XUYÊN NHANH: LỮ KHÁCH NGHỊCH TẬP CHI KÍ

Lâm Tiếu nhìn thang hào quang của nữ yêu rớt đáy, còn vài phần trăm mới thu tay. Xem ra vận khí đã tận.

Lâm Tiếu sau đó thu phí bảo kê cùng với việc giúp Ninh Thư.

Thiếu niên không biết sợ hãi liền chất vấn.

"Tại sao ta phải làm vậy? "

Lâm Tiếu liền giơ nắm đấm ra, Ninh Thư như gà mổ thóc đành 'cảm ơn' nàng ta .

Ninh Thư : kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!!

Đám đạo sư tiến lại, muốn hỏi nàng ta vài thứ. "Xin hỏi.... "

"Không rảnh ! Không biết gì hết! "

Lâm Tiếu nói xong liền chạy như làn khói, biến mất.

"..." Đám đạo sư.

Chúng ta đã kịp hỏi gì đâu?!!

Đám đạo sư đành thu dọn hành lý cùng với xử lý nữ yêu mang về.

-----

"Đồ nhi! Ta ái đồ ~ "

Lâm Tiếu lạnh mặt . Lão già đó còn có môn đồ nào khác chăng ?

Lão nhân vừa nói, vừa rút ra một đống giấy trong người ra. Hì hì ha ha nói.

"Con xem, ta từng dạy con. Làm người thì phải biết giúp đỡ người khác đúng không nào? "

"Chả là ta lương thiện, thấy bên đường có đứa bé bán thân chôn cha, sợ nó bị đám lưu manh bắt nạt, liền thay nàng ta trả tiền ,chu cấp đầy đủ . Nhưng mà ta lại không có công việc ổn định, tiền tài không có ...cho nên, ta vay nợ, một chút! Chỉ một chút thôi! "

"Rồi ta lại thấy một đứa bé ăn xin bên đường, lại không đành lòng ,lại vay tiền mua chút gì cho nó ăn... "

"Rồi ta thấy bà bán thịt có cô con gái xinh như hoa, nhưng thiếu của hồi môn để gả, nên giúp bả mua hết cả quầy thịt... "

"Rồi ta lại thấy thanh niên trẻ sa cơ lỡ bước chơi cờ bạc bị thua không có tiền trả, nên giúp hắn trả thay... "

"Rồi ta thấy mấy cô gái bán thân trong thanh lâu đáng thương, lại ghé qua cho họ ít tiền.... "

"Rồi ta... bla... bla... bla ..."

"..." Lâm Tiếu.

Không phải nguyên chủ không trả nổi số tiền nợ khổng lồ của lão, mà là lão vay nợ rất nhiều. Lý do thì xàm khỏi nói. Rồi các món nợ nhỏ chồng lên nhau, biến thành một cục nợ lớn ,trả mãi không hết. Lão già kia còn không biết điều cứ vay nợ mãi...

Thực khiến người ta tức chết!
Nghĩ đến việc đi làm trả nợ thôi cũng mệt chết !

Chả trách mà cố chủ bị ổng vô tình hại chết, việc gì cũng dám nhận. Không chút đề phòng nhân tình ngoài kia.

"Sư phụ, ơn nuôi dưỡng không có gì để báo đáp. Đồ nhi... "

"Ừ, con nói đi.... "

"...đành tìm cho ngài một chỗ quy túc khi về già! "

"Ôi, quả không hổ là ta ái đồ ~ "

Lão đạo sĩ vẫn không biết gì, được Lâm Tiếu cho đi ăn ngon, đi mua nhiều quần áo mới để mặc.

"Sau này ngài sẽ ở nơi này! "

"Đồ nhi, nó hơi lớn rồi! " Quá lớn ấy chứ, nhưng lão đạo sĩ chưa kịp hưởng thụ vui vẻ vì được đổi đời, thì...

