XUYÊN NHANH: CỨU MẠNG! TẤT CẢ NAM CHỦ ĐỀU TAN VỠ



Edit by AShu ^_^.

_________________
Tần sư tử Kiêu ủ rũ cụp đuôi, cơm cũng không ăn, bộ dáng cực kỳ đáng thương mà nhìn người, tựa như bị người vứt bỏ, không chút lưu tình giữ lại.

Tô Đường cứng người lại.

Gia hỏa này thật sự quá xấu rồi, cư nhiên kết hợp biểu tình của nhân cách tiểu họa sĩ cùng tiểu học sinh, yếu ớt đáng thương, không hề nhìn ra đây chính là người mấy ngày hôm trước dùng tay xé đôi cha mình! Mấu chốt chính là, khuôn mặt này cùng với một đôi mắt ngọc lục bảo, thật sự làm người nhìn quá đau lòng mà.

Tô Đường cho rằng hắn như thế này đã là không biết xấu hổ, ai ngờ hắn cư nhiên ngồi xổm trước mặt nàng, ôm eo nàng, còn đem đầu gối lên đùi nàng.

Thanh âm hắn vốn khàn khàn từ tính, nay lại chỉnh cho thấp nữa, quả thực muốn làm lỗ tai người nghe mang thai a!
Loại người như Tần Kiêu này, cũng không dễ mà làm mình trở nên đáng thương, nhưng lúc này đây, hắn đúng thật là không biết xấu hổ.

Hắn gối lên đùi nàng, dùng giọng nói thực bình tĩnh, giống như một người ngoài tự thuật lại thời thơ ấu u ám kia của hắn.

Tự thuật như vậy, so với chút cuồng loạn kia, thanh âm thống khổ càng làm cho tim người nghe đau lòng hơn.


Tô Đường rất nhiều lần đều nghe được sự nguy hiểm trong câu chuyện, điều đó cũng chính là cửu tử nhất sinh, cũng bởi vậy mới phát hiện vì sao hắn thích ngậm điếu thuốc nhưng không hút.

Cái nơi sản xuất thuốc lá kia đã bị hủy, nhưng hắn lại một lần nữa xây dựng lại nơi đó, chỉ làm sản phẩm cho mỗi hắn.

Tô Đường thở dài, cuối cùng duỗi tay, xoa xoa đầu hắn.

Tần Kiêu nói: "Lúc trước không có ai thích ta, không ai quan tâm ta, cho nên......Ta không hiểu được tình yêu, cũng không hiểu tôn trọng là gì, ở trong đầu ta, chỉ cần thực lực của bản thân đủ mạnh, liền muốn cái gì cũng được." Cũng bởi vậy, có một đoạn thời gian hắn phi thường thích giết chóc, đó là khi hắn tìm lại được cảm giác, cảm giác mà hắn thấy mình đang sống.

Hắn biết chính mình khác với người bình thường, cố chấp, thô bạo, hắc ám, trong nhân sinh của hắn không có ấm áp, người như hắn, làm gì có tư cách nói thích? Nhưng cố tình, hắn thích nàng, thích đến nỗi đến chết cũng không buông tay.

Tần Kiêu nói: "Ta có thể học, nhưng Tiểu Diệp Nhi, em có thể cho ta một cơ hội nữa được không?"
Tô Đường nhìn cặp mắt lục bảo tràn đầy mong đợi của đối phương, lời nói thì thật cẩn thận, làm cho nàng cảm thấy chính mình nếu cự tuyệt, gia hỏa này nhất định sẽ hắc hóa.

"Được."
Tần Kiêu cho rằng nàng sẽ nói hắn có bao nhiêu hỗn đãn, cho rằng nàng sẽ do dự, thậm chí sẽ cự tuyệt, nhưng từ đầu đến giờ hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, nàng liền dứt khoát như vậy mà đồng ý, thậm chí không hề nói một câu vô nghĩa nào hết!
Hắn ngạc nhiên, sau đó kinh hỉ ôm người vào trong lòng ngực, "Tiểu Diệp Nhi."
"Đinh! Giá trị hắc hóa giảm xuống 10%, chỉ số hắc hóa hiện tại: 15%."
Tô Đường đồng ý.

