XUYÊN THÀNH NHA HOÀN CỦA NỮ CHÍNH TA NẰM YÊN LÀM GIÀU

Trần Nhị giật mình, hóa ra Lý đại nương và Tôn đại nương cũng đến giúp đỡ.

Ở phủ Vĩnh Ninh hầu, đồ đạc thuộc phòng bếp lớn là đầy đủ nhất, ngày thường nếu các viện ăn ở phòng bếp lớn thì sai nha hoàn đến báo một tiếng, sau đó đến giờ cơm thì đến lấy cơm. Có điều đa số chủ tử chê cơm nước xách tới nguội lạnh nên đều tự nổi lửa ở phòng bếp nhỏ.

Tôn đại nương và Lý đại nương ở phòng bếp nhỏ các viện là những người có tài nấu nướng nhất, có thể mời được hai bà ấy đến cũng chẳng dễ dàng gì. Tính cả Khương Đường của Yến Kỉ Đường, chuẩn bị một bữa gia yến là vừa đẹp.

Ít nhất là không tìm ra được người nào phù hợp hơn thế này.

Khương Đường nói: “Trà nước và điểm tâm chuẩn bị trước, bốn người chúng ta, mỗi người làm sáu món, Trần Nhị ca và ta làm nhiều hơn một món, cứ như thế mà làm. Ba món canh phải có hai món canh ngọt, thanh nhiệt giảm nóng là tốt nhất. Số lượng đồ ăn mỗi món có thể ít một tí nhưng nhất định phải bày biện tinh tế.”

Khương Đường tìm giấy bút: “Đợi Tôn đại nương và Lý đại nương đến thì viết thực đơn.”

Lúc này Trần Nhị đang nghe Khương Đường nói.

Hắn cứ tưởng trù nương của chính viện sẽ đến muộn hơn, nhưng đợi không bao lâu thì hai người này cũng đã đến.

Mỗi người đều mang theo gia vị và nước tương quen dùng. Trông thấy Khương Đường lại không gọi tên mà lại gọi là Tiểu Đường, thực sự khiến cho Trần Nhị hơi kinh ngạc.

Qua một lúc mới vỡ lẽ, quan hệ của Lý đại nương, Tôn đại nương ở chính viện với Khương Đường hẳn là rất tốt.

Tuổi còn trẻ như thế mà ở nơi nào cũng hòa mình vào được.

*

Bình Dương hầu phu nhân đến sớm, đến chính viện gặp Trịnh thị trước.

Hôm nay Trịnh thị phục trang đẹp đẽ, một là để biểu hiện sự coi trọng đối với Bình Dương hầu phu nhân Trần thị, hai là đôi bên đều là phu nhân, Trần thị tới thì nhất định sẽ ăn mặc lộng lẫy, Trịnh thị lại chẳng muốn bị so kè kém hơn.

Tuy trời nóng bức nhưng cũng mặc ba lớp trong ba lớp ngoài.

Hàn thị đã đến từ sớm, nàng ta quản gia đình nên tất nhiên lo cả chuyện tiếp đón khách khứa.

Đây không chỉ là nhạc gia (nhà vợ) của Cố Kiến Châu mà còn là phu nhân của phủ Bình Dương hầu, nên tất nhiên phải thận trọng.

Bởi vậy nàng ta khó tránh khỏi nhớ đến tình cảnh khi xưa lúc nàng ta mang thai, nhà mẹ đẻ tới có kiểu khí thế này hay không. Chẳng qua ấy đều đã là chuyện của mười năm trước rồi, không tài nào so sánh được.

Hàn thị sai nha hoàn, gã sai vặt quét tước trong phủ, sân cổng, chính viện, mọi ngóc ngách hoa viên cho sạch sẽ, còn đích thân giám sát một phen. Hôm nay nhị phòng tam phòng không đến đây, chỉ có nàng ta mới có tư cách dùng cơm với Bình Dương hầu phu nhân.

Bây giờ Hàn thị chỉ muốn để cho bà mẹ chồng biết rằng nàng ta là một chủ mẫu phù hợp.

