XUYÊN NHANH KÝ CHỦ MỜI DIỄN XUẤT


Sáng hôm sau, cả đám kéo nhau ra một nhà hàng đã được lịch hẹn từ trước để ăn sáng.
"Thấy chỗ này đồ ăn ổn không? Mình phải tốn nhiều công sức lắm mới đặt được bàn đó!" Tiểu Thất hớn hở nhìn mọi người thưởng thức đồ ăn, nói.
"Cậu vất vả rồi, Tiểu Thất chúng ta rất giỏi nha!" Diệp Linh lên tiếng khích lệ.
Ăn sáng xong cả đám kéo nhau về khách sạn, lại thấy một màn nhân viên đưa đồ của một cô gái ra khỏi cửa khách sạn.
Cô gái bị đuổi ra khóc lóc một hồi.
"Ơ...!đó không phải..."
Mọi người nhìn sang Thất Thất vừa lên tiếng.
Diệp Linh:" Em biết cô ấy à?"
Cùng lúc cô gái quay lại, nhìn thấy bọn họ.
Đều là người quen, nhưng trong tình huống như này có chút ngượng ngùng.
Cô bạn mới thân lại của Thất Thất cũng đến đây du lịch một mình.


Nào ngờ phòng đặt đã ở được mấy ngày, hôm nay ra ngoài chơi một chuyến về liền bị cướp mất ví tiền, trong đó có cả thẻ phòng khách sạn.
Nếu muốn xin làm lại thẻ khác thì phải có thứ chứng minh thân phận cùng nộp thêm tiền, nhưng lại không có.

Mất đồ bên ngoài không nằm trong trách nhiệm của khách sạn, họ không giúp được cô chỉ có thể ở ngoài này.
Nghe vậy hai cô bạn "ngây thơ" đã tỏ lòng thương xót, giúp cô bạn kia một phen.
Trịnh Lục Vũ ở trong khách sạn không ra ngoài cả một buổi sáng, thấy bọn trẻ về lại có thêm một người nữa đi theo thì không khỏi nghi ngờ.
"Các em lại kéo thêm ai về vậy?"
"Thầy, là như vầy..."
Sau khi nghe Tiểu Thất tường thuật lại một lần thì hắn mới hiểu.
Thấy cô bạn kia đáng thương lại còn cô đơn một mình, vậy là trong nhóm lại có thêm một người.
Hết hè, học sinh bắt đầu đi học lại.
"Anh Trịnh Thần, cái này cho anh nè"
"À...!cảm ơn"
Thất Thất ngồi trên bàn ăn, thấy Trịnh Thần cứ biển hiện quái quái hỏi ra mới biết.
"Bạn của em bị sao vậy?"
"Sao là sao?"
"Con bé rất biết khi nào anh cần cái gì, hình như dính người lắm, cứ quái quái sao ấy!"
"À~~ chắc lại là chiêu trò theo đuổi của con gái thôi đó mà!"
"Ủa mà vụ theo dõi, anh bắt hung thủ được chưa?"
"Nhắc mới nhớ, cứ nghĩ là khó chịu, dạo này anh cứ cảm thấy xác suất bị rình trộm lại tăng lên, còn có bị chụp lén nữa, anh cứ có cảm giác ai đó đang chụp trộm anh"
"Nghe kinh dị quá đó, mau mau bắt tên đó lại đi, em cứ thấy sợ sợ"
"À mà nè cái game đó em đang thiếu đồ, anh có không? Giúp em đi!"

Cả hai chuyển chủ đề rất nhanh, thoáng chốc đã đổi sang game.
Cả hai hì hụt cày game mới nhận ra có ánh mắt đang nhìn.
Lạc Tuyết ngồi bên cạnh nãy giờ vẫn luôn nhìn hai người bày trò.
"Sao chị nhìn chầm chầm tụi em vậy?"
"Tôi cảm thấy, hai người cũng không tệ, nếu quen nhau cũng rất hợp.

Nghĩ xem nếu hai người thành một cặp thì tên không phải ghép thàng *Thất Thần* sao!"
Nghe thấy câu nói điên rồ của Lạc Tuyết, hai người đứng hình sau đó miệng nhếch một cách khinh bỉ.

Cả hai nhếch nửa miệng thái độ kiên quyết, đến cả hành động và cách nói cũng y hệt nhau, cùng phát ra một lúc.
"Không đời nào, mơ à!"
"Chị à, nói có thể nói bậy nhưng ghép đôi không thể ghép bậy được đâu, Thất Thần là cái gì chứ, nghe như một kẻ ngốc vậy!"
"Nói phải đó, với lại...!người tôi thích không phải em ấy!"
Thất Thất:"..."
"Không thích thì thôi, giải tán vào học đi"
Vừa nói xong tiếng chuông vào học vang lên.

Nhưng vì có một chút chuyện, Lạc Tuyết bận giúp một giáo viên bưng chồng tài liệu mà vào lớp trễ.
Tiết này là tiết của cô chủ nhiệm, cũng là bà cô chủ nhiệm giáo dục kia.
Thấy có người vào muộn giờ của mình bà ta có chút tức giận, nhìn thấy mặt của Lạc Tuyết lại càng thêm giận.
Nếu lúc đó con bé này không làm loạn, thì cô ta cũng không bị mắng.
Đồ không biết nghe lời!
"Vào lớp trễ như vậy, chuông vào học từ bao giờ rồi!"
"Em bận giúp một giáo viê..."
Chưa kịp nói dứt câu đã bị cắt lời.
"Còn trả treo, vào lớp cũng chưa chào hỏi, vào học thì vào trễ còn không xưng em thưa cô, đừng nghĩ mình học giỏi rồi muốn lên mặt với tôi!"
"..."
"Vào học trễ như vậy, ra ngoài đứng 15 rồi vào học, phiền phức!".


Bình luận

Truyện đang đọc