XUYÊN THÀNH THÁI TỬ PHI BỊ MẤT NƯỚC

Thương thế của thái tử rất nặng, không thể chèo thuyền trong thời gian dài được. Sau khi xác định tạm thời không có thủy tặc đuổi theo nữa, Tần Tranh bèn đề nghị bôi thuốc, băng bó lại vết thương cho y.

Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy băng vải quấn trên ngực bị máu nhuộm đỏ rực, phần ngực áo bên ngoài cũng ướt sũng thì tim Tần Tranh nhói lên một cái.

Cô vừa cột lại băng vải vừa nói: “Chúng ta hãy tìm một nơi an toàn lẩn trốn trước, đợi thương thế của người lành lại rồi tính tiếp.”

Môi của thái tử tái nhợt, y che miệng ho vài tiếng, những tia máu trào ra đúng như dự đoán. “Được.”

Tần Tranh thấy y ho ra máu thì rất hoảng hốt. “Sao lại ho ra máu rồi.”

Thái tử sợ làm cô sợ nên chỉ nói: “Bị chút nội thương mà thôi, không chết được đâu.”

Vết thương bị trúng tên trước ngực y vốn là vết thương trí mạng, mấy ngày nay chạy trốn, những vết thương mới không nghiêm trọng lắm nhưng vết thương cũ trúng ngay tâm mạch, cứ bị vỡ ra nhiều lần, mất máu quá nhiều dẫn đến khí huyết không đủ, dù là người sắt cũng không trụ nổi.

Hơn nữa không biết có phải do bị gió thổi làm cảm lạnh hay không mà giờ đầu óc y cứ mơ màng, choáng váng.

Tần Tranh nhìn sắc mặt của y là biết ngay thương tích của y không nhẹ như những gì y nói. Cô không dám xem thường, sau khi bôi thuốc trị thương, băng bó lại vết thương trên cánh tay cho y, cô liền bảo y ra đuôi thuyền nghỉ ngơi, còn mình thì lấy cây sào trúc chèo thuyền.

Cả vùng Nguyên Giang này đều là địa bàn của bọn thủy tặc, phải đến được hạ lưu sông mới an toàn.

“Thương thế của người rất nghiêm trọng, chỉ dùng thuốc trị thương cầm máu là không xong, đợi khi lên bờ phải tìm đại phu xem mới được.” Tần Tranh vừa chèo thuyền vừa nói, thái tử ở phía sau lại không lên tiếng.

Tần Tranh phát hiện không ổn, quay đầu lại nhìn thì thấy thái tử đã ngất ở đuôi thuyền, hai mắt nhắm chặt, mặt trắng như tờ giấy.

Cô vội vàng ném cây sào trúc sang một bên, chạy qua xem tình hình của y.

“Tướng công?” Tần Tranh gọi vài tiếng nhưng y không có phản ứng gì.

Cô đưa tay lên trán y, nóng đến kinh người.

“Sao lại nóng như thế chứ!” Tần Tranh càng thêm lo lắng.

Cứ tiếp tục sốt cao như thế này e là sẽ thành thằng ngốc mất, nhất định phải tìm cách hạ nhiệt mới được. Tần Tranh nghĩ ngợi rồi cầm kiếm của thái tử lên, cắt một đường ngay góc áo, dùng sức xé mạnh ra.

Bộ quần áo lấy từ chỗ đại phu này làm bằng bông, thấm nước rất tốt.

Cô thả mảnh vải xuống sông để thấm nước rồi cầm lên, vắt bớt đi, xếp thành một miếng hình vuông rồi dùng lòng bàn tay cọ xát vào nó.

Sốt cao phải dùng nước ấm để hạ nhiệt, dùng nước lạnh sẽ làm hàn khí trong cơ thể càng tích tụ nhiều. Bây giờ không cách nào tìm được nước nóng, đành phải ma sát chiếc khăn để nó ấm lên rồi mới đắp lên trán thái tử.

Khi chiếc khăn bị hơi nóng trên trán y làm ấm lên, Tần Tranh lại thả nó xuống nước lần nữa, vắt khô, cọ xát rồi lại đắp lên trán y.

