XUYÊN NHANH: LỮ KHÁCH NGHỊCH TẬP CHI KÍ

Tạp chủng chính là tạp chủng. Thật không hiểu với thể lực của một quan văn yếu ớt làm sao chỉ huy cả đoàn quân. Mà đám này cũng ngu , mù quáng nghe theo nàng ta được.

[người ta không tính là yếu, tại chị trâu bò! ] Hệ thống phun tào xong lập tức lặn nhanh.

"Cấm vệ quân a? Ai trong số các ngươi là thống lĩnh? "

Đám tàn binh bại tướng sau khi nếm trải sự khủng bố của Thu Dao hoàn toàn không có khí phách kiêu căng vừa nãy. Tự mình dịch ra, để lộ thống lĩnh.

Thống lĩnh nhìn đám người bán đứng mình muốn chửi mẹ kiếp. Nhưng giờ nàng ta còn phải đối mặt với thứ đáng sợ hơn.

Thu Dao, không ,nữ hoàng trước kia khiêm nhường bao nhiêu, thống lĩnh xem đó là yếu ớt, nhu nhược. Giờ cùng một nụ cười, lại cảm giác như bị một quái vật nhòm ngó đồ ăn.

"thống lĩnh a, lương mỗi tháng của ngươi là bao nhiêu? "

"..." Thống lĩnh. Không phải, cái này quan trọng sao? Giờ không phải nên chất vất bọn họ tại sao lại tạo phản sao?

Thu Dao khinh thường nhìn lại: chất vấn có tác dụng sao? Dù sao các ngươi cũng tạo phản rồi.

"..." Thống lĩnh. Cũng đúng!

Cho nên,....

Thu Dao cầm cành cây chọc chọc vô họng của thống lĩnh, thúc giục nàng ta nhanh nói. Thống lĩnh cảm thấy đây không phải cành cây mà là thứ vũ khí lạnh băng.

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thái độ sợ hãi của thống lĩnh thì rất coi thường. Mới thua có một trận mà đã như vậy rồi, không có tiền đồ.

Thượng Quan dã tâm bừng bừng, lại không rõ chính mình hiện tại. Một người có thể đối phó với mười nghìn người cùng lúc, sẽ là người bình thường sao? Hơn nữa trong này có cấm vệ quân, có ám vệ, đều đặc huấn rất nghiêm khắc, tùy tiện thả ra ngoài đều có thể là cao thủ số một số hai. Nhiều người như vậy, lại là tinh binh, Thượng Quan không nhìn rõ tình hình chính mình hiện tại, nhưng thống lĩnh có.

Hồi nhỏ thống lĩnh thường rất thích nghe chuyện dân gian. Hồi đó, có một lão nhân kể với nàng ta, truyền thuyết có người sinh ra đã có thần lực trời ban, một mình địch vạn binh. Sau khi nghe ,thống lĩnh rất hâm mộ, cũng muốn trở thành người như thế , cố gắng đạt được sức mạnh này làm anh hùng cứu thế muôn dân . Nhiều năm qua đi, thế tục nhuốm chàm khiến nàng ta quên mất ước nguyện hồi trẻ thơ, cũng quên mất luôn chính mình, thực lực, tài lực, quyền lực, nàng ta đều muốn. Đoạt được càng nhiều, lại muốn càng nhiều, chính là lòng tham không đáy.

Hiện tại, bị thứ sức mạnh này đánh bại, thống lĩnh mới biết mình u mê, tự đại bao nhiêu trong thứ quyền lực phù phiếm này.

"thống lĩnh a? Trả lời ta,ngươi muốn tiền hay mạng? "

"Tiền... À không, mạng! " Đột ngột bị cảm động tỉnh lại, đã gặp phải câu hỏi táo bón như vậy rồi.

Hơn nữa nữ hoàng không xưng trẫm?

Tại phiền! Thu Dao biểu cảm.

"vậy, mỗi tháng bao nhiêu? Ngươi làm được bao lâu, tích bao nhiêu rồi? "

"..."

"thành thật trả lời, để xem cái mạng của ngươi có đáng giá như lời nói của ngươi không? "

Thống lĩnh sau đó một năm một mười khai ra, Thu Dao đem nàng ta chấn lột trên dưới sạch sẽ. Có người trước sẽ có người sau, sau đó đám tàn binh đều bị hỏi như vậy, sau cùng là vì bảo mệnh, đem đồ có giá trị vứt ra sạch.

Đến lượt Thượng Quan Uyển Nhi ,nàng ta vẫn thái độ khinh khỉnh như thế. Thu Dao lười chấp.

"Ái khanh a, ngươi là quan to, là trụ cột của quốc gia "

"tiền những năm qua tích không ít nhỉ? "

"bất quá ái khanh yên tâm, trẫm đối với ngươi luôn là dành tặng đặc ân. Hiện tại trẫm lập tức di giá, tự mình tới phủ khanh thu dọn một phen phí bồi thường, quyết không làm mất mặt quan to* như ái khanh! "

Mặc dù Thu Dao đã tránh dùng những từ trực tiếp, thô bỉ nhất, nhưng đám tàn binh vẫn nhịn không được cảm thán. Mẹ nó, đây mà là lời một nữ hoàng nên nói à ? Không phải đồ giả đấy chứ? Đến nhà người ta cướp còn có thể nói đến tốt đẹp, quang minh chính đại như vậy ?!

*quan to ,ông ăn nhiều, bụng ông to : chỉ kẻ tham nhũng.

Sau khi Thu Dao cướp bóc nhà Thượng Quan xong ,nhanh chóng quay lại cung nhìn đám tàn quân.

"hoan nghênh các vị lần sau quay lại tạo phản! "

"..."

"à đúng rồi ,nhớ ngày mai đi làm sớm đó! "

"..." Điên rồi!!!!
....

"bệ hạ, vì sao không xử lí bọn họ? "
Bạch Chỉ núp trong tối quan sát tình hình. Nhưng lại nhìn thấy tình cảnh ngoài ý muốn, hiện giờ nàng ta không còn cảm thấy khinh thường nữ hoàng. Chính là càng cẩn thận nghĩ lại mình lúc trước có từng đắc tội Thu Dao hay không .

"ngươi không hiểu ! Đuổi người đi sẽ rất tốn tiền (tốn tiền chiêu binh lại từ đầu) . Để lại mới có cơ hội tiếp tục bóc lột. "

"..."

Thống lĩnh rất hối hận vì Thượng Quan tạo phản, sau đó luôn nom lớp lo sợ trông coi sắc mặt Thu Dao.

Bạch Chỉ vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng ta không dám lơ là, dù sao nhân gia đều từng có tiền án.

Nhưng chỉ có ngươi trong cuộc như thống lĩnh mới cảm nhận sâu sắc ngày đó. Giống như một giây trước nữ hoàng có thể một tát đè bẹp họ như con gián, dễ nghiến chết. Nhưng một giây sau lại nương tay, không giết bọn họ nhưng cũng đem bọn họ ngược đãi muốn lên trời xuống ruộng. Thống lĩnh cảm thấy sau này phải nghiêm túc co giò làm người.

Bình luận

Truyện đang đọc