XUYÊN THÀNH TIỂU PHÁO HÔI GẢ THAY

Edit: Ngọc

Beta: Snivy

————————————–

“Từ khi nào Thanh Hà quận vương phủ có thể một tay che trời như vậy chứ, dồn ép cho người ta đến tình trạng ngay cả mời đại phu cũng không dám?” Trong lòng Giang Lâm tràn đầy nghi ngờ.

Bạch Thuật giải thích: “Là người của Thanh Hà quận vương phủ truyền lời cho các đại phu ở y quán trong Thịnh Kinh, không được phép đến Vệ phủ khám bệnh, nếu không sẽ khiến cho bọn họ không thể tiếp tục mở y quán ở Thịnh Kinh được nữa.”

Vệ Vân Chiêu dò hỏi Bạch Thuật: “Vân Kỳ nói mẫu thân đang uống thuốc, đã không mời được đại phu thì thuốc uống được bốc ở đâu?”

“Là… là Đổng gia bốc hộ.” Bạch Thuật cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Xem ra trong chuyện này Đổng gia có dính líu tới.

Vệ Vân Chiêu nghiêm túc nói: “Ngươi kể lại chuyện này cẩn thận tỉ mỉ từ đầu đến cuối, không được phép bỏ sót một chỗ nào, càng không được giấu diếm cho ta.”

Chuyện này xảy ra sau khi Vệ lão phu nhân đến Đổng gia cầu xin giúp đỡ cứu Vệ An, ngày ấy Vệ phu nhân đến Đổng gia đón người, đại tẩu của bà hẹn bà ngày thứ hai đến ngôi miếu ở ngoài thành đốt hương, Vệ phu nhân nghĩ gần đây mọi chuyện trong nhà không suôn sẻ nên cũng đáp ứng, ngày thứ hai dẫn Tôn ma ma và Bạch Thuật theo tẩu tử Đổng gia đến miếu.

Không ngờ ở trong miếu lại đụng phải Thanh Hà quận vương phi và con gái Tưởng Nhu, bởi vì Vệ gia từ chối hôn sự nên hai bên bất hòa. Bây giờ Vệ gia không được như ý, Vệ phu nhân muốn né tránh hai người, nhưng đối phương không buông tha, nhất định phải vây quanh trò chuyện với Vệ phu nhân.

Nói là trò chuyện, thực chất là châm chọc, Thanh Hà quận vương phi còn nói đây là do Vệ gia tạo quá nhiều nghiệp nên báo ứng đến.

“Tưởng tiểu thư kia không biết nói cái gì với phu nhân, sau đó phu nhân vẫn luôn mất tập trung, buổi chiều khi uống trà còn làm vỡ chén trà khiến tay bị thương. Vì thế Đổng đại phu nhân còn kéo phu nhân vào trong miếu xin hương an thần, kết quả là cũng không có tác dụng gì. Ban đêm phu nhân đốt hương để đi ngủ, ban đầu không sao, đến sau này liên tục gặp ác mộng, sợ hãi kêu lên rồi xuống giường tìm Tiểu thiếu gia khắp nơi.”

“Nô tì đợi đến khi trời sáng, đi mời đại phu, kết quả là những đại phu kia một mực từ chối không chịu đến, vất vả mãi mới hỏi được ra từ trong miệng bọn họ đúng là Thanh Hà quận vương phủ ra lệnh cấm, các đại phu đều nói chẳng qua bọn họ chỉ là những người dân bình thường, phải nuôi sống gia đình, càng không thể mặc kệ tính mạng của người khác trong y quán, có lòng nhưng không có sức, bảo quý phủ chúng ta mời người tài khác.”

Chuyện này nghe thế nào cũng có vấn đề, Giang Lâm nói: “Vì không mời được đại phu cho nên các ngươi đi tìm người của Đổng gia nhờ bốc thuốc hộ sao?”

Bạch Thuật lắc đầu: “Thuốc là do hai ngày nay chúng nô tì thấy tình hình của phu nhân càng ngày càng lạ, nên mới đi nhờ Đổng bốc thuốc hộ.”