Đáng tiếc hiệu quả rất kém, thái tử hoàn hoàn không có dấu hiệu gì là hạ nhiệt.

Tần Tranh lại dùng kiếm cắt một mảnh vải trên áo mình, trong lúc đắp trán cho y thì mảnh kia dùng cách y hệt để lau cổ, lau lòng bàn tay, khuỷu tay cho y.

Mặt sông đèn kịt phía trước bỗng xuất hiện vài chiếc thuyền nhỏ.

Tần Tranh nhìn thấy chúng, lòng lại thấp thỏm lo sợ, tay chân cũng lạnh toát.

Chắc hẳn lại là thủy tặc tặc!

Thuyền đi đêm thường là thuyền có mui, hơn nữa mũi thuyền sẽ treo một ngọn đèn để chiếu sáng. Chỉ có thủy tặc, để tiện cho việc cướp đoạt nên mới dùng loại thuyền nhỏ không mui này, sợ đánh rắn động cỏ nên không treo đèn.

Lòng bàn tay Tần Tranh toát mồ hôi lạnh. Chỉ mong đối phương thấy bên này cũng là thuyền không mui, không đèn nên tưởng họ là người của mình, đừng có lại đây.

Nhưng hy vọng của cô đã tan vỡ. Những chiếc thuyền kia chèo tới, dàn trận như muốn bao vây chiếc thuyền của cô và thái tử lại, bây giờ có muốn chạy cũng không có đường mà chạy.

Cô biết vào lúc này, dung mạo của mình sẽ mang lại tai họa nên vội vàng cào tóc bù xù, che khuất nửa bên mặt.

Sau khi chặn đường, một trong số những chiếc thuyền đó thắp đuốc sáng lên, sau đó là một giọng nói nghe cà lơ phất phơ vang lên: “Trong ổ thủy tặc mà còn có đàn bà à?”

Một giọng nói thô bạo khác tiếp lời: “Mặc kệ là đực hay cái, đại ca, bắt lại tra hỏi một chặp là được, nói không chừng sẽ hỏi được tung tích của đại tiểu thư!”

Nghe cuộc đối thoại giữa hai người này, lòng Tần Tranh dâng lên niềm hy vọng. Đám người này chắc chắn không phải đồng bọn của bọn thủy tặc lúc nãy. Hình như còn là kẻ thù.

Cô vội nói: “Chúng tôi không phải là thủy tặc. Thủy tặc cướp thuyền buôn, tôi và tướng công từ thuyền buôn chạy ra đây. Các vị hảo hán cứ làm việc của mình, tha cho chúng tôi đi!”

Cô lấy trong tay áo ra một khối bạc vụn và mấy trăm đồng bạc, đặt lên mũi thuyền. “Trên người chúng tôi chỉ còn bao nhiêu đây thôi!”

Đám đàn ông trên chiếc thuyền đối diện lập tức cười ồ lên, dường như đang cười cô không biết sự đời.

Tần Tranh cắn môi, cúi đầu, không dám nhìn bọn họ. Trước đó ở trên thuyền, cô đã nghe những người trên đó kể không ít những quy tắc của đám lục lâm giang hồ, nói là khi gặp cướp tuyệt đối không được ngẩng đầu, bị cướp tài sản tốt xấu gì còn có một cái mạng, nếu nhìn rõ mặt chúng thì chắc chắn sẽ bị giết người diệt khẩu.

Giọng nói cà lơ phất phơ kia lại vang lên: “Bưu Tử, đi xem tên đàn ông kia đi.”

Thuyền của đối phương đến gần, Tần Tranh cúi đầu nên chỉ có thể nhìn thấy có một đôi giày cỏ giẫm lên thuyền của cô, ống quần xăn lên nửa bắp chân, trên bắp chân thô to ấy lông đen xoăn tít, tay hắn còn xách một thanh đao sáng loáng.

Tần Tranh sợ đến mức cả người đều run lên. Liếc thấy tên kia dùng mũi đao kề vào cổ thái tử, cô vội vàng nhào tới che chở y. “Đừng đụng vào chàng! Muốn giết thì giết ta đi!”