Trà nước là do Hàn thị chuẩn bị, nghe nói Bình Dương hầu phu nhân thích hồng trà, thứ thả vào đều là hoa quả thịnh hành, điểm tâm đều mua từ Ngũ Hương Cư và Cẩm Đường Cư, toàn là những kiểu mới.

Mấy món điểm tâm này cứ cách hai ngày thì lại đưa đến chính viện một lần, nhưng những viện khác thì không có. Có lẽ là có, chỉ là nàng ta không biết mà thôi.

Hàn thị nghe nói Vân thị ở tam phòng đến chỗ Lục Cẩm Dao tặng không ít đồ, thân làm trưởng tức, chuyện nàng ta sợ nhất chính là cái này.

Nàng ta ngẩng đầu nhìn mẹ chồng, Trịnh thị ngồi đoan trang thưởng trà, im lặng chờ Bình Dương hầu phu nhân đến nhà.

Rồi cũng sẽ có một ngày, nàng ta cũng như mẹ chồng.

Hàn thị cũng ngồi thẳng dậy, bắt đầu bưng trà lên chầm chậm uống, qua thời gian một chén trà, Nam Hương đi vào truyền lời: “Phu nhân, đại nương tử, Bình Dương hầu phu nhân đến.”

Trịnh thị buông chén trà xuống xuống, phất tay: “Mau mời vào.”

Chẳng mấy chốc, Nam Hương dẫn một phu nhân ăn vận lộng lẫy vào. Theo sau bà còn có hai nha hoàn và một lão ma ma, trong lòng nha hoàn còn đang ôm đồ, chuyển ngay cho Nam Hương Nam Tuyết.

Trần thị mặc rất hoa lệ, ngày hè mà lớp trang điểm trên mặt cũng tươi tắn, trang nhã, tỉ mỉ. Bà ấy làm lễ chào hỏi với Trịnh thị trước: “Đã lâu không gặp, ta vẫn luôn muốn đến đây. Hài tử A Dao này thật không để cho người khác bớt lo, chuyện lớn như vậy mà bây giờ mới nói cho ta.”

Trịnh thị cười xòa bảo: “Cái này chớ trách A Dao, là ta không cho nàng nói. Ba tháng đầu tiên là quan trọng nhất, tuyệt đối không thể kinh động Tống Tử nương nương, bởi vậy nên không có ai nói gì cả. Mong bà thông gia chớ oán trách.”

“Đây là chuyện vui, sao lại oán trách cho được? Bây giờ biết cũng khiến ta bớt lo lắng ngay ngáy đi.” Trần thị tuổi đã cao nhưng bảo dưỡng rất tốt.

Từ trên người Lục Cẩm Dao cũng có thể trông thấy được bóng dáng của bà ấy.

Sau khi hàn huyên một lượt, Trần thị đánh ánh mắt lên người Hàn thị, dịu giọng nói: “Cũng đã lâu mới gặp, Viễn ca nhi có khỏe không?”

Đây không phải là lần đầu tiên Hàn thị gặp Bình Dương hầu phu nhân, hôm nghị hôn của Cố Kiến Châu, lúc thành hôn từng gặp một lần.

Bình Dương hầu phu nhân là một người trông có vẻ rộng rãi hiền từ, mặt mày mỉm cười, khí chất ôn hòa. Chỉ có điều, có nữ nhi như Lục Cẩm Dao, lại cho Lục Cẩm Dao bốn nha hoàn đi gả cùng có thể lo toàn mọi mặt thì sao có thể là người hiền lành được.

Hàn thị đáp lễ: “Đã phiền bá mẫu nhớ nhung, Viễn ca nhi mọi thứ đều ổn.”

Trịnh thị cười nói: “Tẩu tử của A Dao đều là người có kinh nghiệm, bà cứ tạm yên tâm được rồi. Thiết nghĩ bà cũng nhớ mong A Dao, thế này đi, bà đến thăm A Dao trước đã rồi quay lại tỷ muội già chúng ta lại hàn huyên.”

Vừa đúng ý của Trần thị.

Lần trước gặp được nữ nhi thì còn là tết Nguyên Tiêu.

