XUYÊN THÀNH NGƯỜI VỢ THẾ THÂN CỦA VAI ÁC

Một buổi lễ đính hôn biến thành một trò hề, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, không khỏi thở dài.

“Lục Chí Thành thông minh cả đời, nhưng kết cuộc ông ta lại rơi vào tay của người phụ nữ kém ông ta hơn hai mươi tuổi, chúng tôi không dám nói, cũng không dám hỏi!”

“Ba cha con bị một người phụ nữ đùa giỡn xoay vòng vòng, đầu óc họ rõ ràng là mê gái, có gì mà không dám nói?”

Vụ tai tiếng của Lục gia vẫn đang được điên cuồng lan truyền, Lục gia trở thành trò cười của giới quý tộc. 

Nhưng mà đây chỉ mới là khởi đầu, chưa phải là kết thúc.

Lục Chí Thành bị cảnh sát bắt vào đêm hôm đó, nguyên nhân là do ông ta trốn thuế, có người đã nắm giữ chứng cứ xác thực, ông ta căn bản là không thể rửa sạch tội, lần này ông ta không thể tránh khỏi việc bị giam. Nửa đời còn lại có thể đều sẽ sống ở trong trại giam.

Còn Nguyễn Trân, tính cả Nguyễn Tuấn Đào, Hàn Mẫn đều không thấy tung tích, khả năng lớn nhất là họ đã bỏ trốn trong đêm rồi.  

Bên chiến thắng duy nhất còn lại chỉ có Nguyễn Ninh và Tần Tứ.

Buổi tối tắm xong, Nguyễn Ninh nằm trên đùi Tần Tứ, nhưng trong lòng không hề thư giãn, cô không biết nên giải thích như thế nào cho Tần Tứ hiểu tất cả những gì cô đã làm gì trong buổi lễ đính hôn đó.

Bởi vì theo lẽ thường mà nói, cô vốn dĩ không hề quen biết Lâm Nhuệ, càng sẽ không biết đi tìm hắn ta đòi video. Cô cũng không hề biết đến thỏa thuận lược gỗ giữa Nguyễn Trân và Nguyễn Lẫm, không ngờ rằng tặng món quà đó lại làm bớt sự cảnh giác của Nguyễn Trân. 

Nhưng Tần Tứ cả đêm một câu cũng không hỏi, thậm chí không đề cập đến việc đó, ngược lại làm trong lòng Nguyễn Ninh rất sốt ruột, không biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào.

“Để Lục Chí Thành ở trong trại giam tự mình suy nghĩ lại lỗi lầm của mình, việc này so với việc lấy mạng ông ta càng làm ông ta khó chịu hơn.” Tần Tư ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ông ấy đã trở về nhà họ Tần rồi, ngoại trừ ngón tay, thì trên người không còn vết thương nào khác.”

Nguyễn Ninh phản ứng một lúc mới nhận ra “Ông ấy” trong miệng của hắn là Tần Hải Minh.

Tần Tứ đã sớm chuẩn bị phản kích lại Lục Chí Thành, cô biết chắc rằng hắn sẽ không để cho Tần Hải Minh xảy ra chuyện gì. 

Tần Tứ thấy Nguyễn Ninh từ sau khi rời khỏi Lục gia thì vô cùng im lặng, xoa xoa khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của cô nói: “ Ninh Ninh, sao em im lặng vậy?”

Nguyễn Ninh nằm trên đùi hắn lật người, đối diện với eo bụng của hắn, ngước cái mặt trắng trẻo như sứ lên nhìn Tần Tứ, nói: “Anh… không lẽ anh không tò mò….”

Vẫn chưa nói xong câu, Tần Tứ đột nhiên ấn đầu cô, thở ra một hơi, khó khăn nói: “Đừng cọ, bảo bối. Em như vậy… anh không chịu được.”

Nguyễn Ninh: “….”

Cô đang rất nghiêm túc nói chính sự với anh, mà trong lòng anh đang nghĩ cái gì vậy!

