XUYÊN NHANH: CỨU MẠNG! TẤT CẢ NAM CHỦ ĐỀU TAN VỠ



Edit by AShu ^_^.
______________
Hầu như mọi người đều ngã xuống nước hết, hơn nữa một số người lại không biết bơi, cuối cùng đoàn phim chỉ có thể tạm dừng quay, trước tiên đem người cứu lên.

Tuy nói Y thị ấm áp, nhưng vì lo lắng có người cảm mạo, cho nên khi lên tới đảo chuyện thứ nhất làm chính là cho các khách quý đi thay quần áo.
Đó là một tòa nhà nhỏ trên đảo, bên trong còn có quản gia trang viên.
"Các vị tiên sinh, tiểu thư, nước ấm đã chuẩn bị tốt.

Phòng của mọi người, cũng đã sớm chia tốt, xin đi theo tôi." Quản gia mỉm cười mở miệng, sau đó liền dẫn mọi người đi tới phòng của họ.
Mệt mỏi một ngày, vừa đi đường vừa chèo thuyền, lúc này mọi người đã sớm bụng đói kêu vang.
Nhưng mà, nếu là chương trình thực tế, cơm chiều đương nhiên không có người hỗ trợ, bất quá cũng may trang viên này cũng không giống như tứ hợp viện lúc trước, không cần đốn củi nhóm lửa, chỉ cần bật bếp gas là được.
Hầu như mọi người đều không biết nấu cơm, cho nên bọn họ chỉ có thể mắt trông mong nhìn Tô Đường.
Thật vất vả cơm nước xong, cũng đã rửa chén đâu đó rồi, đạo diễn lại bắt đầu làm yêu.
"Chúng ta hiện tại bắt đầu chơi trò chơi, trò ma sói mọi người đều nghe nói qua đúng không."

Tám người chơi ma sói, có thể có hai người là người sói, người sói giết dân làng; nhà tiên tri thì xem xét thân phận, tìm ra người sói; nữ vu vừa cứu người cũng có thể hạ độc; mà thợ săn trước khi chết có thể tiến hành đánh giết; còn ba người còn lại chỉ có thể là thôn dân bình thường.
Thân phận từ rút thăm mà chia, chờ mỗi người đều xác định thân phận của mình, đạo diễn tuyên bố trời tối phải nhắm mắt.
Tiếp theo, khách quý trở về phòng của chính mình.
Sau khi Tô Đường trở lại phòng, cả người đều rất mệt mỏi chả muốn làm gì hết, bất quá bên ngoài lại náo nhiệt cực kỳ, vẫn luôn có thanh âm đóng mở của.

Nàng là vu nữ, bất quá hiện tại nàng vừa không muốn hạ độc cũng không nghĩ cứu người, nàng chỉ muốn ngủ.
Kết quả, vừa mới nằm trên giường, liền nghe được có người gõ cửa.
Nàng mở cửa, phát hiện Bạc Nhất Cận đang đứng ở trước cửa phòng nàng.
"An An, tôi nhớ rõ bên này của em còn băng keo cá nhân."
Tô Đường sửng sốt, nguyên tưởng rằng là đang trò chơi, kết quả mở miệng cư nhiên là băng keo cá nhân.

Lúc trước ngâm ở trong biển cũng không có thời gian bao lâu, nhưng băng keo cá nhân không thể chống nước, lúc này vết thương đã sớm thấm nước.
Rốt cuộc là che chở nàng mới bị thương, vì thế nàng đem người kéo vào.
"Anh chờ một lát." Trước đó nàng bỏ băng keo cá nhân còn dư cùng nước sát trùng ở trong túi, đưa cho trợ lý cầm, hiện tại trợ lý đưa lại cho nàng, cho nên băng keo cá nhân cũng không bị ướt.
Bạc Nhất Cận vẻ mặt ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, ngẩng đầu tùy ý nàng xử lý.
Edit by AShu/ Đọc truyện trên wattpad AShu089 để ủng hộ editor nha:)
Tô Đường động tác thực mềm nhẹ, thậm chí sợ hắn đau, còn theo bản năng mà thổi thổi cho hắn.
Hơi thở ấm áp thổi đến, thổi làm tâm Bạc Nhất Cận càng ngày càng mềm.
Đối đãi ôn nhu như vậy, thật đúng là đã lâu mới cảm nhận được.
Lúc hắn mười tuổi, cha mẹ tuy rằng diễn trò, nhưng cũng từng đối đãi ôn nhu với hắn.

