XUYÊN NHANH SAU KHI TÔI BỊ ÉP CỨU VỚT NAM PHẢN DIỆN BỆNH KIỀU


Sáng hôm sau, Tuế Lộ vẫn đến trường như không có chuyện gì xảy ra, tư thái bình tĩnh thong dong kia, nụ cười toả nắng kia, hoàn toàn không giống người vừa biết được bí mật kinh hoàng của thế giới này.

Tuy cô bình tĩnh nhưng không có nghĩa là người khác bình tĩnh.
Thái độ của Tần Nguỵ với cô thay đổi chóng mặt sau chuyện hôm qua.

Hắn không để ý đến cô nữa.

Cho dù Tuế Lộ có bắt chuyện, có hỏi thăm như nào, hắn cũng không nhìn cô nhiều hơn một cái, cứ vùi đầu trong áo khoác mà ngủ.
Tuế Lộ: “...” Xong, vị đại gia này giận rồi.
Có điều, Tuế Lộ chỉ suy nghĩ có hai giây, sau đó lại chăm chú học tập.

Đến giờ nghỉ trưa, Tuế Lộ đi xuống canteen mua hai chai nước, cầm lên trên lớp.

Lúc về tới chỗ mình, cô đặt một chai nước lên bàn Tần Nguỵ, bên cạnh còn đặt một mẩu giấy nhỏ, sau đó mới đi xuống sân học tiết thể dục.
Lúc Tần Nguỵ tỉnh dậy, hắn thấy trên bàn đặt một chai nước, bên cạnh còn có một tờ giấy nhỏ.


Vừa nhìn thấy tên người gửi, Tần Nguỵ xem cũng chẳng xem lấy một cái, trực tiếp vo tròn tờ giấy, ném cả giấy và chai nước vào trong thùng rác.
Đúng lúc này, giọng nói chứa ý cười của Tuế Lộ vang lên: “Cậu có vẻ chán ghét tôi quá nhỉ?”
Tuế Lộ dựa lưng vào cửa, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, đáy mắt là ý cười nhàn nhạt, vẫn là đầm sao như ngày đầu tiên Tần Nguỵ nhìn thấy cô.
“Ồ, giờ cậu mới nhận ra sao?” Tần Nguỵ xoa xoa đầu ngón tay, nói: “Tôi thậm chí còn muốn gi3t chết cậu nữa kìa.”
“Giết tôi?” Tuế Lộ nhướng mày: “Thú vị nha bạn cùng bàn, cậu đúng là có năng lực, muốn giết tôi? Tu luyện thêm mười kiếp nữa đi.”
Tuế Lộ nói xong câu này, cũng không lưu lại, xoay người rời khỏi đó.

Tần Nguỵ nhìn theo bóng lưng cô, mím môi, không nói.

Hắn không biết mình bị làm sao nữa.

Tại sao hắn không tìm cách giết cô như những người khác chứ?
Tại sao lại không móc mắt cô, đem nó đặt vào trong bình thuỷ tinh để chiêm ngưỡng chứ?
Tại sao không tức giận, mà chỉ chán ghét cô?
Tần Nguỵ chẳng biết mình bị cái gì nữa, hắn đã làm rất nhiều chuyện không giống với bản thân hắn, cư xử rất khác thường, cảm xúc trong lồ ng ngực cũng khác thường.
Tần Nguỵ không nghĩ ra nên quyết định không thèm nghĩ nữa, hắn xoay người, bám vào cửa sổ, nhảy ra ngoài.

Sau khi Tần Nguỵ rời khỏi phòng học được hai giây, một cái bóng đen lắc lư xuất hiện, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, cái bóng đen ấy hiện ra rõ mồn một.
Nó không có mặt, gương mặt bị phủ một làn sương đen, thân hình cũng đen nhánh, nó lắc lư hai cái, sau đó đổ xuống mặt đất, uốn lượn bò ra ngoài.
Giây lát, cả phòng học chìm vào yên tĩnh một lần nữa.
...
Ba hôm nay, Tuế Lộ bận gần chết.

Chuyện là, chị cả của cô - Tuế Niên đã đến kỳ dịch cảm.
Chẳng hiểu vì lý do gì mà chị ấy lại bị đẩy vào kỳ dịch cảm bất thình lình như thế.

Vì vậy, cha mẹ Tuế rất lo lắng.
Tuế Niên là một Alpha thành niên, chị ấy và Tuế Nguyệt sống ở bên ngoài, chỉ thỉnh thoảnh mới quay về nhà.