Nguyễn Ninh sửng sốt một lúc, sau đó duỗi tay, cởi quần ngủ của hắn.

Tần Tứ: “Ninh Ninh?”

Nguyễn Ninh cúi đầu xuống: “Em hi vọng đợi khi em nói xong, tâm trạng anh sẽ không đến mức tồi tệ như vậy.”

Tần Tứ đều không nghe rõ cô đang nói gì, chẳng bao lâu đã không kiểm soát được bản thân, mọi thứ đều bị ném lên chín tầng mây.

Nguyễn Ninh đã đánh giá quá cao khả năng tự chủ của Tần Tứ, cô vốn dĩ đã chuẩn bị cả giỏ lời muốn thẳng thắn với Tần Tứ, nhưng cô căn bản không có cơ hội để nói, cả người mệt đến muốn muốn thiếp đi.

“Ninh Ninh, em lúc trước định nói gì với anh?” Tần Tứ nói vào tai cô.

Nguyễn Ninh buồn ngủ đến không mở mắt ra nổi, không vui lẩm bẩm: “Đừng có ồn, ngày mai rồi nói, ngoan.”

Tần Tứ: “…”

——-

Sáng sớm hôm sau, Lục Cảnh không mời mà đến.

Lúc bác Vương gọi điện báo tin, Tần Tư vừa mới thức dậy, Nguyễn Ninh vẫn còn đang ngủ.

Nhìn qua Nguyễn Ninh vẫn còn đang ngủ ngon, Tần Tứ nhẹ tay nhẹ chân,  bước vào nhà vệ sinh, nói: “Để hắn ta đợi đi.”

Bác Vương thấy hắn không có ý đuổi người, đáp: “Vâng, Tần tổng.”

Từ khi Tần Tứ kết hôn với Nguyễn Ninh, ông lão cái người mà đã gọi Tần Tứ là “Thiếu gia” hơn hai mươi năm, cũng bị bắt đổi miệng kêu thành “Tần tổng”.

Tần Tứ không gấp không hoảng chậm rãi vệ sinh sạch sẽ.

Đợi đến khi hắn từ nhà vệ sinh đi ra, Nguyễn Ninh đã dụi dụi mắt tỉnh dậy rồi.

Nguyễn Ninh vừa muốn ngồi dậy thì Tần Tứ bước nhanh tới, hôn hôn lên trán cô nói: “Ngủ thêm một lúc đi.”

Nguyễn Ninh nằm lại trên giường, ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

Tần Tứ cười xoa tóc cô, đợi đến khi cô ngủ say rồi, anh mới đứng dậy đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lục Cảnh đến rồi, Nguyễn Ninh đương nhiên là không thể xuất hiện, Tần Tứ tự nhận mình là lòng dạ hẹp hòi, ngay cả khi Nguyễn Ninh không thích Lục Cảnh, hắn cũng sẽ không cho phép một người thèm muốn vợ mình như hắn ta thoáng qua thoáng lại trước mặt cô ấy.

Xuống tới tầng một, Lục Cảnh đang đợi ở phòng khách, dáng người cao ráo đẹp đẽ đứng bên cửa sổ quay lưng về phía Tần Tứ.

Nghe thấy sau lưng có tiếng động, Lục Cảnh quay đầu lại, thấy chỉ có một mình Tần Tứ, trong mắt thoáng qua sự thất vọng.

Tần Tứ thu toàn bộ cảm xúc của hắn ta vào trong đáy mắt, không khỏi cười lạnh, quả nhiên dỗ Nguyễn Ninh ngủ một giấc là đúng rồi.

Tần Tứ cố tình kéo cổ áo sơ mi để lộn ra dấu hôn trên cổ mà hắn bắt Nguyễn Ninh hút ra, giọng điệu thờ ơ nói: “Nói ngắn gọn đi, cố gắng không cần nói những lời vô ích, tôi đang đợi để quay lại ngủ tiếp.”