“Ban đầu…”

Ban đêm, Vệ phu nhân mới gặp ác mộng, muốn gặp Vệ Vân Kỳ, chỉ cần mang người đến để bà ôm Vệ Vân Kỳ nói vài câu thì bà có thể ngủ tiếp, ban ngày hoàn toàn không thấy có gì khác thường. Không mời được đại phu, Vệ phu nhân không cho đi mời nữa, cũng không cho nói với những người khác ở trong nhà, nửa đêm trước khi ngủ phải ỷ nại vào hương an thần, sau này thì đem luôn Vệ Vân Kỳ vào trong phòng để trông coi.

Nhưng miếu tặng hương an thần không nhiều, rất nhanh đã dùng hết, buổi tối không có hương Vệ phu nhân không ngủ được, không ngủ được triệu chứng càng nghiêm trọng, ngay cả ban ngày cũng không cho Vệ Vân Kỳ rời khỏi tầm mắt của bà, còn thường xuyên cảm thấy có người muốn cướp con trai của bà, và hại chết Vệ Vân Kỳ.

Vệ phu nhân cũng ý thức được mình bị bệnh, để cho Tôn ma ma đến Đổng gia một chuyến, khi trở về còn mang theo thuốc Đổng gia bốc giúp. Nhưng thuốc này lúc thì có ích lúc thì vô dụng, hết lần này đến lần khác.

“Nô tì từng khuyên phu nhân nói cho Đại thiếu gia và Thiếu phu nhân biết, hai người nhất định có thể nghĩ được cách mời đại phu cho phu nhân.  Nhưng nô tì vừa nhắc đến, phu nhân đã phản ứng rất mạnh, nói cái gì mà tuyệt đối không được nói cho Đại thiếu gia, còn bảo Tôn ma ma răn dạy nô tì, bắt nô tì ngậm miệng, nếu dám lén lút nói cho Đại thiếu gia thì sẽ đánh gãy chân nô tì!”

Bạch Thuật dập đầu với Vệ Vân Chiêu hai cái, khóc nức nở nói: “Đại thiếu gia, phu nhân là mẫu thân  ngài, ngài đừng bỏ mặc bà ấy, cầu xin ngài nghĩ cách mời đại phu cho phu nhân đi.”

Thấy lòng trung thành như vậy, Giang Lâm đỡ nàng dậy: “Ngươi đứng lên trước đã.”

Đương nhiên phải mời đại phu, nhưng Giang Lâm cảm thấy trước tiên phải tra rõ nguyên nhân vì sao Vệ phu nhân biết mình bị bệnh nhưng lại sống chết không chịu nói Vệ Vân Chiêu đã.

Giang Lâm hỏi: “Ngươi có biết lúc hai năm trước Vệ phu nhân từ chối lời cầu hôn của Thanh Hà quận vương phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

Bạch Thuật lắc đầu: “Nô tì không rõ lắm, mặc dù nô tì đi theo hầu hạ bên cạnh phu nhân, nhưng có rất nhiều chuyện phu nhân chỉ chịu nói với Tôn ma ma, không cho nô tì biết.”

Chuyện này có liên quan đến Thanh Hà quận vương phủ, Giang Lâm cảm thấy từ đầu đến cuối đều bắt nguồn từ chuyện bởi vì hai năm trước Vệ phủ từ chối cầu hôn, Bạch Thuật không biết nhiều, nói hồi lâu bọn họ vẫn không biết rõ rốt cuộc Tưởng Nhu nói cái gì với Vệ phu nhân, mới có thể khiến Vệ phu nhân có phản ứng lớn như vậy.

Vệ phu nhân không tỉnh, Giang Lâm liền gọi Hoài Cửu, bảo y mang Tôn ma ma tới.

Tôn ma ma bị Hoài Cửu ném thẳng xuống đất, bộ xương già đập xuống đất phát ra tiếng ầm một cái, Tôn ma ma kêu lên, thật lâu vẫn không thể bò dậy.

Hoài Cửu ngồi xổm trên cây, giải thích: “Bà ta không thành thật nên là thuộc hạ hù dọa bà ta một chút.”

Phong cách hành sự của Hoài Cửu để lại ấn tượng khá sâu sắc với Giang Lâm, cậu đang suy nghĩ có thể bảo Vệ Vân Chiêu để Hoài Cửu theo cậu được không.

Bạch Thuật đến đỡ Tôn ma ma, Tôn ma ma bị ngã xuống như thế dĩ nhiên là rất bất mãn, nhưng chỉ có thể nhìn hai người Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu, bà ta có lời oán trách nhưng không dám nói.