Theo nha hoàn đi đến Yến Kỉ Đường, Trần thị trông thấy Hoài Hề và Bạch Vi ở ngay cổng viện.

Hoài Hề và Bạch Vi cùng hành lễ: “Bái kiến phu nhân.”

Trần thị nói: “Đứng dậy đi.”

Không để bà ấy nói nhiều, hai người Hoài Hề liền dẫn bà ấy vào trong viện.

Yến Kỉ Đường trông có vẻ ngay ngắn hơn nhiều so với lần trước bà ấy đến, gốc hạnh xum xuê tươi tốt, sân viện sạch sẽ khang trang.

Vào trong phòng, Hoài Hề, Bạch Vi và cả Lộ Trúc hầu hạ trong phòng cũng lặng lẽ lui ra bên ngoài.

Lục Cẩm Dao đóng cửa lại, hành lễ lớn: “Con gái bái kiến mẫu thân.”

Trần thị đỡ Lục Cẩm Dao dậy, ngắm nghía cẩn thận một lượt: “Không có gầy đi, mau ngồi xuống nói chuyện… nghe nói phu quân con đến Điền Nam?”

Lục Cẩm Dao không kiềm nổi tiếng than thở: “Vâng, hạ tuần tháng năm đi, đến giờ vẫn chưa có tin tức về.”

Nàng ấy đã viết thư gửi sang bên ấy nhưng thậm chí đến tay hay chưa nàng ấy còn chẳng biết. Tình hình của Cố Kiến Châu ra sao nàng ấy cũng không hay, người cứu trợ thiên tai đều là quan viên trong triều, cha chồng càng không thể can thiệp vào được.

Trần thị nhìn nữ nhi một cách bất lực: “Đến Điền Nam cũng tốt, con là nương tử của nó, nam nhân biết kiến công lập nghiệp là chuyện tốt, con nên xử lý tốt mọi chuyện trong nhà vì nó, để nó khỏi lo lắng chuyện hậu phương mới đúng.”

Mặc dù cũng cảm thấy lúc này Cố Kiến Châu đi đến Điền Nam là không nên, nhưng Điền Nam mưa lũ, há nói không đi là không đi được. Hài tử này trông ngóng đã lâu, cũng không biết là đến vừa khéo hay là không khéo nữa.

Lục Cẩm Dao cũng chỉ nói một chút, loại chuyện này không thể nói với Trịnh thị, không thể nói với nha hoàn, chỉ có thể nói với mẫu thân của mình.

Đạo lý to lớn nàng ấy đều hiểu cả.

Nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái.

Ngày thường có chuyện tủi thân gì thì chỉ suy ngẫm trong rồi cũng quên, nhưng giờ gặp được mẫu thân của nàng ấy thì lại cảm thấy khó chịu, mới nói được vài câu mắt đã đỏ lên.

Trần thị đưa tay vuốt mũi Lục Cẩm Dao một cái: “Con ấy, thật sự là bảo ta nói gì mới tốt đây.”

Lục Cẩm Dao ôm tay Trần thị: “Vậy mẫu thân đừng nói gì cả.”

Trần thị kéo Lục Cẩm Dao ngồi xuống: “Không nói thì không nói. Mau nói với nương xem, dạo này có khỏe không, hằng ngày có như ý không, con và ta là mẹ con, có lời gì không thể nói với người khác thì cứ nói với nương.”

Lục Cẩm Dao nín khóc mỉm cười: “Mẫu thân không cần lo, con sống rất tốt, cứ coi con mập ra rồi này. Chỉ có lúc hơn một tháng là nôn nghén ăn không trôi, còn về sau đều ổn. Tuy phu quân đến Điền Nam nhưng cũng có phần nguyên nhân ở con.”

Chuyện Cố Kiến Châu nghĩ, Lục Cẩm Dao đều biết, hắn mới làm quan, dùng thân phận tu soạn ở Hàn Lân đi Điền Nam, sợ rằng cũng chịu không ít khổ cực.

Cố Kiến Châu còn chẳng sợ những chuyện này thì nàng có sợ gì.