Lục Cảnh vừa muốn mở miệng, nhưng ánh mắt lại quét qua dấu hôn trên cổ, cả người đều sững sờ.

Tần Tứ chú ý tới tầm mắt của hắn ta, dường như vô ý kéo cổ áo rộng hơn, càng lộ ra dấu dấu, mỉm cười nói: “Ninh Ninh thỉnh thoảng sẽ càn quấy, chê cười rồi.”

Lục Cảnh: “…”

Buộc bản thân phải nhìn sang chỗ khác, Lục Cảnh cố gắng ổn định lại tâm tình, hắn ta vẫn chưa quên hôm nay hắn ta đến đây là vì làm gì, không thể bị Tần Tứ dẫn lệch.

“Hôm nay tôi đến đây để thương lượng với anh.” Lục Cảnh vào thẳng vấn đề nói.

Tần Tứ: “Nếu đã như vậy, ngồi đi, tôi không quen mặt đối mặt đứng đàm phán với người khác.”

Lục Cảnh hít sâu một hơi, ngồi xuống ghế sofa, tức giận trong lòng không chỗ nào phát tiết, bị hắn ta cưỡng chế đè nén xuống.

Tần Tứ nhướng mày mỉm cười, ngồi xuống đối diện hắn ta.

“Cậu muốn thương lượng như thế nào?”

Lục Cảnh không nói nhảm, trực tiếp ném ra một túi hồ sơ.

“Đây là bí mật của tập đoàn Tần thị mà lúc trước Trần Xu đã đánh cắp, anh tiêu hủy bằng chứng trốn thuế của cha tôi, bảo lãnh ông ta ra, tôi sẽ đem cái này trả lại cho anh.”

Khi đuổi Trần Xu ra khỏi Lục gia, hắn ta đã bắt bà ta giao nộp ra bí mật thương mại của tập đoàn Tần thị. Nếu không có sự xuất hiện của Nguyễn Ninh thì hắn đã lựa chọn giao nó cho Lục Chí Thành, người luôn mơ ước có được thứ này, nhưng đáng tiếc là không có nếu như, Nguyễn Ninh đã xuất hiện và mọi thứ đều bị hủy.

Tần Tứ nhìn túi văn kiện trên bàn, không đưa tay đụng tới, vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn không có sự nhiệt tình như mong đợi.

Lục Cảnh nhìn thấy phản ứng của hắn, không khỏi giật mình, trong lòng có dự cảm xấu.

Tần Tứ cuối cùng lên tiếng, giọng điệu châm biếm: “Cậu cảm thấy Trần Xu có khả năng lớn như vậy à?”

Lục Cảnh trợn tròn mắt, tim đập loạn: “Anh….Anh đã động tay động chân?”

Tần Tứ cười chế nhạo, không tỏ rõ ý kiến.

Trong lòng Lục Cảnh nguội lạnh.

Tần Tứ nói: “Những gì mà Trần Xu lấy trộm hoàn toàn không phải là bí mật thương mại của tập đoàn Tần thị, chẳng qua chỉ là dự án của công ty con bị bãi bỏ.”

Lục Cảnh: “….”

Tần Tứ liếc nhìn đồng hồ: “Xem ra cậu không có vốn để thương lượng với tôi.”

Nguyễn Ninh sắp thức dậy rồi, hắn không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục tốn thời gian với hắn ta nữa.

Vừa định đứng lên, thì Lục Cảnh đột nhiên nói: “Tôi có thể dùng tập đoàn Lục thị để thương lượng với anh.”

Động tác Tần Tứ đông cứng lại: “….”

Lục Cảnh nhìn vào mắt anh và nói: “Tôi có thể đồng ý cho anh thu mua lại tập đoàn Lục thị với giá thấp, chỉ cần anh tiêu hủy bằng chứng trốn thuế của cha tôi và bảo lãnh ông ta ra ngoài.”

