XUYÊN NHANH SAU KHI TÔI BỊ ÉP CỨU VỚT NAM PHẢN DIỆN BỆNH KIỀU


Giọng điệu của Tạ Liệt lạnh tanh, chẳng có chút cảm xúc nào, trên mặt hắn vẫn là nụ cười ấm áp quyến rũ kia, nhưng giọng điệu lại đáng sợ đến bất ngờ.

Lời nói của hắn còn khiến Tuế Lộ bất ngờ hơn: “Sao anh biết tôi đang nghĩ đến chồng cũ thế? Anh đọc được suy nghĩ của hồn ma à?”
Tạ Liệt: “...” Hắn nói vậy mà cô cũng dám thừa nhận? Cô còn dám thừa nhận? Còn cái gì mà ‘đọc được suy nghĩ của hồn ma’ chứ? Nếu biết cô đang nghĩ về gã chồng cũ kia, hắn thà không nói gì còn hơn.

Đúng là tự mình làm mình ngột ngạt khó chịu mà.
Nhưng có vẻ như Tuế Lộ vẫn chưa thoả mãn, tiếp tục nói, và câu tiếp theo còn khiến Tạ Liệt cảm thấy khó chịu hơn: “Nếu anh biết tôi đang nghĩ về gã chồng cũ kiếp trước, anh nói coi, hiện tại gã là người như thế nào? Nếu gặp lại tôi thì gã có bất ngờ đến bật ngửa không nhỉ? Mà chắc cũng không đâu, dù sao thì gã cũng chẳng thèm nhớ mặt tôi mà.

Dù có nhớ thì chắc gã cũng uống canh Mạnh Bà quên hết rồi.”
Tuế Lộ là người ghét phiền phức, thậm chí ở thế giới trước, cô thấy không vui khi phải ngồi nhìn một đám người nói chuyện với nhau đến váng cả đầu.

Nhưng đến nơi này thì phải nhập gia tuỳ tục thôi.


Cô chưa thấy nhiệm vụ của Ngâm Chỉ, nên đành khiến tên đã nhốt cô ở trong hầm khó chịu chơi vậy.
Cuộc đời mà, mình phải tự tìm cho mình những thú vui đặc biệt chứ.
Tạ Liệt: “...” Cô còn nói nữa có tin tôi bóp ch3t cô không? Nhưng bóp ch3t là không thể nào, không nói đến việc hắn không đánh lại Tuế Lộ, thì việc cô có thể là người kia cũng đã khiến hắn phải suy xét lại.
Vì vậy, Tạ Liệt quyết định tạm thời không so đo với cô, đợi đến khi nào hắn xác nhận Tuế Lộ là người kia rồi ra tay với cô sau vậy.

Nếu là người kia, hắn sẽ có cách ăn vạ riêng, còn nếu không phải...!vậy thì gi3t chết thôi.
Tạ Liệt và Tuế Lộ vừa đi vừa câu được câu không trò chuyện với nhau, đi đến gần ngã ba, một người một ma bỗng gặp một bóng người đang tiến bước về phía này.

Thấy Tạ Liệt đột ngột dừng lại, Tuế Lộ dù chẳng hiểu gì vẫn phải dừng lại, khó hiểu ngó ngó gã đàn ông kia.
Ừm...!người này là ai nha, nhan sắc khí chất thì cũng ổn đấy, nhưng thấy đôi mắt có hơi gian xảo à nha.
Đúng lúc này, Ngâm Chỉ đã lâu không gặp bỗng nhiên ngoi lên, bất thình lình ném lên đầu Tuế Lộ một nhiệm vụ: [Nhiệm vụ 1: Cứu vớt phản diện hắc hoá Tạ Liệt.

Điểm thưởng nhiệm vụ: 100 điểm.]
[Nhiệm cụ 2: Hoá giải ân oán kiếp trước của nguyên chủ với phu quân và tỷ muội song sinh.

Điểm thưởng nhiệm vụ: 50 điểm.]
Ồ, điểm thưởng tổng của cả hai nhiệm vụ đã lên đến 150 điểm, đúng là đặc biệt thú vị nha.
Nhưng mà, quay lại vấn đề lúc nãy, gã đàn ông kia là ai vậy?
“Lương Vĩ.” Ánh mắt của Tạ Liệt giống như nhìn thấy kẻ thù, cực kỳ hung ác, hung ác đến mức Tuế Lộ cảm tưởng như tên này bị ngươig khác cướp mất thân thể luôn ấy chứ.