Trần thị nói: “Đến Điền Nam cũng được, phụ thân con nói mưa ở Điền Nam đã ngừng rồi, phủ Vĩnh Ninh hầu lập được công trong việc cứu trợ, nhưng đã chặn đường của không ít người, những điều này tự trong lòng con hiểu rõ.”

Triều đình là như thế, kéo bè kết phái thành đảng, nên chuyện xung đột lợi ích là điều khó tránh.

Có điều phủ Vĩnh Ninh hầu còn có Vĩnh Ninh hầu trấn giữ, còn có Cố Kiến Sơn thủ Tây Bắc, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lục Cẩm Dao ghi mấy lời này vào trong lòng, ban đầu nàng ấy không hề nghĩ đến những điều này, suy cho cùng là tuổi còn trẻ nên suy nghĩ không chu toàn.

Lại hỏi vài chuyện khác, Trần thị mới chuyển chủ đề lên người Khương Đường: “Từ lúc đến có gặp Lộ Trúc, Hoài Hề, Bạch Vi rồi, sao không thấy Khương Đường đâu?”

Lục Cẩm Dao nhúc nhích tay, cười đáp: “Khương Đường đến chính viện giúp việc rồi, mẫu thân có điều không biết, bây giờ nàng ấy là nha hoàn nhị đẳng rồi. Tháng tư con nôn mửa ghê lắm, là Khương Đường làm mấy món quê hương mới dịu đi được.”

Sắc mặt Trần thị thoáng thay đổi: “Nha hoàn nhị đẳng? Nó nấu món quê hương gì hợp khẩu vị của con thế?”

Lục Cẩm Dao: “Không chỉ hợp khẩu vị của con, cũng hợp cả khẩu vị của mẹ chồng con, ba đại sư phụ ở phòng bếp lớn đã theo đến Tây Bắc rồi nên Khương Đường phải tới đó giúp việc.”

Trần thị chau mày: “Hài tử này, chuyện lớn như thế mà cũng không nói với ta. Nôn nghén thì ta tìm một ma ma chăm sóc con, Trần ma ma là lão nhân của tổ gia đằng ngoại của con, dùng là yên tâm. Bà đỡ ta cũng đã tìm cho con rồi, chờ tháng bầu của con to hơn một chút thì sẽ vào ở.”

“Còn về Khương Đường, dạo này con có mang, nương cảm thấy vẫn nên dựa theo ý tưởng trước đây, từ khi con mang thai đến khi hồi phục sau sinh phải mất hơn một năm. Khương Đường xinh đẹp, mà con người lại ngu ngốc, nào có người phù hợp tâm ý như thế.”

Lục Cẩm Dao vội kéo tay Trần thị: “Nương, tình cảm của con với phu quân sâu đậm, hắn từng nói sẽ không nạp thiếp đâu. Dẫu cho ngày sau lòng dạ thay đổi, con cũng có thể thản nhiên chấp nhận, có con rồi thì sẽ không đau buồn vì hắn. Khương Đường… quả thật rất hợp ý con.”

Biết tiến biết lùi, cũng thông minh, nàng học hỏi mọi thứ rất nhanh.

Chỉ riêng việc biết chữ để nói, nào có ai có thể biết chữ viết chữ được nhanh như vậy.

Bàn về tính cách, nàng không quá giống với đám Lộ Trúc, Hoài Hề, nhưng người với người vốn chẳng giống nhau.

Căn phòng trang trí lịch sự tao nhã nhưng trong lòng Trần thị lại hơi nặng nề: “Nếu như ý con đã quyết, thế thì Khương Đường ta sẽ đưa về, để ở bên cạnh con, ta sợ nó sẽ nảy lòng xấu. Ta từng nói với nó, sau khi con có thai thì… hôm nay không muốn nhưng e rằng nó vẫn có lòng dạ này. Trông tư sắc của nó, có nam tử nào cự tuyệt cho được. Không thể để nó trở thành hiềm khích giữa phu thê các con được.”

Bầu không khí im lặng, Lục Cẩm Dao đặt tay lên lòng bàn tay Trần thị: “Nương, Khương Đường không phải người như thế, nàng ấy cũng không có lòng dạ như vậy.”

