XUYÊN THÀNH THÁI TỬ PHI BỊ MẤT NƯỚC

Trong địa lao tối tăm không thể phân biệt ngày và đêm, những ngón đuốc trên tường phát ra ánh sáng lờ mờ ảm đạm. Dưới ánh lửa, những vết máu đã khô đọng trên công cụ tra tấn trở nên loang lổ trông thật kinh dị.

Ngục tốt dẫn Thẩm Ngạn Chi đến căn phòng giam ở trong cùng, cúi người nói: “Thế tử, cha con Tần Quốc Công ở trong này.”

Thẩm Ngạn Chi giơ tay lên, ngục tốt bèn im lặng lui ra.

Mặt đất trong nhà lao được trải một lớp rơm cũng khá sạch sẽ nhưng ở cái nơi quanh năm không thấy mặt trời này, nó tỏa ra mùi vị ẩm mốc thật khó ngửi.

Cha con Tần Quốc Công mặc bộ áo tù màu trắng, đang ngồi dựa vào vách tường. Thẩm Ngạn Chi im lặng đứng trước phòng giam một lát nhưng họ vẫn xem như không thấy.

Thẩm Ngạn Chi lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh. “Bá phụ.”

Tần Quốc Công vẫn nhắm mắt dưỡng thần, không hề lên tiếng.

Tần Giản – đại công tử của Tần gia cười lạnh một tiếng: “Bây giờ thái tử đang một bước lên mây, còn đến nơi bẩn thỉu này để làm gì?”

Thẩm Ngạn Chi mím môi, cố giấu vẻ chua chát. “Minh Đài, ta vì A Tranh nên mới…”

Minh Đài là tên tự của Tần Giản.

Thẩm Ngạn Chi không nhắc đến Tần Tranh còn đỡ, vừa nhắc đến cô, Tần Giản lập tức cười trào phúng: “Vì A Tranh? Đừng chứ! A Tranh nhà ta không nhận nổi sự thâm tình của Thẩm thế tử đâu, cũng không gánh nổi cái danh xấu Thẩm thế tử vì nó nên mới phản quốc!”

“Trận Tần Hương Quan, vì một bức thư thông đồng với giặc của Thẩm thế tử mà năm vạn trai tráng của Đại Sở bị quân phản loạn giết sạch sẽ ở đó. La tiểu tướng quân La Hiến mười ba tuổi tòng quân trấn thủ Bắc Cương, kể cả Nhạn Môn Quan mà hắn cũng có thể sống sót trở về, thế mà phải chết trong tay người của mình!”

Nói đến chỗ căm phẫn nhất, Tần Giản đứng dậy, hai tay bám chặt lấy cửa phòng giam, mắt đỏ hoe. “Nếu nhà họ La còn một trai tráng có thể xách đao ra trận thì sao thành Biện Kinh lại bị phá được? Trận Tần Hương Quan có bao nhiêu oan hồn, mấy ngày nay thành Biện Kinh có bao nhiêu bách tính vô tội chết oan? Thẩm Ngạn Chi, đây là hàng vạn sinh mệnh đấy! Món nợ máu này đã trải đường cho vinh hoa phú quý của Thẩm gia, ngươi đừng có mang A Tranh ra làm cái cớ. A Tranh nhà ta không gánh được cái danh tội nhân thiên cổ đâu!”

Mỗi khi Tần Giản nói thêm một câu, mặt Thẩm Ngạn Chi lại tái thêm một chút. Hắn nhắm mắt lại, nói: “Trận Tần Hương Quan vốn không phải ý muốn của ta…”

Nhưng cuối cùng cũng đã tạo thành sai lầm to lớn.

Giọng hắn khàn lại, không giải thích quá nhiều mà chuyển sang nhìn Tần Quốc Công nãy giờ vẫn khoanh chân, nhắm mắt. “Bá phụ.”

Tần Quốc Công tuy là quan văn nhưng ngồi trong lao vẫn ưỡn thẳng sống lưng, khuôn mặt nho nhã mang vẻ cương nghị mà võ tướng mới có. “Những gì Giản Nhi nói cũng chính là những gì lão phu muốn nói. Thẩm thế tử, A Tranh đã gả vào Sở gia, chưa từng bước vào Thẩm gia. Miệng nói xói vàng, nếu ngươi còn có chút tình cảm với nó thì đừng nói những lời như lúc nãy nữa.”