Khi hắn té ngã, cũng từng được mẹ ôm vào trong ngực thổi thổi miệng vết thương, đáng tiếc, cuối cùng đều biến thành bọt nước.
Hắn nhìn Tô Đường, rất muốn hỏi nàng có thể cũng trở thành bọt nước hay không, nhưng chung quy, thân phận hiện tại của hai người không thể làm hắn hỏi ra được.
Cũng không biết có phải nghẹn quá lâu hay không, trong một cái chớp mắt, hắn thật sự rất muốn không quan tâm mà đem người ôm vào trong lòng ngực.
"An An, anh có thể ôm em một chút được không?"
Động tác dán băng keo cá nhân của Tô Đường thiếu chút nữa mà rớt, nhưng cuối cùng, nàng cũng không cự tuyệt, chỉ là hỏi: "Làm sao vậy?"
Thanh âm của Bạc Nhất Cận nhỏ xíu mà nói hai chữ bi thương.

Hắn cũng là người, sau khi bị người đối đãi như vậy, cũng sẽ bi thương, cũng sẽ khổ sở, nhưng mà không có người nào để ý hắn, lúc ấy, hắn cũng bất quá chỉ có mười tuổi a.

"Nghĩ đến một nữ nhân." Thanh âm hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến gần như lạnh nhạt, tiếp theo, khi Tô Đường đang kinh ngạc, hắn lại nói: "Anh nên xưng hô là mẹ."
Hắn đột nhiên nói về chính mình trước đây, Tô Đường liền bất ngờ, "Bạc lão sư......"
Bạc Nhất Cận lại đánh gãy lời nói của nàng, "Em có biết bà ta hiện tại ở nơi nào không?"
Tô Đường đang định nói nàng đương nhiên biết, bất quá nàng chỉ là người đứng xem, sẽ không có cảm giác quá lớn, nhưng Bạc Nhất Cận thì bất đồng, đó là vết sẹo máu chảy đầm đìa của hắn, nói một lần, đau một lần.
"Năm ấy khi anh mười tuổi, bà ta đã bị anh đưa vào ngục giam."
Tô Đường nghe thanh âm bình tĩnh của hắn, đột nhiên có chút đau lòng thay cho hắn.

Bạc Nhất Cận mười tuổi lúc ấy, có bao nhiêu bất lực, bàng hoàng.
Hiện giờ mười mấy năm đã qua đi, đau đớn lúc trước sớm đã đóng vảy, so với an ủi, Bạc Nhất Cận đích xác càng cần một cái ôm hơn, cho nên, Tô Đường ôm ôm hắn.
Một cái ôm này, giống như nước tràn bờ đê.
Tô Đường nguyên bản chỉ là đem người ôm lấy, kết quả Bạc Nhất Cận lại đột nhiên duỗi tay, dùng sức mà ôm nàng.

Tay của hắn vòng ở eo nàng, độ ấm cực nóng xuyên thấu qua vải dệt mỏng manh, một đường lan tràn, phảng phất như hai người không có mặc quần áo vậy.

Bất quá so với chuyện này, có một chuyện khác càng làm cho nàng bất an.

