XUYÊN NHANH: NGƯỢC TÌNH


[ Chúng ta bắt đầu đếm ngược thời gian, đón chào năm mới nào...10...9...8...7...!]
[ ...4...3...2...1...0...Hoan hô! Chúc mừng...!]
Phụt!
Màn hình ti vi liền tắt.
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, thân khoác áo choàng tắm luộm thuộm, tóc tai vẫn còn vương hơi nước.

Anh ta chán ghét nghiến răng nghiến lợi, một phen trực tiếp đem điều khiển ti vi quăng nát.
Thanh âm linh kiện vỡ vụn vang phá lệ chói tai, tiếp đó, cả căn nhà lại trở nên im lặng.
Tang lễ đã kết thúc được hơn tháng...
Lễ tang của cô, anh không khóc...
Mai táng cô, anh không khóc...
Tháng qua, anh cũng chẳng rơi một giọt lệ, việc gì làm thì cứ làm, ngủ thì ngủ ở công ty, thi thoảng vào nhà ngồi một lúc, không chịu nổi trống trải trong tim liền rời đi.

Liều chết làm việc, liều chết lãng quên, nhưng Diệp Ngôn à, là người đều có trí nhớ, đâu chỉ muốn quên liền có thể quên?
Ngoài trời, pháo hoa nổ, thanh âm nhốn nháo nhộn nhịp, gia đình hạnh phúc sum vầy.


Diệp Ngôn trầm tư ngồi ngốc một lúc lâu, nước mắt bắt đầu không kìm được mà chảy dài, chảy dài...Gia đình người ta vui vẻ như vậy, gia đình của anh giờ đâu mất rồi?
Ánh mắt bi thương, người đàn ông dù kiên cường đến mấy cũng không chống đỡ nổi mà sụp đổ.
Đêm giao thừa, anh ở trong căn nhà này, hồi tưởng chuyện quá khứ.

Bóng đêm hoang tàn như muốn gặm nhấm linh hồn anh, giày xéo thân thể anh, đẩy ngã anh vào hố sâu của địa ngục.
"Vân..."
"Vân của anh..."
Lẩm bẩm lặp lại tên người ấy một lần rồi lại một lần, song thứ hồi đáp anh chỉ có duy nhất màn tối lạnh lẽo.
Diệp Ngôn đứng dậy, đi đến bên tủ rượu, lấy ra chai rượu nặng, thô tục nốc một ngụm.

Rượu từ cằm anh chảy xuống, thấm ướt vạt áo.
"A...Vân của anh..." Đem chai rượu ôm vào lòng, ánh mắt Diệp Ngôn ánh tia đau khổ, lại nhuốm thêm vẻ mơ màng, anh nghiêng đầu, lảo đảo lên tầng hai, tìm phòng ngủ: "Đợi anh...đợi anh trong giấc mơ...Anh đến...đến với em đây."
Mò mò mẫm mẫm mãi mới tìm đến phòng ngủ.

Thiết kế đồ đạc trong căn phòng vẫn luôn giữ nguyên trạng thái ban đầu.

Diệp Ngôn chui lên giường nằm.
Nhưng giường ngủ của đôi vợ chồng họ cũng không đủ xoa dịu tâm hồn anh.
Nam nhân mờ mịt ngồi dậy, tìm đến tủ quần áo, mở ra, bò bò, co ro khom người ngồi vào.
Trong tủ đều là quần áo cũ mang hương thơm của Vân...Anh cuối cùng cũng có chút an tâm, nhắm mắt ngủ.
Đối với anh bây giờ, ngôi nhà này chính là một ác mộng, ác mộng liên hồi, không bao giờ chấm dứt.
Ấy thế nhưng, nó cũng là nơi từng có Vân...
Ở đây lưu lại dấu ấn của Vân...
Mùi hương của của Vân...
Một đoạn hôn nhân của bọn họ, hạnh phúc, êm đềm, ấm cúng, yêu thương, đau khổ, giãy dụa, cầu xin, khóc lóc, toàn bộ đều đọng lại đây...
Diệp Ngôn anh, vừa sợ hãi, vừa nhớ nhung luyến tiếc.
Ván cờ này là anh đánh sai, ông trời cũng chẳng cho anh cơ hội chuộc lại lỗi lầm nữa rồi.
...

