XUYÊN THÀNH NGƯỜI VỢ THẾ THÂN CỦA VAI ÁC

Nguyễn Ninh viết danh sách những quyển sách cô cần tham khảo đưa cho Tần Tứ, cô không định tìm người viết bài hộ mà tự viết, nếu sau này có người hỏi đến, cô nói là đã tìm người làm hộ mình cũng sẽ không có ai nghi ngờ.

Tần Tứ đọc tờ danh sách của cô, một danh sách cực đơn giản hắn nhìn ngây người khoảng năm phút, nhưng trên mặt không hề lộ ra bất kì một cảm xúc nào làm cho người khác không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

Nguyễn Ninh quan sát vẻ mặt của hắn, nói: “Có vấn đề gì sao?”

Tần Tứ nói: “Chữ của em viết rất đẹp.”

Nguyễn Ninh: “…Cảm ơn.”

Tần Tứ nở nụ cười bí ẩn, nếu người trước mặt thật sự từ bé đã sống ở một xóm nhỏ trên núi lại chỉ học hết trung học cơ sở mà lại có thể viết được những chữ đẹp như này thì quả thực làm cho người khác phải ngạc nhiên.

Hình như còn có việc gì đó mà hắn chưa biết.

Tần Tứ nói: “Trong phòng sách của anh có mấy quyển này, anh đưa em đi tìm.”

Nguyễn Ninh đắn đo một chút, đột nhiên gọi hắn: “Tần Tứ.”

Tần Tứ giật mình cúi đầu nhìn cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Sao thế?”

Nguyễn Ninh rụt rè nhìn anh nói: “Tôi có thể tìm thêm mấy cuốn sách không? Lần trước tôi muốn đến phòng sách của anh tìm, nhưng chú Vương nói anh chưa cho phép thì không thể cho ai vào.”

Tần Tứ ánh mắt khẽ động: “Em thích đọc sách à?”

Nguyễn Ninh né tránh ánh mắt nóng rực của hắn, mím môi nói: “Chỉ là bình thường tôi không có việc gì làm, muốn đọc sách một chút để giết thời gian mà thôi.”

Bây giờ cô không thể đi học nếu không chăm chỉ học hỏi, bổ sung một chút kiến ​​thức cho bản thân thì chẳng phải sẽ bị xã hội đào thải lại còn không theo kịp với thời đại hay sao? Nghĩ tới thật đáng sợ.

Tần Tứ đưa tay giúp cô vén một lọn tóc ra sau tai, động tác vô cùng dịu dàng khiến Nguyễn Ninh không khỏi ngây người.

Tần Tứ nói: “Từ nay về sau, em chính là thiếu phu nhân ở đây. Em có thể tùy ý ra vào căn biệt thự này, bao gồm cả phòng sách không cần phải xin phép anh.”

Nguyễn Ninh: “…”

Phu nhân gì chứ việc này quá khoa trương rồi.

Cô không khỏi đỏ mặt.

Tần Tứ nhướn mày nói: “Có cần anh bế em tới phòng sách không?”

Không biết tại sao chỉ cần là tiếp xúc thân thể với hắn Nguyễn Ninh liền cảm thấy cả người mềm nhũn, chân tay không còn chút sức lực nào. Nhưng dù trong lòng có cố gắng kháng cự thế nào cô cũng không có can đảm mở miệng từ chối. Bởi vì cô phát hiện có vẻ Tần Tứ thích chạm vào cô, dù tiếp xúc ở đâu cũng thích.

Nguyễn Ninh gật gật đầu, dang ra hai tay ra nói với hắn: “Được rồi, anh bế tôi đi.”

Tần Tứ thấp giọng cười một tiếng, tiếng cười trầm ấm ngọt ngào khiến lòng người xốn xao. Cô còn phát hiện rằng mỗi khi hắn cười như thế này tâm trạng đều sẽ rất tốt.

Tần Tứ bế Nguyễn Ninh đi vào phòng sách rồi đặt cô xuống trước, sau đó tìm vài quyển có trong danh sách, nói:“Chọn những quyển mà em muốn đọc đi.”

Nguyễn Ninh đáp một tiếng, ánh mắt nhìn vào hàng sách ngay ngắn. Phòng sách rất lớn, sách để ở đây cũng vô cùng phong phú cô nhanh chóng chọn được vài quyển, để diễn tốt hơn nhân vật của Nguyễn Trân, cô còn đặc biệt chọn hai quyển tiểu thuyết tiếng Anh.

