XUYÊN THÀNH NGƯỜI VỢ THẾ THÂN CỦA VAI ÁC

Thời tiết thay đổi quá nhanh, lúc nãy từ nhà đi trời vẫn còn đẹp, bây giờ thì bầu trời lại u ám, ánh sáng mờ tối, sắp có mưa to gió lớn.

“Tần Tứ, em đã đi rồi.”

Khi đang chờ đèn đỏ, Nguyễn Ninh gọi điện thoại cho Tần Tứ.

Giọng nói của Tần Tứ trầm thấp dịu dàng: “Vậy bây giờ anh xuống dưới lầu đợi em.”

Nguyễn Ninh cười: “Không cần sớm như vậy, khi nào sắp đến, em gọi cho anh.”

Tần Tứ hiện tại cảm thấy ngồi không yên rồi, tâm tình cấp bách muốn gặp Nguyễn Ninh ngay lập tức, làm hắn căn bản không có tâm tình làm việc.

“Được.” Tần Tứ trên miệng chỉ có thể đồng ý, “Lái chậm một chút, đừng vì gấp gáp muốn gặp anh mà lái quá nhanh.”

Nguyễn Ninh: “…..Em không gấp.”

Tần Tứ: “Được rồi, anh rất gấp.”

Nguyễn Ninh: “…..”

Ngắt điện thoại, tai Nguyễn Ninh biến hồng hồng, lúc này đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Nguyễn Ninh khởi động lại xe, lái vào đường Lâm Giang.

Chiếc xe ô tô màu đen phía sau luôn theo phía sau như một cái bóng.

——-

Lái xe từ nhà đến công ty nhiều nhất không đến nửa tiếng đồng hồ, vậy mà đã qua bốn mươi phút, Nguyễn Ninh vẫn chưa tới.

Sau khi nhận được điện thoại của Nguyễn Ninh không lâu thì Tần Tứ đã đến trước lối vào của công ty đợi sẵn, sau đó hắn gọi điện thoại lại cho Nguyễn Ninh thêm vài lần nhưng đều bị ngắt máy.

Thời gian trôi qua, trong lòng Tần Tứ cảm thấy hoảng sợ chưa từng có. Anh thậm chí còn không dám nghĩ sâu đến những khả năng khác, chỉ biết thôi miên bản thân nguyên nhân là do trên đường kẹt xe nghiêm trọng, có thể sẽ đến trễ một chút.

Vệ sĩ ở trước cửa lo lắng nhìn Tần tổng đi tới đi lui, thấy sắc mặt của hắn không tốt, trong lòng bị dọa sợ,  không biết đã xảy ra chuyện gì rồi, thắt lưng đứng thẳng hơn bình thường, mồ hôi lạnh lăn dài trên tóc mai.

Bầu trời càng lúc càng tối, mới năm giờ hơn nhưng sắc trời lại như bảy giờ tối hơn, dường như là điềm báo sắp có mưa to gió lớn.

“Bác Vương, Ninh Ninh cuối cùng là rời nhà lúc mấy giờ vậy?” Tần Tứ gọi điện thoại cho bác Vương.

Bác Vương sửng sốt, trong lòng có dự cảm không lành, nhìn thấy bên ngoài trời tối đen, nói: “Nửa tiếng trước, sao vậy Thẩm tổng?”

Tần Tứ cau mày, giọng nói đông lạnh: “Ninh Ninh đến bây giờ vẫn chưa tới.”

Bác Vương: “…”

Dì Trương đang xem tivi, lúc này trên tivi truyền đến một tin tức khẩn cấp, hai mươi phút trước, trên đường Lâm Giang đã xảy ra một vụ tai nạn ô tô, hai bên va vào nhau, làm gãy lan can cầu và cùng nhau rơi xuống sông.

Dì Trương sợ hãi kéo bác Vương lại xem, chú Vương chỉ nhìn lướt qua đã muốn ngất xỉu, cây cầu này là con đường duy nhất để đến công ty. 