Đêm lặng lẽ trôi, thời gian biến chuyển, không khí giao thừa náo nhiệt ngoài kia dần dần biến mất, chỉ còn lại vài thanh âm xôn xao mơ hồ đằng xa cùng vũ khúc yêu kiều của nàng gió trong đêm.
Ba giờ sáng.
Một thân đầy mồ hôi, Diệp Ngôn kinh hoàng mở mắt, ngã người khỏi cửa tủ.

Mồm vẫn không quên nói mớ: "Vân...Vân...Đừng, anh sai...anh sai rồi...Đừng bỏ..."
Sàn nhà cứng cáp lạnh lẽo va chạm với da thịt, Diệp Ngôn thoát khỏi ác mộng, ánh mắt bừng tỉnh nhìn chằm chằm lên trần nhà, lồng ngực phập phồng thở dốc lên dốc xuống.
Anh cười khổ, lồm cồm đứng dậy, nhặt chai rượu bên chân lên.
Chưa bao giờ, kể từ ngày Vân đi, anh có được một giấc ngủ yên bình.
Tay quơ quơ trong bóng tối tìm tới công tắc điện, Diệp Ngôn bật đèn ngủ lên, đầu óc choáng váng quay cuồng.

Do cú ngã ban nãy, trong tủ có rớt ra một vài thứ.
Cúi mình, người đàn ông cầm nó lên, tính cất lại.

Nhưng anh lại ngạc nhiên để ý, thứ này là một cái túi vải, trong túi vải dường như đựng một cái gì đó...
Diệp Ngôn tò mò mở ra, sau đó, cảm giác tử vong trong linh hồn anh bắt đầu điên loạn thét gào...
Áo len em bé...Một chồng áo len em bé...
Cô đã có bao nhiêu mong chờ với đứa con này...Em từng nói em yêu anh, vậy bé con ấy là kết tinh tình yêu của đôi ta, phải vậy không?
Là vậy...đúng không?
Ngón tay vuốt ve những chiếc áo len nhỏ xinh đó, tay nghề đan len thực tốt, đủ để hiểu người đan đã dụng bao tâm huyết vào tác phẩm này...
Diệp Ngôn có thể dễ dàng tưởng tượng ra, dáng vẻ cô ngồi ở hiên ngoài ban công, tay chậm rãi chậm rãi đan đan móc móc ra những đường len tinh tế này.

Rốt cuộc, tưởng tượng vẫn chỉ là tưởng tượng, ở thực tế anh lại bỏ lỡ quá nhiều.
Tầm mắt vô tình lại đụng đến một quyển sổ nhỏ, sổ nhỏ lấp sau đống áo, tâm anh bèn cứng lại.
Hai tay run run cầm sổ lên...
Trên bìa ghi mấy chữ đơn giản xinh đẹp, đơn giản thế thôi, lại không khác gì cây đao đâm thẳng tim anh...
"Nhật ký mang thai"...
Diệp Ngôn biết, mở ra quyển sổ này chính là lăng trì bản thân, nhưng nếu không mở ra, anh lại chẳng cam tâm...
Mở đi...
Mở đi...
Mở đi...
Ngón tay thon dài chậm rãi đem bìa sổ lật lên...
Vào khoảnh khắc ấy, Diệp Ngôn như thể được tận mắt chứng kiến thế giới tâm hồn ấm áp của Vân...
Hoá ra...đã từng tồn tại một Vân vui vẻ như thế này...
Hoá ra...đã từng có một Vân yêu Diệp Ngôn thế này...
Nhưng...tất cả...tất cả...đều bị anh bỏ lỡ hết rồi...
Bỏ lỡ...đều không còn nữa rồi....


Bình luận

Truyện đang đọc