XUYÊN NHANH KÝ CHỦ MỜI DIỄN XUẤT


Một đàn zombie đông ngùn ngụt đang lao đến.

Tất cả mọi người vội càng lên xe khởi động rời đi, nhưng khi tiếp tục tiến lên phía trước thì phát hiện, lối đi đã bị chặn bằng rất nhiều vật dụng.

Ở đó có bàn, ghế, tủ quần áo và rất nhiều thứ khác.

Nếu tiếp tục chạy nữa có thể các chân bàn ghế sẽ đâm thẳng vào cửa kính xe làm bị thương người lái.

Phía xa xa phát ra âm thành gào rú, nhưng cũng không phải là của zombie, hình như là một chiếc xe khác.

Một chiếc xe việt dã phóng nhanh đến từ phía sau, kèm theo vài tiếng gào thét của zombie cùng tiếng súng.

Thương Vũ:" Chết tiệt, đường bị chặn rồi không qua được, phải chiến đấu thôi!"
"Nhưng súng của chúng ta không còn nhiều đạn nữa!"

Đám zombie ào đến như sắp có chiến tranh, phải chừng có hơn trăm con, một trong số đó hình như còn có 12 con là zombie cấp 2 cấp 3.

Nhìn mọi người đang cố gắng giành giật sự sống cho mình, trong khi đó Lạc Tuyết chỉ khoanh tay đứng nhìn tất cả.

Thấy vậy nhưng Trắc Uy Phong cũng không có cảm giác lo sợ sắp chết, bởi vì hắn đã chuẩn bị cho các tình huống chết khác nhau, mọi quyết định của hắn sẽ quyết định cách chết của hắn.

Nếu hắn cứ cố chấp ở trong khu thí nghiệm đó, sớm muộn cũng sẽ chết vì đói khát do hết lương thực.

Nếu hắn chọn đi theo mọi người, có thể sẽ bị tấn công bất ngờ mà chết.

Vốn dĩ cũng chả có quá nhiều hy vọng vào chuyến đi lần này, thế nhưng khi nhìn thấy bộ mặt trấn định đó của Lạc Tuyết, hắn lại có cảm giác nếu ở cùng cô hắn có lẽ sẽ có thể sống lâu thêm một chút.

Thấy người hai bên sắp chống cự không được nữa, Lạc Tuyết mới giống như anh hùng đến muộn lên tiếng.

"Tránh ra sau đi, đừng để bị hút vào!"
Lúc mọi người còn chưa hiểu gì, Lạc Tuyết đã bước ra làm một động tác liền xuất hiện một vòng xoáy đen khá to.

Mọi người đều cảm nhận được lực hút từ vòng xoáy đó, có người lên tiếng bảo họ hãy nắm chặt những thứ chắc chắn để không bị hút vào.

Cứ như vậy cả một đàn zombie cứ lao thẳng đến trực tiếp bị hút vào trong không một giấu vết.

Một đám người há hốc với dị năng kỳ lạ đó của cô.

Chỉ có Trắc Uy Phong bước khỏi xe với một vẻ mặt sùng bái.

Hoá ra đó là lý do cô từ chối hắn khi hắn ra yêu cầu cho xem dị năng, cũng không lạ gì khi có một dị năng như này mà phải dấu.


Nếu là người quân đội chắc sẽ lợi dụng cho chiến đấu.

Khi thấy mối nguy được giải quyết mọi người đều thở phào, chỉ riêng Thương Vũ lại để ý vấn đề khác.

"Gì chứ, An Tịch cô có dị năng mà sao lại không giúp mọi người từ đầu hả!"
Dung Ninh cũng lên tiếng.

"Đúng rồi, chị! sao chị làm vậy?"
Lạc Tuyết nhìn một đám người rồi nói.

"Từ đầu tôi cũng chẳng có ý định ra tay giúp đỡ gì đâu, chỉ là thấy các người xử lý quá chậm nên tôi mới nhúng tay vào"
"Cái gì chứ, trong khi mọi người đang cố giành giật sự sống thì cô lại đứng nhìn thôi sao!?"
"Sao lại không nhỉ, dù sao thì tôi cũng còn đang hận các người lắm, nên có quyết định ra tay giúp đỡ hay không là do tâm trạng cả!" Nói có mấy lời như vậy thôi nhưng lại khiến người khác tăng thêm độ mất thiện cảm với cô.

Những lời Lạc Tuyết nói ra đều khiến người khác phải tức giận.

"Hah! Bản thân mình thì vẫn luôn lái xe kè kè theo sau bọn tôi, đến giúp đỡ còn không làm được, vậy mà lại nói ra những lời đó, không phải là muốn bọn tôi làm bia đỡ đạn cho cô à?"
"Hmmm~ để tôi nhắc lại cho mà nhớ, là các người bảo tôi theo sau chứ không phải tôi xin xỏ gì các người, xe không đi chung, đồ ăn và nước cũng là tôi tự mình kiếm, những điều đó cũng là một lý do hợp lý để tôi không giúp các người!"

"Với lại trong tận thế như này, bản thân còn lo chưa xong sao mà có thể cứu người khác, ở mạt thể thì lòng người lộ rõ, tôi nói có đúng không Dung Ninh?"
Dung Ninh đột nhiên bị nhắc tên nên bối rối.

Không phải là đang khịa mình bỏ mặc cô ta một mình giữa bầy zombie đó chứ!
"Đừng có lôi em ấy vào vụ này, rõ ràng là cô sai!"
"Tôi sai hả? Tôi không phải người trong quân đội, càng không có trách nhiệm hay nghĩa vụ phải cứu các người, sao lại là tôi sai rồi?"
Thấy đám người vẫn còn đang cãi nhau, bọn người mới đến cũng do dự.

"Lão đại, bây giờ làm sao?"
Người được gọi là lão đại bình tỉnh tính toán.

"Cậu đến bảo bọn họ tạm thời hoãn lại việc tranh cãi này cùng nhau dời đống đồ chặn đường kia ra, bảo cả tiểu Lục theo để đàm phán, cậu ta giỏi ăn nói hơn cậu"
"Được thưa lão đại!".


Bình luận

Truyện đang đọc