Nhưng chỉ qua hai giây, vẻ hung ác trên mặt Tạ Liệt biến mất, nụ cười quyến rũ quen thuộc quay trở lại.

Sự biến đổi bất thình lình này khiến cho Tuế Lộ phải tự hoài nghi bản thân, tự hỏi không biết có phải do mình hoa mắt hay không nữa.
Nhưng Tuế Lộ không còn thời gian tự hỏi nữa, vì người đàn ông lạ mặt kia đã đi đến đây, thân thiện chào hỏi: “Chào cậu, Tạ Liệt, có vẻ cậu vẫn nữ tính như lúc trước nhỉ?”
Nói xong, ánh mắt sâu xa đầy ẩn ý của gã nhìn về phía cán ô trong tay Tạ Liệt.

Tạ Liệt cũng chẳng buồn quan tâm tới gã, hắn thản nhiên cười vô cùng quyến rũ: “Thì sao? Liên quan gì tới cậu?”
“Cậu vẫn lạnh nhạt như trước nhỉ? Chậc, thậm chí còn giả tạo hơn trước nữa.” Lương Vĩ không nhìn thấy Tuế Lộ, gã chỉ tập trung tiếp chuyện với Tạ Liệt: “Tôi sắp kết hôn với Uông Vi, nhớ tới dự đám cưới của chúng tôi đấy.”
Tạ Liệt cười cười nhìn gã, viên lệ chí nơi khoé mắt giống như có linh thể vậy, suýt chút nữa đã câu thần hồn Lương Vĩ đi mất: “Không có thiệp mời, không đến.” Cười là đẹp vậy đấy nhưng lời nói ra chẳng có chút khách khí nào.
Nếu để Tuế Lộ đánh giá thì tên này còn giả dối hơn tất cả những người mà cô gặp trước đó.

Lúc cô làm phản diện, độ giả dối của cô còn thua cả tên Tạ Liệt này.

Chẳng lẽ mức độ đóng kịch của nhân vật phản diện bệnh kiều phát triển dần qua từng thế giới à?
[Mức độ giả dối là cái khỉ gì thế? Giải thích cho ta nghe có được không?] Ngâm Chỉ cảm thấy, nếu nó còn không ngoi lên ngăn cản cô nữa thì có lẽ ký chủ của nó sẽ gán cho phản diện 7749 loại xưng hô kỳ quặc mất.

Đến lúc đấy thì gào vào mặt cô, cô cũng chẳng sửa.
Vậy nên là phải bóp ch3t mấy suy nghĩ đó của cô ngay từ trong trứng nước!

Tuế Lộ không trả lời nó, cô đang vô cùng hưng phấn nhìn chằm chằm Lương Vĩ, ồ, ra đây là nam chủ của tiểu thế giới à? Đúng là đặc biệt thật đó nha! Có lẽ nếu không phải vì không ra được nắng, Tuế Lộ đã bay tới dòm ngó tên nam chủ này từ trên xuống dưới luôn rồi!
Tạ Liệt ở bên cạnh, không để ý đến Lương Vĩ nữa, liếc mắt nhìn Tuế Lộ một cái, phát hiện ánh mắt của Tuế Lộ vẫn luôn dán lên người Lương Vĩ, con ngươi của hắn tối sầm, bên trong là chán ghét và ghen tỵ không che giấu được.
Cuối cùng, Tạ Liệt không chịu nổi nữa, ý cười trên môi vẫn chưa biến mất, nhưng giọng điệu đã lạnh đến mức đáng sợ: “Được rồi, nếu cậu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây.”
Nói xong, hắn liếc cũng chẳng liếc Lương Vĩ một cái, cầm ô đi thẳng về phía trước.

Động tác của hắn quá bất ngờ, Tuế Lộ dù chẳng hiểu gì vẫn phải bay theo hắn, nếu không cô sẽ thành ma nướng mất!
Nhìn theo bóng một người một ma rời đi, ánh mắt Lương Vĩ hiện lên một tia hưng phấn.

Ma nữ ở bên cạnh Tạ Liệt đó, có vẻ là người gã quen thì phải, hơn nữa, con ma đó có lẽ cũng rất quan trọng với Tạ Liệt nha.

Nếu vậy, thì chuyện càng ngày càng thú vị rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc