XUYÊN KHÔNG MAY MẮN TA CHỈ LÀ VAI PHỤ


Ngọc Chi tiến đến, nắm tay phụ thân nói: “Phụ thân, người có thể cứu hắn không?”
“Người có thể cứu hắn mà, đúng không?” nàng lo lắng hỏi.
“Ta chắc chắn sẽ cứu.” hắn nhất định phải cứu được Mộng Cơ.
Ngọc Tử, cũng nhất định phải cứu hắn cho bằng được, bởi vì hắn đã phái một tên trưởng lão đi xem rốt cuộc, Mộng Cơ có phải ma đạo phái đến, hay là một gia tộc nào đó bồi dưỡng.
Hoặc là một vị tán tu , trong đại điện ban đêm, một vị trưởng lão bay đến.
Ngọc Tử ngồi trên đài cao nói: “Đã tra ra được gì chưa?”, tên trưởng lão cúi người trả lời.
“Chưởng môn, ta đã điều tra ra được hắn!”
Ngọc Tử trên đài cao: “Nói, hắn rốt cuộc có phải ma đạo phái tới?”
Trưởng lão cũng từ tốn mà trả lời: “Hắn không phải ma đạo phái đến, ta đã điều tra hết về hắn!”
“Mộng Cơ hắn là con thứ của một gia tộc, thương nhân trong thành Tương Dương, Lục gia.”
“Phụ Mẫu hắn không có tu vi, chỉ đành phải tìm người dạy công pháp tu luyện cho Mộng Cơ, luôn dùng tiền bạc để mua tài nguyên linh thạch cho hắn!”
“Sau khi hắn được mười tuổi, Mẫu thân hắn sinh ra thêm một nữ hài tử là muội muội hắn Tiêu Dao, nữ nhân hay cầm tay hắn, sau một năm phụ mẫu hắn cũng vì mắc bệnh nặng mà mất đi.”
“Căn cơ của hắn, khi gia nhập tông môn chúng ta chưa biết, nhưng theo ta điều tra được, hắn căn cơ Đỉnh Cấp cửu giai, muội muội hắn cũng không thấp hơn là bao, lục giai.”
Ngọc Tử ngồi trên ghế hiếu kỳ: “Ồ, ngươi nói tiếp xem nữ nhân mà hay đi cùng huynh muội Mộng Cơ, Tiêu Dao là ai?”
“Chưởng Môn, ta cũng đã điều tra ra được, nữ nhân kia gọi Lăng Cô, thuộc một trong những gia tộc ám sát, nàng vì ám sát thất bại mà rời khỏi gia tộc,bị thương trên đường chạy trốn, gặp Mộng Cơ cùng Tiêu Dao, hai người liền cứu giúp nàng.”
“Chưởng Môn, chúng ta nên giải quyết nàng ta không?” Tên trưởng lão cúi người hỏi.

Ngọc Tử ngồi trên đài cao, lấc đầu nhẹ nói: “Không cần, Lăng gia lệ thuộc Ngọc Thanh Tông, chúng ta, không nên gây thù làm tổn hại tông môn.”
“Lăng gia cũng là một phần không thể thiếu, trong tông môn!”
Tên trưởng lão gật đầu, nói: “Chưởng Môn, ta có thể rời đi?”
Ngọc Tử gật đầu phất tay nói: “Ngươi đi!”
Tên trưởng lão liền biến mất, Ngọc Tử ngồi trên đài cao suy nghĩ, Mộng Cơ tên tiểu tử kia Đỉnh cấp cửu giai căn cơ vậy thành thân cùng con gái hắn, sinh ra hài tử sẽ ra Thánh cấp?
Con gái của Ngọc Tử căn cơ là Đỉnh cấp nhất giai, cũng là thiên kiêu trong thiên kiêu.

