XUYÊN THÀNH THÁI TỬ PHI BỊ MẤT NƯỚC

Lâm Chiêu không phát hiện ra lúc này Tần Tranh đang thất thần, chỉ cười bảo: “Dưới núi có thợ biết làm gạch ngói thì cũng không thuộc về trại chúng ta. Hơn nữa, quân phản loạn vừa chiếm được Biện Kinh, các châu các quận vẫn chưa thần phục, nơi nào cũng có thổ phỉ lên núi xưng vương, quan phủ mặc kệ, bách tính bị cướp đoạt, sống chết đã là vấn đề chứ hơi sức đâu mà quan tâm vài miếng ngói trên mái nhà. Dù có tiệm bán gạch ngói thì giờ này cũng đóng cửa hết rồi.”

Sợ Tần Tranh hiểu lầm, nàng ta vội vàng đính chính: “Kỳ Vân Trại chúng ta khác với những sơn trại tạp nham kia. Cha muội xuất thân từ giang hồ, đã đặt ra quy định là chỉ cướp của người giàu chia cho người nghèo, chuyên trị bọn tham quan ô lại. Sau khi cha muội mất, lúc đó ca ca muội còn là một đứa trẻ mới lớn, không trấn áp được nhị đương gia nên bất đắc dĩ mới chia thành hai trại đông tây. Bao năm nay, thanh danh của Kỳ Vân Trại đã bị đám trại tây ấy làm hoen ố hết!”

Tần Tranh nghe nàng ta nói đến đây thì nhớ lại chuyện trại tây tập kích hôm qua, hỏi: “Nghe nói hôm qua nhị đương gia dẫn người tập kích nhưng bị bắt rồi, như vậy hai trại đông tây có thể hợp nhất rồi chứ?”

Tần Tranh hỏi thế, Lâm Chiêu mới nhớ ra mục đích của việc mình đến tìm cô, lập tức gật đầu lia lạ. “Ca ca muội đang thương lượng với mọi người xem sẽ xử lý đám trại tây thế nào. Muội sang đây là để nói với tỷ trưa nay đừng nấu cơm, lát nữa sang bếp chính ăn tiệc. Tiệc mừng công lần trước tỷ và tướng công không tham dự được, lần này phải đi đấy!”

Tần Tranh nhớ lại các món trong sơn trại hầu như đều thích cắt thịt to bằng ngón tay bèn vô thức hỏi: “Phía nhà bếp có cần giúp một tay không?”

Lâm Chiêu lắc đầu đáp: “Không cần, rất nhiều đại thẩm đều đến hỗ trợ rồi, muội vào bếp lấy cái chân gà thôi mà suýt nữa là không chen vào được.”

Nàng ta nói xong thì nháy mắt với Tần Tranh. “Hôm nay muội mới nghe ca ca nói tướng công của tỷ sợ tỷ nấu cơm vất vả nên mới tìm huynh ấy nhờ Lư thẩm đến hỗ trợ việc nhà. Nếu A Tranh tỷ tỷ đến bếp chính làm việc, e là tướng công của tỷ lại không vui.”

Tần Tranh vẫn tưởng Lư thẩm là do Lâm Nghiêu phái đến, không ngờ lại là do Sở Thừa Tắc chủ động yêu cầu. Nhất thời, cảm xúc của cô lại rối ren. “Huynh ấy chưa bao giờ nói chuyện này với ta.”

Lâm Chiêu cảm thấy Sở Thừa Tắc nhìn thuận mắt hơn nhiều. Nhớ ra Tần Tranh định làm ngói thì không khỏi hỏi: “Đúng rồi, A Tranh tỷ tỷ đi làm ngói, nếu tướng công tỷ biết thì sao?”

Động tác rót nước của Tần Tranh bỗng khựng lại. “Huynh ấy đã biết rồi.”

Lâm Chiêu trợn tròn mắt. “Huynh ấy không làm khó tỷ chứ?”

Tần Tranh lắc đầu. “Không. Tướng công… rất bao dung với ta.”

Lúc này, hảo cảm của Lâm Chiêu với Sở Thừa Tắc đã lên đến mức cao nhất. Nàng ta thích thú hỏi: “Khi nào thì biết?”

Tần Tranh đáp: “Sáng nay.”

Lâm Chiêu nhớ đến vết bầm trên khóe mắt của Sở Thừa Tắc, sắc mặt đột nhiên trở nên là lạ. “Ừm… A Tranh tỷ tỷ, đừng nói vết bầm trên mắt tướng công tỷ là do tỷ đánh nha?”

Thật lạ là Tần Tranh có thể hiểu ngay Lâm Chiêu muốn nói gì. “…Hai chuyện này không liên quan gì đến nhau.”