“Nói ra những chuyện ngươi biết.” Vệ Vân Chiêu ra lệnh cho Tôn ma ma, giọng điệu không hề nhân nhượng.

“Đại thiếu gia.” Tôn ma ma vừa mới mở miệng, đã chạm ngay ánh mắt lạnh băng của Vệ Vâ Chiêu liền im bặt, bà ta thành thật gật đầu: “Được, lão nô sẽ nói.”

“Tưởng tiểu thư từng rơi xuống nước bị cảm lạnh, đại phu nói cô ta rất khó có con sợ là không thể mang thai, sau khi phu nhân biết được chuyện này nên nói cho Đổng gia, Đổng đại phu nhân mới nghĩ, muốn cho Đại thiếu gia lấy tiểu thư Tưởng gia, sau đó lấy một nữ nhân ở Đổng gia làm thiếp, còn bảo phu nhân lấy chuyện tiểu thư Tưởng gia không có cách nào mang thai đến bàn điều kiện với Thanh Hà quận vương phủ, Thanh Hà quận vương phủ không chịu, liền từ chối hôn sự này.”

“Sau này, chuyện Tưởng tiểu thư không thể có thai không biết vì sao bị truyền ra ngoài, quận vương phủ tưởng phu nhân truyền ra ngoài, mấy năm qua đối xử với phu nhân rất tệ. Cách đây vài ngày ở miếu tình cờ gặp lại, Tưởng tiểu thư nói với phu nhân vài câu, bởi vậy phu nhân mới sinh ra tâm ma, ban đêm không ngủ ngon, lúc này mới bị bệnh.”

Vệ Vân Chiêu nhìn thẳng Tôn ma ma: “Có thật là tình cờ gặp không?”

Tôn ma ma không dám nói tiếp, Đổng gia vẫn dính líu vào trong chuyện này, bất cứ ai đều biết chuyện này không thể trùng hợp như vậy. 

“Cho nên, Vệ phu nhân không chịu để cho Vệ Vân Chiêu biết bà ấy bị bệnh, cũng là vì Đổng gia à?” Giang Lâm tiếp lời hỏi.

Tôn ma ma do dự gật đầu: “Phu nhân sợ Đại thiếu gia sinh lòng oán hận với bà ấy, cũng vì vậy mà bất mãn với Đổng gia, lúc này mới thà chịu khổ vẫn không chịu nói.”

Giang Lâm không tin: “Lúc trước ngươi nói để Vệ Vân Chiêu biết chuyện này mới là hại chết Vệ phu nhân và Vệ Vân Kỳ, Vệ Vân Chiêu oán trách Vệ phu nhân, bất mãn với Đổng gia cũng sẽ không làm hại đến tính mạng của mẫu thân và em ruột mình, Tôn thị, ngươi còn không nói thật!”

Giang Lâm đột nhiên lớn giọng quát, Tôn ma ma bị cậu dọa sợ đến run rẩy.

“Thiếu… Thiếu phu nhân.” Tôn ma ma đột nhiên khuỵu gối quỳ xuống: “Người đừng hỏi nữa, lão nô không thể nói thật nếu không sẽ hại chết phu nhân và Tiểu thiếu gia.”

“Ngươi có bệnh à.” Giang Lâm nhíu mày: “Có cái quái gì mà không thể nói, Tưởng Nhu có thể chạy đến Vệ gia giết người sao?”

Câu này không biết có phải đâm trúng tim đen của Tôn ma ma không, bà ta bật khóc.

Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu nhìn nhau, cậu nói: “Sẽ không phải lại là cổ trùng chứ, Tưởng Nhu có liên quan đến Hoàng hậu sao?”

Khi Giang Lâm vừa nhắc đến cổ trung, cơ thể Tôn ma ma rõ ràng run lên, Giang Lâm xác định là mình đã đoán đúng.

“Cổ trùng gì?” Vệ Vân Chiêu hỏi.

Đã đến nước này, Tôn ma ma chỉ có thể nói tất cả: “Trong người phu nhân có độc, độc bị hạ trong hương an thần. Trong người Tiểu thiếu gia là Tử Mẫu Cổ, trên người nó là trùng con, trùng mẹ bị Tưởng tiểu thư nuôi trên người mình, Tưởng tiểu thư nói phu nhân hại cô ta, cô ta muốn nửa đời sau phu nhân không được yên bình, nếu phu nhân không làm việc theo ý của cô ta, cô ta sẽ tự tử, cùng chết với Tiểu thiếu gia.”