"Chiếu cố cho tốt! "

Lâm Tiếu ném lão đạo sĩ cho phân đà thủ lĩnh của chủ nợ.

"..." Chủ nợ .

Lâm Tiếu biết đám người kia kiêng dè nàng ta nên sẽ không làm khó lão đạo sĩ. Và quả thật vậy, lão đạo sĩ hàng ngày chỉ bị sai đi làm việc vặt, bóc lột sức lao động đến tối thì về nghỉ, có chỗ ăn ,ngủ, nghỉ, ngày ba bữa không lo ,ít nhất là không giống trước kia lang thang bất định, không nơi nương tựa.

Chỉ là không thể....

"Hôm nay Di Hương viện mới tới người mới, nghe đồn khá xuất chúng đó. Đi không? " Mỗ A hạ cấp nhàm rỗi lên tiếng .

"Giống như chúng ta người đi cũng đâu gặp được ?" Mỗ B tiếp lời, nói trắng ra là nghèo.

"Không có gặp hoa khôi, vậy xem á khôi, tam khôi, tứ khôi.....cũng được a . Không có cái này thì xem cái kia, đi cho biết mặt a. Ngươi xem chúng ta một đám hán tử ở cùng nhau cả ngày nhìn mặt nhau không thấy bí bức sao?! "

Mỗ B hạ cấp chưa kịp tiếp lời, lão đạo sĩ liền chen một chân vô.

"Dắt ta theo cùng với! "

"Đi cái đầu nhà ngươi! Ngươi...."

"Sao? "

"..."

Nể lão đạo sĩ là người quen của phân đà thủ lĩnh, chưa kể hắn bám dai như đỉa. Buổi tối xong việc liền rủ thêm mấy cái gộp tiền đi cùng.

Lão đạo sĩ cùng đám hạ cấp thuộc hạ lui tới cổng Di Hương viện, đúng lúc có một cái nam nhân bị một đám hùng hổ áp sát đá ra ngoài.

Ma ma đứng đằng sau chỉ đạo, nhìn kẻ kia khinh bỉ, mỉa mai.

"Thứ xúi quẩy gì đâu, đi chơi gái lại không mang tiền. Xem mình là thiên vương lão tử hay gì?! Ta nhổ vào! "

Nam nhân chật vật ngồi trên đất, muốn đứng dậy mà say rượu nên loạng choạng.

"Ngươi.... Các ngươi quá phận! Ta là thành chủ con trai nuôi ,các ngươi lại dám đối xử với ta như vậy? "

"Các ngươi chờ! Chờ ta mang người quay lại, các ngươi muốn quấn lên ta cũng không có cửa đâu! "

"Lão thân đây chờ a! " Ma ma không chút khách khí đáp. Sau đó nghênh ngang dẫn người đi vào.

Mạnh Trạch dẫn theo thân tàn quay về phủ thành chủ. Đáng tiếc từ lúc nữ yêu Linh Nhi rời đi quá, hắn vận khí liền tụt dốc . Đến đập cửa không phải bị gia đinh đuổi đánh thì cũng không cho vào, đợi quản gia đi ra, đáng lí bản thân là chủ, nay lại đảo thành khách không nhà, hoàn toàn không khách khí đem hắn đứa con nuôi vô danh không biết từ đâu tới, làm như không biết đuổi đi.

Thực ra hắn cũng chẳng phải thật sự thành chủ con nuôi hay họ hàng xa gì, chỉ là có nữ yêu tại, sử dụng yêu thuật mê hoặc lòng người, lừa dối tâm trí bọn họ phải phục tùng nghe theo. Nay nữ yêu rời đi đã lâu, không rõ tung tích, yêu thuật hoặc là sớm suy yếu hoặc là đã bị cởi bỏ, mỗi người đều có toan tính của chính mình, làm gì rảnh để tâm tới một kẻ vô danh, vô dụng , cái gì cũng không như Mạnh Trạch.

