XUYÊN NHANH: CỨU MẠNG! TẤT CẢ NAM CHỦ ĐỀU TAN VỠ



Edit by AShu ^_^.

______________
Ăn xong bữa sáng, Tần Kiêu bắt đầu liền bắt đầu huấn luyện nàng.

Đối với điều này, Tô Đường tỏ vẻ cự tuyệt, "Tần Kiêu, tôi với anh không thù không oán, sao anh cứ một hai phải ngược chết tôi?"
Tần Kiêu, "Em cứ như vậy mà xông vào chiến trường, chính là tặng đầu cho kẻ thù." (Chỗ này ổng nhận ra tình cảm của mình nên đổi cách xưng hô nha J)
Tô Đường quả thực không biết dùng cái biểu tình gì đối mặt với hắn, "Nguyên soái đại nhân, tỉnh lại đi, không có cái yêu cầu nào bắt người dẫn đường ra chiến trường hết.

Đế quốc không cho phép, Liên Bang cũng không cho phép, nếu không sẽ bị hiệp hội bảo vệ người dẫn đường phun chết a."
Tần Kiêu khó có được nghiêm túc nhìn nàng, "Tô Diệp, đối với em là cần thiết.

Ta không biết em vì nguyên nhân gì mà thâm nhập vào Viện Hộ Lý, sau đó lại chạy tới tinh cầu Tắc La, nhưng dựa vào trực giác của ta, những chuyện em làm cực kỳ nguy hiểm, thậm chí có thể so với ngoài chiến trường."
Dứt lời thấy nàng không nói, hắn liền tiếp tục nói: "Ta đã tra 40 người mà em đã cứu kia, không phải xuất thân cao quý, thì cũng là gia tộc hiển hách, có thể vô thanh vô tức đem người ném vào Viện Hộ Lý, không phải là hạng người bình thường.


Cho nên người mà em phải đối phó, có quyền có thế, thậm chí có đám người cao cao tại thượng kia chấp chính Đảng."
Ngụ ý là, nàng đem nhiều người như vậy chữa khỏi, tất nhiên sẽ bị người theo dõi, một khi rời khỏi quân khu, không có năng lực tự bảo vệ mình, tất nhiên nguy cơ nguy hiểm từ bốn phía ập tới.

Tần Kiêu sở dĩ chậm chạp không hỏi nàng, là bởi vì cảm thấy chưa tới thời điểm thích hợp.

Hiện tại đã ngả bài, lấy tâm lý phản nghịch của vật nhỏ, một là không có khả năng nói thật, hai là không chừng lại lén chạy trốn.

Đương nhiên, bồi nàng huấn luyện cũng không hoàn toàn là muốn giày vò nàng.

Rốt cuộc đến lúc đó một khi bắt đầu điều tra, hắn có lẽ sẽ không thể luôn luôn đi theo để bảo vệ nàng, tưởng tượng đến lúc nàng ở một chỗ nào đó mà mình không biết bị hại chết, cổ hơi thở thô bạo trong lòng không thể nào mà kìm chế được.

Ký ức của hai nhân cách ít nhiều cũng ảnh hưởng đến hắn, chỉ là hắn không phải là bọn họ, muốn người lưu lại, biện pháp thì có rất nhiều, không cần thiết phải cực đoan như vậy.

Lại nói tiếp, cái thủ pháp của cái tên bê đê làm hắn chó chút khịt mũi khinh thường, nhưng thật ra tiểu họa sĩ kia cũng khá thông minh đấy.

Tô Đường bỗng cảm giác ác ý của hắn đối với mình giảm đi không ít, huống chi hắn thực sự là tốt cho mình, nàng cũng không phải là người không biết tốt xấu, liền lập tức vui vẻ tiếp thu.

Đương nhiên, tiếp thu thì tiếp thu, nhưng nàng vẫn bị ngược như thường.

Trước lạ sau quen, lần này sau khi kết thúc không đợi hắn khiêng mình lên, nàng lăn lăn bò bò vào khoang chữa trị.

Tần Kiêu nhíu mày, hình như có chút không vui, hắn dự định sẽ ôm người vào, kết quả vật nhỏ lại đi trước hắn một bước, quét mắt nhìn đôi tay của chính mình, không khí bỗng trở nên áp bứ nặng nề.

Tô Đường cũng không biết mình chọc phải nơi nào làm hắn không cao hứng, bất quá hệ thống không xuất hiện nhắc nhở, nàng liền giả bộ không biết.

Muốn đánh thì cũng đánh không lại Tần Kiêu, Tô Đường cũng không nghĩ là tự ngược chính mình, vì thế thừa diệp thời điểm đang ăn cơm, suy nghĩ biện pháp giải quyết.


"Nguyên soái đại nhân, tôi cảm thấy loại người tiểu nhân vật như tôi không cần ngài tự mình huấn luyện đâu.

Ngài xem, ngài hắn rất bận đi, không cần thiết mỗi ngày đều phải tốn thời gian trên người tôi đâu.

Dù sao trong quân đội có nhiều binh lính như vậy, ngài tùy tiện cho bừa ai đó huấn luyện cùng tôi cũng được."
Vật nhỏ trở mặt không quen biết, nhanh như vậy liền đem hắn đã qua một bên, bàn tay nắm chiếc đũa dùng sức thêm vài phần, nhưng trên mặt lại vân đạm phong khinh, "Có thể."
Buổi chiều, bên trong sân huấn luyện, binh lính ngay từ đầu biết được nguyên soái cần tìm người để bồi tiểu dẫn đường luyện tập, mọi người đều không quá để tâm tới nàng, rốt cuộc trong ấn tượng của họ tiểu dẫn đường thân thể nhỏ bé, đó chính là thể chất dễ bị đẩy ngã a, sao có thể luyện tập giống bọn họ được.

