Sau khi đến Cẩm Đường Cư, Lục Cẩm Dao đến hậu viên xem bánh quy nướng ra sao trước. Một lần lạ hai lần quen, nàng ấy không còn hồi hộp như cái ngày mới khai trương cửa hàng nữa.
Trong viện đã có hai mẻ bánh quy để nguội, bên trong đào tô của Ngũ Hương Cư có cho nhân hạch đào nghiền nát, trong bánh quy của Cẩm Đường Cư thì cho nho khô.
Hương vị nướng ra cực kỳ thơm ngọt.
Bánh quy chia ra làm hai loại vị, vị nguyên bản là ba đồng bạc một cân, vị trà xanh là một lượng bạc một cân.
Vì dùng nhiều sữa nhiều bột, thế nên bán đắt hơn so với bánh ngọt và bánh ngàn lớp.
Hôm nay là ngày đầu tiên bán món này, làm ba mươi cân bánh quy trước, còn giữ lại một cân cắt thành miếng nhỏ để cho khách khứa nếm thử.
Chỉ có thử rồi thì mới cảm thấy ngon, cảm thấy ăn ngon thì mới mua.
Khách hàng ăn quen điểm tâm của Cẩm Đường Cư cảm thấy mùi hương trong tiệm hôm nay vô cùng thơm ngọt, bước vào xem mới biết là ra loại mới.
Món ngon đến đâu thì ăn rồi cũng sẽ ngán, ăn mấy loại này vẫn sẽ cảm thấy điểm tâm của Cẩm Đường Cư không nhiều loại như Ngũ Hương Cư, không ngon bằng Ngũ Hương Cư. Định hoãn vài ngày nữa mới tới lại thì không ngờ là ra loại mới.
Có người đến cả nếm thử cũng không nếm đã mua luôn hai cân: “Đây là cái gì, cho ta hai cân, mỗi vị một cân.”
Chưởng quỹ đáp: “Cái này gọi là bánh quy, vị trà xanh và vị sữa bò, bên trong còn cho nho khô.”
Tấm biển treo bên trên viết vị nguyên bản ba đồng một cân, vị trà xanh một lượng một cân, giá cả cũng không tính là rẻ.
“Vậy thì hai vị này.”
“Tổng cộng một lượng ba đồng ạ.”
Càng có nhiều người nếm thử, nhất là mấy người cực kỳ hiếm khi đến mua điểm tâm. Sợ tốn tiền mua phải thứ không ngon lành gì, sau khi thử một miếng thì gật đầu rồi cũng móc tiền ra mua.
Đa số là mua nửa cân, cũng có người mua mấy miếng.
Ba mươi cân bánh quy ngược lại bán rất chạy.
Khương Đường nói với Lục Cẩm Dao rằng, bánh quy không giống với bánh bông lan, bánh lương khô có thể để lâu, bánh quy cũng vậy. Tuy để không được lâu như lương khô nhưng mùa hè để bảy tám ngày cũng không thành vấn đề.
Trong cửa tiệm kẻ đến người đi, chưởng quỹ của Ngũ Hương Cư cách một con phố sai hỏa kế đi mua hai cân bánh quy.
Mùi vị khi ăn vào quả đúng không giống với đào tô bọn họ bán, nhưng vừa cắn một cái thì cũng giòn xốp y hệt.
Các cửa hàng điểm tâm khác không buôn bán tốt như Ngũ Hương Cư là vì hương vị không ngon như của bọn họ, không thể coi khinh Cẩm Đường Cư này được.
Bánh quy không ngọt như thế nhưng nho khô ở bên trong lại làm tăng thêm độ ngọt, có lẽ trong đào tô cũng có thể cho nho khô.
Nói thật ra thì khác hẳn so với đào tô mà bọn họ bán.
Đào tô là món chiên, ăn nhiều sẽ cảm thấy ngấy dầu, còn cái này lại không như vậy.
Nhưng giá tiền lại rẻ hơn đào tô, chỉ có vị trà xanh là cùng một giá với đào tô, ấy cũng là vì giá trà của ngự triều đắt đỏ.
Bởi vậy Ngũ Hương Cư cũng chẳng có cách nào, ở Thịnh Kinh nhiều cửa hàng điểm tâm như thế, Ngũ Hương Cư buôn bán tốt là do hương vị ngon, nhiều kiểu loại.
