XUYÊN ĐẾN NỮ TÔN QUỐC

Trần Bạch Trật cũng không làm gì hơn là nhận ly rượu của Hiểu Linh. Bà thật cao hứng cho Phạm gia khi rốt cuộc nha đầu này cũng trưởng thành rồi.

Uống cạn vài ly rượu, mấy nữ tử bắt đầu “lè nhè” mà thực chất chỉ có Trần bá mẫu nói nhiều nhất. Bà hết răn dạy mấy nha đầu, rồi quay sang than vãn vài điều nhỏ nhặt. Quế Chi tửu lượng yếu nhất nên dứt khoát chỉ uống một ly rồi tập trung vào thức ăn. Đùa sao, thứ cay xè đó làm sao có thể so với những món ăn vô cùng hấp dẫn mà nàng chưa từng thấy bao giờ trên mâm chứ.

Bán Hạ thì ngay cả khi uống rượu vào vẫn như một cái hũ nút, tiết kiệm lời nói. Vậy mà cũng trở thành điểm để mẫu thân nàng công kích:

-     Bán Hạ a… năm nay nhất định phải để phụ thân ngươi tìm cho ngươi một phu lang. Hiểu Linh cũng đã thành gia cả năm nay rồi. Còn ngươi lần nào cũng nói: còn sớm, không vội. Nhưng là ta muốn có cháu bế a.

Hiểu Linh cười cười, sao mọi chuyện giờ bá mẫu lại cứ thích lấy cô ra làm tiêu chuẩn so sánh thế này. Bán Hạ mặt không biến sắc, đủng đỉnh đáp:

-     Mẫu thân.. người kêu Hiểu Linh sinh cho ngươi cũng được mà. Dù sao thì người cũng coi muội ấy là con gái của người rồi. Con ta hay con nàng cũng đâu có gì khác nhau.

Trần Bạch Trật trừng mắt nhìn đứa con trưởng dầu muối không ăn này một cái rồi quay sang Hiểu Linh:

-     Hiểu Linh… rốt cuộc thì nha đầu ngươi bao giờ cho ta được bế tôn tử đây hả? Thành thân cũng hơn năm rồi đấy. Hay có cần ta khám cho ngươi một cái hay không?

Hiểu Linh suýt sặc ly rượu vì câu hỏi của Trần Bá mẫu, chỉ đành cười trừ, đáp:

-     Bá mẫu… con cái là duyên phận ông trời ban. Ta còn trẻ mà.

*0*

Mâm cơm ngoài hè của mấy nam tử cũng vui vẻ không kém. Trước nay, nếu không được sự cho phép của nữ tử, mấy nam tử bọn họ sẽ không được đường hoàng ngồi ăn như vậy. Mà chỉ có thể hầu hạ, chờ nữ nhân trong nhà ăn uống xong xuôi mới có thể ăn chút thừa còn lại dưới bếp. Nhiều gia đình sau khi nữ tử ăn xong cũng không còn lại gì cho nam tử bọn họ.

Tiểu Đông vui vẻ nói cho Trần bá phụ cách làm mấy món ăn này và đạo lý trong đó. Tuy khi nấu ăn, ông vẫn luôn bên cạnh giúp hắn, nhưng là cũng không phải cái gì ông cũng nắm rõ, mà chỉ làm theo. 

Lý thị ngạc nhiên lắng nghe, tặc lưỡi nói:

-     Bình thường nấu ăn chỉ cần ngon miệng là được. Ta đâu nghĩ là lại cần nhiều đạo lý như vậy a.

Tiểu Hàn đắc ý cười, nói;

-     Bá phụ, tỷ tỷ ta nói. Nấu ăn không chỉ đảm bảo ngon mà còn phải đảm bảo dinh dưỡng nữa. Nếu là nấu không đúng, còn có thể sinh ra độc tố trong món ăn a.

-     Nga.. còn có chuyện này.

Tiểu Hàn làm bộ dáng tiểu đại nhân gật đầu xác nhận:

-     Là thật nha. Khi tỷ tỷ nói ta còn chưa tin tưởng lắm đâu. Nhưng là Minh ca cũng kể ra một số chuyện về đồ ăn tương khắc nên là không thể sai rồi.

Lý thị lúc này mới nhìn kỹ Lưu Minh lúc này đang ngượng ngùng cúi đầu ăn cơm. Đứa trẻ này thực không tệ, nhu thuận, hiểu chuyện. Khi nãy nấu cơm, ông thường để ý một chút. Rõ ràng là một công tử con nhà giàu nhưng hắn vẫn có thể thành thục xuống bếp cùng mọi người, hoàn toàn hòa đồng với Tiểu Đông, Lập Hạ, Tiểu Hàn như thể đó là gia đình của hắn. Rồi lại quay sang nhìn Tiểu Nhã bên cạnh. Đứa trẻ này rất trầm ổn, không đúng tuổi chút nào. Lại rất biết chăm sóc người khác. Hai chủ tớ nhưng không khí lại hài hòa như huynh đệ.  Ông càng nhìn càng thấy cả hai thực thuận mắt. nếu một trong hai làm con rể của ông thì quá tốt rồi.

Câu chuyện của mấy nam tử xoay quanh món ăn, thêu thùa rồi việc nhà. Cho đến khi nghe câu hỏi của Trần bá mẫu về con cái. Trần bá mẫu nói lớn khiến ai ai cũng nghe rõ ràng. 