Bàn tay giấu trong ống tay áo của Thẩm Ngạn Chi nắm chặt lại, móng tay đã bấm vào lòng bàn tay đến bật máu. Lưỡi truyền đến vị tanh nồng, hắn cố gắng khiến cho giọng mình nghe thật bình tĩnh. “Hôm nay cháu tìm đến bá phụ và vì chuyện khác.”

“Bệ hạ đã bắt đầu thanh trừng triều đình. Bá phụ, Sở Quốc đã diệt vong, người… quy thuận triều đình mới đi.” Câu này hắn nói thật khó nhọc.

Tần Quốc Công nhìn vẻ kìm nén bi thương của hắn, dường như hiểu ra điều gì nhưng thái độ vẫn rất kiên quyết. “Tần gia ta bao đời là bề tôi của Đại Sở, không thờ hai chủ. Thanh danh liệt tổ liệt tông để lại tuyệt đối không thể bị hủy hoại trong tay ta. Thẩm thế tử hãy về đi.”

Tuy đã đoán được là Tần Quốc Công sẽ trả lời như thế nhưng Thẩm Ngạn Chi vẫn không nhịn được, hỏi: “Hôn quân ngu muội, thái tử vô dụng, họ xứng với lòng trung thành của người sao?”

Tần Quốc Công chỉ đáp: “Ăn lộc vua thì trung với vua, lo chuyện của vua.”

Thẩm Ngạn Chi nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Nếu cái giá phải trả là bị xử trảm thì sao?”

——

Lưỡng Yến Sơn.

Tần Tranh đặt bàn tay mịn màng như ngọc lên trán thái tử, thử nhiệt độ của y, sau đó khẽ thở phào một hơi. May mà chưa sốt.

Nửa canh giờ trước, đại phu đến, dùng thảo dược giã nát đắp vào vết thương trên ngực thái tử, đút một chén thuốc rồi căn dặn Tần Tranh phải trông chừng cho kỹ, nếu y phát sốt thì phải lập tức nghĩ cách hạ nhiệt ngay.

Tần Tranh sợ y sốt cao nên nhờ người trong trại chuẩn bị giúp bồn tắm và nước nóng, cộng thêm một vò rượu mạnh.

Cồn trong rượu giúp tản nhiệt nhanh, đổ rượu pha loãng vào trong nước ấm để lau người sẽ giúp hạ nhiệt nhanh hơn chỉ dùng nước ấm. Ngâm nước ấm cũng chỉ là biện pháp hạ nhiệt nhanh nhưng cũng không thể ngâm lâu được.

Trong lúc chờ đợi thuốc ngấm, Hỉ Thước thấy Tần Tranh buồn bã nên chủ động kể cho cô nghe ít chuyện trong trại, nhằm phân tán sự chú ý của cô.

Nhờ Hỉ Thước, Tần Tranh cũng biết được Hà Vân Tinh chia thành trại đông và trại tây. Thủ lĩnh của trại đông là Lâm Nghiêu, còn thủ lĩnh của trại tây là huynh đệ kết nghĩa của lão trại chủ. Sở dĩ chia thành hai trại đông tây là vì quan niệm của Lâm Nghiêu và nhị đương gia không hợp nhau.

Lâm Nghiêu không thích cách làm việc của người dưới trướng nhị đương gia. Họ cướp bóc hết thảy, bất kể là thương nhân hay bách tính nghèo nàn, gặp chuyện là giết, cướp được là cướp, ngay cả phụ nữ trẻ em cũng không tha. Còn nhị đương gia thì cho rằng Lâm Nghiêu mềm yếu, một lòng muốn thay thế vị trí của hắn.

Lần này muội muội của Lâm Nghiêu rơi vào tay bọn thủy tặc hình như cũng có liên quan đến người của trại tây. Có điều Hỉ Thước chưa kịp kể rốt cuộc người bên đó đã làm gì thì thuốc trên người thái tử đã phát huy tác dụng. Người y bắt đầu phát sốt, trán cũng không ngừng toát mồ hôi.

Tần Tranh dùng khăn thấm nước ấm lau cho y. Cổ và hai nách đều nóng không chịu hạ, cô bèn dùng khăn thấm nước đắp lên đó.

Theo thời gian trôi qua, thái tử ngày càng sốt cao, khuôn mặt tái nhợt cũng trở nên đỏ ửng, việc lau nước ấm đã không còn tác dụng nữa.

Tần Tranh bèn nhờ Hỉ Thước giúp chuẩn bị nước ấm rồi nhờ một thanh niên trong trại nâng thái tử bỏ vào bồn tắm.

