XUYÊN NHANH TRỞ THÀNH BÀ MẸ TỐT

Editor: Mây aka Tiên Vân

07|12|2021

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 9.

Tưởng Kiến Quốc vẫn là nghe theo lời Ân Âm, cảm thấy cô nói cũng có chút đạo lý: "Được rồi, anh nghe em."

"Đúng rồi, em có chuyện muốn thương lượng với anh một chút." Ân Âm nhấc chăn lên, xoay người đối diện Tưởng Kiến Quốc nói: "Hay là anh đừng làm ở thành phố H nữa, mình mở một cửa hàng nhỏ ở đây đi."

Tưởng Kiến Quốc nấu ăn rất ngon, hắn làm đầu bếp ở một nhà hàng của thành phố H, nhưng nơi đó cách thành phố S rất xa, một hai tháng mới được ttơ về một lần, bây giờ điện thoại còn chưa có phổ biến, liên hệ rất khó khăn.

Hắn mặc dù là đầu bấp nhưng cũng chỉ là làm công cho người ta, tiền lương cũng không cao thời gian làm việc cũng rất dài.

Ở kiếp trước, Tưởng Kiến Quốc cũng vì làm việc mệt nhọc nên bị té xịu phải nhập viện mấy lần.

Tưởng Kiến Quốc nhíu mày: "Nhưng ngoại trừ nấu đồ ăn, anh không biết làm gì nữa."

Cô đề nghị cho anh một giải pháp: "Chúng ta có thể làm đồ ăn nhanh."

"Đồ ăn nhanh, nó là cái gì?"

Thời điểm này đồ ăn nhanh còn chưa có xuất hiện, Ân Âm giải thích ngắn gọn đồ ăn nhanh là gì: "Chúng ta có thể thuê một cái mặt tiền cửa hàng, biến nó thành một nhà hàng nhỏ. Bây giờ mấy công trường xây dựng tương đối nhiều, công nhân cũng nhiều, bọn họ chính là khách của chúng ta, nếu như bọn họ cảm thấy xa, chúng ta có thể mướn người giao hàng miễn phí."

"Còn có thức ăn trong căn tin trường học em đang làm việc đồ ăn không tốt lắm, học sinh cũng không thể về nhà nên toàn ăn ở ngoài, những học sinh này cũng là khách của chúng ta."

Tưởng Kiến Quốc nghe xong, cũng suy xét một chút.

Đồ ăn nhanh, là mô hình mà cơm kềt hợp với những loại đồ ăn khác nhau, đồ ăn nhiều giá cả lại hợp túi tiền, không giống như các nhà hàng ngày nay, chi phí thấp thì có các món đơn lẻ, muốn ăn nhiều hơn thì chi phí cũng cao hơn.

Nhưng công nhân với học sinh làm gì có nhiều tiền như vậy.

"Vợ à, em thật lợi hại, có thể nghĩ ra ý tưởng hay thế này." Tưởng Kiến Quốc càng nghĩ càng cảm thấy mình có thể làm được.

Nếu có thể làm ông chủ, ai lại muốn đi làm công cho người khác cả đời.

"Chủ yếu là anh có thể ở nhà, hai đứa nhỏ cũng không cần ở xa cha. Mà Chiêu Đệ cũng sắp lên cấp hai, nhà trẻ Tiểu Bảo đang học cũng có học phí rất đắt, trong nhà chỗ nào cũng cần tiền."

"Chờ đã, em nói Chiêu Đệ sẽ học cấp hai sao? Trước kia không phải em phản đối,  nói Chiêu Đệ phải đi làm trong nhà máy sản xuất nội y, không cho nó tiếp tục đi học sao?" Đối với Tưởng Kiến Quốc, việc Chiêu Đệ có học tiếp hay không trong lòng hắn cũng không có nhiều cảm xúc lắm.

Từ lúc hắn còn nhỏ bà Tưởng lúc nào cũng nói con gái không cần thiết phải đi học, dù sao sau này cũng phải lập gia đình, còn không bằng sớm đi kiếm tiền, phụ giúp trong nhà, coi như trả ơn cho nhà mẹ đẻ đã nuôi dưỡng họ.

