còn sống hay đã chết.Có một nam một nữ đang quỳ xuống bị trói vào chân bàn, người bê bết máu, họ vẫn luôn cúi đầu không có động tĩnh gì, nhìn quần áo thì có lẽ là một cặp phu thê nhà nông.Giữa phòng có hai bé gái bị trói hai tay ra sau lưng, quần áo rách nát, nhìn dáng người có lẽ chỉ khoảng chừng mười tuổi.

Nước mắt cả hai rơi đầy mặt, cũng bị dọa sợ đến phát run nhưng lại không dám kêu to.Mười mấy người đang ồn ào nhốn nháo trong phòng, dường như đang tranh chấp gì đó.

Tất cả tập trung trong phòng, không có ai canh gác bên ngoài cả.Hạ Đồng Sinh chỉ chỉ Liễu Tiêu Vân, sau đó chỉ vào chính mình rồi lắc đầu.


Liễu Tiêu Vân hiểu ý của hắn ta, đối phương quá đông, hai người họ không thể đánh bại được.Liễu Tiêu Vân nhìn xung quanh, nhưng vẫn không di chuyển.

Nàng nói khẽ với Hạ Đồng Sinh: "Ngươi quay lại gọi thêm người đi, ta ở lại đây canh chừng!"Hạ Đồng Sinh muốn nói thêm gì nữa nhưng Liễu Tiêu Vân đã cúi người đi vào sân.

Hắn ta không có thời gian để suy nghĩ nhiều, lập tức quay về gọi người..


Bình luận

Truyện đang đọc