XUYÊN QUA AI NÓI TA LÀ YÊU NGHIỆT ĐÊ TIỆN

Cửa đóng đột ngột, thiếu chút nữa đập vào mũi Tiêu Lẫm.

…… Đây là làm sao vậy?

Tiêu Lẫm có chút ngốc, không biết người này thẹn thùng hay là tức giận.

Trong lòng có chút thấp thỏm, bắt đầu ngẫm lại hành vi lúc nãy của mình có  quá kích hay không, cuối cùng đối phương vẫn luôn xem hắn là bằng hữu, hắn lại nhất thời không khống chế được, nên……

Nghĩ nghĩ, hắn quyết định đối mặt với gió lốc.

Tiêu Lẫm lại nhẹ nhàng gõ cửa.

Không ai trả lời, nhưng hắn nghe thấy thanh âm Băng Nhi cùng Như Ý khe khẽ nói nhỏ, chắc là Bách Thần không cho hai người bọn họ tới mở cửa.

Nghĩ đến gương mặt giống trẻ con nhưng biểu tình lại nghiêm túc, Tiêu Lẫm cảm thấy có chút đáng yêu.

Hắn cũng không vội, cứ như vậy đứng ở trước cửa.

Một lúc lâu sau, bên trong cánh cửa truyền đến tiếng Bách Thần: “Ngươi về nghỉ ngơi đi, ta cũng ngủ, có chuyện gì tỉnh ngủ rồi nói.”

Tiêu Lẫm nói: “Được, vậy ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, buổi chiều ta lại đến.”

……

Xác nhận Tiêu Lẫm đã rời khỏi, Bách Thần lúc này mới đem thân thể cứng đờ thả lỏng, đi vào trong.

“Ta cùng Như Ý cái gì cũng không thấy.” Băng Nhi bưng cơm sáng ra, còn cố ý cường điệu, “Thật sự.”

Bách Thần:……

Như Ý đến trừng nàng một cái, Băng Nhi im bặt, đem đồ ăn để trên bàn đá, “Tiểu thiếu gia, ngài ăn cơm, ăn xong đi nghỉ ngơi đi, đều đã vất vả một đêm.”

“Ân.” Bách Thần hiện tại cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, cũng không có tâm tư nói chuyện phiếm cùng bọn họ, liền nói, “Các ngươi làm việc của các ngươi đi.”

“Dạ.”

Băng Nhi cùng Như Ý thấy chủ nhân thật sự không cao hứng, cơ linh mà lui xuống.

Bách Thần dùng tốc độ nhanh ăn xong  cơm sáng, lại súc miệng, vào phòng liền ngủ.

-- hắn hiện tại thật sự mệt mỏi cả thể xác lần tinh thần, đầu óc rối loạn, không thích hợp suy nghĩ bất cứ thứ gì, hắn quyết định ngủ cho đã rồi đối mặt một đống vấn đề này.

Sự thật chứng minh, thời điểm đầu đầy tâm tư sẽ càng dễ dàng ngủ, chỉ có ngủ rồi mới không cần đối mặt mấy vấn đề đâu đầu này.

Nhưng một giấc này Bách Thần ngủ không an ổn, mơ rất nhiều chuyện, lúc thì mơ đời trước đi bắt người xấu, lúc thì mơ đời này ở nha môn nghiệm thi; lúc thì mơ thấy cảnh tượng đời trước bị sát hại, rồi lại mơ thấy thân ảnh Tiêu Lẫm từ trên trời rơi xuống.

Đợi cho hắn từ đống rối ren hỗn độn tỉnh lại, bên ngoài mặt trời đã sắp ngả về tây, hắn vậy mà ngủ suốt một ngày.

Cũng may sáng sớm hôm nay đã báo tin cho Lạc Lan Dạ, hắn không muốn tự tiện bỏ bê công việc.

Bách Thần rửa mặt, ngồi dưới dây nho ăn quả đào do Băng Nhi rửa sạch, trong đầu không khỏi nhớ tới một màn sáng nay.

Băng sơn kia vậy mà nói thích hắn, còn hôn hắn!