Mạnh Trạch đột nhiên nhớ tới, hắn cũng từng có cái gia đình, có cái chính thất thê tử hiền dịu chăm lo hắn, có nãi nãi che chở, gia đình khá giả. Chỉ là khi đó nữ yêu Linh Nhi vừa tới, mê hoặc hắn tâm trí, khuếch đại hắn lòng tham vô đáy, phụ bạc chính thất ,bỏ rơi nãi nãi lâm bệnh qua đời. Đó là khi nào nhỉ ? Có lẽ cũng đã là chuyện của mấy năm ,không, có lẽ là mười mấy năm về trước rồi đấy chứ...

Mạnh Trạch thẫn thờ đi tìm chính mình cố gia, nhưng lại không thấy. Mệt mỏi ngồi thẫn thờ trên đất nhớ lại chuyện xưa, dung mạo đột nhiên như già đi cả chục tuổi.

Người qua đường đi lại nườm nượp ,không thấy trong góc một cái nam nhân thần trí thẫn thờ ngồi đó hồi lâu. Hơi thở dần suy yếu, rồi nhanh chóng tàn lụi.

...

Về phần nữ yêu Linh Nhi, nàng ta không phải người, giải quyết không dễ như vậy.

Nếu người đã không giải quyết được, vậy để quỷ giải quyết!

Đề phòng nữ yêu bỏ chạy rồi trở mình. Lâm Tiếu lấy ra một tấm danh thiếp, đốt ít vàng mã đã chuẩn bị ở tòa miếu rách nát không người, miệng niệm.

"Quỷ sai Hắc -Bạch Vô Thường số 401, tại hạ có việc cần nhờ! "

"Hắc - Bạch Vô Thường số 401 !"

"Hắc - Bạch Vô Thường số 401 !"

"Hắc - Bạch Vô Thường số 401 !"

Hệ thống cảm thấy khả năng thực thi không cao, còn đang muốn khuyên chị gái có lên đổi chỗ khác, đi tìm quỷ sai nhờ vả không. Thì từ chỗ làn khói bốc lên, đứng trong bóng râm là hai thân ảnh quen thuộc hồi nào.

"Ngươi niệm kinh a!!!" Hắc Vô Thường. "Lần này là việc gì? "

"Địa phủ không chỉ thu linh hồn, địa ngục còn thu cả ác quỷ, oán linh các loại? " Lâm Tiếu.

"Có thể! Bất quá muốn tính phí ! "

Bây giờ công việc bề bộn, nhân lực thiếu, lại kém điểm tiền công. Giờ ai rảnh mà đi quản lũ quỷ sứ không thân phận, không người thân đốt vàng mã kia chứ?

Cho nên đấy cũng là một phần lý do nữ yêu kia mới có cơ hội nhởn nhơ, tự do như vậy. Một phần nữa cũng bởi quỷ sai kiêng dè thực lực của nàng ta ,nên mới không dám manh động. Nhưng hiện tại phong thủy đã khác.

"Cần phải trả bao nhiêu ?"

"Một vạn! "

Hắc Vô Thường nói xong, Bạch Vô Thường trợn tròn mắt, đây là ăn cướp trắng trợn a.

"Được! "

Lâm Tiếu lại không chút nào do dự, đồng ý.

Hắc cho Bạch đảo cái mắt : Nhìn! Đây là người có tiền!

Bạch Vô Thường :......Xem hắn lo lắng thừa!

Hắc Vô Thường lo lắng thực lực của nữ yêu. Lên đã thuê thêm quỷ đi cùng bắt nàng ta. Đúng lúc bắt gặp nữ yêu đang trên đường chạy trốn.  Nhưng nữ yêu đã sớm là nỏ mạnh hết đà, nhanh chóng bị bắt lại, hơn nữa quỷ với quỷ, nàng ta muốn dùng yêu thuật để mê hoặc quỷ khác như với con người cũng vô dụng.