Cô hơi ngửa đầu làm mái tóc che nửa khuôn mặt xõa ra. Mặt nước lóng lánh, ánh trăng lung linh, còn cô là màu sắc thứ ba giữa hai màu sắc kia.

Thái tử trọng thương lại sốt cao không hạ nhưng đứng trước nguy hiểm vẫn vô cùng cảnh giác. Khi người kia cầm đao tiến lại, y đã khôi phục chút ký ức, ngặt nỗi cơ thể nặng như chì, mắt ríu lại, bất luận làm thế nào cũng không tỉnh lại được.

Trước khi mất hẳn ý thức, y láng máng nghe được câu này của Tần Tranh.

Một nơi xa xôi nào đó trong trái tim y như bị một thứ xúc tua mềm mại chạm tới. Nàng đối với ta tình sâu nghĩa nặng đến vậy ư?

Gã đàn ông xách đao thấy được dung mạo của Tần Tranh thì hít hà một hơi. “Mẹ ơi… ông đây đang mơ thấy tiên nữ ư?”

Những người khác trên thuyền cũng bị dung mạo của Tần Tranh làm sửng sốt, mãi một lúc mà không ai nói được lời nào.

Tần Tranh hành động như vậy là muốn đánh cược một phen.

Nếu để chúng giết thái tử, với dung mạo của mình, khi rơi vào tay chúng, không cần nghĩ cũng biết kết cục thế nào. Chi bằng dùng nhan sắc đặt cược, trước hết phải giữ được tính mạng của thái tử rồi tìm cách sau.

“A, che chở phu quân quá nhỉ.” Giọng nói bỡn cợt lại vang lên.

Lần này Tần Tranh đã nhìn rõ. Nói chuyện là một người đàn ông mặc áo ngắn, bắp thịt rắn chắc ẩn dưới lớp áo ấy, trông tràn ngập vẻ nam tính mạnh mẽ. Trên khuôn mặt rám nắng có một vết sẹo dài chừng một tấc, đôi mắt đen sáng ngời ánh lên vẻ hoang dã, trông hắn hệt như một con báo.

Không biết tại sao, nhìn thấy người đàn ông này, Tần Tranh bỗng nhớ đến tiểu cô nương lúc nãy gặp ở trên thuyền thủy tặc.

Nhìn kỹ lại, hai người họ cũng có vài phần giống nhau, nhất là đôi mắt.

Lúc nãy gã đàn ông râu quai nón gọi hắn là đại ca, hẳn đây chính là thủ lĩnh của bọn chúng.

Mà đại tiểu thư bọn hắn nói, có khi nào là tiểu cô nương gặp lúc nãy không?

Người đàn ông kia thấy Tần Tranh cứ nhìn mình chằm chằm bèn cười đùa bỡn. “Tiểu nương tử, nam nhân của cô còn chưa chết mà đã nhìn ta không chớp mặt vậy à?”

Đám đàn ông trên thuyền đều cười ồ lên.

Giữa tiếng cười của chúng, Tần Tranh ưỡn thẳng lưng, nói với giọng đĩnh đạc. “Hảo hán hiểu lầm rồi, chẳng qua là tôi nhớ lại khi nãy trên thuyền thủy tặc gặp được một tiểu cô nương trông khá giống ngài mà thôi.”

Vừa nói xong, cả mặt sông lập tức trở nên yên tĩnh.

Người đàn ông mặc áo ngắn lập tức thu vẻ bỡn cợt vừa rồi lại, trở nên nghiêm túc hẳn. “Cô nói rõ xem người kia có gì đặc biệt không?”

Tần Tranh biết mình đã đoán đúng nên âm thầm thở phào một hơi, nói: “Cô nương kia chừng mười bốn mười lăm tuổi, làn da hơi ngăm đen, mặc bộ quần áo màu đỏ sậm.”

Gã râu quai nón vui mừng bảo: “Đó chính là đại tiểu thư.”

Người mặc áo ngắn cũng có vẻ vui mừng nhưng không thể hiện rõ. Hắn hỏi tiếp: “Con bé bị nhốt ở đâu trên thuyền?”