Sợ là sau này không có cách nào một mình một cõi được.
Sau lưng Cẩm Đường Cư là phủ Vĩnh Ninh hầu, còn lão bản của Ngũ Hương Cư chỉ là thương nhân, chẳng chọc vào được, chỉ có thể coi như thôi.
Nhưng do điểm tâm ngon nên lại sai người làm đi mua hai cân nữa.
Chuyện buôn bán hôm nay tốt thật, sư phụ làm điểm tâm cố gắng làm cho kịp tiến độ, lò làm bánh mì không có lúc nào để không, điểm tâm nướng ra một mẻ để cho nguội lại lập tức làm thêm mẻ khác, nếu như có bánh vỡ thì bán giá thấp giống như vụn bánh bông lan thôi.
Khương Đường còn tưởng rằng điểm tâm phải thừa lại một ít nhưng sư phụ điểm tâm cứ luôn chân luôn tay, thấy bên kia bận bịu nàng cũng đi tới giúp đỡ.
Bơ được đưa đến cửa hàng đều là bơ đã đánh xong, bột mì thì cân theo công thức, làm bánh quy còn nhanh hơn nhiều so với khi nàng làm tại phòng bếp nhỏ ở Yến Kỉ Đường.
May mà bơ đưa đến đã đánh bông, nếu không sư phụ điểm tâm phải dành cả ngày để đánh bơ và kem mất.
Dùng tay đánh những thứ này vừa mất thời gian vừa tốn sức, hoặc là tìm sư phụ thợ mộc nghĩ cách làm ra một cái máy có dây cót cũng được. Hoặc là tìm hai người làm công chuyên môn làm những thứ này.
Khương Đường giúp đỡ nướng bánh quy, sư phụ điểm tâm làm bánh ngàn lớp vị trà xanh ngó nghiêng rồi kéo Khương Đường một cái, trên gương mặt đầy vẻ khó xử: “Khương cô nương, chỗ ta có chút chuyện muốn nói với ngươi.”
Trên tay Khương Đường vẫn còn bột mì, nàng đáp: “Ta đi rửa tay trước đã.”
Sau khi Khương Đường rửa tay xong quay lại, sư phụ điểm tâm mới nói: “Là thế này, có người hỏi riêng ta bột trà xanh làm thế nào, cũng không biết là người của cửa hàng điểm tâm nào.”
Tiền sư phụ lo lắng kéo tay áo: “Thế nên ta muốn nói với Khương cô nương một tiếng, nhắc nhở đại nương tử cẩn thận một chút.”
Ba sư phụ điểm tâm ở Cẩm Đường Cư chia nhau phụ trách ba loại điểm tâm, chính là vì để tách bạch ba loại công thức. Còn các thành phần tương đối quan trọng như kem sữa béo, bơ, bột trà xanh này đều được đưa trực tiếp đến, cụ thể làm như thế nào thì phụ điểm tâm đều không biết.
Bột trà xanh được dùng cũng không phải là loại trà đã được chế biến thông thường mà lá trà non của vụ xuân, sau khi sao chè bằng hơi nước thì để khô, rồi dùng cối giã nghiền nát mới có thể giữ được màu sắc vốn có của lá trà.
Các loại lá trà khác tuy có vị trà nhưng màu sắc lại là màu xanh nâu hơi ngả sẫm, nên tất nhiên không thanh nhã đẹp mắt như màu sắc của điểm tâm làm từ bột trà xanh.
Sư phụ điểm tâm hay là nha hoàn của Yến Kỉ Đường, hay là phủ Vĩnh Ninh Hầu, phủ Bình Dương hầu, đương nhiên sẽ không nói điều này ra ngoài.
Tính tình Lục Cẩm Dao trời sinh đã cẩn thận, đến cả lựa chọn chưởng quỹ, người giúp việc cũng đều là người mà nàng ấy tin tưởng.
Mở miệng nhắc nhở không phải cảm thấy có người sẽ phản bội chủ, mà là có người đang để mắt đến Cẩm Đường Cư.