Lâm Chiêu vội vàng gật đầu, nhưng ánh mắt thì đang muốn nói “muội hiểu mà”.

Tần Tranh: “…”

Cô đang chuẩn bị giải thích lần nữa là trong lúc ngủ mình lỡ làm y bị thương nhưng Lâm Chiêu lại đột nhiên hỏi: “A Tranh tỷ tỷ, từ nay phu thê tỷ sẽ cư ngụ trong sơn trại luôn rồi, có cần đón người nhà của tỷ ở Biện Kinh đến đây đoàn tụ không?”

Lâm Chiêu hỏi thế là vì rất nhiều hảo hán trong trại đều đưa người nhà lên núi sinh sống. Trong mắt nàng ta, Tần Tranh và Sở Thừa Tắc đều đã là người của sơn trại, đương nhiên phải lo nghĩ cho người nhà của họ.

Tần Tranh nhớ đến kinh thành, lòng thấy rất nặng nề, nói: “Tạm thời họ chưa thể đến được.”

Tân đế đăng cơ, thanh toán triều thần cũ, người đứng đầu sóng ngọn gió tất nhiên là nhà hoàng hậu và nhà thái tử phi. Cô ở sơn trại, không thể nghe ngóng tin tức ở kinh thần, không biết hiện nay phủ Tần Quốc Công và phủ Thái sư thế nào nữa.

——

Thiên lao, Biện Kinh.

Lối đi nhỏ hẹp vang lên tiếng bước chân và tiếng dây xích leng keng, ánh sáng từ những ngọn đuốc trên tường phát ra dường như cũng lờ mờ hơn. Nhà lao phía trước một mảng u tối, tên ngục tốt đi đầu cầm chiếc gông gỗ và dây xích, sau lưng là mười mấy tên tiểu tốt nữa.

Tên thủ lĩnh dừng lại trước một gian phòng, một tên tiểu tốt lập tức bước tới mở cửa ra.

Tần Quốc Công đang ngồi xếp bằng trên đống rơm, sống lưng thẳng như tùng bách, dù mặc bộ quần áo tù nhân nhưng vẻ uy nghiêm trên người vẫn không giảm.

Tên thủ lĩnh liếc nhìn chén cơm trước mặt ông. “Bữa cơm này Quốc Công gia ăn ngon miệng chứ?”

Lúc này Tần Quốc Công mới ngước mắt lên, đáp: “Rất ngon.”

Tên thủ lĩnh ra hiệu cho bọn tiểu tốt bên cạnh tháo chiếc gông gỗ ra, nói với người đang ngồi xếp bằng dưới đất. “Vậy mời Quốc Công gia lên đường.”

Tân đế hạ chỉ chém đầu Tần Quốc Công và Lục thái sư ba ngày trước, giờ ngọ trưa nay là lúc thi hành.

Tần Quốc Công ung dung giơ tay lên, mặc cho họ đeo gông và cùm vào cho mình, cứ như đây không phải là dụng cụ hành hình mà là quan bào của mình, lát nữa không phải lên pháp trường mà lên điện Kim Loan thượng triều vậy.

Bọn ngục tốt kính trọng khí tiết của Tần Quốc Công, động tác đeo gông cũng nhẹ nhàng hơn bình thường.

Bên ngoài có người đang bước nhanh đến. Quan bào màu đỏ thẫm, mặt ngọc mày ngài, đôi mắt phượng hơi xếch dữ dằn đầy khí thế, tuy nhiên vì mất ngủ nên tròng mắt toàn là tơ máu.

Người đến là Thẩm Ngạn Chi.

Ngục tốt thấy hắn đều đồng loạt hành lễ: “Thẩm thế tử”, nhưng trong lòng thì thầm kinh ngạc. Tân đế ra lệnh cho hắn làm quan giám sát hành hình ngày hôm nay, sao lúc này hắn lại đến nhà lao?

Thẩm Ngạn Chi vung tay áo lên, quát khẽ: “Lui ra đi, ta có vài câu cần nói với Tần Quốc Công.”

Tên thủ lĩnh không dám khinh suất. Thời điểm quan trọng này, nếu xảy ra sơ suất gì thì họ không thể gánh vác nổi nên nhất thời không dám nhúc nhích.

Đôi mắt phượng đỏ au của Thẩm Ngạn Chi quét nhìn họ, đầy vẻ hung tợn. “Điếc hết rồi sao?”

Đám ngục tốt ở đây đều bị tiếng quát của hắn làm giật mình.

Bây giờ ở trong triều, Thẩm Ngạn Chi có tiếng là một con chó điên, chọc giận hắn, bị hắn cắn một miếng là chỉ có đường chết.

