XUYÊN NHANH SAU KHI TÔI BỊ ÉP CỨU VỚT NAM PHẢN DIỆN BỆNH KIỀU


Sau khi hoài nghi cuộc đời xong, hai người một hệ thống bắt xe đi đến bệnh viện nơi Dung Di đang nằm, vừa đến nơi thì đã chạm mặt Nam Quyền.

Có vẻ như cậu ta vừa mới đưa nữ chủ đến bệnh viện, trên người dính đấy mùi pheromone vừa ngọt vừa ngấy của ai đó nên đang đứng ở hành lang phun một đống thuốc khử mùi lên người.
Tuế Lộ: “...” Tư duy của nam chủ cũng thật đặc sắc đó.
“Ồ, lâu không gặp, Tần Nguỵ, cậu vẫn khoẻ chứ?” Trong lúc Tuế Lộ đang than phiền về phong cách độc đáo của nam chủ thì Nam Quyền đã nhận ra cô và Tần Nguỵ, cậu ta vẫy vẫy tay chào hỏi.
Tuế Lộ muốn bước tới nói chuyện với cậu ta về Dung Di, nhưng đi chưa được hai bước đã bị Tần Nguỵ kéo tay lại.

Vẻ mặt hắn rất kém, hắn hàm nói với Nam Quyền: “Chào hỏi sáo lộ quá đấy, còn nữa, xử lý đống pheromone trên người cậu đi rồi lại nói chuyện với tôi cũng chưa muộn.”
Nam Quyền: “...Tôi cũng muốn xử lý lắm nhưng xử lý kiểu gì bây giờ? Omega trong thời kỳ ph@t tình đó, còn là loại cao cấp, không phải muốn bay là bay nhanh nhanh đâu.”
“Ồ, vậy đừng nói chuyện với tôi.” Tần Nguỵ trông đến là lạnh lùng vô tình, ném xuống một câu, cũng chẳng quan tâm đ ến ánh mắt của Nam Quyền lẫn Tuế Lộ, kéo tay Tuế Lộ chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.
Nếu để Tuế Lộ đến gần Nam Quyền, đống pheromone trên người cậu ta sẽ dính hết lên người Tuế Lộ, không chỉ vậy, hắn cũng không thích Tuế Lộ đến gần người khác, cho dù là nam hay nữ, Beta, Omega hay Alpha đều không thích.
Tuế Lộ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngơ ngác ngác bị Tần Nguỵ kéo đi một đoạn rồi mới nhớ ra mình đến đây để làm gì.


Cô kéo tay Tần Nguỵ lại, thấp thỏm nói: “Này chúng ta đi đâu vậy?”
“Đi về.” Sắc mặt Tần Nguỵ rất là u ám.

Cô tới đây gặp Dung Di, hắn đã chịu không nổi, giờ lại thêm một tên Alpha khác, muốn hắn chịu kiểu gì hả?
Tuế Lộ rất là không đồng tình: “Không thể, tôi tới đây thăm Dung Di.” Tiện thể xác nhận xem nhiệm vụ của tôi có khả năng hoàn thành không.
Nghĩ là vậy chứ Tuế Lộ cũng đâu ngu mà nói ra.

Nhìn vẻ mặt của đối tượng cứu vớt, Tuế Lộ chắc chắn sau khi nói ra, không cần xem thì cũng biết nhiệm vụ chắc chắn thất bại.

Nhưng còn nữ chủ Dung Di...
“Không được, tôi đi xem Dung Di một chút đã.

Dù gì cô ấy cũng là...!cũng là...” Nói đến đây, Tuế Lộ rơi vào trạng thái nghi hoặc, rốt cuộc Dung Di là gì? Nữ chủ? Người mà Tần Nguỵ thích? Hay là vợ tương lai của Nam Quyền? Hình như cái nào cũng không đúng thì phải...
[Là ‘bạn thân’ của cô.] Ngâm Chỉ không nhìn nổi nữa, ngoi lên gợi ý cho Tuế Lộ.

Nếu không thì chắc chắn chỉ vài giây nữa thôi, hai con người này sẽ rời khỏi bệnh viện và nó chẳng thể tương thân tương ái cùng nữ chủ của mình được nữa.
Phận làn hệ thống khổ quá mà...
Tuế Lộ gật đầu tán đồng với ý kiến của Ngâm Chỉ: “Là bạn thân.