Ống kính quay lại cảnh chiếc xe được vớt lên, đó là một chiếc xe ô tô màu trắng, thân xe bị vặn vẹo biến dạng, đã không nhìn ra được dáng vẻ ban đầu, nhưng bác Vương và dì Trương trong nháy mắt đều thay đổi sắc mặt, đồng thời trong lòng cũng trầm xuống, lúc đi Nguyễn Ninh cũng lái chiếc xe màu trắng, rất giống với chiếc này.

Điện thoại vẫn chưa ngắt, Tần Tứ cảm giác được có gì đó không ổn, lạnh lùng nói: “Nói chuyện.”

“Thiếu gia…” trong lòng khiếp sợ, bác Vương đều quên luôn gọi Thẩm tổng, giọng run run, “Thiếu gia, hai mươi phút trước, có một vụ tai nạn xe ô tô ở đường Lâm Giang, hai xe đều rơi xuống nước, lúc nãy vừa vớt được một chiếc xe màu trắng lên khỏi mặt nước, phu nhân lúc nãy rời đi cũng lái chiếc xe màu trắng….”

Bịch một tiếng, trong điện thoại chỉ còn lại tiếng bíp bíp bận rộn, Tần Tứ trực tiếp làm rơi điện thoại xuống.

Bác Vương và dì Trương hai mặt nhìn nhau, sắc mặt đều tái nhợt.

Nguyễn Ninh không được có chuyện gì, chưa kể bây giờ cô còn đang mang thai.

Tần Tứ sẽ trực tiếp phát điện mất.

—-

Cầu Lâm Giang đã được phong tỏa, tất cả nhân viên cứu hỏa và xe cứu hộ đều chạy tới hiện tường, hiện tại chỉ mới vớt được một chiếc xe màu trắng, còn một chiếc vẫn đang bị chìm.

Bầu trời đột nhiên đổ mưa to, thỉnh thoảng sấm chớp chớp nhoáng, các phóng viên đều mặc áo mưa, ống kính máy quay hướng vào hiện trường trực tiếp, âm thanh bị trộn lẫn tiếng ồn ào vì hiện trường lộn xộn.

“Buổi chiều mười bảy giờ hai mươi phút, trên cầu lớn Lâm Giang có hai chiếc xe ô tô đột nhiên xảy ra va chạm, cả hai đều rơi xuống cầu lớn Lâm Giang, hiện lực lượng cứu hỏa đang nỗ lực hết sức để vớt lên, nhân viên cứu hộ cũng đang phối hợp….”

Cơn mưa lớn bất ngờ làm công tác cứu hộ vô cùng khó khăn, cơn mưa tầm tã đổ xuống đầu khiếm tầm nhìn trở nên mờ mịt.

Đột nhiên, có một người từ trong đám đông lao ra, động tác của hắn quá nhanh làm mọi người không kịp ngăn cản.

Một nhân viên công tác cố gắng ngăn hắn lại, nhưng mắt anh đỏ ngầu, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút.”

Nhân viên công tác cách xa hắn ngay, không dám lại ở trước mặt hắn.

Người tới chính là Tần Tứ, hắn một đường phi xe tới đây, tới con đường bị chặn, không thể không xuống xe, dầm mưa trực tiếp chạy tới đây.

Hắn thật sự không biết làm thế nào mà hắn có thể chịu đựng qua được hơn mười phút ngắn ngủi này, hắn hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ, đầu óc trống rỗng, biểu cảm vô cùng khủng bố, nhưng hai tay anh vô cùng run rẩy.

Tần Tứ từ trên xuống dưới đều bị mưa dội ướt đẫm, nhưng hắn nhường như hoàn toàn không cảm biết không cảm thấy, gạt đám đông trước mặt qua một bên, bất chấp tiến về phía trước.

Ninh Ninh, Ninh Ninh….

