XUYÊN NHANH: CỨU MẠNG! TẤT CẢ NAM CHỦ ĐỀU TAN VỠ



Edit by AShu ^_^.

________________
Thẩm Vị Ương đi theo mẹ tái giá, thời gian cũng đã gần một năm, cho nên khi nàng nhập học tại trường cao trung A, trừ bốn tháng nghỉ dưỡng thương do chân gãy ra, nàng cũng học ở đây một học kỳ rồi.

Nàng lại có thói quen giả bộ mình yếu đuối, ngoại trừ thời điểm đi thi sẽ được các giáo viên khen ngợi, hầu như thời gain còn lại không ai chú ý tới nàng.

Lúc trước Tô Đường cảm thấy nhiệm vụ này rất đơn giản, đúng thật là rất đơn giản, hai vị kia của Yến gia tuy độc ác tàn nhẫn, nhưng một khi Yến Sâm chú ý tới, bọn họ liền khó thành công.

Vì vậy, nàng liền dùng thời gian một học kỳ này, làm cho bọn họ lộ dấu vết, giống như vô tình mà nhắc nhở Yến Sâm.

Sau đó bọn họ liền bị chèn ép đứng lên không nổi, đương nhiên chuyện này cũng có cậu của Yến Sâm giúp sức, em gái đã không còn, cháu trai thì bị người ta ức hiếp, cậu ruột sao lại có thể ngồi im mà nhìn được.

Cho nên thật không rõ a, lẽ ra nhân sinh của hắn bắt đầu xuôi gió xuôi nước, như thế nào mà hắc hóa?
Chẳng lẽ bởi vì nữ nhân trọng sinh kia?
Tô Đường mãi suy nghĩ mà không chú ý tới, Giang Niệm đứng đối diện đang tức giận, cô ta đương nhiên đã chú ý tới tiểu đáng thương lúc trước bỗng chốc trở nên thật xinh đẹp, lóa mắt, nhưng càng như vậy cô ta càng tức giận, dựa vào cái gì a? Một con bé nhà nghèo chỉ dựa vào mẹ ruột thượng vị, dựa vào cái gì mà được mọi người chú ý, con nhỏ đó cũng xứng sao?

"Thẩm Vị Ương, ngươi đừng tưởng là mẹ ngươi gả vào Hứa gia, ngươi liền thành Hứa tiểu thư thật nha.

Ngươi cũng đừng quên, ngươi họ Thẩm!"
Tô Đường cảm thấy thật buồn cười, "Thì sao?"
Giang Niệm hung dữ trừng nàng, "Vậy ngươi có biết ta là ai không? Ta chính là con gái duy nhất của Giang gia!"
Tô Đường nga một tiếng, hỏi: "Vậy ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nói xong, liền thấy Giang Niệm sửng sốt, liền tiếp tục nói: "Ta còn là người nối nghiệp của xã hội chủ nghĩa, ta chưa cảm thấy tự hào mà ngươi tự hào cái gì?"
Nhà ăn vốn ồn ào nãy giờ, vốn ít người chú ý bên này, nhưng bởi vì lời nói này của Tô Đường, bỗng dưng phát ra từng trận cười to.

Sắc mặt Giang Niệm không hề tốt chút nào, vừa trắng vừa đỏ, cuối cùng tức giận mà giơ tay lên đánh người, nhưng khi cô ta đưa tay mới được một nửa, liền bị người nắm lại.

Co ta ngẩng đầu, liền thấy người ngăn cản là Hứa Chi Chi, sắc mặt bỗng chốc nóng lên, mà nói tiếp Hứa Chi Chi thật ra cũng học ở lớp nhất ban, bất quá hôm nay có việc nên xin nghỉ, cũng vì vậy hôm nay bọn họ mới dám làm chuyện khi dễ người như vậy.

Bọn họ cho rằng tiểu đáng thương sẽ không cáo trạng, huống chi nàng ta cáo trạng thì sao, đánh thì cũng đánh rồi, mà Hứa Chi Chi không thể nào vì nàng ta mà đánh lại bọn họ.