Vậy nên, đến kỳ dịch cảm, chị ấy phải ở trong nhà và trải qua một mình.

Lúc trước, kỳ dịch cảm của Tuế Niên trôi qua rất bình thường, nhưng lần này, theo như những gì mà đồng hồ đo lường hiển thị thì cảm xúc của chị ấy trở nên rất phức tạp, dao động kịch liệt.
Tuế Lộ không biết vì sao mình phải ngồi họp gia đình vì chuyện này, thế nên ba ngày liền cô rất mệt mỏi, rất uể oải, không còn sức sống.

Ở trên trường thì học tập hết mình, về nhà lại phải họp gia đình, quả thật là...!rất khủng khiếp.
Tuế Lộ ngồi nhìn cha mẹ mình mở cuộc họp gia đình lần thứ mười tám trong ngày, chán chẳng buồn nói mà dựa vào sô pha, cố gắng ép mình không ngủ gục tại chỗ.

Lúc trước làm một nhân vật phản diện bá khí ngút trời, không có ai dám ép cô họp mấy cái cuộc họp ngu ngốc không có mục đích như này.
Còn hiện tại...!Tuế Lộ cảm thấy làm người tốt cũng chẳng tốt hay vui vẻ giống như những gì cô từng tưởng tượng.

Thậm chí, còn phiền đến mức muốn bỏ việc.
Tuế Lộ không nhịn được nữa, đứng bật dậy, nói: “Con hơi mệt, con ra ngoài trước đây.”
Cha Tuế mẹ Tuế nghe vậy thì rất lo lắng cho con gái mình: “Này, con không sao chứ? Có cần khám bác sĩ không?”
“Không cần đâu ạ.” Tuế Lộ vỗ vỗ tà váy dài của mình hai cái.

Hôm nay là ngày nghỉ, nên ở nhà, Tuế Lộ mặc một cái váy đen, dài đến ngang gót chân, trên thân váy là những bông hoa màu đỏ máu được thêu thủ công toàn bộ.

Phần áo trên là ống tay dài, nhưng khá mỏng, nên không quá nóng.
Tuế Lộ sửa lại trang phục, cầm áo khoác mỏng mình đặt bên cạnh lên, khoác lên người, chào tạm biệt cha Tuế mẹ Tuế: “Con ra ngoài có chút chuyện, lát nữa sẽ về hơi muộn, mọi người cứ ăn cơm trưa trước đi.”
Tuế Lộ ra ngoài, cha mẹ Tuế hơi lo lắng nhìn theo bóng lưng cô, muốn cho người đi theo bảo vệ cô.

Nhưng Tuế Nam đã ngăn hai người lại: “Cha mẹ đừng quá lo cho chị ba, chị ấy lớn rồi, cũng nên sống một mình rồi.”

Cha mẹ Tuế bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng thở dài, không lên tiếng nữa.
Quay lại phía Tuế Lộ...
Tuế Lộ đi dạo trên phố một lúc, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng rẽ vào một quán cà phê ven đường.
“Chào, cho tôi một cốc cà phê đen đặc.” Tuế Lộ dựa vào quầy tiếp tân bấm điện thoại, không chút để ý nói.
“Sao cậu cũng ở đây?” Một cậu trai đứng ở quầy tiếp tân, nhìn thấy cô, bộ dáng không mấy vui vẻ nói: “Đến cả ngày nghỉ mà cậu cũng không tha cho tôi nữa à?”
Tuế Lộ ngẩng đầu nhìn lên.

Ồ, là Tần Nguỵ?
“Cậu làm ở đây à?” Tuế Lộ cúi đầu tiếp tục, bấm điện thoại: “Chúng ta ngày nghỉ cũng có thể gặp nhau, đúng là định mệnh nha.”
“Định mệnh cái con khỉ.” Tần Nguỵ th ô tục mắng một tiếng: “Cậu ngồi ở bàn nào?”
“Bàn mười tám.” Tuế Lộ không trêu chọc hắn nữa, vừa bấm điện thoại vừa đi về bàn của mình.

Tần Nguỵ nhìn bóng lưng cô, ngây ngốc đứng đó.
Lúc vừa nhìn thấy cô...!tâm trạng của hắn...
“Anh Tần! Cà phê của anh kìa!” Giọng nói lanh lảnh của một cô gái đã đánh tỉnh Tần Nguỵ đang trong trạng thái ngây ngốc.
Tần Nguỵ nhanh chóng pha cà phê, nghiêng đầu nhìn cô gái đang đứng cạnh mình: “Cảm ơn em, Tiểu Di.”.


Bình luận

Truyện đang đọc