Mặt hắn không khỏi có chút nóng, đời trước hắn sống đến 25 tuổi, trước hai mươi tuổi hắn  cho rằng mình là vô tính luyến ái (asexual), đối với bất kỳ ai đều bảo trì khoảng cách, sau hai mươi tuổi thích người kia, đến chết cũng chưa nói tới tình yêu chân chính, chính thức hẹn hò cũng không có, chẳng qua chỉ là một cái hôn nhẹ trên tráng, cũng làm hắn không biết phải làm sao.

Hành động của Tiêu Lẫm hoàn toàn ngoài dự kiến của hắn, làm quấy rầy cuộc sống của hắn.

“Tiểu thiếu gia, ta lần trước ủ rượu đào thành công, ta muốn cho Trương Đại Nương cách vách một ít, được không?” Băng Nhi ôm bình rượu, từ phòng chứa đồ đi ra, thò đầu qua cẩn thận hỏi.

Bách Thần lấy lại tinh thần, “Bọn họ lần trước đưa hạnh khô tới, lần này chúng ta đáp lễ cũng là đương nhiên, nhớ khách khí chút.”

“Dạ, tiểu thiếu gia.”

……

Băng Nhi ra cửa sau, cửa chính bị gõ vang.

Vừa nghe thanh âm này, Bách Thần liền biết là ai.

Chuyện gì tới trước sau cũng sẽ tới, trốn tránh không khỏi, cần phải đối mặt chuyện này.

“Như Ý, đi mở cửa mời thế tử gia vào đây đi.”

“Dạ!” Như Ý lộ ra tươi cười, tung tăng mà chạy tới mở cửa cho chủ tử nhà mình.

Tiêu Lẫm hôm nay thay đổi y phục màu đục, thoạt nhìn thiếu vài phần lạnh lẽo thâm trầm, nhiều vài phần hoạt bát tiêu sái.

Chỉ là mặt đen thêm một chút, sắc mặt cũng không hồng nhuận bằng ngày thường, sắc mặt có chút mệt mỏi.

Tiêu Lẫm mới vừa đi đến, còn chưa mở miệng, Bách Thần liền giật mình nói: “Ngươi hôm nay không có nghỉ ngơi sao?”

Nhìn thế nào cũng giống người một ngày một đêm không ngủ, hắn chính là lần đầu tiên thấy trạng thái tinh thần không tốt của Tiêu Lẫm.

Tiêu Lẫm nói: “Ngủ không được nên đi quân doanh luyện võ, vừa trở về tắm gội xong liền đến đây tìm ngươi.”

Bách Thần:……

Cũng quá liều mạng đi, một đêm không ngủ còn chạy tới quân đội thao luyện, hắn xem bản thân làm bằng sắt sao.

“Ngồi đi.” Bách Thần hiện tại đã bình tĩnh rất nhiều, nhìn thấy dạng này của Tiêu Lẫm, cảm xúc hắn cũng rất phức tạp.

Hiển nhiên Tiêu Lẫm là vì chuyện bọn họ mà nội tâm phiền loạn mới không thể ngủ.

Bọn họ thật sự cần hảo hảo nói chuyện.

“Ngươi ngủ một ngày, đói bụng không?” Tiêu Lẫm ngồi xuống đối diện Bách Thần, “Đầu bếp của ta bên kia đã làm xong cơm chiều, ta kêu hắn đem lại đây.”

“Mới vừa ăn trái đào, ta không đói bụng.” Bách Thần suy nghĩ một trận, “Sáng nay……”

“Xin lỗi.” Tiêu Lẫm nói, “Là ta quá lỗ mãng.”

“Hành vi cũng rất thất lễ.” Bách Thần nói, “Không nghĩ tới ngươi lại như vậy, ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải.”

“Lời nói của ta là nghiêm túc.” Tiêu Lẫm nói, “Tuy rằng ta cũng biết ngươi sẽ không tin, nhưng thích chính là thích, ta cũng không nói dối.”

Bách Thần thấy hắn thẳng thắn thành khẩn như thế, cười nói: “Ta biết ngươi là người thành thật, ta tin tưởng lời nói của ngươi.”