Nụ cười trên mặt của Tần Tứ biến mất, trong lòng hắn chợt dâng lên một cơn tàn nhẫn hung ác.

Càng nhiều hơn là sự khó hiểu.

Lục Chí Thành vì một người phụ nữ giả tình giả ý mà đuổi Lục Cảnh ra khỏi nhà, nhưng Lục Cảnh vẫn có thể dốc hết mọi thứ vì ông ta.

Điều này trong từ điển của Tần Tứ hoàn toàn là không thể hiểu nổi, thật làm người khó hiểu.

“Được thôi.” Một lúc lâu sau, Tần Tứ đưa ra đáp án, “Nhưng có một điều kiện, nửa đời còn lại của Lục Chí Thành phải sống ở nước ngoài, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến việc muốn quay lại.”

Lục Cảnh suy tư vài giây, nói: “Được, buổi chiều tôi sẽ đến công ty, thương lượng việc thu mua.”

Nói xong, Lục Cảnh đứng dậy, muốn rời đi.

Tần Tứ đột nhiên ở phía sau gọi hắn ta lại, giọng điệu không lạnh không nóng: “Không lẽ cậu không hận ông ta?”

Bóng lưng Lục Cảnh cứng đờ, nói: “Không phải ai cũng giống như anh, không có tình cảm cha con.”

Ánh mắt Tần Tứ nhất thời tối sầm lại, trong lòng dâng lên một tia cảm xúc kì lạ, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

——

Buổi chiều, Tần Tứ đến công ty như đã hẹn. Nguyễn Ninh mấy ngày nay càng ngày càng ham ngủ, ăn cơm trưa xong là trở về phòng ngủ ngay.

Một giấc ngủ dậy đã hơn bốn giờ, Nguyễn Ninh ngẩn người một lúc rồi mới từ trên giường đứng dậy. 

Cái này không được rồi, mỗi ngày ngoài ăn ra thì là ngủ, đợi đến khi cô sinh con xong, nói không chừng cô sẽ béo như heo mất, lỡ Tần Tứ ghét bỏ cô thì phải làm sao?

Nguyễn Ninh giật mình, ngay lập tức hoàn toàn không còn ý ngủ.

Cô vội vàng đi đến bên gương soi toàn thân, nhìn kĩ trước sau, phát hiện bản thân không hề béo lên, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cô chưa dám hoàn toàn thả lỏng tim mình, lại đi tìm chiếc cân điện tử leo lên cân, kết quả cô cư nhiên giảm được hai kg.

Cô rơi vào trầm mặc “….”

Nhất định là có liên quan đến tình trạng kén ăn gần đây của cô, ăn cái gì nôn ra cái đó.

Nguyễn Ninh xuống lầu, lúc này Tần Tứ còn ở công ty chưa về, dì Trương cũng đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối trong bếp.

Nguyễn Ninh đi đến trước cửa phòng bếp, bị mùi cá làm cho dừng bước, thò đầu vào nhìn nhìn, nói: “Dì Trương, bữa tối ăn gì vậy?”

Dì Trương quay đầu lại mỉm cười với cô: “Tôi nấu canh cá quả cho phu nhân.”

Nguyễn Ninh ngửi thấy mùi là muốn nôn rồi, càng không có cảm giác thèm ăn, khuôn mặt nhỏ nhăn lại nói: “Con không muốn uống canh cá quả.” 

Mặt dì Trương lúng túng nói: “Phu nhân, đây là do Tần tổng đặc biệt dặn dì, con vẫn là nên ngoan ngoãn uống chút đi, nếu không Tần tổng trở về, dì không có cách để nói rõ.”

Nguyễn Ninh nói: “Chẳng phải dì nói từ nay về sau chỉ nghe con nói sao?”

Dì Trương: “…..”

Nhưng tiền lương vẫn là do Tần tổng trả a!

Nguyễn Ninh cũng làm khó bà ấy, cô không thể hửi được mùi trong phòng bếp, không thể ở lại lâu hơn, vì vậy cô đi ra ngoài phòng khách.