Cho nên, nguyên chủ trước đó đưa ra ý tưởng muốn Chiêu Đệ tốt nghiệp tiểu học xong liền đi nhà máy sản xuất nội y làm việc, Tưởng Kiến Quốc cũng không có phản đối, hắn cảm thấy con gái tốt nghiệp được tiểu học là đã rất tốt rồi.

Ân Âm trừng mắt, liếc hắn một cái, dữ dằn nói: "Lúc trước đưa ra quyết định này không phải cảm thấy trong nhà không có tiền sao. Nhưng bây giờ chúng ta đều biết thành tích học tập của Chiêu Đệ rất tốt, nếu con nó thích đọc sách thì chúng ta phải cố gắng kiếm tiền để cho con tiếp tục đi học."

"Nhưng dù gì cũng là con gái, về sau cũng phải lập gia đình, không cần thiết đi."

Tưởng Kiến Quốc vừa nói xong liền bị Ân Âm đập cho cái gối vào đầu, dọa cho hắn co lại vì sợ hãi.

Ân Âm hừ lạnh một tiếng: "Lời này của anh là nghe từ mẹ anh đúng không. Chiêu Đệ là con gái của em, không tới phiên mấy người ở đó quyết định. Về sau lấy chồng thì thế nào? Bởi vì về sau phải lập gia đình liền trở thành kẻ vô tích sự, nếu cha mẹ em cũng nghĩ như thế, thì bây giờ em có thể làm giáo viên sao?"

Năm đó cha mẹ nguyên chủ cũng có không ít áp lực, mới có thể cho nguyên chủ tốt nghiệp trung học, bây giờ mới trở thành giáo viên cấp hai.

"Được rồi, được rồi, vợ à em đừng tức giận." Tưởng Kiến Quốc mặt cười làm lành, ôm lấy Ân Âm dỗ dành.

Hết chương 9.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s  vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 10.

Khi đó, mẹ hắn bởi vì Ân Âm nhiều năm không sinh được con, dự tính để cho hắn cùng Ân Âm ly hôn, vì hắn  không đồng ý, lại tự tiện tìm người phụ nữ khác đưa đến trước mặt hắn lắc lư, còn có ý định câu dẫn hắn.

Về sau Ân Âm biết được việc này, cô tức chết đi được, tính tình cô trở nên không tốt, cũng có ý định muốn cùng hắn ly hôn.

Tưởng Kiến Quốc bị dọa sợ, vội vàng nghe lời cô ra riêng đi tới thành phố S, nhiều năm như thế cũng chỉ có ngày lễ tết ngẫu nhiên trở về một chuyến.

Mỗi lần trở về, Ân Âm luôn không tránh được việc bị bà Tưởng nói tới, nhiều lần đều kết thúc trong không vui.

Tưởng Kiến Quốc cũng biết Ân Âm không thích mẹ hắn.

Nhưng hắn lại là con trai của bà, bị kẹp ở giữa tình thế khó xử cũng cảm thấy rất đau đầu.

Dưới sự dỗ dành nhẹ nhàng của Tưởng Kiến Quốc, Ân Âm cuối cùng cũng nguôi giận.

Tưởng Kiến Quốc lớn lên dáng dấp cũng bình thường, năng lực cũng vậy, nhưng Ân Âm nhìn trúng hắn là vì hắn trung thực, lại biết yêu thương vợ.

Đương nhiên nếu như có thể không đối với bà Tưởng ngu hiếu thì tốt hơn.

"Đúng rồi, lần này anh mang về được bao nhiêu tiền lương, đưa cho em, em giữ cho anh, mấy ngày nữa đi xem cửa hàng phù hợp, thì thuê."

Tưởng Kiến Quốc không có ý kiến, lúc trước tiền lương vẫn là do Ân Âm giữ.

Thành phố H bên kia, hắn phải làm xong tháng này mới có thể nghỉ việc.

