XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA TRONG KHÔNG GIAN TA CÓ VẬT TƯ


Sau khi đi bộ khoảng hơn một canh giờ nữa, cuối cùng cũng đến một khu rừng, khu rừng này khá lớn, nhiều cây cối, đứng dưới bóng cây sẽ mát hơn nhiều.Liễu Bỉnh Đức bảo mọi người ngồi nghỉ trong rừng trong hai canh giờ, ăn uống nghỉ ngơi một lúc rồi lại tiếp tục lên đường.Nghe nói được nghỉ, có người lập tức trải tấm vải dầu ra rồi nằm lên đó nghỉ ngơi, mệt đến mức không muốn động đậy.

Có người bắt đầu oán giận vì đã đi theo, còn không bằng đi theo bốn nhà thợ săn lên núi, cũng không cần phải đi một đoạn đường dài như vậy.Cứ đi mãi không ngừng như thế này, mọi người sắp kiệt sức rồi, liệu đến khi nào mới kết thúc chứ!Các nữ nhân thì làm gì có thời gian để phàn nàn, họ gom củi và bắt đầu nấu nướng.


Bọn trẻ rất thích ở trong rừng, sau khi ngồi dưới đất nghỉ ngơi một lát, chúng bắt đầu chạy chơi trong rừng."Đừng chạy xa quá, xem trong rừng có cây nấm nào không, hái về một ít đi!""Đừng la mắng bọn trẻ nữa, trời không mưa thì làm sao có nấm chứ!""Dù có nấm thì cũng không thể ăn bậy được, nếu ăn phải nấm độc thì cả đại phu cũng không có mà tìm!"“Mẹ, ở đây có ba cây du!” Một tiểu cô nương kêu lên.Có cây du!Các nữ nhân ngừng kiếm củi, đám nam nhân cũng thôi nằm nghỉ, ai nấy cũng chạy qua.Ba cây du kia gặp họa rồi, có người trèo lên cây hái lá, có người chặt vỏ cây, một đám người tụ lại vây quanh ba cây du.

Tuy rằng bây giờ trong tay ai cũng có lương thực dư thừa, nhưng cũng không nhiều lắm, ai biết có thể chống đỡ được đến đích hay không.

Lá du có thể trộn với bột làm bánh bột ngô, vỏ du nếu nấu lâu một chút thì cũng có thể ăn được, như vậy có thể tiết kiệm được lương thực....Liễu Tiêu Minh dẫn hai con trai dựng lều trong rừng, lát nữa ăn xong có thể nằm nghỉ trong đó.


Liễu Tiêu Vân và tẩu tử nhặt một ít củi khô trong rừng, bắt đầu nấu ăn."Tẩu tử, tẩu nấu cơm, muội ướp rồi hầm con gà mái, để lại một cái bình trống để đựng nước."“Được, nghe theo muội!” Chương thị hoàn toàn đồng ý.Mọi người ôm lá và vỏ cây du trên tay vui vẻ trở về, bắt đầu làm bánh bột ngô, nấu cháo gạo lứt...Tay phải của Liễu Tiêu Châu không thể cử động, Hà thị lấy một ít lá du đưa cho nàng ta, nàng ta đưa lại cho Trương thị.Bây giờ Trương thị đã chán đứa nàng dâu phiền toái này rồi, nhưng có ba đứa con trai nhà thông gia còn đang đứng đó nhìn, nàng ta không dám để con trai nhắc lại chuyện hưu thê nữa.Buổi sáng dậy quá sớm, mọi người ăn trưa qua loa, cả đoàn người đều mệt mỏi và buồn ngủ, chuẩn bị nghỉ ngơi.Lúc này, Liễu Bỉnh Đức nói với mọi người: "Ở đây ta có một vài bản vẽ, có thể dạy các ngươi cách làm một chiếc lều trại đơn giản bằng vải dầu, ai muốn làm thì có thể đến xem!"Liễu Bỉnh Đức cũng có ý tốt muốn mọi người có một nơi trú ẩn lúc nghỉ ngơi, nhà hắn ta cũng đang bắt đầu làm.

Tào thị và Liễu Văn Uyển đang trải vải dầu rồi xe chỉ luồn kim, Liễu Văn Xương đang tỉa vót một vài thanh gỗ thẳng.Những nữ nhân xung quanh nghe vậy lập tức tập trung lại, ai mà không muốn ngủ trong một cái phòng nhỏ chứ!"Cho ta xem với!""Phải cần nhiều vải dầu làm!""Còn phải chặt mấy thanh gỗ nữa!""Tranh vẽ rõ ràng như thật vậy! Nhà ta cũng muốn làm một cái!""Làm càng lớn càng tốt!”Liễu Tiêu Vân mọi người bàn tán cũng thấy thú vị, nàng và tẩu tử cũng đi qua xem.Thật không ngờ bức vẽ kia thật sự rất giống lều trại của nàng, nhưng khung của chiếc lều này lại là những là những thanh gỗ.


Có thể nảy ra ý tưởng kỳ diệu như vậy đã là không tồi rồi, nghe ca ca nói là do tú tài kia nghĩ ra, xem ra tú tài ở thời đại này cũng không phải chỉ biết mỗi đọc sách không thôi.Thấy Liễu Tiêu Vân cũng đang xem bản vẽ của mình, Liễu Văn Xương mỉm cười: "Vân nha đầu, lát nữa ta có thể đến xem lều trại của ngươi chứ!"Liễu Văn Xương đã biết sơ về cấu trúc chung của lều, nhưng hắn ta không biết chi tiết bên trong, hắn ta vẫn cần phải nghiên cứu thêm một chút.“Được!” Liễu Tiêu Vân thoải mái đồng ý.Trở lại lều trại, Liễu Tiêu Vân thầm nghĩ, Liễu Văn Xương muốn nghiên cứu lều trại của mình, nàng cũng không cách nào nghỉ ngơi được, nhân dịp này đi quanh đây xem thử, khu rừng lớn như vậy có thể có động vật nhỏ nào không đây..


Bình luận

Truyện đang đọc