Mặt ưu sầu của Tiêu Lẫm tức khắc trào ra một tia chờ đợi.

“Nhưng mà…… Xin lỗi, ta cảm thấy ta không thể tiếp nhận ngươi.” Bách Thần thẳng thắn nói, “Ta coi ngươi là bạn tốt, quan tâm ngươi, cũng lo lắng ngươi, nhưng không thể đứng ở một vị trí khác đối đãi với ngươi, loại thay đổi này, ta tạm thời không làm được.”

Trực tiếp cự tuyệt như thế làm trong lòng Tiêu Lẫm chợt lạnh, nhưng thẳng thắng và lý trí thế này, đây mới là Bách Thần hắn thích, cũng không lạt mềm buộc chặt, cũng không cho người khác đoán tới đoán lui.

Huống chi Bách Thần cũng không nói không chấp nhận hắn, hắn càng thêm xác định, chính mình không thể từ bỏ, nếu từ bỏ, có lẽ sẽ hối hận cả đời.

“Vậy ngươi có thể cho phép ta thích ngươi sao.” Tiêu Lẫm thu hồi tâm vỡ thành từng mãnh, chớp mắt nghiêm túc nói, “Chỉ cần cho ta một cơ hội, ta sẽ không làm ra chuyện như thế, cũng sẽ không làm khó dễ ngươi, chúng ta vẫn lấy phương thức bằng hữu ở chung.”

Nhìn hắn chân thành tha thiết như thế, Bách Thần có chút không thể nhẫn tâm, lời cự tuyệt lên tới miệng lại thay đổi, “Nhưng ta không thể bảo đảm mọi chuyện đến cuối cùng nhất định sẽ biến thành tình huống ngươi muốn nhìn thấy, có lẽ đến cuối cùng, ta cũng không thể thích ngươi.”

Tiêu Lẫm ánh mắt đạm nhiên, “Không quan hệ, ta không sợ ngươi không thích ta, ta thích ngươi là đủ rồi.”

Bách Thần thở dài, Tiêu Lẫm chấp nhất như thế, làm hắn trong lòng ngũ vị tạp trần.

Một người chán ghét ngươi đột nhiên thích ngươi, không phải hắn không rõ, Tiêu Lẫm lật mặt thật nhanh a!

……

Tiêu Lẫm nói được  làm được, sau khi hai người nói xong, hắn không có làm ra bất kỳ hành động ái muội nào, hai người liền giống như trước ở chung, sẽ không làm Bách Thần có gánh nặng gì.

Như Ý cùng Tiểu Hoa lưu tại nơi này của Bách Thần, Tiêu Lẫm cách hai ba ngày sẽ đến tòa nhà cách vách ngủ một đêm, hai người ăn cơm, tâm sự, luyện võ, mỗi ngày lại trở nên giống trước kia.

Bách Thần cảm thấy không gian như vậy thực vừa lòng.

Sau khi phá án giang dương đại đạo, Bách Thần lại được khen ngợi, còn được Thái Hậu ban thưởng.

Hắn ở Đại Lý Tự như cá gặp nước, thanh danh quật khởi, Bình Tây Hầu thấy tiểu nhi tử minh không thích nhất thế nhưng có bản lĩnh như thế, hoàn toàn quên trước  kia đã nói cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ, ngẫu nhiên làm ra tư thái phụ tử đi Đại Lý Tự vấn an quan tâm hắn một phen, từ tin tức mẹ ruột Bách Thần, Bình Tây Hầu lại muốn tìm cho hắn một “Tướng công”.

Có một lần Bình Tây Hầu đến Đại Lý Tự, rốt cuộc không nhịn được nói ra muốn hắn lại thành thân.

Nói là giúp hắn tìm một đối tượng thật tốt -- con vợ cả của Tuyên Vương, cũng vừa lập thế tử gia, lớn lên tuấn tú lịch sự, ôn nhu săn sóc, so với hắn thế tử tiền nhiệm không biết mạnh hơn bao nhiêu lần vân vân.