Nhưng nàng lười tu luyện, nên cảng giới thấp.
Căn cơ được chưa làm tứ cấp: Sơ cấp, Trung Cấp, Đỉnh Cấp, Thánh Cấp mỗi cấp có cửu giai, thiên kiêu thường thường là Trung cấp.
Thánh cấp chỉ có thể là tiên giới hoặc là nghìn năm có một.
Ngọc Tử, cũng được tên trưởng lão nói tóm tắt cho gia thế của ba người, nên hắn không đáng lo ngại.
Hắn suy nghĩ, làm sao để Mộng Cơ thoát khỏi tâm ma, Lăng Cô lúc này đang ngồi truyền linh khí chữa thương cho Mộng Cơ.
Liền bị công kích bởi linh khí màu đen bay ra, làm nàng bị đánh bay đụng trúng cửa làm nàng ngã xuống, thụ thương.
Mấy nữ nhân thấy Lăng Cô bị đánh bay, liền tiến đến xem xét nàng có bị thương nặng không.
Ngọc Chi liền hỏi phụ thân rốt cuộc chuyên gì xảy ra: “Phụ thân, Mộng Cơ hắn có bị thương không?”
Ngọc Tử liền dùng cảnh giới Luyện Thần cảnh tứ giai của bản thân, xem xét xem Mộng Cơ rốt cuộc hắn đang bị làm sao.
Hắn phát hiện, linh khí màu đen xung quanh Mộng Cơ đã biến mất gần hết, hắn liền nói: “Mộng Cơ hắn đã không còn tẩu hỏa nhập ma, nên không còn chuyện của ta nữa!”

“Còn ngày thành thân, ta sẽ sắp xếp nói lại sau cho hắn!”
Nói xong Ngọc Tử biến mất, mấy nữ nhân nghe vậy, tiến đến bên Mộng Cơ.
Lăng Cô lúc này đang vận công chữa thương, thấy vậy trong lòng không khỏi khóc lóc nói: “Các ngươi thấy ta như vậy mà, không giúp ta chữa thương a.”
Mộng Cơ lúc này hắn vẫn chưa tỉnh lại, hắn đang trong một hư vô nào đó.
Hắn phát hiện đây không phải là nạp giới của hắn, đây rốt cuộc là nơi nào hắn nghi ngờ xem xét nhìn xung quanh.
Bỗng nhiên.
Một tiếng nói vang lên: “Sau hơn một nghìn năm, ta chưa từng cảm ứng được đồng tộc, rốt cuộc cũng có ngày này.”
“Hài tử,mau tiến đến!”
Tiếng nói vang lên, làm cho Mộng Cơ lần nữa xem xét xung quanh thấy không một ai hắn nói: “Ngươi là ai?”
Cũng không một ai đáp trả hắn, đang nhìn thêm lần nữa, hắn phát hiện ra hư không đã thay đổi.
Trước mắt hắn, có một con đường bằng cây tiến lên trên cao, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, mà tiến đến phía trước.
Cho dù là cái bẫy, hay là đường thoát thân hắn cũng phải thử.
Hắn dải từng bước từng bước lên, không biết qua bao nhiêu lâu hắn bước đến cuối cùng trước mắt hắn là một con mắt đang nhìn hắn.
Giọng nói lần nữa vang lên: “Hài tử nhảy xuống, nhảy xuống!” Mộng Cơ, hắn đang vân vân có nên nhảy xuống không?
Bên ngoài, Nhược Thanh lúc này, liền điều động linh khí.


Chữa thương cho Mộng Cơ, “Thanh Thủy Thuật!” là công pháp mà nàng dùng.
Xung quang, linh khí dày đặc bao trùm lấy Mộng Cơ chữa thương cho hắn, làm cho Mộng Cơ dần dần khôi phục.
Lăng Cô thấy vậy liền oan ức giơ ngón tay giữa, tại sao ngươi không chữa thương cho hắn ngay từ đầu mà sao lại là ta.
Đau khổ.
Nàng bực tức ho khan, làm máu chảy ra từ trong miệng nàng ra ngoài.