“Để con gọi điện nói với Tần Tứ.”

Nguyễn Ninh lấy điện thoại ra, gọi điện cho Tần Tứ, rất nhanh đã được bắt máy.

“Ninh Ninh.” Giọng của Tần Tứ trầm ấm và gợi cảm.

Nguyễn Ninh nói: “Tần Tứ, khi nào anh về?”

Trong giọng của Tần Tứ có ý cười nói: “Sao đó? Nhớ anh rồi à?”

Nguyễn Ninh vừa muốn nói về việc canh cá quả, Tần Tứ đã đổi lại giọng điệu nói: “Hạng mục của công ty gần đây xảy ra vấn đề, tối hôm nay có thể sẽ về muộn một chút, em ngoan ngoãn ăn cơm, uống nhiều canh cá quả một chút.”

Trong lòng Nguyễn Ninh nói em là không muốn uống canh cá nên mới gọi điện thoại cho anh a, nhưng lời đến môi lại biến thành: “Em không muốn ở nhà ăn một mình, em đến công ty đưa cơm cho anh nhé.”

Tần Tứ im lặng do dự một lúc: “Ninh Ninh….”

Nguyễn Ninh không đợi hắn từ chối đã vội vàng nói: “Em biết, em sẽ chú ý thật tốt, em chỉ vừa mới mang thai mà thôi, cũng không phải không thể vận động, mỗi ngày đều ở nhà cũng không tốt. Em muốn đến ăn cơm với anh, vốn dĩ khẩu vị của em cũng không tốt, nhìn anh còn có thể ăn cơm, được không?” nghĩ nghĩ lại thêm xưng hô mà Tần Tứ yêu thích nhất, “Chồng ơi~”

Tần Tứ: “…”

Nguyễn Ninh nói chuyện nũng nịu như vậy rất quyến rũ, mẹ nó ai mà chịu được? Dù sao thì Tần Tứ đúng là không chịu được.

Sau khi hai người kết hôn, Chỉ khi Nguyễn Ninh ở trên giường bị hắn cưỡng ép mới gọi hắn là chồng, giống như hiện cam tâm tình nguyện gọi hắn là chồng, thực sự là hiếm đến nỗi có thể điếm trên đầu ngón tay. 

“Để bác Vương đưa em đi.” Tần Tứ thở dài, cảm thấy bất lực trước dục vọng của mình, “Bỏ đi, vẫn là anh trực tiếp về đón em đi.”

Nguyễn Ninh không biết là nên cười hay nên khóc: “Được rồi, anh quay lại đón em, vậy em còn đi đưa cơm cho anh làm gì? Anh ở công ty đợi em, em đợi chút nữa sẽ đi.”

Tần Tứ nói: “Ò, khi nào sắp đến công ty thì gọi cho anh, anh xuống trước cửa công ty đón em.”

Nguyễn Ninh đáp: “Được.”

Sau khi ngắt điện thoại, Nguyễn Ninh nhờ dì Trương đóng gói cơm tối lại, bản thân thì chạy về phòng thay quần áo.

Đợi cô thay quần áo xong đi xuống, dì Trương cũng đã đóng gói cơm tối xong. Nguyễn Ninh không hề gọi bác Vương đưa đi, nhận lấy thùng giữ nhiệt, tự mình lái xe đi.

Khi xe của Nguyễn Ninh quẹo vào ngã rẻ, thì phía sau không xa có một chiếc xe màu đen lái theo.

Người lái chiếc xe màu đen đó mặc cả thân màu đen áo khoác đen, đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống thấp, chỉ lộ ra chiếc cầm nhọn.

Đi qua ngã tư, chiếc xe dừng dừng dừng lại, một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đẩy vành mũ lên, để lộ ra khuôn mặt với một nụ cười méo mó của Nguyễn Trân.

Bình luận

Truyện đang đọc