"Em yêu."
Lời nói dần dần buồn nôn, nhưng mà Tô Đường vẫn cố gắng nhịn.

"Lão bà."
Tô Đường tiếp tục đáp lại.

"Bảo bảo."
Bỗng xưng hô này thình lình xuất hiện, làm Tô Đường ngẩn ra, nhưng nàng rất nhanh hoàn hồn lại, nhưng hắn vẫn phát hiện được.

Tần Kiêu hỏi nàng, "Làm sao vậy?"
Tô Đường tinh thần hơi loạn, cũng may không bị thất thố, "Cái xưng hô này rất quen thuộc.

Lúc trước, có người gọi em như vậy."
Hai tròng mắt Tần Kiêu như ẩn chứa bão táp, nhưng trên mặt lại vân đạm phong khinh hỏi nàng: "Là ai vậy? Ta có quen sao?"

Tô Đường lắc đầu, sau đó rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, thể hiện vẻ mặt nhớ lại quá khứ, mỉm cười nói: "Mẹ của em."
Bão táp chuẩn bị nháy mắt bùng nổ, bỗng chốc lại biến thành một con sư tử to lớn vô hại mà dịu ngoan.

Hắn ôm nàng, nghĩ đến tinh cầu Addis bị hủy kia, mà người hủy nó lại trùng hợp là cha của hắn, tức khắc cảm thấy lúc trước xé ông ta ra, vẫn là quá tiện nghi cho ông ta.

"Thực xin lỗi." Hắn xin lỗi, "Tuy rằng chuyện này là do Tần Chí gây ra, nhưng ông ta dù sao cũng là cha trên mặt sinh học của ta."
Cho nên hắn nên xin lỗi, thậm chí còn có chút sợ hãi, Tần Chí tuy hỗn đản nhưng cũng là cha hắn.

Mà cha hắn lại phá hủy toàn bộ tinh cầu của vật nhỏ, đó cũng coi như là đại thù không đội trời chung.

Một người trên chiến trường chưa bao giờ sợ hãi Tần Kiêu, giờ phút này lại cực kỳ khẩn trương.

Tô Đường cười cười vỗ vỗ vai hắn, "Uy, em là người vô lý như vậy sao? Huống chi anh giết kẻ thù thay cho em, cổ ngữ nói như thế nào a.

Đúng rồi, đại ân, lấy thân báo đáp a?"
Tần Kiêu vừa nghe lời này, mặt mày đều sáng lên, "Hảo, chúng ta hiện giờ liền đi lãnh chứng."
Nói thì nói chứ, vợ mà không cưới về nhà thì thật không yên tâm.

Tô Đường dở khóc dở cười, "Hiện tại trời chuẩn bị tối rồi, mà người ta đã sớm tan tầm, đi lãnh chứng như thế nào?"
Tần Kiêu nghĩ nghĩ, đột nhiên nhăn mi lại, hắn nói: "Tâ đột nhiên hối hận khi từ chức."
Tô Đường, "Sao vậy?"
Tần Kiêu, "Nguyên soái có quyền bắt bọn họ quay trở về tiếp tục làm việc."
Nhưng mà cái chức nguyên soái này của hắn, hiện tại đã trở thành tiền nhiệm rồi.

Tô Đường trầm mặc một lát, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Cái kia, tuy không rõ Liên Bang các anh như thế nào, bất quá các anh không cần chuyển công tác sao?"
Tần Kiêu trước mắt sáng ngời, hắn đột nhiên từ chức, căn bản không có chuyển giao, lại nghĩ muốn nhanh chóng trở về, cho nên khi kết thúc một cuộc phỏng vấn, liền che chắn thiết bị liên lạc của mình.