Tần Tranh thành thật trả lời: “Trong một cái lồng sắt trên boong thuyền. Lúc đó tay chân cô ấy đều bị xích lại. Cô ấy cầu xin tôi cứu cô ấy nhưng tôi và tướng công đều khó giữ được tính mạng nên chỉ ném chìa khóa vào lồng. Cô ấy nói lấy được chìa khóa là có thể tự chạy trốn được.”

Nghe đến đây, ánh mắt của người đàn ông kia cũng thay đổi. Hắn nói: “Nếu vì giữ tính mạng mà cô bịa ra chuyện này thì ông đây không phải loại lương thiện gì đâu đấy!”

Tần Tranh nhìn thẳng vào mắt hắn, đáp: “Từng lời tôi nói đều là sự thật. Nếu ngài không tin, tìm được cô nương kia thì có thể hỏi cô ấy.”

Người đàn ông thấy cô không giống nói dối bèn nói với gã râu quai nón. “Bưu Tử, chèo thuyền, đưa họ theo.”

Gã râu quai nón nhặt cây sào trúc lên, quơ vào vòng lớn trên mặt nước, chiếc thuyền của Tần Tranh bèn đổi hướng.

Tần Tranh che chở thái tử, ngồi ở đuôi thuyền. Lúc nãy nhìn cô có vẻ trấn tĩnh thế thôi chứ thật ra sau lưng mồ hôi lạnh đã ướt cả áo.

Lúc này bình tĩnh lại, cô thử đếm sơ qua số người của đối phương. Họ có tổng cộng sáu chiếc thuyền, mỗi chiếc có bảy tám trai tráng chen nhau, ít nhất cũng phải ba bốn chục người, hình như là đang đi tìm bọn thủy tặc kia để báo thù.

Bất luận họ đánh nhau với bọn thủy tặc thắng hay thua, cô và thái tử đi theo họ đều rất nguy hiểm.

Nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác.

Tần Tranh mím môi, thử sờ lên trán thái tử, phát hiện vẫn nóng kinh người nên tiếp tục vắt khăn hạ nhiệt cho y.

Gã râu quai nón chèo thuyền thấy thế bèn trêu ghẹo. “Tiểu nương tử, đại ca nhà ta nhìn cũng không thua kém gì tên mặt trắng này đâu. Ta thấy hắn sắp không sống nổi nữa, hay cô tái giá, làm áp trại phu nhân của đại ca ta cho rồi!”

Tần Tranh coi như không nghe thấy.

Trên chiếc thuyền đằng trước bỗng vang lên tiếng của người đàn ông mặc áo ngắn. “Bưu Tử, lại ngứa da rồi phải không?”

Gã râu quai nón cười gượng vài tiếng, đáp: “Đại ca, đệ đang suốt rột thay huynh đó thôi, nên mới muốn giúp huynh tìm một áp trại phu nhân á.”

Người mặc áo ngắn liếc hắn một cái. “Đừng có làm ta mất mặt. Nếu họ thật sự đã cứu Chiêu Chiêu thì chính là ân nhân của ta, không được vô lễ!”

Quả nhiên sau đó gã râu quai nón biết điều hơn nhiều.

Tần Tranh yên tâm hơn một chút. Xem ra đám người này không phải dạng hung bạo tàn ác, không nói lý lẽ.

Trên thuyền của họ đều là những người đàn ông cao to lực lưỡng, sức lực dồi dào nên thuyền đi với tốc độ rất nhanh. Không lâu sau, mặt sông phía đã đã xuất hiện chiếc thuyền buôn của Tần Tranh và thuyền của bọn thủy tặc.

Người mặc áo ngắn ra hiệu dừng thuyền, mấy chiếc thuyền bèn dừng lại trên mặt sông. Hắn nói: “Bưu Tử, đệ ở lại đây tiếp ứng cho bọn ta. Những người khác theo ta lên cướp thuyền!”

Gã râu quai nón thấy đại ca không cho mình theo thì có vẻ không cam lòng, nhưng cũng biết để mình ở đây là muốn trông coi hai người Tần Tranh nên đành đồng ý.

Mặt trăng ẩn vào giữa tầng mây, mặt sông trở nên tối tăm u ám.

Tần Tranh thấy họ bỏ thuyền, nhảy xuống nước để mò qua đó, chắc là không muốn đánh rắn động cỏ.