Trên ngực thái tử có vết thương, nước ấm Tần Tranh chuẩn bị chỉ vừa qua hông y, sẽ không làm ướt ngực. Cô đổ rượu mạnh vào nước trong bồn tắm, tiếp tục vắt khăn lau trán và nửa cơ thể bên trên. Cứ làm liên tục như thế cả buổi trời, nhiệt độ nóng phừng phừng trên người thái tử cuối cùng cũng hạ bớt.

Thái tử vẫn còn hôn mê, Tần Tranh nhờ thanh niên kia thay quần áo sạch cho y rồi đặt lên giường. Sợ y có gì bất trắc, cô đang định đi mời đại phu đến bắt mạch thêm lần nữa thì ông đã đến. Lão đại phu vừa vào nhà là nói: “Dù gì cũng là một mang người, ta đoán lúc này thuốc đã phát huy tác dụng nên phải qua đây xem thử.”

Tần Tranh vội dẫn ông vào trong, nói: “Đúng lúc tôi cũng định đi mời thúc đây ạ. Tướng công tôi vừa phát sốt một chặp, bây giờ đã hạ rồi.”

Đại phu có vẻ không tin. “Phát sốt khi nào? Ta chưa từng thấy ai sốt mà hạ nhanh đến thế.”

Tần Tranh sợ thái tử hạ sốt nhanh quá cũng không ổn bèn thấp thỏm nói: “Một canh giờ trước là bắt đầu sốt.”

Lão đại phu ngồi xuống bên giường, phát hiện gương mặt còn tái xanh khi nãy đã có chuyển biến tốt hơn thì không khỏi ngạc nhiên. Ông đưa tay lên cổ tay thái tử để bắt mạch, sau đó tỏ ra cực kỳ kinh ngạc. “Bị thương như thế mà còn sống được? Mạng hắn lớn đến nỗi Diêm Vương không dám nhận ư?”

Lão đại phu bắt mạch thêm vài lần nữa, xác định là chắc chắn thì mới căn dặn Tần Tranh: “Tướng công cô đã hạ sốt, tính mạng cơ bản là giữ được. Phải chăm sóc thật kỹ, chắc phải điều dưỡng chừng một tháng mới đỡ được.”

“Đa tạ đại phu.” Tần Tranh tiễn đại phu ra cửa mới quay lại. Được biết tính mạng của thái tử đã không lo, tảng đá trong lòng cô cũng rơi xuống.

——

Đến trưa Hỉ Thước đến đưa cơm. Thái tử còn chưa tỉnh nên chỉ mang cho mình Tần Tranh. Hai món mặn một món rau, nhìn cũng khá phong phú.

Tần Tranh nhìn bữa ăn rau thịt đầy đủ, vui vẻ cầm đũa gắp một miếng, kết quả suýt nữa là gãy cả răng.

Miếng thịt vừa khô vừa dai, không ráng hết sức thì cắn không đứt, mà ráng hết sức thì chỉ cắn thấy bã thịt.

Cắn xong miếng thịt sườn đó, từ nay Tần Tranh không còn tơ tưởng đến món này nữa.

Món còn lại là thịt ba chỉ kho, có điều miếng thịt cắt bằng ngón cái, Tần Tranh nhìn miếng thịt đầy những mỡ là không có dũng khí gắp tiếp. Bữa cơm này, nhờ vào đĩa rau mà cô ăn hết chén cơm.

Lúc Hỉ Thước đến thu dọn bát đũa, thấy hai món mặn gần như không động đũa thì còn lấy làm lạ. Nàng ta liếc nhìn vòng eo mảnh mai của Tần Tranh, tự động hiểu lầm là cô muốn giữ dáng nên mới không ăn thịt.

Khuôn mặt lốm đốm tàn nhang của nàng ta xuất hiện vẻ rối rắm và khâm phục. Rối rắm là vì thì ra muốn đẹp là phải nhịn ăn thịt, khâm phục là vì lúc này mà Tần Tranh còn nhớ đến chuyện giữ dáng, thật là nghị lực hơn người.

Tần Tranh hoàn toàn không biết suy nghĩ kỳ quặc này của nàng ta. Quay đầu lại thấy cô nương này đang nhìn mình với ánh mắt vừa kỳ lạ vừa sùng bái, cô thật sự khó hiểu.