Dung Di là bạn thân của tôi, cần phải thăm.” Nói xong, Tuế Lộ mới nhận ra có cái gì đấy không ổn lắm, cô kéo Ngâm Chỉ ra hỏi chuyện.
“Không đúng, ta là phản diện đầu đội trời chân đạp đất, chiến đấu sống còn với rất nhiều người, ta vốn dĩ không cần bạn bè mà? Vương giả thì phải chiến đấu hăng hái một mình đó.”
Ngâm Chỉ: [...] Nó mệt mỏi quá, nó từ bỏ rồi.
“Cho dù là bạn cũng không thể.” Tần Nguỵ không chút do dự từ chối cái lý do chẳng chút thuyết phục nào này của Tuế Lộ: “Hơn nữa, cô với Dung Di chỉ quen nhau vào ngày, không được gọi là bạn.”
Tuế Lộ: “...” Ngươi nói đúng, không phải bạn, ta là vương giả xinh đẹp, tài giỏi, xuất sắc, cả thế gian này không ai bằng ta, tất nhiên là không có ai xứng làm bạn ta rồi.

Tuế Lộ rất muốn nói như vậy, bản tính tự kỷ trong người cô đang bùng phát mãnh liệt nhưng chưa kịp nói đã bị Ngâm Chỉ chặn lại.
Ngâm Chỉ: [Đây là hình thức ‘cấm ngôn’ cô tốt nhất là suy nghĩ kỹ trước khi nói cho ta! Nếu không, ta sẽ cấm ngôn cô cả ngày đấy.]
Tuế Lộ: “...” Vậy tức là ngươi có thể nhìn thấy suy nghĩ của ta đúng không?
Ngâm Chỉ: [...] Cái đó là chuyện mấu chốt à? Suy nghĩ của cô đúng là đặc biệt đấy.
Sau khi đảm bảo Tuế Lộ không nói linh tinh nữa, Ngâm Chỉ mới đồng ý cho phép cô nói chuyện lại.

Tuế Lộ cản Tần Nguỵ lại: “Không được gọi là bạn thì cũng cần xem.

Cậu không đi thì tôi đi.”
Nói xong dứt khoát xoay người rời đi.
“Cậu...!” Tần Nguỵ gấp gáp kéo cô lại: “Cậu muốn khiến tôi tức chết à? Ai cho cậu đi thăm Omega đó!”
Trong lời nói của hắn, Dung Di đã biến đổi thành ‘Omega đó’, vừa nghe đã biết là đậm mùi chán ghét.

Tuế Lộ hơi bất ngờ, trong nguyên tác nói, Tần Nguỵ yêu Dung Di đến chết đi sống lại, ngay cả Ngâm Chỉ cũng xác nhận chuyện đấy.

Có điều, nhìn vẻ mặt này của hắn thì Tuế Lộ chắc chắn 1000% rằng tên phản diện này chưa từng yêu nữ chủ.
Tuế Lộ bỗng thấy hơi tiếc nuối, cô không thể sử dụng kế hoạch thay thế của mình rồi.

Tuế Lộ nghiêm túc nhìn Tần Nguỵ: “Nếu cậu không đi thì buông tay, tôi cần đi để xác nhận tình trạng của cô ấy.

Xem thử xem Dung Di còn sống hay đã chết.”
Tuế Lộ không thích nói mấy câu quan tâm sáo rỗng, cứ nói hẳn mục đích ra là được.

Nhìn vẻ mặt của Tần Nguỵ thay đổi trong giây lát, Tuế Lộ đoán chắc tên này có vẻ khá hài lòng với câu trả lời này.
Nhưng mà...!hắn hài lòng với từ nào, chữ nào?
Tuế Lộ không biết, và cũng chẳng có thời gian tìm hiểu vì Tần Nguỵ đã hỏi cô: “Vậy tức là...!Omega đó, không quan trọng bằng tôi đúng không? Tôi là người quan trọng nhất với cậu đúng không?”
Tuế Lộ chẳng hiểu mô tê gì, chỉ từ vào ba câu chữ của cô, sao tên này lại có thể suy ra nhiều thứ thế? Mặc dù chẳng hiểu ra sao, nhưng Tuế Lộ vẫn gật đầu: “Ừm, cậu quan trọng nhất.

Không ai quan trọng bằng cậu.”
Tất nhiên là quan trọng rồi, hắn mà mất thì nhiệm vụ của cô cũng bay màu luôn chứ chẳng đùa....


Bình luận

Truyện đang đọc