Bất quá nếu như hiện tại Hứa Chi Chi có mặt ở đây, trực tiếp ngăn bọn họ lại, thì khác nhau a.

Hứa Chi Chi không hổ với danh hiệu vương tử ưu nhã, lớn lên ôn thuận nho nhã, thanh âm nói chuyện thì như gió mùa xuân, thập phần dễ nghe.

Nhưng mà hiện tại, tất cả mọi người đều biết hắn đang tức giận, hắn nói: "Bạn học Giang, Thẩm Vị Ương là em gái của tôi, em ấy có họ Thẩm, cũng là em gái của tôi."
Sắc mặt Giang Niệm ửng đỏ, lắp bắp, không biết có phải hay không đầu cô ta bị cửa kẹp, cư nhiên nói: "Bạn học Hứa, mình biết là bạn bị ép buộc.

Mẹ của Thẩm Vị Ương thật không biết xấu hổ, ba của bạn khẳng định đã bị bà ta mê hoặc, bạn bảo vệ cô ta mình có thể hiểu....."
Tô Đường nghe không nổi nữa, Giang Niệm này hẳn là bị bệnh a, tự đắp nặn Hứa Chi Chi thành tiểu đáng thương.

Edit by AShu
Hứa Chi Chi nhíu mày, hắn lớn lên rất cao, khoảng chừng một mét tám, đứng ở trước mặt Tô Đường, cơ hồ đều chặn hết những ánh mắt không có ý tốt gì đối với Tô Đường.

Tô Đường nghĩ tới kết cục cuối cùng của hắn, có một chút đồng tình, nhưng trong tương lai thì không biết có tình huống gì phát sinh không, nên nàng vẫn nên cách xa hắn một chút.

"Chuyện của Hứa gia như thế nào, không cần bạn học Giang nói cho tôi biết." Hứa Chi Chi đánh gãy lời nói của Giang Niệm, sau đó liền quét mắt nhìn những người phía sau cô ta, "Thẩm Vị Ương là em gái của tôi, tôi hy vọng lần sau không có xảy ra tình huống như thế này nữa."
Hứa Chi Chi đã nói như thế, không ai dám làm gì hết, Giang Niệm xám xịt mà mang theo nhóm người rời đi.

"Xin lỗi, đã tới chậm."
Thanh âm hắn nhàn nhạt, bất quá đã không còn nhìn ra bộ dáng tức giận lúc nãy nữa.


Tô Đường lau lau mắt kính xong rồi lại đeo lên mắt, cười cười nói: "Cảm ơn."
Nàng cười lên mang theo vào phần mới lạ, Hứa Chi Chi cũng biết, em kế này cũng không tiếp nhận Hứa gia.

Bất quá hắn cũng không quá để ý, hắn chỉ quan tâm Hứa gia, Thẩm Vị Ương rốt cuộc cũng liên quan tới Hứa gia, nàng bị nhục nhã, chính là dẫm lên thể diện của Hứa gia.

Huống chi, mấy tháng nay hắn cũng không chán ghét người em kế này, an an tĩnh tĩnh, cũng không nháo lên chuyện gì xấu, so với người mẹ kế của hắn, càng làm cho hắn thích hơn nhiều.

Bất quá sau vụ gãy chân của nàng, người em kế này tựa hồ có điểm thay đổi.

Nghĩ vậy, hắn lại nói thêm vài câu, "Sao xuất viện mà không nói cho người nhà biết?"
Tô Đường nói: "Cũng không phải là chuyện gì quan trọng, tôi có thể tự làm được."
Hứa Chi Chi lúc này mới gật đầu: "Có cái gì cần giúp đỡ cứ nói.

Còn nữa, những người khác khi dễ em thì cứ nói, Hứa gia sẽ giúp em."
Tô Đường ngoan ngoãn gật đầu, "Được."
Mới vừa nãy Hứa Chi Chi cảm thấy nàng có điểm thay đổi, nhưng giờ nhìn lại, lại cảm thấy nàng không thay đổi gì, vẫn là tiểu cô nương lúc trước luôn cúi đầu trầm mặc.