Nguyễn Ninh không hề biết thân phận thật sự của mình đã không phải là bí mật đối với Tần Tứ cũng không biết rằng trong mắt đối phương mình buồn cười như thế nào. Khi Tần Tứ giúp cô lấy sách xuống, nụ cười trong mắt anh càng khó hiểu.

Nguyễn Ninh luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.

Nguyễn Ninh: “Vậy tôi về phòng trước nhé?”

Tần Tứ ngồi xuống chỗ bàn làm việc bật máy tính lên rồi chỉ vào chiếc ghế ở đối diện nói: “Anh muốn làm việc ở đây, em cứ ngồi đây đọc đi.”

“Hả?” Nguyễn Ninh ngẩn người, nhỏ giọng kháng nghị, nói:“ Mặt đối mặt như vậy có vẻ không tốt cho lắm…”

Tần Tứ ngẩng đầu nhìn cô từ trên xuống dưới, giọng nói rất điềm đạm nhưng sự lạnh lẽo trong mắt không đổi, anh cười hỏi cô: “ Chỗ nào không tốt? Hay là em không muốn nhìn thấy anh?”

“Không phải!” Nguyễn Ninh vội vàng lắc đầu, người này khi cười lên như đang muốn dọa người khác, cô vắt óc suy nghĩ tìm lý do, nói:“Bởi vì… bởi vì… đối với vẻ đẹp hoàng kim của anh, tôi sợ sẽ bị sắc đẹp mê hoặc. Chỉ mải nhìn anh không tập trung tinh thần đọc sách được.”

“…”

Tần Tứ nhướn mày hiển nhiên không ngờ cô sẽ nói vậy, khóe môi cong lên: “Không sao đợi em đọc sách xong anh có thể cho em ngắm, muốn ngắm bao lâu cũng được.”

Nguyễn Ninh: “…”



Nguyễn Ninh mất một tuần để hoàn thành bài luận văn tốt nghiệp, khi nhìn thấy bài luận văn mà cô đưa Tần Tứ đọc lướt qua trong sự trầm mặc không nói gì.

Nhưng một khi hạt giống của sự nghi ngờ được gieo xuống, chúng sẽ bùng phát từ màn đêm đen tối và phát triển một cách điên cuồng.

Thời gian trôi qua thật nhanh, sau hai tuần vết thương ở chân Nguyễn Ninh gần như đã lành, băng gạc cũng được gỡ ra, lộ cổ chân trắng sứ nhẵn mịn, đôi chân đặc biệt tinh xảo, đẹp đẽ hoàn hảo, quan trọng nhất là … hoàn toàn hợp gu thẩm mỹ của Tần Tứ.

Tần Tứ đích thân giúp cô gỡ băng gạc.

Dù biết chuyện này là không thích hợp không nên một lần nữa lộ chân trước mắt hắn nhưng không ai dám từ chối tên ác ôn hung bạo này.

Nguyễn Ninh cũng không dám.

Nhìn thấy đôi mắt Tần Tứ dần tối sầm lại khi nhìn chằm chằm vào chân mình, Nguyễn Ninh vô thức cong những ngón chân tròn trịa và đáng yêu lên đồng thời cố gắng rút chân lại, muốn che đi đôi chân có khả năng thu làm người khác phạm tội của mình.

Tuy nhiên một giây sau, một đôi bàn tay thô ráp nóng rực vươn ra giữ lấy cổ chân cô, tham lam dùng đôi tay chai sạn chà xát lên mu bàn chân nhẵn bóng mềm mại của cô.

Nguyễn Ninh: “…”

Cô lập tức muốn rút chân ra nhưng không thể thoát ra được, giọng nói có chút run rẩy, cố nén cơn giận: “Anh, anh buông ra!”

Tần Tứ cố tình làm ngơ không nghe, ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt hẹp đã nhuốm một màu đỏ thẫm, tràn đầy khao khát không giấu giếm.

Cái nhìn khiến Nguyễn Ninh rùng mình.

“Hôm nay không bắt em hôn anh nữa.” Tần Tứ trầm giọng nói: “ Để anh hôn em.”

Nguyễn Ninh: “…“

Không có thời gian từ chối cũng không có thời gian để cự tuyệt, Nguyễn Ninh nhìn đangTần Tứ giữ chân mình, cúi đầu lạnh lùng hôn lên mu bàn chân cô.

Nguyễn Ninh đột nhiên cảm thấy buồn nôn và sốc không nói lên lời.

Tần Tứ vậy mà lại có thể … có thể hôn chân cô?

Kẻ không đặt ai vào mắt giẫm đạp tất cả mọi người dưới chân vậy mà lại tình nguyện thuần phục dưới chân cô.

Hắn … không thấy bẩn sao?