Trong đầu Tần Tứ không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ này trong đầu, mỗi lần lặp lại, tim như bị dao cứa thêm một lần, cơn đau làm cho xương cốt của hắn run lên, sắc mặt trắng bệch không còn một tia máu. 

Cuối cùng hắn cũng đi được đến nơi lan can bị vỡ cũng nơi chiếc xe bị tai nạn.

Các đường nét khuôn mặt của Tần Tứ bị mưa dội rửa càng làm hắn thêm lạnh lùng, những người xung quanh khuyên ngăn hắng nhưng hắn đều không nghe lọt, nhìn nước sông dâng trào dưới chân mình, hắn nghĩ cũng không nghĩ, đã muốn nhảy xuống.

Người bên cạnh nhanh tay lẹ mắt tóm lấy hắn, ai mà biết sức lực của Tần Sứ lại rất lớn, người đó căn bản là không kéo nổi hắn, xém chút nữa là hắn thoát được. 

Nhưng vào lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng.

“Tần Tứ.”

Động tác của Tần Tứ lập tức đông cứng.

Như thể không tin được, hoặc là vì sợ nghe thấy ảo giác, Tần Tứ cả người cứng ngắc nhưng không quay đầu lại.

Cho đến khi giọng nói nhẹ nhàng vang lên lần nữa nhưng lại có chút nghẹn ngào: “Tần Tứ.”

Tần Tứ: “….”

Tần Tứ quay người lại rất chậm, chờ khi nhìn rõ trong cơn mưa tầm tã, dáng người mảnh khảnh tay cầm ô, nhìn thấy rõ khuôn mặt trắng trẻo của Nguyễn Ninh, tim anh như ngừng đập trong giây lát.

Nguyễn Ninh một sợi tóc cũng không bị thương đang đứng trước mặt hắn, vẻ mặt lo lắng, toàn thân sạch sẽ, không có bất kỳ vết thương nào.

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Tần Tứ, Nguyễn Ninh đã cầm ô đi đến trước mặt hắn, sau đó cố gắng nâng cao ô qua đầu để che mưa gió cho hắn.

Một giây tiếp theo, Tần Tứ rốt cục phản ứng lại, kéo cô vào lòng, cố hết sức ôm cô thật chặt, vùi mặt vào cổ của cô, nhắm chặt mắt.

“Ninh Ninh, anh….tưởng rằng em xảy ra chuyện….”  giọng của hắn khàn đến nỗi không nói được hoàn chỉnh một câu.

Nguyễn Ninh muốn an ủi hắn: “Tần…”

Những lời sau đó đều nghẹn lại ở trong cổ họng.

Tần Tứ khóc rồi.

Kể từ khi bốn tuổi mẹ mất, Tần Tứ đã không bao giờ khóc nữa nhưng lúc này lại khóc rồi, ngay cả khi Tần lão phu nhân mất, hắn cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.

Nhưng hiện tại, hắn ôm Nguyễn Ninh, thời khắc mất rồi lại có được, nước mắt không tự chủ được rơi ra, hòa với nước mưa, rơi xuống cổ cô.

Nước mắt của Nguyễn Ninh cũng rơi xuống: “Tần Tứ.”

Tần Tứ khàn giọng nói: “Ninh Ninh, nếu em xảy ra chuyện….”

Lúc đó hắn sẽ không sống nổi.

Vui cũng được, buồn cũng chẳng sao, tất cả mọi cảm xúc chỉ vì cô mà nảy sinh, cũng vì cô mà tắt.

Cô là sự tồn tại quan trọng hơn cả sinh mệnh của hắn.

Nguyễn Ninh đợi hắn bình tĩnh lại, mới nhẹ nhàng vỗ lưng hắn: “Tần Tứ, anh đừng khó chịu.”

Sự tình quay lại nửa tiếng trước….

Lúc Nguyễn Ninh đợi đèn đỏ đã gọi điện thoại cho Tần Tứ, sau khi cúp điện thoại, chậm rãi khởi động xe, lái tới đường Lâm Giang.