Nữ yêu Linh Nhi nhìn đứng một bên Lâm Tiếu thong dong xem nàng, không cam lòng mắng lớn tiếng.

"Lâm Tiếu, ngươi có giỏi thì thả ta ra, chúng ta so tay đôi . Mời nhiều quỷ như vậy, ngươi sợ sao?!" Linh Nhi vốn muốn mượn cơ hội khích tướng Lâm Tiếu để tẩu thoát.

Nhưng Lâm Tiếu không theo lẽ thường.

"Sợ! " Lâm Tiếu : Sợ phiền a !

Này đó đáp lại đem nữ yêu ảo tưởng, toan tính hiện tại trong đầu đều ném hết.

"..."

Nữ yêu không biết phải nói gì, chỉ không ngừng ầm ĩ giẫy dụa, hi vọng kiếm cơ hội tẩu thoát.

Mà Lâm Tiếu chê nàng ta ồn, trực tiếp đánh ngất. Đưa tay mời thỉnh Hắc - Bạch nhanh chóng ném nàng ta về địa ngục xử lý.

Người có tiền thì nói gì cũng có lý.

Mời tiểu đệ quỷ sai cũng cần tiền .Hắc Vô Thường nhanh chóng ném rớt nàng ta về địa ngục, sau đó quay lại đòi tiền công Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu lại quay về chỗ cũ của ông chủ bán vàng mã ,bảo ổng chuẩn bị cho mình một vạn tiền âm.

Chuẩn bị thì dễ, đốt hết mới khó .

Không sợ đốt không hết, chỉ sợ đốt còn tàn dư, như vậy đối với người âm là bất kính. Vốn dĩ tiền đốt xuống không nguyên vẹn thì làm sao sử dụng. Cho nên lúc đốt phải ngồi gần, thi thoảng chọc, bới lên xem có cái nào đốt sót không thì đốt nốt.

"..." Ông chủ bán vàng mã : Xem ra lại một ngày cay mắt rồi!

Thế nhưng khi ông chủ vừa đem mồi lửa từ chỗ khác tiến vào đống vàng mã. Giấy vừa bén lửa, chuẩn bị lan ra xung quanh, thì gió lớn nổi lên. Tưởng chừng đem ngọn lửa dập tắt, ông chủ bán vàng mã đang nghĩ có xem có nên quây bạt, chắn gió không , thì cơn gió không chỉ không khiến ngọn lửa dập tắt, ngọn lửa còn cháy lớn hơn , tốc độ lan ra nhanh chóng, như muốn nuốt trọn lấy toàn bộ số vàng mã trên đất. Bừng bừng dữ dội, dọa ông chủ né ra xa.

Nhà em chắc sáng nhất hôm nay ,dù đang là ban ngày.

May mà ngọn lửa không lan sang mái hay trạch viện khác, chỉ thiêu rụi nuốt trọn lấy thứ thiêu.

Khác với lần trước phải canh lửa tắt thì lại tiếp thêm lửa. Ngọn lửa cháy lớn lại nhanh chóng, không quá mười phút liền thiêu rụi số vàng mã không còn sót thứ gì. Ông chủ lại gần chọc chọc xem có thứ gì bị đốt dư không thì hoàn toàn chỉ thấy tro tàn rơi rụng chỗ hắn chọc qua.

Đây vốn dĩ là chuyện tốt, nhưng ông chủ vẫn cảm thấy quỷ dị. Đầu tiên là ngọn lửa bén, rồi cháy quá nhanh, rồi thiêu không sót thứ gì. Hắn lại không phải mất thời gian đi tìm, đốt lại tàn dư.

Đốt xong, Lâm Tiếu nhìn sang bóng râm cây bên cạnh, Hắc - Bạch ra dấu ok, đã nhận, thành giao. Sau đó biến mất như chưa từng xuất hiện.


Bình luận

Truyện đang đọc