Những nụ hôn dày đặc khiến da đầu tê rần, Nguyễn Ninh chịu đựng một lúc rồi cũng không chịu nổi, thấy hắn hôn mãi không ngừng, cô lấy tay túm mái tóc ngắn của hắn kéo hắn tránh xa mình.

“Anh đừng làm như vậy…”

Nguyễn Ninh hai mắt nhuốm một tầng sương mềm mại, mỏng manh, xinh đẹp khiến người ta muốn dốc hết tất cả để bảo vệ nhưng sâu thẳm trong lòng lại tràn đầy dục vọng tàn nhẫn xấu xa.

Tần Tứ cảm nhận được cô run lên cảm xúc sợ hãi quá rõ ràng, khiến anh mạnh mẽ đè nén sự bồn chồn trong lòng, nhắm mắt lại đè nén dục vọng điên cuồng.

Không được, nóng vội quá sẽ làm cô sợ.

Hắn không thể làm cho cô ngày càng sợ mình.

Nỗi sợ hãi nếu phù hợp sẽ giúp hắn kiểm soát cô tốt hơn nhưng việc quá sợ hãi sẽ làm cho hắn không bao giờ đạt được điều mình muốn.

Tần Tứ cuối cùng cũng tránh xa cô.

Nguyễn Ninh nhìn thấy phía dưới anh căng phồng và nóng rực, tim đập hẫng một nhịp, cô lập tức kéo chăn trùm lên người thân thể co lại, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy.

Cô thật sự không muốn làm Nguyễn Trân cũng không muốn gả cho Tần Tứ, vốn nghĩ hắn là nhân vật phản diện chỉ làm theo cốt truyện sẽ không có bất cứ tình cảm nào, không bao giờ không động lòng hay khao khát với ai. Nhưng hình như vây giờ Tần Tứ đã để mắt đến cô.

Giống như một con sói đói chưa từng ăn thịt nhìn chằm chằm vào con cừu non đã sập bẫy.

Nó có thể bị xé xác ra ăn vào bụng bất cứ lúc nào.

Hơn nữa còn nến cả mùi vị của tuỷ, một chút cũng không để lại.

Cô rốt cuộc nên làm gì? Trong thế giới xa lạ này, cô không có bất kì chỗ dựa nào sẽ không ai giúp cô thoát khỏi tình cảnh khó khăn này.

Trừ khi…

Trái tim Nguyễn Ninh run lên.

Trừ khi tất cả mọi người đều biết cô không phải là Nguyễn Trân thật sự, cô chỉ là người thế thân theo sắp xếp của người khác, nếu vậy cô sẽ không cần gả cho Tần Tứ nhưng làm vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng Tần Tứ sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.

Thế giới này khác với thế giới thực, khi tức giận Tần Tứ có thể giết người, hắn thật sự có thể giết người.

Trong mắt hắn tính mạng của người khác chỉ cỏ dại vô giá trị.

Nhưng…

Nếu… Tần Tứ không nỡ giết cô thì sao?

Cô từng nghĩ rằng Tần Tứ không vừa mắt nữ chính càng không thể thích chính mình nhưng bây giờ Tần Tứ thực sự có ý muốn cô, điều đó cho thấy Tần Tứ có thể sẽ thích cô.

Tên nhân vật phản diện này khác những kẻ phản diện khác sẽ phá hủy những gì bản thân không có được mà hắn chỉ phá hủy những gì hắn chán chứ không phá hủy những gì hắn thích.

Hắn sẽ trân trọng.

Những thứ nhân vật phản diện này yêu thương thật sự vô cùng ít ỏi có thể nói là hầu như không có, người mẹ đã khuất và bà nội ốm yếu của hắn là những người duy nhất hắn yêu quý trên thế giới này nhưng cuối cùng họ đã rời bỏ hắn.

Nếu người hắn yêu xuất hiện vào lúc này hắn sẽ không đành lòng phá hủy chút ánh sáng duy nhất và cuối cùng của cuộc đời mình.

Nguyễn Ninh biết toàn bộ tình tiết của nguyên tác, biết rõ tâm lý và tình cảm của Tần Tứ, cô hiểu hắn biết hắn là người như thế nào.

Mặc dù cách làm cho Tuần Tứ yêu mình rất mạo hiểm nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác, cô không muốn dù đã biết hết diễn biến tình huống nhưng vẫn không thể tự chủ làm một bia đỡ đạn.

Còn về việc làm thế nào có thể khiến nhân vật phản diện thiếu thốn tình cảm giữa người với người nghiêm trọng như hắn thích mình, cô vẫn cần suy nghĩ từ từ.C

Bình luận

Truyện đang đọc