Không lâu sau, bên kia vang lên tiếng chém giết.

Gã râu quai nón vẫn luôn vò đầu bứt tai, kiễng chân ngóng về phía bên kia. Giữa màn đêm, có vài tiếng chim cuốc đột nhiên vang lên.

Gã râu quai nón nghe thấy bèn cười to, cầm cây sào trúc lên chèo về phía thuyền lớn. “Ha ha, đại ca chiếm được thuyền rồi!”

Khi qua đó, người mặc áo ngắn sai hai người đón họ lên.

“Tiểu nương tử, tướng công nhà cô đang bị thương, đặt huynh ấy lên cánh cửa để khiêng lên trên đi.” Hai người kia khiêng một cánh cửa, thái độ vô cùng khách khí.

Tần Tranh nói câu cảm ơn, phụ đẩy thái tử lên cánh cửa rồi mới theo lên thuyền.

Đám người này đã giết sạch bọn thủy tặc trên thuyền, bây giờ đang kiểm kê những thứ trên đó.

Một người đàn ông kích động đến nói không nên lời. “Đại ca! Lần này bọn thủy tặc câu được con cá lớn rồi. Hàng hóa trên thuyền toàn là vải vóc tơ lụa, chúng ta phát tài rồi!”

Những người kia nghe vậy, lập tức trở nên rất phấn khích.

Người mặc áo ngắn động viên các huynh đệ. “Lái thuyền về Lưỡng Yến Sơn, tất cả đều chia cho các huynh đệ!”

Đám đàn ông kia lại đồng thanh hoan hô.

Hắn quay người qua, thấy Tần Tranh cũng theo gã râu quai nón lên thuyền bèn được lên vài bước, chắp tay hành lễ với cô. “Tại hạ là Lâm Nghiêu, đại đương gia của Lưỡng Yến Sơn. Lúc nãy đã đắc tội, mong phu nhân lượng thứ. Phu nhân đã cứu mạng muội muội, Lâm mỗ không bao giờ quên. Ta thấy tướng công của phu nhân đã bị trọng thương, hay là chúng ta cùng về Lưỡng Yến Sơn, ta sẽ tìm người chữa trị cho huynh ấy.”

Chấn kinh cả ngày nay, có thể nói bây giờ Tần Tranh đã sức cùng lực kiệt. Cô đã nhìn rõ mặt họ, chắc hẳn họ sẽ không để cô đi một cách dễ dàng như vậy. Hơn nữa bây giờ thái tử vẫn đang hôn mê, đúng là rất cần được chữa trị.

Tần Tranh nhún người đáp lễ. “Đa tạ.”

Người mặc áo ngắn chỉ nói đây là việc nên làm rồi sai người thu dọn một gian phòng sạch sẽ cho họ ở.

Gã râu quai nón thấy thế bèn lén hỏi nhỏ một tên lâu la. “Tìm được đại tiểu thư rồi à?”

Tiểu lâu la trả lời: “Đại tiểu thư không có trên thuyền. Đại đương gia bắt một tên thủy tặc lại thẩm vấn, xác định đúng là cô gái kia ném chìa khóa cho đại tiểu thư, chắc là đại tiểu thư chạy thoát rồi.”

“Nghe nói võ nghệ của tướng công nàng ta rất cao siêu, chúng ta có thể dễ dàng chiếm được hai chiếc thuyền này là nhờ trước đó hắn đã giết gần một nửa thủy tặc trên này. Đệ nghĩ có lẽ đại đương gia muốn lôi kéo hắn vào sơn trại của chúng ta.”

Gã râu quai nón có vẻ không tin. “Khoác lác vừa vừa thôi. Tên mặt trắng ấy mà giết hết một nửa bọn thủy tặc à? Đại ca chưa chắc đã làm được nữa là!”

Tiểu lâu la ấm ức. “Thì có phải đệ nói đâu. Cái này là lúc đại đương gia thẩm vấn tên thủy tặc, chính hắn nói đó chứ!”

Gã râu quai nón lẩm bẩm: “Ông đây không tin. Đợi tên mặt trắng đó trị thương xong, ông phải tìm hắn so chiêu mới được!”

Bình luận

Truyện đang đọc