Mấy nữ nhân quay đầu nhìn lại thấy vậy đều mặc kệ.
Lăng Cô càng thêm bực tức, nhưng mà phải nhẫn nhịn, không nói lời nào nàng tiếp tục vận công.
Mộng Cơ từ hư không bị thức dậy, hắn từ từ mở mắt, Tuyết Anh nói: “Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh lại, ta lo lắng cho an nguy của ngươi!”
Nhuận Thanh cũng nói: “Ngươi đã nằm 2 ngày rồi ngươi biết không, ta cũng lo cho ngươi!” nàng mặt ủ rủ nói.
Tiêu Dao nhào lên giường, ôm hắn, làm mấy nữ nhân điều ngơ ngác nàng nói: “Ca ca ngươi rốt cuộc cũng tỉnh, ta tưởng ta sẽ mất đi ngươi nữa!” nàng khóc lóc nói.
Nhuận Thanh liền lên tiếng: "Tiêu Dao ngươi nên xuống a, ca ca ngươi mới hồi phục."
Tiêu Dao gật đầu, rời khỏi giường của Mộng Cơ .
Ngọc Chi càng bực tức hơn nhưng trong lòng nàng cũng sợ rằng Mộng Cơ bị thương.Nói: “Mộng Cơ ngươi tại sao, không đến thành thân với ta làm mọi người ai cũng bàn tán về ngươi!"
Mộng Cơ lắc đầu nói: “Ta xin lỗi!”
Trước khi Mộng Cơ tỉnh lại.
Trong lễ thành thân, nhiều trưởng lão cùng chưởng môn các nơi khác đều tiến đến thăm tiệc chúc mừng.
“Các ngươi nói xem rốt cuộc, người mà có thể cho Ngọc chưởng môn nữ nhi ưu ái mà thành thân?” một tên trưởng lão nói.
“Ta cũng không biết, nhưng chắc rằng địa vị hay tu vi sẽ không thấp.


Mới được Ngọc Chưởng Môn chọn trúng!”
“Đúng a!”
Một vài vị chưởng môn tiến đến: “Ngọc chưởng môn, lâu không gặp.

Chúng mừng chúc mừng!”
Ngọc Tử từ tốn nói: “Các vị Bằng Hữu hôm nay đến có mặt đúng là vinh hạnh của ta, mời vào trong!”
“Không khách khí, không khách khí!”
Ngọc Tử cùng mấy vị chưởng môn tiến vào cùng nhau nói chuyện phiếm.
Dần dần, người của các đại gia tộc cũng đến, các vị trưởng lão trong tông môn cũng đến tiếp đón.
Người tiến đến đông đúc, ngay tại Ngọc Thanh trì cùng các đỉnh núi khác đều trang trí vải đỏ lộng lẫy.
Trước cổng viện được trang trí, tấm gỗ được vây bởi khăn đỏ cùng nhiều đèn viết chữ hỉ bên trên, thêm nhiều sợi vải đỏ bao quanh.
Tiếng pháo nổ bành bành, thêm nhiều bàn rượu cùng nhiều thảm đỏ được thêm vào.
Ngọc Thanh Tông , nhìn vậy thôi chứ thực chất là một đệ nhất tông môn, trong Đông Vực này ai cũng phải khiếp sợ.
Trước của đại điện tông môn, được sắp xếp một thảm đỏ cùng nhiều cột đình sa hoa rộng lẫy.
Trên đại điện, có một tấm vải to hơn một căn nhà được in ấn từ “Song hỉ” bên cạnh đó còn có hai chiếc ghế để hương thân phụ mẫu ngồi.
[Các độc giả còn có sai chính tả hay không, xin hãy bình luận.]
Nếu thấy truyện ta hay, hãy đề cử hoa.


Bình luận

Truyện đang đọc