XUYÊN THÀNH NHA HOÀN CỦA NỮ CHÍNH TA NẰM YÊN LÀM GIÀU


Khương Đường còn phải tìm Hoài Hề một chuyến, đi ra ngoài mua chút đồ vật.Hoài Hề hỏi nàng muốn mua cái gì, Khương Đường nói thật, "Mua chút điểm tâm, nếu không sợ người ta không nói cho ta."Hoài Hề xem xét Khương Đường hai ngày nay làm việc không tệ, nghĩ nghĩ rồi đồng ý.


Lấy lệnh bài cùng một lượng bạc đưa cho nàng, "Nửa canh giờ, sớm trở về."Đối với Khương Đường mà nói, nửa canh giờ là đủ rồi.Vĩnh Ninh Hầu phủ ở thành nam Thịnh Kinh, phía trước là Yến Quốc Công phủ, đằng sau là An Khang Bá phủ.Đi ra ngoài một con đường chính là đường Ngộ An, Ngũ Hương cư, tiệm vải Vĩnh Yên đều ở chỗ này.

Chỉ có điều Khương Đường xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, chỉ có một lượng bạc đi mua một ít điểm tâm thôi, liền mua ba bao loại giá cả hơi rẻ một chút.Chờ làm xong cơm tối của chính viện và Yến Kỷ Đường, rốt cục cũng nhịn đến giờ Hợi, Khương Đường lên tiếng chào Lục Anh, mang điểm tâm lên, để cho Bạch Vi bọn họ lại một bao, một bao chuẩn bị cho gã sai vặt của Cố Kiến Sơn, một bao còn lại muốn cho Hàn Dư Thanh.Phòng hạ nhân nhiều gã sai vặt như vậy, Khương Đường một cô nương gia cũng không tiện đến trước cửa viện chờ.Nàng đi phòng thu chi trước, tìm Hàn Dư Thanh rồi lại để cho Hàn Dư Thanh gọi Xuân Đài ra.Cũng là đúng dịp, Hàn Dư Thanh đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về.Phòng thu chi tổng cộng có ba vị tiên sinh, trông coi thu chi trong phủ và sổ sách của những cửa hàng bên dưới.Hàn Dư Thanh năm nay mười bảy tuổi, là người trẻ nhất trong số tiên sinh kế toán.Phòng thu chi là một nơi đến tốt đẹp, so với người gác cổng, phòng ngựa, chọn mua, ở phòng thu chi chỉ cần đối chiếu sổ sách, làm sổ sách, ngồi xuống chính là một ngày.Một tháng hai lượng nguyệt ngân, bằng nha hoàn nhất đẳng.Trông thấy Khương Đường, ánh mắt Hàn Dư Thanh sáng lên, kéo theo lỗ tai cũng đỏ lên, vừa mừng vừa sợ nói: "Khương cô nương, tại sao ngươi lại tới đây?”Khương Đường nói: "Có việc xin ngươi giúp một tay."Phòng thu chi không chỉ có Hàn Dư Thanh, thấy Hàn Dư Thanh có người tìm, còn là một cô nương, trong mắt bọn họ mang theo trêu ghẹo.Hàn Dư Thanh ho một tiếng, hắn không thể để cho Khương Đường bị người ta nói ra nói vào, "Chắc là Tứ Nương tử có việc muốn hỏi, chúng ta ra ngoài rồi nói."Từ phòng thu chi ra ngoài, Khương Đường đem điểm tâm trong bao giấy dầu cho Hàn Dư Thanh, "Đây là điểm tâm của Ngọc Phương trai...!Ta tới là muốn nhờ ngươi một việc, có thể giúp ta đến phòng hạ nhân gọi gã sai vặt Xuân Đài bên người Ngũ công tử tới đây chút hay không.

Hiện tại ta đến chính viện nấu cơm, có khi Ngũ công tử sẽ ở chỗ đấy dùng cơm, ta muốn nghe xem Ngũ công tử có ăn kiêng gì hay không."Hàn Dư Thanh sững sờ nhìn Khương Đường, lại không đưa tay nhận điểm tâm, "Khương cô nương, cho dù ngươi không cho ta điểm tâm thì ta cũng sẽ giúp ngươi kêu.


Đã nói có việc cứ đến phòng thu chi tìm ta thì sẽ không nuốt lời."Khương Đường nở nụ cười, đem điểm tâm đưa cho Hàn Dư Thanh, "Không để ngươi giúp việc không công được, ngươi cứ cầm lấy đi, lần này thời gian đang gấp, nếu không sẽ tự mình làm."Hàn Dư Thanh ôm điểm tâm, "Vậy trước tiên ta đem điểm tâm cất đi rồi lại đi gọi Xuân Đài, cảm ơn điểm tâm của Khương cô nương."Viện tử của nha hoàn và gã sai vặt chỉ cách nhau một bức tường, cửa sân vẫn sát bên nhau.


Có hơi giống ký túc xá trường học ở hiện đại, cửa sân còn có người trông coi, bình thường không vào được.Khương Đường ở cửa ra vào đợi một hồi, liền nhìn thấy Hàn Dư Thanh dẫn một người nhìn chừng mười sáu mười bảy tuổi đi ra.Nước da rất trắng, dáng vẻ có vài phần nhanh nhẹn, nhìn giống như có thể lăn lộn vào bất cứ đâu.Khương Đường nói rõ ý đồ đến, nàng chỉ là nghe ngóng ăn kiêng chứ không phải yêu thích, hẳn không đến nổi bị hiểu lầm là người muốn đến thấy người sang bắt quàng làm họ người.Nhưng đối với Xuân Đài mà nói, loại người Khương Đường loại kiếm mấy cớ vớ vẩn này để tiếp cận công tử nhà bọn họ hắn đã gặp nhiều rồi.Còn Yến Kỷ Đường, đi chính viện...Bộ dạng xinh đẹp như thế, nói mê sảng cái gì vậy.Hàn Dư Thanh cũng thật ngốc, không biết Khương Đường mượn hắn tiếp cận Ngũ công tử à.Nói cái gì cũng tin.Xuân Đài nói: "Công tử thích ăn ngọt nhất, không ăn cay."Xuân Đài nhấn mạnh chữ "nhất", muốn nghe được sở thích của công tử à, hừ, không có cửa đâu..


Bình luận

Truyện đang đọc