Khương Đường mỉm cười bảo: “Chuyện này còn may có ngươi nói, nếu không xảy ra chuyện gì thì đúng là trở tay không kịp, ta sẽ báo lại với đại nương tử.”
Sư phụ điểm tâm cười đáp: “Vậy thì làm phiền Khương cô nương rồi.”
Trông thấy Khương Đường đi xa, nàng ấy liền thở phào nhẹ nhõm. Nghe nói Khương Đường là nha hoàn nhị đẳng, có thể đi theo đại nương tử đến xem chuyện làm ăn của cửa hàng, trông rất xinh đejp hệt như tiên nữ, điểm tâm ở nơi này nàng đều biết làm, thật khiến cho người ta ngưỡng mộ.
Khương Đường quay sang kể chuyện này ra, Lục Cẩm Dao nói: “Công thức của chúng ta sẽ không lọt ra ngoài đâu, chỉ sợ có người dùng thủ đoạn đáng khinh. Theo lí mà nói thì cửa hàng của chúng ta chẳng làm cản trở chuyện bán điểm tâm của kẻ khác, sợ là có người đỏ mắt ghen tị, khiến chúng ta tưởng là Ngũ Hương Cư làm.”
Khương Đường: “Định trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi?”
Lục Cẩm Dao nói: “Không sai, chuyện làm ăn của chúng ta vẫn còn cách xa Ngũ Hương Cư, nói với chưởng quỹ, điểm tâm bán ra buộc phải kiểm tra nhiều lần, còn cả đầu tóc của người giúp việc phải bọc lại.”
Khương Đường: “Đại nương tử, thật ra có thể dùng giấy dầu bọc điểm tâm lại rồi in lên bánh quy ngày nào làm rồi đến ngày nào sẽ hỏng.”
Lục Cẩm Dao cảm thấy đây là một ý tưởng hay, in ngày làm lên, nhỡ có người cầm điểm tâm hỏng đến gây chuyện, thời gian bánh ngọt, điểm tâm, bánh quy hỏng là không giống nhau, lúc bán thì nhắc nhở kẻo có người vừa quay đầu đã quên.
Tìm người khắc một con dấu, dùng nước rau có thể ăn để in lên là được.
Mở cửa hàng điểm tâm phải đi từng bước một, cách này không phải là từ từ mới nghĩ ra sao.
Hôm nay Lục Cẩm Dao ở cửa hàng cả một ngày, đến trưa thì cho Hoài Hề đến tửu lâu bên ngoài mua cơm, dùng hộp đựng thức ăn đưa đến.
Lục Cẩm Dao ăn vào thấy còn chẳng hợp miệng như Khương Đường làm, ăn qua loa vài miệng rồi chia cho đám chưởng quỹ, sư phụ trong cửa hàng.
Việc buôn bán buổi chiều cũng náo nhiệt, đến tối đã bán hết điểm tâm và bánh quy, chưởng quỹ đóng cửa kiểm kê sổ sách.
Sư phụ điểm tâm với mấy bà tử đến hậu viện tắm rửa quét dọn, hai vị chưởng quỹ thì một người ghi sổ sách, một người đếm tiền.
Tổng cộng bán được một trăm linh ba cân bánh quy, bảy mươi tám cân vị nguyên bản, hai mươi năm cân vị trà xanh, doanh số bán ra được là bốn mươi tám lượng bạc, tính theo bốn phần lợi nhuận thì lợi nhuận ròng là mười chín lượng bạc. Cộng thêm mười lăm lượng bạc lãi từ việc bán điểm tâm hôm nay, lợi nhuận ròng là ba mươi lăm lượng.
Có thể kiếm được một tháng tiền thuê nhà.
Phí tiêu dùng bột mì của sổ sách và hậu viện ở trên đều đúng, ghi sổ xong xuôi, chưởng quỹ đưa sổ sách cho Lục Cẩm Dao xem: “Đại nương tử, ngài xem xem.”
Sau khi Lục Cẩm Dao xem xong thì gập sổ lại: “Hoài Hề.”
Hoài Hề lấy một hầu bao ra: “Chút tâm ý của đại nương tử, hai vị chưởng quỹ mỗi người một lượng bạc, ba vị sư phụ điểm tâm cũng như thế, mỗi người giúp việc còn lại nửa lượng bạc.”
