Editor: Mây aka Tiên Vân
15|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 63.
Quả nhiên, tiểu gia hỏa đứng yên không dám nhúc nhích.
Ngoan ngoãn bước vào bồn tắm với đôi chân ngắn của mình, ngồi xuống.
Đầu cậu cúi xuống, cụp mi mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng đỏ như quả táo.
Ân Âm gội đầu cho cậu trước, mái tóc xoăn nhỏ bị ngâm trong nước đều rũ xuống, tiểu gia hỏa nhìn giống như con vịt nhỏ ướt sũng.
Gỗi đầu xong, cô vắt sữa tấm rồi cầm bông tắm xoa lên người cậu.
"Giơ tay lên."
"Đứng lên."
"Quay người lại."
Tô Nguyên Gấm nghe răm rắo theo lời mẹ, cô nói cái gì thì cậu làm cái đó.
"Được rồi." Ân Âm lấy nước đem cậu rửa sạch sẽ, lấy ra cái khăn tấm to đem cậu bé bọc lại, ôm lên đi về phía giường.
Cô nhìn thoáng qua nhóc con trong ngực, yên lặng lại rất ngoan ngoãn, thành công nhìn thấy biểu cảm không còn gì lưu luyến của cậu.
Ai nha, đáng yêu quá đi!
Ân Âm nhìn không được hôn một cái, phát ra một tiếng chụt.
Tô Nguyên Gấm hoàn hồn, hai mắt mở to, lập tức cúi đầu xuống.
Tô Nguyên Gấm: Không nhìn thấy cậu, ai cũng không nhìn thấy cậu.
Trên thực tế rất nhiều đứa trẻ ba tuổi đều cần người lớn chăm sóc, tắm rửa. Tuy nhiên Tô Nguyên Gấm mới ba tuổi, nhưng IQ cao, đã sớm quen.
Thẳng đến khi Ân Âm thay xong quần áo cho Tô Nguyên Gấm, tiểu gia hoả mới lộ ra bộ dáng "tôi cuối cùng cũng sống lại rồi."
Được rồi, mặc dù có chút xấu hổ, nhưng đây là lần đầu tiên mẹ tắm cho cậu, Tô Nguyên Gấm vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Ân Âm lấy hộp thuốc ra.
"Mở lòng bàn tay ra."
Tô Nguyên Gấm ngoan ngoãn đem bàn tay mở ra, Ân Âm đem nước đổ xuống rửa sạch, bụi và cát đã không còn nữa, lộ ra từng vết máu.
Nếu như là là người lớn sẽ cảm thấy không có gì, nhưng cái này lại ở trong lòng bàn tay của con nít, nhìn có chút ghê.
Ân Âm đau lòng, mở chai cồn i-ốt, lấy ra tăm bông.
"Sẽ đau một chút, con phái cố nhịn, nếu như đau quá thì kêu lên cũng không sao." Lòng bàn tay bị rách da đương nhiên phải khử trùng, hơn nữa trước đó còn dính cát.
Cô dùng tăm bông nhúng vào cồn i-ốt rồi bôi lên vết thương.
Thời điểm vừa đụng tới, Tô Nguyên Gấm liền hít sâu một hơi.
Đau quá đi!!!
Mặc dù Ân Âm không thường xuyên ở bên cạnh, nhưng Tô Nguyên Gấm được Tô Mạch và dì Trương chăm rất tốt, làm sao chịu được loại tổn thương này.
Tô Nguyên Gấm cố gắng làm cho mình không đem lực chú ý đặt lên vết thương, nhìn mẹ ở trước mặt mình.
Cậu phát hiện mẹ rất là đẹp, mà trên người còn thơm nữa.
Khó trách ba ba yêu mẹ, Đô Đô cũng rất yêu mẹ nha.
Nhớ lúc trong xe, mẹ nói thích cậu, tiểu gia hỏa khóe miệng lại cong lên.
Nhóc con cảm giác được động tác mẹ thoa thuốc cho cậu rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm đau cậu.
Cho dù vết thương rất đau, nhưng Tô Nguyên Gấm lại rất vui vẻ.
Nếu như về sau mẹ đều có thể ở bên cạnh cậu thì tốt, không! Chỉ cần mẹ trở về nhiều hơn mấy lần so với trước kia là được, cậu không thể tham lam.
Hai mẹ con sức thuốc xong, dì Trương cũng chuẩn bị xong đồ ăn, một nhà ba người cùng dì Trương liền ngồi xuống ăn cơm.
Hiếm khi được ăn cơm cùng Ân Âm nên Tô Mạch và Đô Đô rất vui vẻ.
Sau bữa cơm trưa, Ân Âm liền đưa Tô Nguyên Gấm đi ngủ trưa.
Bởi vì giường trong phòng của Tô Nguyên Gấm nhỏ, nên Ân Âm ôm cậu đến phòng của mình với Tô Mạch.
Tô Mạch mở cửa phòng, liền nhìn một lớn một nhỏ nằm ngủ trên giường.
Tô Nguyên Gấm nằm ở phía trong cùng, Ân Âm nằm ở giữa, bên ngoài vẫn còn một chỗ trống.
Đó là cho hắn sao?
Tô Mạch không chắc chắn.
Ba năm qua thời gian Ân Âm trở về rất ít, nên thời gian hai người chung chăn gối cũng ít.
Ngay khi Tô Mạch chuẩn bị rời phòng, Ân Âm nằm trên giường liền mở mắt, ngây người nhìn về phía hắn, sau đó vỗ nhẹ lên bên cạnh giường, ý tứ rất rõ ràng.