Bởi vì tên kia cư nhiên đem đầu dựa vào ngực nàng! Cùng với hơi thở ấm áp, Tô Đường cảm thấy chính mình đều muốn thiêu cháy.
"Anh......!Có khỏe không?"
"Đinh! Giá trị hắc hóa giảm xuống 10%, chỉ số hắc hóa hiện tại: 85%."
Được rồi, Tô Đường vừa nghe giá trị hắc hóa đã giảm, liền biết tâm tình của hắn lúc này hẳn là không tồi.
Hơi thở ngọt thanh bao quanh khắp người, một cái ôm này của Bạc Nhất Cận, lại không bao giờ muốn buông lỏng ra.
Nhưng mà, hắn cuối cùng vẫn khàn khàn tiếng nói, đem người buông ra.
"An An, cảm ơn em."
Tay hắn tuy rằng buông lỏng ra, nhưng Tô Đường cảm thấy một cánh tay cứng rắn đang để trên eo chính mình, nàng ho nhẹ, cuối cùng không nhịn không được sờ sờ tóc của hắn.
Đầu tóc của Bạc Nhất Cận rất đen, có chút cứng cứng, sờ ở trong tay có chút ngứa, bất quá Tô Đường lại cảm thấy xúc cảm không tồi.
"Ân, lần sau không vui, còn có thể tới tìm tôi."
Bạc Nhất Cận khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt nhu hòa, "An An, sao vừa rồi em cứ như vậy mà dễ dàng mở cửa, vạn nhất anh là tới giết em sao."
Hắn là người sói, là có thể giết bất luận kẻ nào.

Bất quá hắn luyến tiếc giết nàng, hơn nữa còn làm hắn cao hứng hơn chính là, tiểu cô nương cư nhiên đối với hắn không có phòng bị, hay nói cách khác, nàng tín nhiệm chính mình.
Tô Đường nhướng mày, cũng không có nói ra thân phận của chính mình, ngược lại giấu đầu lòi đuôi nói: "Không sao a, cùng lắm thì chúng ta đồng quy vu tận."
Bạc Nhất Cận không có tiếp tục đề tài, mà dặn dò nàng lần sau không nên tùy tiện mở miệng, sau đó mới rời đi.
Hắn vừa đi, Tô Đường liền không buồn ngủ nữa, liền đơn giản nằm ở trên giường lướt di động, không ngờ chỉ với mấy cái lướt lướt, cư nhiên nàng lướt thấy một cái hot search.
Từ từ, một bức ảnh là có thể lên hot search, hiện tại hot search có thể dễ dàng nổi như vậy sao?
Xét thấy fans lý trí của ảnh đế, lần này nàng thực bình tĩnh, kết quả đọc mấy bình luận làm nàng trợn tròn mắt.
Không phải, lần trước còn lý trí như vậy, mới qua có bao lâu đâu, cư nhiên liền có người làm phản?!
Mọi người là fan giả đúng không!
"Tuy rằng tôi biết ghép cp không tốt, nhưng......!Thật là nhan sắc thần tiên a, rất thích."
"Tôi từ rất sớm đã cảm thấy hấp dẫn rồi, bất quá không dám nói, sợ bị xé."
"Xuỵt, chúng ta chỉ cần như vậy là tốt rồi, không cần bay lên chân nhân, liền tùy tiện liếm liếm bình là được.

Bất quá băng keo cá nhân heo con Peppa kia, thật là dễ thương."
"Tỷ muội, có nhìn thấy ảnh đế phát Weibo hay không! Ảnh đế vạn năm không đăng Weibo, càng không đăng chuyện cá nhân, cư nhiên đăng ảnh chụp, quả thực là phúc lợi a."
......
Tô Đường đơ một lúc, cuối cùng nhấn vào Weibo của Bạc Nhất Cận.
Bên trong không có lời nói dư thừa, chỉ có một bức ảnh, cùng với ba chữ.
Bạc Nhất Cận: Người xã hội.
Lời tác giả: Cảm ơn lão a di????, ngươi là ấm quang i,? Phương tư minh, tiểu trư Bội Kỳ ∩ω∩~, cam đường năm vị tiểu khả ái đánh thưởng, ái các ngươi ~
___________________
( tấu chương xong)
Đã beta
Edit by AShu.


Bình luận

Truyện đang đọc