Lục Cẩm Dao: “Ta không thường xuyên tới đây nên nơi này phiền các ngươi hao tâm. Nếu như có chuyện gấp thì đến phủ Vĩnh Ninh hầu, mọi sự đã có ta, không cần sợ làm phiền. Nếu có người gây chuyện mà không trình rõ, đợi đến khi ta thu dọn xong cục diện rối rắm thì loại người này không cần cũng được. Những người khác không có ở đây nên mấy lời này nhờ hai vị chưởng quỹ truyền đạt lại.”
Hai vị chưởng quỹ cúi đầu, vội vàng đáp vâng.
Lục Cẩm Dao mím môi cười: “Được rồi, bận rộn cả một ngày trời, đều đi nghỉ ngơi sớm chút đi.
Trời bên ngoài đã tối đen, Khương Đường theo Lục Cẩm Dao ngồi lên xe ngựa quay về Hầu phủ, bên chỗ Triệu đại nương đã chuẩn bị xong bữa tối nên nàng không cần nhọc lòng làm nữa.
Trông coi cửa hàng cả một ngày, bán điểm tâm ở phía trước rồi lại ra sau giúp việc. Khương Đường cảm thấy làm kinh doanh cũng không dễ dàng, tài ăn nói phải tốt, mà chuyện lo lắng thì nhiều.
Còn phải có chỗ dựa nữa, ở nơi này người bình thường muốn mở một quầy hàng nhỏ thì vẫn được, muốn mở cửa hàng thì lại phải đề phòng “người có lòng.”
Nếu như nàng mở một gian hàng, nếu như tướng mạo phổ thông một tí thì còn được, nhưng với tướng mạo này thì e là không thành được.
Vẫn nên tích tiền trước đã.
Trở về phòng hạ nhân sớm quá cũng buồn chán, Khương Đường bèn ở lại phòng bếp nhỏ nói chuyện với Triệu đại nương, chưa nói được bao lâu thì Lộ Trúc đã đến.
Lộ Trúc: “Đại nương tử có chuyện gọi ngươi.”
Trông Lộ Trúc cực kỳ vui vẻ, Khương Đường đoán là có chuyện vui, những ngày bình thường khó mà nghe ngóng được mấy chuyện này, nếu đã vui vẻ thì hỏi thăm một tí cũng không sao: “Lộ Trúc tỷ tỷ, đại nương tử tìm ta có chuyện gì thế?”
Lộ Trúc cười đáp: “Ngày mai người của phủ Bình Dương hầu đến.”
Phủ Vĩnh Ninh hầu ở thành Nam, phủ Bình Dương hầu ở thành Bắc, đều ở Thịnh Kinh nhưng ngồi xe ngựa đi phải mất hơn một giờ.
Phủ Bình Dương hầu là nhà mẹ đẻ của Lục Cẩm Dao, mối hôn sự của nàng ấy và Cố Kiến Châu là môn đăng hộ đối.
Cùng ở Thịnh Kinh nhưng nữ nhi đã gả cho người ta rồi thì không thể thường xuyên quay về nhà mẹ đẻ, chỉ dịp lễ tết thì đưa quà tặng đến nhà. Vì tết Đoan Ngọ Lục Cẩm Dao có thai nên từ chối có việc không đi, nhưng quà cáp lễ lộc thì vẫn đưa. Lục Cẩm Dao ở phủ Vĩnh Ninh hầu có thể đứng thẳng lưng cũng là vì bản thân nàng ấy có một nhà mẹ đẻ có thể cậy nhờ.
Báo tin Lục Cẩm Dao có thai với phủ Bình Dương hầu rồi, thế nên ngày mai người của phủ Bình Dương hầu sẽ đến nhà thăm hỏi.
Người đến chẳng phải ai khác mà có khả năng lớn là Bình Dương hầu phu nhân.
Lục Cẩm Dao gọi nàng không phải là vì chuyện gì khác mà là chuyện cơm trưa. Người của phủ Bình Dương hầu đến, không thể mời người ta đến Yến Kỉ Đường ăn cơm được, mà phải mời đến chính viện, do Trịnh thị, Hàn thị tiếp đón, vậy mới chu toàn lễ nghĩa.