Nghĩ nghĩ, hắn mở thiết bị đầu cuối cá nhân của mình ra, mở video ra, sau đó video liền oanh tạc.

678 video call chưa tiếp, tin nhắn thì càng nhiều hơn nữa, nhưng hắn đều làm lơ hết.

Cuối cùng hắn tìm thấy cuộc gọi của phó quan.

Edit by AShu
Cuộc gọi liền được mở ra, phó quan đầu bên kia liền òa khóc, "Nguyên soái, ngài đi đâu vậy, ở đâu tôi cũng không tìm thấy ngài."

Tần Kiêu, "A, ta ở nhà của vợ ta, làm sao vậy?"
Phó quan nghe lời này, cả người đều chấn kinh, "Ngài khi nào có phu nhân vậy?"
Lúc này mới chỉ qua một ngày, nguyên soái đầu tiên là từ chức, sau đó liền tìm được phu nhân của mình rồi, có phải là phó quan của hắn quá thất bại rồi không, cư nhiên cái gì cũng không biết!
Tần Kiêu, "Mà nói tiếp, lấy phu nhân về còn thiếu một bước cuối cùng nữa.

Đúng rồi, cậu cho người đem mở lại Cục Dân Chính đi."
Phó quan càng nghe càng sửng sốt, "Cho nên, đây mới là nguyên nhân ngài tìm tôi sao?"
Tần Kiêu nhướng mày, "Có ý kiến gì sao?"
Phó quan theo bản năng run run, đây chính là Tần nguyên soái Tần Kiêu, nổi danh sát thần, ai dám có ý kiến?
"Không, không có, tôi lập tức cho người của Cục Dân Chính tăng ca, đúng rồi nguyên soái, ngài còn chuyện gì phân phó không?"
Tần Kiêu thực vừa lòng, "Không có, cứ như vậy đi."
Phó quan liền như vậy mà hốt hoảng đem điện thoại treo, chờ hoàn hồn, mới đột nhiên nhớ tới hắn có rất nhiều chuyện hỏi nguyên soái a! Nhưng hiện tại kêu hắn một lần nữa gọi lại cho nguyên soái, có cho hắn mười cái mạng hắn cũng không dám a!
Ngay tại thời khắc hắn vừa chán nản vừa tắt máy, đầu cuối cá nhân lại nhảy ra một cuộc gọi video khác, hắn không kiên nhẫn bấm cự tuyệt, liền như vậy mười phút trôi qua, từ chối liền mấy chục cái cuộc gọi.

Bất quá cuộc gọi cuối cùng hắn không dám cự tuyệt, chỉ có thể trực tiếp tiếp nhận.

"Nhạc tướng quân!"
Nhạc tướng quân ở ngay phía dưới Tần Kiêu, năng lực đột phá, mà tuổi cũng không lớn lắm, tinh thần lực tuy rằng không cao bằng Tần Kiêu, nhưng Nhạc tướng quân cũng là lính gác cấp S, năng lực cũng xuất sắc hơn người thường.

Nhạc tướng quân, "Liên hệ nguyên soái rồi sao?"
Phó quan vẻ mặt đau khổ, định nói liên hệ rồi, nhưng lại cảm giác cái cuộc gọi vừa nãy chưa nói được điều gì quan trọng a, vậy cũng không khác gì là không liên hệ.

Nhạc tướng quân thấy hắn nhíu mày không nói, liền không cao hứng nói: "Có cái gì thì nói, nói cho Tần Kiêu, những người khác lên làm nguyên soái lão tử đây không phục, còn không phải giết cha sao? Tần Chí cái loại đồ vật này là tìm đường chết, hắn đã thay trời hành đạo, căn bản không cần lo loại chuyện này!"
Phó quan nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫ bẩm báo đúng sự thật, "Nhạc tướng quân, tôi cảm thấy nguyên soái không phải vì Tần Chí, là bởi vì ngài ấy kết hôn, nên mới từ chức."
_____________
(tấu chương xong)
Edit by AShu.


Bình luận

Truyện đang đọc