Tuy nhiên, khi quẹo, Nguyễn Ninh bất ngờ chú ý tới một chiếc xe ô tô màu đen đang bám đuôi phía sau.

Tim của Nguyễn Ninh thoáng cái dâng lên, lại quẹo qua hai giao lộ nhưng cô phát hiện chiếc xe đấy vẫn đi theo mình.

Có vẻ như việc tai nạn xe của nguyên chủ là không thể tránh khỏi.

Nguyễn Ninh vẫn bình tĩnh không rút dây động rừng, ngay cả khi không nhìn thấy mặt của người trên xe, cô cũng có thể đoán được người theo dõi cô là Nguyễn Trân, ngoài cô ta ra thì không ai hận cô hận đến mức muốn cô chết. 

Có một chiếc xe tải lớn đang đậu ở phía trước bên kia đường, cạnh đó là một cửa hàng tiện lợi hai mươi tư giờ. Nguyễn Ninh giảm tốc độ từ từ, cũng dừng lại ở bên đường, ngay phía trước chiếc xe tải lớn, chiếc xe tải lớn đó vừa vặn che chắn xe cô một cách hoàn hảo.

Nguyễn Ninh mở cửa xuống xe, đi vào cửa hàng tiện lợi, trong suốt quá trình không hề quay đầu nhìn lại chiếc xe kia, như thể cô không nhận ra.

Thế nhưng, khi Nguyễn Ninh xuống xe thì chiếc xe kia cũng dừng lại bên đường.

Bên trong cửa hàng tiện lợi chỉ có nhân viên bán hàng, Nguyễn Ninh bước vào, cô cầm một nắm tiền nhét vào tay nhân viên bán hàng, sau đó nói nhỏ vào tai cô ấy chuyện cô bị theo dõi.

“Làm phiền cô tìm giúp tôi bộ đồ, sau đó mặc quần áo của tôi, quay lưng ra ngoài, ngồi bên vách kính, đợi mười lăm sau khi tôi rời đi cô có thể tùy ý đi lại.”

Nhân viên sờ nắm tiền trong tay ước chừng ít nhất cũng hai tháng lương, không nói hai lời đã đồng ý, dù cho cô đã vi phạm quy định của cửa hàng một lần, cũng chỉ bị trừ lương này và tiền thưởng tháng, một chút cũng không lỗ.

Trên người nhân viên mặc đồng phục nhân viên, mỗi ngày cô ấy đi làm đều mang theo một bộ quần áo, để khi tan làm thì cô thay ra, lúc này cô đem bộ quần áo của mình đưa cho Nguyễn Ninh.

Cô ấy béo hơn, lùn hơn so với Nguyễn Ninh một chút, Nguyễn Ninh mặc quần áo  của cô ấy vào, vì có chút rộng nên trông cũng không ngắn. Nguyễn Ninh bộ quần áo đã thay ra của mình cho nữ nhân viên.

“Làm phiền cô tìm giúp tôi cái nón được không?” Nguyễn Ninh nói: “Tôi sẽ quay lại trả quần áo cho cô sau.”

Nữ nhân viên xua tay nói: “Không cần không cần, số tiền cô đưa cho tôi đủ để tôi mua một trăm bộ quần áo này của tôi rồi, tôi ở đây có một cái mũ lưỡi trai, cũng đưa cô luôn, à, còn có loại khẩu trang dùng một lần cô muốn không?”

Nguyễn Ninh cười nói: “Muốn, cảm ơn cô nhiều lắm.”

Nữ nhân viên mặt đột nhiên đỏ tía tai nói: “Không không không, là tôi phải cảm ơn cô, đưa tôi nhiều tiền như vậy, đây đúng thật là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống!”

Nguyễn Ninh: “…”

Nữ nhân viên mặc quần áo của Nguyễn Ninh hơi chật, may mắn là Nguyễn Ninh mặc quần áo bình thường rộng rãi, nhưng nữ nhân viên rất miễn cưỡng mới mặc chúng vào được.

