XUYÊN NHANH PHU QUÂN HẠ HỎA NÀO!


Quản gia thấy ông chủ của mình cùng Ninh Hinh vào nhà không khỏi hứng khởi.

Ông nhiệt tình cúi chào.
" Ông chủ, Văn tiểu thư.

"
Ninh Hình cười ngọt ngào.
" Bác quản gia, một ngày vui vẻ.

"
Quản gia vui vẻ đáp lại.
" Tiểu thư, cô cũng vậy.

"
Ai da, lão muốn nhanh chóng đổi xưng hô đây.

Nhưng nhìn ông chủ nhà mình lại thở dài, chắc phải lâu lắm.
Uy Trì dẫn Ninh Hinh vào phòng làm việc, chỉ những cuốn sách dày trên kệ nói.
" Em lấy những cái đó đọc, mỗi mục anh có chú thích cùng vài ví dụ.

Nó có thể giúp ích cho kinh nghiệm của em.

"
Ninh Hinh kinh ngạc.
Mẹ nó! Boss là học sinh chăm ngoan a.

Mỗi cuốn sách cũng tầm cỡ cả một gang tay cô.


Ai da, bái phục, bái phục.
" Được rồi.

"
Uy Trì gật đầu, sải bước đi tới bàn làm việc.
" Em đọc đi, anh có vài công việc phải làm cho xong.

"
Ninh Hinh ngoan ngoãn gật đầu, chọn đại một cuốn sách mỏng nhất có thể ngồi lại ghế sofa bắt đầu khoảng thời gian khổ nhọc.
Mẹ nó, cuốn mỏng mà cũng hơn cả cái từ điển.

Đại Boss anh thật trâu bò!
Gắn gượng được vài phút, Ninh Hinh không chịu được nữa bắt đầu lén nhìn Uy Trì.

Tư thế nghiêm túc làm việc của Đại Boss tỏa ra mùi hormone nồng nặc.

Ninh Hinh nhìn đến mê hoặc.
Đột nhiên Uy Trì chậm rãi hướng mắt lên đối ánh mắt nóng rực của cô.
Vì quá mải mê không kịp phòng ngừa, Ninh Hinh lập tức bị bắt tại trận.

Cô đỏ ửng mặt như không có chuyện gì tiếp tục cuối xuống đọc sách.
Hành động như gặp quỷ của cô khiến Uy Trì cười tươi trói.
Ninh Hinh nghĩ Uy Trì chắc đã dời mắt nên lén ngẩn khuôn mặt dấu sau cuốn sách lên một lần nữa.
Uy Trì nghiên đầu.
Ninh Hinh : "..."
Trong lòng gợn sóng.
Đm! Đại Boss, anh có thể thôi ích kỉ để người ta nhìn chút được không? Dù biết thì cũng coi như không biết đi...!mẹ nó, bà đây xấu hổ muốn đập đầu xuống đất.
Đại Cẩu không biết từ đâu nhảy ra : [ Tiểu công chúa không cần ngại ngùng hay cứ trực tiếp chạy tới hôn anh ta một ngụm đi? Không chừng hảo cảm tăng lên không biết chừng.

]
Ninh Hinh : " Mẹ nó, mi ở đâu chui ra vậy? "
Đại Cẩu : [ Ai da, thôi đừng nhắc nữa...!]
Phim nó coi hết rồi nên thấy chán lại ra đây gặp tình huống day dưa chưa phát triển nổi một bước của kí chủ không khỏi buồn phiền.
Haiz, đúng là nó không giúp là không được mà.

Thôi vậy thời gian này hi sinh tấm thân trợ giúp cô một chút.
Suy nghĩ quan tâm của Đại Cẩu nhanh chóng bị đập bẹp không thuơng tiếc bởi câu nói của Ninh Hinh.
" Vậy mi đừng chui ra đây làm gì! Mi ở đây ta khó hoàn thành nhiệm vụ lắm.