Nếu không muốn hạ mình gả cho nam nhân, tiểu khuê nữ của Định Viễn Hầu cũng rất tốt, hiền lương thục đức, cưới vào cửa chắc chắn trở thành phu thê ân ái.

Bình Tây Hầu suy tính cái gì hắn có thể không biết? Tuyên Vương cùng Định Viễn Hầu đều cùng Liễu tướng giao hảo, ở trên triều đình có không ít người theo.

Nhưng con vợ cả Tuyên Vương nổi danh hoa hoa đại thiếu khắp kinh thành, trong nhà thiếp thất nam sủng còn nhiều hơn Hà Văn Quang; tiểu nữ Định Viễn Hầu đúng thật hiền lương thục đức, nhưng nàng trời sinh tàn tật, chân cẳng bất tiện.

Sợ là Bình Tây Hầu muốn để nhị tỷ cùng nàng thành thân nhưng không được, mới đem chủ ý đánh lên trên người hắn.

Bách Thần một ngụm từ chối, không hề dây dưa.

Sau khi tự lập môn hộ, Bách Triển Nguyên không thể dùng quyền lợi cha mẹ ép hắn gả cưới, nếu Bách Thần không đồng ý, hắn cũng không có biện pháp, hai cha con cãi một trận, tạm biệt trong không vui.

Không nghĩ tới cha hắn chưa từ bỏ ý định, thế nhưng âm thầm an bài con vợ cả Tuyên Vương tại Vọng Nguyệt Lâu cùng hắn ngẫu nhiên gặp được.

Ngày ấy Bách Thần hẹn Khương Hạo Sâm tụ tập một phen, hai người đang ở đàm tiếu, liền thấy người nọ đi đến.

Đăng đồ tử kia chưa nói được hai ba câu liền ngôn ngữ đùa giỡn, còn muốn động tay động chân với Bách Thần, không nghĩ tới lại bị Tiêu Lẫm đột nhiên đi vào phòng vặn gãy tay, đau đến quỷ khóc sói gào, kêu cha gọi mẹ, thủ hạ đều bị Lâm Phi Vân ở ngoài lâu ngăn cản.

Hai bên đều là thế tử, cao thấp thấy rõ.

Tiêu Lẫm lạnh nhạt nói: “Còn dám tới quấy rầy Bách công tử, cánh tay ngươi sẽ vĩnh viễn không nhất lên nổi.”

“Sớm nói các ngươi không có tách ra a!” thế tử Tuyên Vương chung quy không dám chọc Khang Vương phủ cường thế, chỉ bực bội nói, “Đều do cha ta nói bừa! Lẫm huynh tha cho ta đi, ta cũng không dám nữa!”

Từ đây về sau, xã hội thượng lưu kinh thành  lưu truyền ra tin tức thế tử Khang Vương cùng Đại Lý Tự Bách đại nhân dư tình chưa dứt, rất có thể hòa hảo như lúc ban đầu, Bình Tây Hầu không thể trêu vào Khang Vương, dành phải hạ xuống tâm tư, cũng không dám đem chủ ý đánh tới trên người Bách Thần.

Mà những người đối Bách Thần có chút ý niệm cũng đều yên lặng chặt đứt suy nghĩ.

……

“Cảm ơn ngươi, nếu không ta sẽ bị cha ta phiền chết.” Ngày này Bách Thần cùng Tiêu Lẫm ở trong viện chơi cờ, Bách Thần đột nhiên nói.

Tiêu Lẫm nói: “Truyền ra như vậy chẳng phải để bọn họ hiểu lầm ngươi sao?”

“Hiểu lầm thì hiểu lầm, không sao cả.” Bách Thần hạ xuống một quân cờ, “Dù sao ta cũng không muốn gả cưới.”

“Được.” Tiêu Lẫm cũng đem quân cờ trong tay hạ xuống, “Ta bồi ngươi.”

Bách Thần nghiêm túc chơi cờ, không có nhìn thấy khóe miệng Tiêu Lẫm hơi hơi nhếch lên cùng biểu tình hết thảy đều nắm giữ trong tay.

______

Đấy, ta hứa là ta làm mà=)))))))

Bình luận

Truyện đang đọc