Cả hai theo kế hoạch, nữ nhân viên mặc quần áo của Nguyễn Ninh, trước tiên đi đến vách kính ngồi xuống, quay lưng lại với con đường bên ngoài, từ bên ngoài chỉ nhìn thấy được bóng lưng của cô ấy.

Nguyễn Ninh đợi cô ngồi xong rồi, mặc quần áo của nữ nhân viên, đeo khẩu trang và đội mũ, kéo vành mũ xuống thấp, bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, đi với tốc độ thoải mái bình thường, để mọi người không nhìn thấy kẽ hở.

Từ cửa hàng tiện lợi đi đến chỗ đậu xe chỉ mất khoảng một phút, Nguyễn Ninh toát mồ hôi lạnh, cho đến khi ngồi vào ghế lái, khởi động xe, sau khi lái xe cách một khoảng khá xa, cô phát hiện chiếc xe màu đen phía sau vẫn đậu ở ven đường, cũng không có động tĩnh gì nên cũng từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Đến một ngã tư, đi tiếp dọc theo đường Lâm Giang và đi qua cầu lớn Lâm Giang, Nguyễn Ninh nhìn một lượt xung quanh, không chút do dự thay đổi phương hướng, quẹo sang bên phải.

Phía trước có một cái cây nhỏ, chỉ có cánh tay thô, Nguyễn Ninh nói một tiếng xin lỗi với cái cây, sau đó ở một đoạn đường cách không xa, cô nhấn ga chạy vào đó.

Xe tông vào một cây nhỏ, Nguyễn Ninh cố gắng dùng sức khống chế, cây bị đụng cong nhưng không gãy.

Nhưng Nguyễn Ninh một chút cũng không xảy ra việc gì.

Mà tai nạn chiếc xe của nguyên chủ đã bị cô làm hỏng rồi.

Nguyễn Ninh ngồi trong xe năm phút đồng hồ, chỉ cảm thấy yếu ớt, hai chân mềm nhũn, toàn thân như bị vắt kiệt sức lực, lúc này cô mới muộn màng cảm nhận được nỗi sợ hãi.

Nguyễn Ninh từ trên xe xuống, không còn sức lực để lái xe, vốn muốn gọi điện thoại cho Tần Tứ, kết quả phát hiện cả điện thoại và ví tiền đều bỏ quên ở cửa hàng tiện lợi.

……Thôi vậy.

Nguyễn Ninh nhìn trời sắp đổ mưa, nên cầm ô từ trên xe xuống.

Cô lục ra được hơn một trăm tệ, cũng không gọi xe mà thay vào đó cô đi bộ, hiện tại cô nhìn thấy xe là sợ.

Cô đi đến một cửa hàng tiện lợi gần đó, hỏi mượn điện thoại di động của nhân viên bán hàng, gọi mấy cuộc cho Tần Tứ đều báo hắn ngoài vùng phủ sóng.

Không biết phải làm sao, Nguyễn Ninh chỉ có thể mua đồ uống và ngồi lại trong cửa hàng tiện lợi nhưng một ngụm cũng không uống.

Lúc này, bên ngoài trời đang mưa to, bầu trời tối sầm, chốc lát không thể rời đi được. 

“Chết tiệt! Trên cầu lớn Lâm Giang xảy ra một vụ tai nạn xe hơi rồi!”

Nhân viên bán hàng đột nhiên hét lên một câu, làm Nguyễn Ninh bị dọa sợ.

“Cậu nói trên cầu lớn Lâm Giang xảy ra tai nạn xe?” Nguyễn Ninh ngây người nói, “Khi nào?”

Nhân viên bán hàng: “Chỉ mới 10 phút trước a, chết tiệt, hai chiếc xe va chạm vào nhau, đều lần lượt rơi xuống cầu, quá dọa người rồi!”