"
Đại Cẩu : [...]
Đây là câu nói không có dấu hiệu biết ơn của tiểu công chúa! Nó rõ ràng giúp cô không ít chuyện mà bây giờ...
Mẹ nó, lật bàn!
Đại Cẩu tức giận : [ Là Tiểu công chúa nói đấy nhá! Ta không quan tâm cô nữa, tạm biệt! ]
Nói rồi, nó off luôn!
Uy Trì mỉm cười quay lại công việc.
Ninh Hinh vừa mới nhẹ nhõm khi Đại Cẩu rời đi thì lại thấy biểu cảm này của Đại Boss liền méo miệng.
Này! Đại Boss đừng nghĩ cô bị ngốc đi?
Thế là một lúc sau, khi những chữ nhỏ trong sách biến thành những hình tượng mờ nhạt trong mắt Ninh Hinh thì cô gập sách lại quyết định lấy một chút đồ ăn nhét bụng đói.
Vì hồi nãy đến giờ cô chỉ toàn ăn sôcôla để bớt nhàm chán nhưng ăn được vài viên lại thấy lạc miệng.


Muốn ăn một chút đồ mặn.
" Uy Trì, anh đói bụng không? "
Uy Trì tập trung vào tài liệu, không ngẩn đầu mà gật đầu.
" Em cứ tự nhiên.

"
Ninh Hinh hạnh phúc tung tăng ra khỏi cửa, đi xuống bếp lục tủ lạnh.
Cô tròn mắt khi thấy tủ lạnh đầy lương thực...!ừ là nguyên liệu không phải đồ ăn.
Quản gia đi tới.
" Văn tiểu thư? Cô cần gì sao? "
Ninh Hinh lắc đầu.
" À, tại con hơi đói...!"
" Vậy tôi gọi đầu bếp — "
" A Dạ không cần, chỉ làm vài món đơn giản nên không phải phiền đầu bếp đâu ạ.

"
Đại Boss không ăn mà cô chỉ hơi đói nên có thể chỉ nấu một món nhỏ.
Quản gia mỉm cười gật đầu.
" Vậy tiểu thư cần tôi giúp gì cứ nói nhé.

"
Ninh Hinh : " Được ạ, cảm ơn bác.

"
Quản gia xua tay : " Không có gì.

", xong đó ông lui ra.
Nhìn một lượt nguyên liệu, Ninh Hinh quyết định làm món Pasta *.

Món này dễ làm mà cũng tương đối nhanh.
* Pasta : Một loại mỳ phổ biến ở Ý ( Hình minh họa ở phần dưới.

)
Kĩ năng nấu nướng của cô cũng tạm ổn, nấu những món đơn giản thì tương đối ngon nhưng món phức tạp thì...!cũng tùy tâm trạng.

Đại Cẩu nhìn kĩ thuật điêu luyện của Ninh Hinh thì trầm trồ không thôi : [ Wow, Tiểu công chúa cô nấu giỏi quá! Cô học từ ai vậy? Hay cô tự học? ]
Ninh Hinh băm thịt.
" Mẫu thân ta.

"
Đại Cẩu nhớ sực ra : [ A, Là Minh Hậu Tĩnh Nhã, ta quên mất nàng là đầu bếp xứng danh giới tiên a.

]
Ninh Hinh : "..."
Mi thì nhớ được cái gì chứ?
Một lúc sau, một dĩa mỳ Pasta đẹp mắt được đặt trên bàn.

Ninh Hinh hài lòng gật đầu.
" Được rồi.

"
Đại Cẩu mắt sáng ngời : [ Tiểu công chúa, ngươi nhất định phải nấu ta một bữa đó! ]
Đồ ăn nhìn cực đẹp mắt a~
Ninh Hinh : " Tất nhiên là không! "
Hỏi một câu vô lí.
Đại Cẩu : [...]
Được đấy! Ta sẽ đề nghị chủ nhân tăng thêm độ khó nhiệm vụ.
Hừm! Ta đây off tìm phim coi tiếp!
Ninh Hinh vui vẻ đem đĩa mỳ chạy lên phòng làm việc.
Cô muốn Đại Boss ném thử nha.
Cô từng thấy phụ thân vì món ăn của mẫu thân mà từ giận dữ thành ngoan ngoãn.
...À...!Cũng không hẳn là vậy.


Bình luận

Truyện đang đọc