Ân Âm đem tiền tỉ mỉ cất kỹ, cô không thể để bà Tưởng cùng Tưởng Kiến Quân hố Tưởng Kiến Quốc lấy tiền được.

-

"Tưởng Chiêu Đệ, rất nhanh liền tới cuộc thi, đến khi đó cậu cho tôi chép bài đi." Ở tiểu học Đan Dương, Chiêu Đệ đeo cặp sách vừa tiến vào lớp học liền bị một cô bé chặn lại.

Cô bé này tên Lâm Nhu Nhu, trên người mặc một cái váy màu hồng, cằm có chút hếch lên, nhìn Tưởng Chiêu Đệ thân hình gầy yếu, trong mắt lộ ra vẻ ghét bỏ, nhịn không được lui về sau một bước.

Cô không rõ, cô giáo vì sao lại thích Tưởng Chiêu Đệ như vậy, những bạn kia vì cái gì cũng cùng Tưởng Chiêu Đệ nói chuyện mà lại không đi chơi với cô.

Con gái mười mấy tuổi đầu, tâm tư đố kị cũng rất mạnh.

Nhưng vì cuộc thi, cô lại không thể không cùng Tưởng Chiêu Đệ nói chuyện.

Cha cô nói kỳ thi lần này mà không đạt, liền sẽ lấy hết tiền tiêu vặt của cô.

Không có tiền tiêu vặt cô làm sao mua đồ chơi xinh đẹp, ăn kẹo quả cùng kem ly.

Tưởng Chiêu Đệ ngồi ở phía trước cô, Tưởng Chiêu Đệ còn là hạng nhất trong lớp, chỉ cần Tưởng Chiêu Đệ đồng ý cho cô chép bài, thành tích của cô có thể đi lên, đến lúc đó ba ba khẳng định sẽ thưởng cho cô nhiều tiền tiêu vặt hơn.

Tưởng Chiêu Đệ ôm cái cặp hơi phồng lên, lắc đầu: "Không được, cô giáo nói không thể gian lận."

"Cậu không nói, tôi không nói, ai biết được." Lâm Nhu Nhu thấp giọng nói, không muồn cho người khác nghe thấy, "Chỉ cần cậu giúp tôi, tôi cho cậu 5 đô la."

Năm đô la đối với gia đình khá giả như Lâm Nhu Nhu thì không tính là gì, nhưng với Tưởng Chiêu Đệ, 5 đô la đó cô phải nhặt rất nhiều chai mới có được.

Tưởng Chiêu Đệ vẫn lắc đầu cự tuyệt, cô một chút cũng không quan tâm nữa, miệng nở nụ cười nhạt.

Sáng nay mẹ luộc cho cô một quả trứng gà, mẹ nói về sau mỗi ngày sẽ cho cô ăn một quả, cho cô bồi bổ thân thể.

Tưởng Chiêu Đệ cảm thấy mẹ đối với mình camg ngày càng tốt.

Lâm Nhu Nhu vốn đã không thích Tưởng Chiêu Đệ, lại bị cô cự tuyệt còn không quan tâm, cảm thấy Tưởng Chiêu Đệ không đem cô để vào mắt, trong lòng có chút tức giận.

Con ngươi đảo một vòng, liền kéo lấy cặp sách của Tưởng Chiêu Đệ.

Cô biết Tưởng Chiêu Đệ rất trân quý cái cặp rách nát này, có đôi khi dính chút bẩn thỉu, đều cẩn thận lau sạch.

Hôm nay cô muốn hủy đi cái cặp rách nát này.

"Cậu không được động vào cặp của tôi." Tưởng Chiêu Đệ mặt biến sắc, đây là cái cặp duy nhất mà cô có, cũng là mẹ mua cho cô, cho dù có hư hỏng, cô cũng một mực trân quý.

Dưới sức kéo của hai người, chiếc cặp sách vốn rách nát liền bị xé toạc ra.

Một ít trai nhựa cùng bọc tiền lẻ lộ ra ngoài rơi xuống đất.

Hết chương 10.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤

Bình luận

Truyện đang đọc