XUYÊN KHÔNG MAY MẮN TA CHỈ LÀ VAI PHỤ


Sau hồi lâu băn khoăn, Lam Thiên quyết định, hắn nên phá hủy mấy hình tượng này.

Hắn dùng linh khí, bao quanh lấy Thủy Thanh Kiếm của hắn, kiếm dần dần ba động, bay lên trên, tiến về phía mấy pho tượng đá mà phá hủy đi.

Kiếm của hắn bay quanh, tiến lên mấy tượng đá gần hắn phá hủy toàn bộ, hắn điều động linh khí tiến lên trên cỗ quan tài.

Đang bay đi, Thủy Thanh Kiếm, liền không thể đâm qua, Lam Thiên đứng dưới nhìn vậy liền ngơ người hồi lâu rồi nói: "Ta không thể xuyên qua được, đây là tại tầng uy áp cảnh giới của những bậc thang?"
Tiếu An nghe hắn nói nàng cũng không hiểu gì, nàng chỉ yên lặng nghe hắn nói mà thôi.

Lam Thiên liền quyết định, hắn phải bước lên để tiểu diệu Mãng Xà cùng Hồ Ly tượng đá.

Lam Thiên tiến đến bước lên từng bậc thang, vẫn bị cảnh giới uy áp xuống, hắn vì đã trải qua một lần, nên quyết định không dừng bước mà cứ đi tiếp.

Lam Thiên đặt chân lên, cũng không thấy Mãng Xà có động tĩnh, hắn suy nghĩ liền biết: "Chỉ khi ta lại gần cỗ quan tài này, con Mãng Xà này mới tiến công!"
Lam Thiên, hắn dứt khoát nhảy lên dùng Thủy Thanh Kiếm, chém vỡ Mãng Xà bằng tượng đá, tượng đá dần dần nứt ra.

Phát ra một ánh sáng chói mắt, làm Lam Thiên cùng Tiếu An đều dùng tay che mắt lại.

Sau khi ánh sáng tan đi, Lam Thiên dần dần mở mắt, hắn mơ hồ, nhìn xung quanh vẫn không có gì xảy ra.


Nhưng mà tượng đá Mãng Xà rốt cuộc đã đi đâu, chỉ hiện lên một viên đan dược màu vàng trôi giữa không trung.

Lam Thiên vừa tiến bước đến vừa hỏi sư tôn: "Sư tôn đây có phải đan dược?"
Sư tôn hắn ho khan vài cái nói: "Ta từng được sư phụ ta nói nên biết qua đan dược này, có thể nâng cao Tư Chất, đan dược này tốt cho ngươi!"
Hắn gật đầu, Lam Thiên hắn cũng chỉ là
Đỉnh cấp cửu giai, chỉ cần nuốt viên đan dược này là hắn sẽ tiến giai Thánh Cấp, trời sinh Thánh Cảnh.

Lam Thiên không thể trần trừ, mà bước đến nhận lấy đan dược, hắn liền đưa tay cất vào trong nhẫn trữ vật, không thể dùng ngay lúc này.

Hắn nhìn về phía tượng Hồ Ly, còn cái cuối cùng, tượng Mãng Xà có đan dược bát giai, vậy tượng Hồ Ly sẽ có đồ tốt gì, hắn liền tiến nhanh tới, dùng kiếm đâm vỡ tượng Hồ Ly.

Không có ánh sáng bao trùm như lúc đầu, Lam Thiên đáp xuống, ngơ người không có cái gì? Làm sao có thể hắn liền nhìn lại những tượng đá mà hắn phá hủy, cũng không có bảo bối khác.

Lam Thiên lắc đầu, tiếp tục tiến về cỗ quan tài, Lam Thiên dần dần tiến đến, chạm vào quan tài.

Quan tài liền phát ra uy áp đáng sợ, làm Tiếu An đang đứng nhìn ở dưới.

Sắc mặt tái nhợt, dần dần quỳ xuống, Tiếu An nhắm mắt, rồi lại mở dần dần, trong đầu ý thức không còn gì nữa chỉ có thể nói câu cuối rồi ngất đi: "Lam Thiên ca ca!"
Nàng đưa tay về phía Lam Thiên, rồi ngã ngục xuống, Lam Thiên hắn đã trống cự, nhìn về phía Tiếu An liền thấy nàng dơ tay ra gọi tên hắn, Lam Thiên sắc mặt cũng tái nhợt nói: "Tiếu An muội muội, không!"
Lam Thiên thấy rõ Tiếu An ngất đi, mà suy sụp vì hắn tưởng rằng Tiếu An đã chết, Sư tôn hắn liền lên tiếng: "Lam nhi giữ vững tâm trạng, Tiếu An chưa chết, nàng ta chỉ bị ngất đi!"
"Ngươi chạm vào quan tài đó lần nữa uy áp sẽ biên mất!" nàng chỉ đoán vậy, chưa thể chắc chắn.

Sư tôn Lam Thiên, nàng cũng chỉ biết là vậy, chứ chưa từng thử nghiệm qua.

Lam Thiên đang bị đè ép nghe sư tôn hắn nói vậy, liền cố sức bò đến quan tài.

Uy áp dần dần tăng mạnh, làm hắn thấy đầu chóng mặt, mắt dần dần mất đi ý thức, nhìn xuống thì thấy Tiếu An đã máu chảy từ miệng.