Mặc dù trước đây luôn sáp đến cạnh Cố Kiến Châu nhưng đến nhìn Cố Kiến Châu còn chẳng nhìn.

Bây giờ Khương Đường trông thấy Cố Kiến Châu là trốn đi ngay, Lục Cẩm Dao nhìn người vẫn tính là đúng, có là có mà không chính là không.

Trần thị dịu giọng bảo: “Con vẫn còn trẻ, không biết là biết người biết mặt không biết lòng. Cho dù bây giờ nó không có ý này, nhưng liệu đảm bảo được sau này cũng không ư?”

Bà ấy xoa đầu Lục Cẩm Dao: “Nếu con không muốn nữ tế nạp thiếp thì để mẹ đưa nó về.”

Trần thị cảm thấy đây là cách bảo đảm nhất, không có ai muốn để một người xinh đẹp như vậy ở bên người cả.

“Thật ra là nữ nhi không rời xa được nàng ấy.” Lục Cẩm Dao thoáng khựng lại rồi nói: “Vừa nãy cũng đã nói với nương rồi, lúc bốn tháng đầu nôn nghén là Khương Đường thay đổi cách nấu nướng. Tháng thai của con càng lúc càng lớn, hơn nữa thời tiết nóng bức, cũng là nàng ấy vắt hết đầu óc nghĩ ra món ăn. Mẫu thân đưa nàng ấy đi rồi, ngày sau con biết phải làm sao?”

Gì mà rời nàng ấy thì không sống nổi, Trần thị cho rằng mấy món ăn quê hương của Khương Đường chẳng qua chỉ là mấy món ăn vặt thôn quê, ăn lần một lần hai còn có thể thấy lạ miệng, chứ vẫn có thể có rất nhiều thức ăn ngon hơn.

Đúng là nói ngoa nói đại.

Trần thị vừa định nói thì Lục Cẩm Dao đã nũng nịu bảo: “Lát nữa mẫu thân thử chẳng phải là biết rồi ư, có câu vàng thật không sợ lửa, dù mới đầu nếm thử thấy mới lạ nhưng nàng ấy học hỏi ở phòng bếp nhỏ, phòng bếp lớn, cực kỳ có thiên phú. Mẫu thân còn chưa biết đấy thôi, điểm tâm bán trong Cẩm Đường Cư con mở, công thức mua từ chỗ Khương Đường đó.”

“Nha hoàn của con, đâu cần phải mua!” Trần thị càng nghe càng cảm thấy quá vô lý, đập bàn nói: “Con cũng là đứa ngốc, còn mua từ chỗ nó, không sợ nó nuôi lòng lớn ư?”

Cẩm Đường Cư Trần thị có biết, trong tết Đoan Ngọ có điểm tâm của Cẩm Đường Cư. Vốn cứ tưởng là mua, kết quả lại là cửa hàng của Lục Cẩm Dao.

Cẩm… Đường… Cư, cái tên của cửa tiệm này cũng không hợp quy củ. Tên một một đứa nha hoàn, sao có thể xứng xuất hiện cùng một chỗ với chủ tử được.

Thật đúng là hoang đường.

Cả gương mặt Trần thị là vẻ không tán thành, nhưng nói như thế thì quả đúng là bà ấy không thể đưa Khương Đường đi được. Cái ăn cái uống, cửa hàng điểm tâm đều dùng đến nàng ấy.

“Con bảo ta nói gì mới được đây!”

Lục Cẩm Dao mím môi, chỉ có khi nàng ấy ở bên Trần thị mới không hề có chút băn khoăn nào như vậy: “Nương, nương không tin Khương Đường thì cũng phải tin vận may của con chứ, từ nhỏ đến lớn, đều là khổ tận cam lai. Con có dự cảm, Khương Đường ở bên cạnh con sẽ giúp ích cho con, giống như đám Lộ Trúc Hoài Hề vậy. Hơn nữa, với cái vẻ ngoài của nàng ấy, đến nơi khác con không yên tâm. Lại nói, không phải nha hoàn xinh đẹp nào cũng sẽ mê hoặc được chủ tử đâu.”

Tiếp thêm động lực2

Bình luận

Truyện đang đọc