Hứa Chi Chi đi rồi, bất quá nhà ăn vẫn thực im lặng, tựa hồ đều đang vây xem ở bên này, Tô Đường bị người khác làm đổ hết cơm, lúc này bụng đã kêu lên.

Nàng xoa xoa cái bụng đang đói, lại một lần nữa mà đi lấy cơm.

Bốn tháng dưỡng thương, chân vẫn không nhanh nhẹn như trước, nhưng mà nàng đi chậm, cũng không ai phát hiện ra.

Học sinh bốn phía nhìn thấy màn vừa rồi, thấy Tô Đường đi tới, mọi người đều nhìn chằm chằm nàng.

Tô Đường mang mắt kính, rõ ràng có nhiều tầm mắt quét tới như vậy, nhưng nàng vẫn bình tĩnh mà ăn cơm chiều, cái định lực này, thật đúng là người bình thường ít khi có được.

Trong một góc, Yến Sâm ngồi bắt chéo chân, trong miệng thì nhai nhai cơm, khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng hờ hững, không ai dám tới ngồi gần.

Bình thường đã không ai dám tới gần, bất quá mấy người bạn bè tốt của hắn đều không sợ, không phải, không thể nói là không sợ, phải nói là thần phục và bội phục Yến Sâm.

Trong một ngày này, Tô Đường làm nhiều việc như vậy, những tùy tùng của Yến Sâm cũng sợ ngây người, tỷ như lúc này, Hà Giai Kỳ trong miệng còn đang ngậm đùi gà, liền ngọng ngọng nói: "Ngọa tòa, Sâm ca, chị dâu nhỏ của anh thật có ý tứ.


Không đúng, thời điểm lúc trước cô ấy ở bên anh, em nhớ rõ không phải như vậy nha."
Đích xác không phải như thế, lúc trước nàng luôn biểu hiện sợ sệt hắn, có vài lần ngẫu nhiên gặp được, cũng là cúi đầu không nói một tiếng nào.

Hắn không mở miệng, thì nàng cơ hồ cũng không chủ động.

Yến Sâm nhai nhai hạt cơm trong miệng, ánh mắt đen tối khó hiểu, lúc trước hắn không thèm để nàng vào mắt, nhưng màn vừa rồi hắn chợt nhìn thấy, lại để lại chút ít dấu vết trong lòng hắn, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng khó phai mờ.

Vì thế, hắn khó mà mở miệng được, thanh âm cũng hơi khàn, "Đúng là như vậy."
Trở nên xinh đẹp, đẹp đến nỗi hắn nhìn mà muốn đè nàng ra.

Nói thật, Yến Sâm đột nhiên mở miệng, thật làm những người ngồi xung quang bất ngờ.

Bọn họ tuy rằng trêu chọc kêu là chị dâu nhỏ, nhưng chưa bao giờ coi nàng là bạn gái của Yến Sâm cả, dù sao tất cả mọi người đều rõ, đó chỉ là một trò đùa.

Nhưng hiện tại tình huống này là như thế nào a?
Thật là quá mức khiếp sợ, đùi gà trong miệng Hà Giai Kỳ liền rơi xuống đất, "Không phải, Sâm ca, anh có ý gì vậy?"
Đùi gà vừa lúc rơi lên bát canh, bắn lên, chọc đến người đối diện giận dữ hét lên: "Hà Giai Kỳ, ngươi dơ quá đi! Có thể chuyên tâm mà ăn được không?"
Hà Giai Kỳ, "Hắc, ta không ăn, vậy ngươi đút ta ăn sao?"
"Ta chủ đút cho con trai ta ăn thôi, ngươi muốn ta đút sao?"
Lời tác giả: Cảm ơn quên tiện, quả bưởi thực cẩu thực đáng yêu, thương yên ba vị tiểu thiên sứ đánh thưởng, ái các ngươi (^U^)ノ~YO
_______________
(tấu chương xong)
Đã beta.

Xin lỗi mn đã đăng muộn nha:(
Edit by AShu.


Bình luận

Truyện đang đọc