Phòng bếp lớn nấu cơm nhưng trong phòng bếp lớn chỉ còn lại một đầu bếp, ngày mai e là Khương Đường phải đến phòng bếp lớn giúp đỡ.
Khương Đường nói: “Vậy thì tốt quá, ta đến chỗ đại nương tử trước đây.”
Bước vào phòng chính, quả đúng như dự đoán.
Lục Cẩm Dao nói: “Ngày mai người của phủ Bình Dương hầu đến, mẫu thân ta tới. Sáng sớm ngày mai ngươi đến phòng bếp lớp giúp việc, mẫu thân ta ưa ngọt, không thích mùi gừng. Ta có nói với phu nhân để cho Tôn đại nương, Lý đại nương của chính viện cùng tới. Ngươi xem rồi làm, ngươi làm việc ta luôn hài lòng.”
Ngặt nỗi chuyện khác thì không có gì, Lục Cẩm Dao sợ mẫu thân nàng ấy lại nhắc đến chuyện nạp thiếp cho Cố Kiến Châu. Khi xưa cho Khương Đường làm bồi giá của nàng ấy cũng vì chuyện này, sau khi có thai thì dùng lôi kéo phu quân, mới để người trong phòng mình lập thành thiếp.
Lục Cẩm Dao không muốn Cố Kiến Châu nạp thiếp, bây giờ Khương Đường đang làm việc ở phòng bếp nhỏ, ngày thường gặp phải Cố Kiến Châu thì đều trốn.
Cố Kiến Châu lại là người cứng đầu, chuyện nạp thiếp này không cần nhắc lại nữa.
Lục Cẩm Dao cười nói: “Không có chuyện gì khác thì ngày mai phải dậy sớm, ngươi về sớm đi. Chuyện này không được qua loa, nếu cần giúp đỡ thì tìm Hoài Hề, chuyện mua sắm thì tìm Hàn quản sự ở tiền viện.”
Khương Đường nhún mình đáp: “Nô tì đã biết, vậy thì nô tì cáo lui.”
Đối với Lục Cẩm Dao mà nói, bữa tiệc ngày mai sẽ là quan trọng nhất, món ăn thể hiện sự coi trọng của phủ Vĩnh Ninh hầu đối với nàng ấy, không chỉ đơn giản là ăn bữa cơm giữa người nhà mẹ đẻ và người nhà chồng.
Ý ngoài lời là nếu như làm tốt thì sẽ có thưởng.
Bữa gia yến lần trước, bên phía đích tôn còn phái người soi xét. Lần này là tiệc mời người của phủ Bình Dương hầu, đến cơ hội Hàn thị xen vào cũng không có, vừa mới tờ mờ sớm hôm, Khương Đường đã đến phòng bếp lớn.
Phòng bếp lớn chỉ còn lại một đầu bếp, ba người khác thì đi theo đến Tây Bắc, không biết bao giờ mới về.
Đầu bếp biết Khương Đường là tâm phúc bên cạnh Tứ nương tử thế nên vô cùng khách sáo: “Khương cô nương, ngươi xem mấy cái thực đơn đi, thông gia của phủ chúng ta đến luôn là hai mươi sáu món mặn, tám món rau trộn, ba món canh.”
Phân lệ giống như gia yến nhưng phong phú hơn so với gia yến.
Tổng cộng gia yến có mười sáu người, lầm này chỉ có mình Bình Dương hầu phu nhân, cộng thêm Trịnh thị, Hàn thị tiếp khách, tính ra thì chỉ có bốn người.
Đầu bếp tên là Trần Nhị, hắn khó xử nói: “Khương cô nương, cả chúng ta chỉ có hai con người, nào có thể làm hết hai mươi sáu món được.”
Bữa gia yến lần trước, phải chuẩn bị trước trọn năm ngày, lên thực đơn mua sắm mất nửa ngày, Trần Nhị sợ hỏng việc. Cho dù hắn có hai đồ đệ hỗ trợ thì cũng không thành.
Khương Đường cười bảo: “Phu nhân thương cảm nên đã gọi Tôn đại nương và Lý đại nương ở phòng bếp nhỏ của chính viện tới giúp đỡ, nên chuyện này ngươi không cần lo.”