Nghĩ đến chuyện thái tử tỉnh lại cần ăn đồ bổ nhưng đồ ăn trong trại quá khó nuốt, thái tử điện hạ vốn sống trong nhung lụa chưa chắc đã nuốt trôi, Tần Tranh hỏi: “Hỉ Thước cô nương, bếp trong nhà này có thể dùng được không?”

“Được chứ, có điều căn nhà này vốn để không, nồi chảo trong bếp sợ là đã rỉ sét hết.” Nàng ta gãi đầu. “Nếu Trình phu nhân muốn dùng nhà bếp thì có thể đến bếp chính, lát nữa tôi sẽ thu dọn nhà bếp ở đây.”

Tần Tranh cảm thấy mình sẽ ở đây hơn một tháng, không thể ngày nào cũng nhờ người trong trại sắc thuốc đưa đến đây được, thế thì phiền họ quá. Nếu có thể dùng bếp trong nhà này, sắc thuốc cho thái tử hay nấu ăn đều tiện lợi.

Cô nói: “Lát nữa tôi sẽ tự thu dọn bếp ở đây. Tôi muốn đến bếp chính hầm cho tướng công chén canh, Hỉ Thước cô nương có tiện dẫn đường không?”

Hỉ Thước được gọi là “Hỉ Thước cô nương” nên khá ngượng ngùng. “Trình phu nhân cứ gọi tôi Hỉ Thước là được.”

Đường trong sơn trại vòng vèo quanh co, nếu không có người dẫn đường, e là Tần Tranh sẽ bị lạc. Họ vừa bước xuống những bậc đá, Hỉ Thước nhìn thấy bóng dáng quen thuộc phía dưới thì vui vẻ reo lên: “Đại tiểu thư!”

Tần Tranh nghe tiếng Hỉ Thước gọi bèn nhìn theo. Bên cạnh gò đất là bếp chính. Nơi này bình thường dùng để bày bàn ăn, có mấy cái bàn gỗ đặt trên đó.

Tần Tranh vừa ngước nhìn là thấy tiểu cô nương gặp trên thuyền hôm đó. Nàng ta mặc bộ váy dài màu đỏ thẫm, tóc tết thành những lọn nhỏ rồi dùng dây buộc nhiều màu để buộc cao lên. Làn da bánh mật đã làm giảm vẻ non nớt trên gương mặt của nàng, lại tăng thêm vẻ cương nghị.

Đêm đó thuyền tối om, Tần Tranh lại vội chạy trốn nên chỉ nhìn cô nương này một cái. Bây giờ nhìn kỹ, cảm thấy nàng ta thật đáng yêu.

Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy cô nương kia đi thẳng đến chỗ một người đàn ông vạm vỡ đang ngồi ăn cơm, sau khi nắm được đối phương thì giật ngược ra sau, vứt mạnh xuống đất. Người đàn ông vạm vỡ kia bị kéo xuống thật, ngã chổng vó lên.

Những người đang ăn cơm ở đó đồng loạt đứng dậy nhưng không dám nói câu nào, cũng không dám ra tay chen vào.

Người kia nhìn thấy Lâm Chiêu thì xanh mặt, chưa kịp bò dậy thì Lâm Chiêu đã đạp mạnh một cái vào ngực gã. Gã bị đạp mạnh đến độ nôn ra máu, tảng đá bên dưới cũng nứt ra, chứng tỏ cú đá này rất kinh khủng.

“Tha mạng… Đại tiểu thư tha mạng…” Người đàn ông không ngừng cầu xin.

Lâm Chiêu cười lạnh một tiếng, thoáng cúi người xuống, dùng cuộn dây roi vỗ vỗ vào khuôn mặt hung tợn của gã. “Tiểu tử nhà ngươi còn dám nghênh ngang đến trại đông à? Tưởng bà cô ngươi dễ dàng chết trong tay bọn thủy tặc thế ư?”

Người kia nhổ ra máu, lắc đầu. “Hiểu lầm… Đại tiểu thư, đều là hiểu lầm thôi…”

“Hiểu lầm mụ nội ngươi!” Lâm Chiêu vung tay lên, quất một roi vào mặt gã, trên đó lập tức xuất hiện vết máu.

Tần Tranh nhìn mà há hốc mồm. Cô nương này bạo lực đến thế sao? Thảo nào mà lúc gặp nàng ta trên thuyền, chân tay nàng ta đều bị xích lại mà bọn thủy tặc vẫn chưa yên tâm, còn nhốt nàng ta vào lồng.

Bình luận

Truyện đang đọc