Hắn phải chạm đến, Lam Thiên muốn cứu Tiếu An, đưa tay ra muốn chạm đến cỗ quan tài, hắn dần dần mất đi ý thức, cuối cùng hắn ngất đi.

Tay của hắn cũng đã chạm vào cỗ quan tài, làm uy áp biến mất, Sư tốn hắn bay ra ngoài suy đoán nói: "Quả nhiên, như ta đã nghĩ,nói xong nàng quay lại nhẫn.

"
Lúc này, bên trong một căn phòng thiếu niên đang ngồi đấy nói: "Đương thúc, truyện mà ta giao phó, rốt cuộc đã hoàn thành?"
Đương Điền cúi người đáp: "Thiếu chủ, truyện đi thăm dò, ta chưa thể biết được, nhưng sẽ nhanh chóng sẽ có manh mối!"
"Thiếu chủ xin người hãy đợi!"
Lư Không phất tay, cầm lên trên trà, rồi thổi dùng nắp xoay đi xoay lại, uống.


Hắn vừa đặt xuống, một bóng đen xuất hiện, xuất hiện ngay trước mắt hắn, áo bào đen quỳ xuống nói: "Thiếu chủ ta đã tra ra thân phận của tên kia!"
Lư Không phất tay, Đương Điền liền biết, hắn đóng hết cửa lại, dùng cảnh giới Nguyên Anh của hắn bao phủ lấy căn phòng.

Bên ngoài chỉ có thể thấy, đây là một căn phòng bình thường, và nghe bọn họ nói chỉ là chuyện phiếm.

Đây là cách để, không bị nghe lén của Lư Không, hắn liền nói: "Ngươi nói đi, rốt cuộc tên là là ai!"
"Hảo, theo ta được biết, tên nhảy trên lầu xuống hỗ trợ Cẩm Y Vệ, là một tán tu ,có tên Mông Mộng, hắn chỉ là một Trúc Cơ cảnh, không có gì liên quan đến các thế lực khác!"
Áo bào đen dứt lời, hắn đã nói cho Lư Không thiếu chủ, những điều mà hắn điều tra ra được.

Lư Không liền nói thêm: "Hắn có phải ma đạo?"
Áo bào đen lắc đầu nói: "Ta đã điều tra hết, Mông Mộng hắn được một gia tộc nhận nuôi, khi có tu vi liền phiêu du giang hồ!"
Lư Không gật đầu nói: "Vậy ngươi có thể rời đi!" vừa dứt rời, áo bào đen liền biến mất.

Lư Không vuốt râu, dù hắn không có râu vẫn vuốt cho ra vẻ, bởi vì quạt của hắn bị biểu muội hắn đã lấy đi.

Hắn nói: "Đương thúc, ngươi nói xem có thể mời hắn gia nhập Lư gia chúng ta không?"
Đương Điền đứng bên cạnh Lư Không từ tốn trả lời: "Thiếu gia, người có thể mời hắn gia nhập Lư gia chúng ta, nếu từ chối có thể kết giao bằng hữu!"
Lư Không cũng gật đầu, hắn cũng không dốt, theo như tên áo bào đen nói, Mông Mộng( Mộng Cơ ) được một gia tộc nhận nuôi.

Vậy nếu giết chết hắn, gia tộc của hắn sẽ phản ứng gì, hay cũng có thể giết hết cả gia tộc hắn.

Hắn không thể manh động, phải suy nghĩ kỹ, điều ra xem gia tộc Mộng Cơ có gia cảnh khủng bố hay không.

Lư không hắn cũng đã cảnh giới Trúc Cơ cảnh lục giai.


Gia tộc hắn cũng không phải nhỏ, theo phụ thân hắn nói, hắn được biết khi phụ thân hắn còn chưa hôi sữa, phụ mẫu của cha hắn, cảnh giới Nguyên Thần cảnh bát giai, sau 20 năm trời cũng đã đột phá Nguyên Thần cảnh cửu giai.

Nói như vậy, gia tộc hắn có Nguyên Thần cảnh cửu giai, chưa biết lão tổ có thể hay không đã Luyện Hư cảnh, hắn chưa biết rõ.

Lư Không trầm ngâm suy nghĩ, theo như hắn được biết ở trong thành cao nhất cũng chỉ là Nguyên Anh cảnh, làm việc trong Cẩm Y Vệ, hắn cũng không cần sợ hãi.

Lão tổ ta thế nhưng là Nguyên Thần cảnh, nhưng hắn vẫn phải theo lộ trình hắn đề ra.

Không nên gấp gáp, tham vọng của hắn muốn chiếm cả tòa thành này, là dưới tay hắn, mỹ nhân đều quỳ gối trước hắn.

Hắn nhếch miệng lên.

Đương Điều ở bên cạnh, chỉ biết cười khổ, Thiếu gia không giống tiểu thư, tiểu thư luôn cố gắng cho Lư gia phát triển, nhưng Lư Không lại muốn hủy hoại tất cả, nếu truyện này mà có thiên hạ biết Lư gia chỉ biết rằng không biết đi về đâu a.

Ps: Liệu có vị độc giả nào chịu cùng ta sáng tác truyện?, ta hay sai lỗi chính tả tìm mãi không thấy.

Không có lương, ta viết truyện cũng không có được tiền nên ai yêu thích thì cùng ta viết.




Bình luận

Truyện đang đọc