Mang theo suy nghĩ khinh địch này, chờ tới khi Tô Đường đem hai lính gác quật ngã xuống, tất cả bọn họ đều cảm thấy điên rồi!
Cho nên nguyên soái hung tàn không giống người bình thường, tiểu dẫn đường mà hắn coi trọng cũng là một tồn tại đáng sợ a!
Tô Đường rốt cuộc cũng cảm thấy chính mình có điểm tự hào a, cười ngâm ngâm với những binh lính nằm dưỡi mặt đất đang hoài nghi nhân sinh, nói: "Uy, là binh lính, trên chiến trường mà khinh địch chính là trí mạng a."
Binh lính lau mặt, thể năng của tiểu dẫn đường kỳ thật cũng không phải là đối thủ của bọn họ, thế nhưng nàng phản ứng nhanh nhẹn, điểm kỹ năng tránh né lại tràn đầy! Hơn nữa lại lợi dụng một số kỹ xảo, vặn ngã bọn họ cũng chưa tốn bao nhiêu thời gian.

"Cô quả thực không phải là người a, không đúng, cô rốt cuộc có phải là người dẫn đường không?"
Tô Đường nhìn hắn, hai con mắt cười đến cong cong, muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội, đi chỉnh một tiểu cô nương manh manh như vậy, làm cho đối phương thật cảm thấy có lỗi.

"Này, anh có thể hỏi nguyên soái đại nhân, rốt cuộc thì lúc trước tôi cũng từng là người giám hộ của anh ta a."
Binh lính vẻ mặt ngọa tào, tuy rằng trước đó có nghe qua lời đồn, nhưng nghe đương sự chính mình thừa nhận, quả thực là hai loại cảm giác khác nhau a.

"Người trẻ tuổi, đừng nhìn tôi như vậy, tôi khi dữ lên rất đáng sợ nha."
Bộ dáng vừa hung dữ vừa dễ thương này, binh lính buộc phải để tay lên ngực, một câu thật dễ thương xém chút buộc miệng thốt ra ngoài.

Sau đó bỗng nhận thấy một tia sáng đáng sợ quét tới, làm người sởn cả tóc gáy.

"Binh lính, cậu có thể lăn trở về rồi."
Tần Kiêu nhăn mày không vui, chân mang quân ủng bước tới, cuối cùng dừng trước mặt Tô Đường, "Nơi này là quân đội."
Nam nhân trước mắt thần sắc ủ dột, toàn thân đều toát ra ba chữ ta không vui, Tô Đường cố gắng nhịn để không bật tiếng cười ra, vô tội hỏi: "Tôi đương nhiên biết nơi này là quân đội a, nguyên soái có việc gì sao?"
Ngón tay Tần Kiêu hơi hơi cuộn cuộn, thiếu chút nữa muốn đem thuốc lá ra, cuối cùng không kiên nhẫn nói: "Đừng để JB lộn xộn." (ý ổng là quản cái ấy đi ó)

Tô Đường mạc danh nghĩ tới hai lần trước hắn đều không cho phép mình nói bậy, liền nói: "Tiểu bằng hữu không thể nói bậy, ông bạn già cũng không thể nha.

Nguyên soái, ngài cũng không thể nói bậy a."
Tần Kiêu cứng đờ cả người, mang theo vài phần không dám tin tưởng, "Ông bạn già?"
Tô Đường nói: "Ngài xem ngài đã 50 tuổi rồi, cái vị trí nguyên soái này ngài đã ngồi hơn 20 năm rồi, mà hơn 20 năm trước, tôi vừa mới sinh ra a, hai chúng ta rõ ràng có bối phận khác nhau a."
Tần Kiêu lần đầu tiên bị người ghét bỏ là già cả, tuổi thọ ở thời đại tinh tế đều có thể kéo dài đến 200 tuổi, 50 tuổi là độ tuổi đẹp nhất a!
Muốn nhịn mà nhịn không được, cuối cũng vẫn lấy điếu thuốc ra ngậm trong miệng, "Được a, nếu là trưởng bối, lần sau nhớ rõ kính già yêu trẻ."
Tô Đường cười xán lạn, "Tôi là thiếu nữ phản nghịch, sợ là đến lão phụ thân cũng tức chết."
Tần Kiêu rốt cuộc cũng hiểu lý do tại sao các nhân cách của mình vừa yêu lại vừa hận nàng, thời điểm yêu nàng hận không thể đem toàn thế giới đưa tới trước mặt nàng, thời điểm hận nàng cũng hận không thể bóp chặt cái cổ trắng nõn của nàng, sau đó hung hăn nắm chặt!
Hắn nhẫn nhịn, không được bóp cổ nàng, cuối cùng hắn quyết định xách cổ áo nàng lên như xách con mèo con.

Tô Đường đương nhiên là giãy dụa, sắc mặt liền đen, "Tần Kiêu, anh thả tôi ra, tôi tự mình đi được!"
Tần Kiêu sách một tiếng, khinh thường nói: "Ba ba muốn giáo huấn con gái hư, sao lại có thể nghe lời em."
Tô Đường nghe câu đùa giỡn như vậy, thô bạo nói: "Tần Kiêu, anh đừng hòng chiếm tiện nghi của tôi a!"
Tần Kiêu đột nhiên nheo lại đôi mắt, "Ta nhớ rõ ta đã từng nói, nếu như nghe được em nói bậy, ta sẽ đáng mông em.

Xem ra em không hề để câu nói của ta vào tai rồi."
(tấu chương xong)
______________
Đã beta.

Chỗ nào sai chính tả cứ comment cho editor biết nha:).


Bình luận

Truyện đang đọc