Nguyễn Ninh: “…”

Tim cô không khỏi đập loạn, trong sách gốc, nơi nguyên chủ gặp tai nạn xe là trên cầu lớn Lâm Giang, cho nên đây là lý do vì sao khi nãy cô lại thay đổi hướng không chút do dự. Cô bước đến chỗ nhân viên bán hàng và nói với giọng điệu run rẩy: “Có thể cho tôi xem một chút được không?”

Thấy sắc mặt cô không được tốt lắm, nhân viên bán hàng vội vàng đưa điện thoại qua: “Có, có thể.”

Khi Nguyễn Ninh xem, một chiếc xe màu trắng vừa lúc được vớt lên khỏi mặt nước, phóng viên đang đưa tin: “Một chiếc xe ô tô màu đen khác cũng đang được vớt lên…..”

Tim của Nguyễn Ninh đập thình thịch, nghĩ lại mà thấy sợ, nếu cô không tỉnh táo cũng không để ý mình bị theo dõi, thì có lẽ hiện tại người rơi xuống cầu là chính cô.

Cô sờ sờ bụng, sắc mặt tái nhợt như  tờ giấy.

Nhân viên bán hàng căng thẳng nhìn cô: “Cô, cô vẫn ổn chứ? Cô có sao không?”

Nguyễn Ninh nói: “Tôi không sao. Tôi có thể dùng điện thoại của cậu gọi một cuộc được không?”

Nhân viên nói: “Có thể.”

Nguyễn Ninh: “Cảm ơn.”

Nguyễn Ninh lại gọi thêm vài cuộc cho Tần Tứ, nhưng vẫn là nhắc nhở là ngoài vùng phủ sóng, trong lòng Nguyễn Ninh ngày càng lo lắng, nếu như Tần Tứ đợi không thấy mình, lại tình cờ xem được tin tức, lỡ anh nghĩ rằng mình….

Nguyễn Ninh không dám nghĩ thêm nữa, gọi điện về nhà, rất dì Trương đã nhận điện thoại.

“Alo?” Giọng dì Trương vang lên.

Nguyễn Ninh sốt ruột nói: “Dì Trương, là con.”

Dì Trương kinh ngạc, không nhịn được vui mừng khôn xiết, giọng nói kèm theo tiếng nức nở: “Phu nhân, phu nhân…. ngài không sao chứ?”

Nguyễn Ninh nói: “Con không sao, dì Trương, con mất điện thoại rồi, dì nhanh gọi điện thoại cho Tần Tứ, thử xem có thể liên lạc với anh ấy không.”

Dì Trương nói: “Phu nhân, lúc nãy trên cầu lớn Lâm Giang có xảy ra tai nạn xe, Thẩm tổng gọi điện đến, sau khi biết tin thì đã đánh rơi điện thoại ngay, hiện tại sợ là đã chạy tới cầu Lâm Giang rồi, bác Vương cũng đã dẫn người nhanh chóng chạy tới đó rồi….”

Nguyễn Ninh vô cùng lo sợ, nhưng nhìn thấy dì Trương còn sợ hãi hơn mình, nên an ủi bà ấy nói: “Không sao, con hiện tại đi tìm anh ấy.”

Nói xong thì cúp điện thoại, cô trả điện thoại lại cho nhân viên bán hàng, cầm ô của mình, đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi lao vào làn mưa.

Vì trời mưa to, nên đường Lâm Giang lại xảy ra một vụ tai nạn khác, đường tạm thời bị chặn xe cộ không thể vào được nên Nguyễn Ninh đi bộ đến đây.

Hiện tại cô ôm Tần Tứ, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, nhưng nhiều hơn là sự may mắn.

Lúc này, chiếc xe màu đen cuối cùng cũng được vớt lên, hai bên bị thương nặng cuối cùng cũng được cứu lên.

Tần Tứ ôm Nguyễn Ninh lùi lại, sau đó hai người mới nhìn thấy mặt của nhau.

Nguyễn Trân và….Lâm Nhuệ.

Bình luận

Truyện đang đọc