Tiểu Đông khuôn mặt đỏ bừng, cúi mặt vào bát cơm. Còn Lý thị và Lưu thị thì nhìn nhau cười cười. Lý thị cúi đầu, nói nhỏ vào tai Tiểu Đông:

-     Liệu đã có tiểu bánh bao hay chưa?

Tiểu Đông lắc đầu quầy quậy. Làm sao hắn có được khi mà lâu rồi thê chủ không cùng hắn đây. Nghĩ đến đây, đột nhiên khuôn mặt Tiểu Đông từ đỏ ứng vì ngượng ngùng dần dần chuyển sang sắc trắng bệch vì lo sợ. Thê… thê chủ từ khi tỉnh lại đã gần hai tháng rồi còn chưa từng đụng tới hắn lần nào. Trước đây cứ cách hai ba ngày, thê chủ lại giày vò hắn một lần. Nhưng là… đã lâu như vậy….

Hắn trộm nhìn thê chủ. Nàng… tại sao lại bình thản nói không vội đến vậy đây? Nàng… không muốn hắn có con sao? Vì sao không đụng đến hắn nữa? 

Tiểu Đông chìm đắm trong tự hỏi đến khi bữa cơm kết thúc. Trần gia đều về hết. Hắn như vô thức dọn dẹp, tắm gội rồi ngồi ngẩn người. Trong đầu hắn lúc này vẫn mải mê theo đuổi những câu hỏi mà không biết thê chủ trở về lúc nào.

*0*

Hiểu Linh cùng Quế Chi, Trần bá phụ đỡ Trần Bá mẫu và Bán Hạ về nhà rồi trở về nhà. Trăng lúc này đã lên đến đỉnh đầu, gió có chút lạnh phả vào mặt khiến cô tỉnh táo hơn một chút. Có lẽ do thân thể này hay uống rượu, hoặc do cô tửu lượng cũng khá nên đến giờ cũng chỉ có chút mơ hồ. Hôm nay uống rượu mà cũng đã muộn nên cô không tính tắm, chỉ rửa qua mặt mũi chân tay một chút rồi vào nhà.

Cô vừa bước chân vào cửa, chợt bắt gặp bóng dáng nam tử xõa dài mái tóc ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người. Ánh trăng bàng bạc khiến làn da hắn dường như càng trắng và mịn màng hơn. Mái tóc đen như dòng suối thả dài trước ngực có chút ẩm ướt khiến cho lớp áo mỏng mùa hè dán chặt vào cơ thể hắn, cảm tưởng như có thể nhìn rõ lớp áo ngực quấn bên trong. Hắn nghĩ gì mà đến thất thần như vậy?

Hiểu Linh trở ra ngoài, lấy một chiếc khăn vải lớn vào. Cô đi vốn cũng không giữ ý nhẹ nhàng gì, đến gần Tiểu Đông mà hắn vẫn không hề nhận ra. Phủ chiếc khăn lên đầu Tiểu Đông, nói:

-     Lau khô tóc đi. Trời khuya sẽ dễ ốm. Cũng không để tóc ướt đi ngủ được, sẽ đau đầu.

Tiểu Đông giật mình luống cuống đứng dậy:

-     Thê… thê chủ. Ngài đã về.

Hiểu Linh ừ một tiếng, ngồi vào mép giường rồi tính thay bộ đồ mát mẻ một chút để ngủ. Tiểu Đông lúng túng bên cạnh tính cầm quần áo cô thay ra để xuống chậu thì bi cô ngăn lại:

-     Không cần giặt, cứ để đó. Ngươi lau khô tóc đi, làm gì mà ngẩn người tới quên hết mọi thứ như vậy?

Tiểu Đông cúi đầu không nói, chậm rãi lau tóc, chốc chốc lại đánh mắt nhìn trộm Hiểu Linh.

Hiểu Linh thấy hắn không trả lời cũng không hỏi nhiều. Nam tử nơi này a… cũng như nữ tử nơi quê nhà cô, có nhiều chuyện không muốn người khác biết. Hiểu Linh tháo tung cái áo ngực để thoải mái một chút. Ở nơi này, nam nữ đều mặc áo ngực. Nói là áo ngực nhưng thực chất chỉ là một cái áo yếm được may dày dặn hơn nhiều. Nơi này nóng bức, cũng không thể mặc nhiều áo được. Nam tử mặc áo ngực để không bị lộ hồng anh khi mặc áo cánh. Mà nữ tử mặc cũng là để gọn gàng hơn khi hoạt động. 

Tiểu Đông đỏ bừng mặt khi lén nhìn thê chủ đúng lúc ngài ấy cởi bỏ áo ngực để lộ ra đôi gò bồng đảo. Nàng… nàng tại sao có thể tự nhiên như vậy. Mọi… mọi khi thê chủ thay đồ đều là khi tắm. Hắn… hắn…. Tiểu Đông rối tinh rối mù không biết phải làm sao. Lực tay có chút không kiểm soát được làm tự mình giật tóc mình đến mức đau phải a lên một tiếng. 

Hiểu Linh thấy tiếng kêu của Tiểu Đông thì quay lại, hỏi:

-     Không sao chứ? Có việc gì vậy?

Tiểu Đông lắc đầu:

-     Không… không có gì… thê… thê chủ. Ta… ta đi cất khăn.

Nói rồi, hắn đi vội ra cửa. Mái tóc dài vô tình quất qua mặt Hiểu Linh. Một mùi thơm nhẹ nhàng của sả và lá bưởi quẩn quanh chóp mũi khiến cô ngẩn người. Chợt nhớ ra chiếc trâm sáng nay vừa mua, cô còn chưa đưa cho hắn đây. 

Bình luận

Truyện đang đọc