Tên thủ lĩnh do dự một lát rồi thỏa hiệp. “Thẩm thế tử, lát nữa xe tù phải đi diễu phố nữa, ngài… có gì nói ngắn ngọn thôi.”

Nói xong thì ra hiệu cho bọn tiểu tốt, đồng loạt lui ra ngoài.

Lúc này Thẩm Ngạn Chi mới nhìn Tần Quốc Công. “Con đã sắp xếp người cướp xe tù trên đường diễu phố, cũng đã móc nối với phía cửa thành rồi, sau khi được cứu bá phụ cứ đi thẳng ra khỏi thành, người của con sẽ đưa bá phụ đến nơi an toàn. Phía kinh thành người không cần lo lắng, dù có liều cả mạng con cũng sẽ bảo vệ Tần phủ an toàn.

Tần Quốc Công nói: “Thẩm thế tử không cần phải hao tâm tổn sức vì ta. Mấy ngày nay cậu không ngừng phái thuyết khách đến thuyết phục lão phu đầu hàng. Lão phu tưởng rằng họ đã truyền đạt rõ ý của ta rồi chứ.”

Thẩm Ngạn Chi cắn chặt hàm, tròng trắng mắt cũng trở nên đỏ hoe. “Bá phụ hà tất phải đi con đường này?”

Tần Quốc Công người mặc quần áo tù nhân, lại đeo xiềng xích nhưng thân hình gầy gò lúc này trông lại cao lớn vời vợi. Ông nói: “Cái xương sống của Đại Sở ta, dù có gãy thì cũng phải cứng cỏi mà gãy chứ quyết không thể cong mềm để đời sau chê cười được.”

Năm ngón tay của Thẩm Ngạn Chi bấu chặt lại, hắn nhọc nhằn lên tiếng. “Chẳng phải vẫn chưa tìm được thái tử sao?”

Hắn hận thái tử đến tận xương tủy nhưng cũng biết mức độ ngu trung của Tần Quốc Công đối với Đại Sở. Nhắc đến thái tử triều trước, có lẽ còn có thể khiến ông suy nghĩ lại.

Không ngờ Tần Quốc Công lại bật cười, nhưng trong mắt tràn ngập vẻ tang thương. “Đại Sở đã mất, phản tặc xưng đế, nếu cả triều Đại Sở đều cúi đầu khuất phục thì Đại Sở sẽ trở thành trò hề, cựu thần của Sở Quốc còn cốt cách gì nữa, chẳng qua là nô tài của hai chủ mà thôi.”

Sắc mặt của Thẩm Ngạn Chi lại tái đi.

Tần Quốc Công chịu chết là muốn mình trở thành khúc xương sống cứng cỏi của Đại Sở. Ông chôn theo Sở Quốc, lại giữ gìn khí tiết cho cựu thần Đại Sở. Sau này dù họ có cúi đầu khuất phục thì người đời cũng sẽ không thóa mạ cựu thần Sở Quốc đều là một lũ xu nịnh, đê hèn.

Ông vì đại nghĩa mà dấn thân, không thể khuyên can được.

Thẩm Ngạn Chi ngửa đầu lên, đau đớn đưa tay che mắt.

Lúc ngục tốt đưa Tần Quốc Công đi, ông nhìn Thẩm Ngạn Chi lần cuối. “Thẩm thế tử, ngồi đâu thì làm tròn trách nhiệm ở đó, ta và cậu tuy không thờ một chủ nhưng lão phu vẫn mong thế tử làm một vị quan tốt, lo nghĩ cho bách tính trong thiên hạ.”

Tiếng bước chân và tiếng xích sắt va vào nhau đi xa dần, Thẩm Ngạn Chi nhìn theo bóng dáng ung dung của Tần Quốc Công bằng đôi mắt đỏ hoe.

Ở ngã ba phía cuối con đường hẹp này, ánh nắng từ một khung cửa sổ chiếu vào, sáng đến chói mắt.

Lục Thái sư bị đám ngục tốt khác áp giải, gặp Tần Quốc Công ở đây. Lục thái sư cười bảo: “Lão già, ta và ông đấu với nhau cả đời trên triều, đường xuống suối vàng có ông làm bạn sẽ không sợ buồn tẻ.”

Hai vị lão thần trụ cột đấu đá với nhau cả đời, khoảnh khắc này mọi ân oán tình thù đều tan biến.

Trong những căn phòng giam bình thường phía trước, đám cựu thần đồng loạt quỳ hướng ra lối đi.

“Lục thái sư!”

“Tần Quốc Công!”

Những tiếng hô bi thương lần lượt vang lên như những làn sóng, vang vọng khắp nơi trong cả thiên lao.

Bình luận

Truyện đang đọc