Hết chương 63.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s và Mê đọc truyện Gác Nhỏ Nhà Mây vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 64.
Tô Mạch giật mình, ý của cô là sao?
Lúc này, đôi môi đỏ mọng của Ân Âm mở ra, không có lên tiếng, nhưng Tô Mạch biết được cô nói mấy chữ "Cùng nhau ngủ đi".
Lòng tràn đầy vui sướng, Tô Mạch bước nhanh tới, đại khái là quá mức vui vẻ nên hắn coy chút khẩn trương, đều đi cùng chân cùng tay.
Người đàn ông xưa nay thuần khiết như ngọc, giống như một vương tử Phương Tây u sầu, bây giờ lại có bộ dạng ngu ngơ, cũng lộ ra chút đáng yêu.
Tô Mạch cởi giày, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Ân Âm.
Bởi vì khoảng cách khá gần, Tô Mạch có thể ngửi được mùi hương thơm ngát trên người cô, không phân biệt được là mùi gì, nhưng đặc biệt thơm.
Lúc Tô Mạch nằm xuống, Ân Âm liền nhắm mắt lại ngủ, nguyên chủ thức cả thời gian dài như vậy không có nghỉ ngơi, cơ thể cũng không còn chịu được nữa.
Bởi vì Ân Âm đưablưng về phía Tô Mạch, nên hắn không nhìn được mặt của cô, chỉ thấy được cái cỗ trắng nõn của cô lộ ra sau khi mái tóc dài rũ xuống.
Tô Mạch xác định Ân Âm bên cạnh đã ngủ say, lặng lẽ vươn tay, đặt trên cái eo tinh tế mềm mại của cô, mắt cũng lập tức nhắm lại.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua khe cữa sổ chui vào, tinh nghịch thả những sợi vàng lấp lánh xuống nền nhà bóng loáng, trong phòng một nhà ba người ngủ, yên tĩnh mà hoàn hảo.
-
Buổi chiều người đầu tiên tỉnh lại là Tô Nguyên Gấm, nhìn thấy mẹ còn đang ngủ, mà ba ba cũng nằm ngủ bên cạnh mẹ, cả người vô cùng vui vẻ.
Buổi tối trước khi đi ngủ Tô Nguyên Gấm nắm lấy góc áo của Ân Âm.
"Mẹ ơi, mẹ có thể kể chuyện xưa cho con nghe không?" Hai mắt tròn vo trong suốt của cậu trông mong nhìn Ân Âm.
Trong lớp An An nói mẹ cậu ấy mỗi đêm đều sẽ kể chuyện xưa cho cậu ấy nghe, Tô Nguyên Gấm rất ghen tị.
Trong sự mong đợi của con trai, Ân Âm liền gật đầu.
"Tốt quá, cảm ơn mẹ!" Tiểu gia hỏa vui vẻ nhảy cẫng lên.
Trong phòng của Tô Nguyên Gấm cò một giá sách, mấy cuốn sách truyện đủ loại được đặt bên trong đều do Tô Mạch mua.
"Con muốn nghe chuyện gì?" Ân Âm hỏi.
Tô Nguyên Gấm mặc áo ngủ nằm trên giường nhỏ, hai mắt lóe sáng, nói: "Cái nào cũng được ạ." Chỉ cần là mẹ nói, cậu đều thích.
Mắt Ân Âm lướt nhìn qua giá sách, cuối cùng lấy ra một cuốn truyện cổ Grimm*.
*Truyện kể gia đình cho trẻ em là một tập hợp các truyện cổ tích tiếng Đức lần đầu tiên được xuất bản năm 1812 bởi Anh em nhà Grimm, Jacob và Wilhelm. Bộ truyện này thường được biết tới là Truyện cổ Grimm. Ảnh hưởng của Truyện cổ Grimm rất sâu rộng, được coi là một trong các nền tảng của văn hóa hiện đại phương Tây
-
Cô ngồi xuống bên giường, giúp Tô Nguyên Gấm đắp kín chăn, sau đó mở sách ra: "Bên cạnh một khu rừng lớn, có một người tiều phu sống cùng vợ anh ta. Bọn họ có một người con gái duy nhất, cô bé vừa tròn ba tuổi, thế nhưng gia đình bọn họ vô cùng, vô cùng nghèo......"
Câu truyện Ân Âm đang đọc chính là 《Con Đức Bà Maria》 trong truyện cổ Grimm. Giọng nói của cô trong trẻo, như nước chảy róc rách vào suối dưới núi cao, lại sắt nét như ngọc bích.
Đứa nhỏ rất nhanh liền ngủ say, cô cúi người nhẹ nhàng đặt lên trán con trai một nụ hôn, trong lòng nói: "Ngủ ngon, cục cưng của mẹ."
Đem sách để lại chỗ cũ, Ân Âm nhẹ nhàng rời khỏi phòng, tắt đèn, đóng cửa lại.
-
Đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, người đàn ông mặc một bộ đồ ngủ màu xanh lam đơn giản, ngồi ở một bên giường đang xem sách, một đôi chân thon dài.
Dường như nghe được tiếng bước chân Ân Âm vào phòng, nháy mắt liền ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt dịu dàng.
Không thể không nói, Tô Mach từng nổi tiếng một thời, giá trị nhan sắc rất cao, ngoại hình ưu tú, giống như con trai của những quý tộc thời xưa.
"Em về rồi, thời gian không còn sớm, em tắm rửa đi." Hắn ho nhẹ một tiếng, giọng nói có chút mất tự nhiên.
Hết chương 64.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