Vệ Vân Chiêu hỏi tiếp: “Cổ độc hạ lúc nào, là ai hạ?”

Tôn ma ma ấp úng: “Là… là Đổng gia… Không, là lão nô, là lão nô hạ, lão nô đáng chết, lão nô hại phu nhân, hại cả Tiểu thiếu gia, lão nô nguyện lấy cái chết để tạ tội.” Tôn ma ma quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc bi thương.

Trong lòng Giang Lâm biết rõ: “Xem ra là vị Đại phu nhân Đổng gia kiac việc đi miếu và xin hương an thần đều đã mưu tính từ trước. Năm đó chuyện Tưởng Nhu không thể có thai chắc cũng là do người Đổng gia làm, danh tiếng của Tưởng Nhu bị hủy hoại, cho nên đến bây giờ không có ai chịu lấy cô ta, cũng vì thế mà cô ta hận Vệ phu nhân, Vệ gia thất thế, Tưởng Nhu bắt đầu trả thù. Ta tò mò là Tưởng Nhu nói Thanh Hà quận vương phủ cho Đổng gia lợi ích gì mà khiến vị Đại phu nhân Đổng gia kia không ngại động thủ mưu hại cô nhỏ và một đứa trẻ năm tuổi như vậy?”

“Mà Đổng gia lại đồng ý với ngươi cái gì, hay lấy cái gì để uy hiếp ngươi, để ngươi cấu kết cùng bọn chúng phản bội lại chủ tử của mình, thậm chí còn thay bọn chúng nhận tội?”

Tôn ma ma chỉ khóc, không nói thêm gì nữa, hỏi ở miếu Tưởng Nhu nói gì với Vệ phu nhân cũng không đáp, Giang Lâm liền bảo Hoài Cửu xách người đi coi chừng, không cho chết.

Lúc này, Tôn ma ma không giãy dụa phản kháng.

Giang Lâm đặt Vệ Vân Kỳ lên đùi Vệ Vân Chiêu: “Ta đi xem mẫu thân  ngươi tỉnh chưa, Tôn ma ma không chịu nói thì để bà ấy tự nói.”

Không đợi Giang Lâm đi vào, Bạch Vi đã đẩy cửa đi ra gọi trước: “Thiếu phu nhân, phu nhân tỉnh rồi.”

Giang Lâm: “Tỉnh rồi thì tốt để ta xem bà ấy thấy nhà mẹ đẻ quan trọng hơn hay mạng con trai bà ấy quan trọng hơn.”

Vệ phu nhân tỉnh dậy, người thanh tỉnh rất nhiều.

Sau khi ra cửa thản nhiên nhìn Giang Lâm một chút, rồi chạy thẳng đến chỗ Vệ Vân Chiêu, nói với hắn: “Đã không còn sớm nữa, ta mang Vân Kỳ về nghỉ, sáng sớm mai còn phải học bài.”

Khi bà đưa tay đến ôm Vệ Vân Kỳ, Vệ Vân Chiêu không đưa, Vệ Vân Chiêu vô cảm nhìn bà: “Mẫu thân không định nói với con gì sao?”

Trên mặt Vệ phu nhân thoáng hiện lên vẻ bối rối: “Nói… nói gì cơ?”

“Tử Mẫu Cổ, hương an thần, Đổng gia, Thanh Hà quận vương phủ, mẫu thân tự chọn đi, nói gì đều được.”

Trong nháy mắt, sắc mặt Vệ phu nhân trắng bệch, cơ thể run rẩy lùi về sau: “Các con đã biết rồi phải không?”

Bà miễn cưỡng cười hai tiếng: “Ta biết, không lừa được, chỉ muốn giấu được bao lâu thì hay bấy lâu, không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.”

“Có thể giấu được bao lâu hay bấy lâu, người muốn giấu tới khi nào đây? Đến ngày người phát bệnh ghìm chết Vân Kỳ sao?” Vệ Vân Chiêu lạnh lùng nhìn vào mắt Vệ phu nhân.

Vệ phu nhân bị lời này đánh gục, đột nhiên che mặt khóc.

Giang Lâm quay về bên cạnh Vệ Vân Chiêu, giơ ba ngón tay ra: “Ba người phụ nữ, đều khóc như nhau.”

Giang Lâm chẳng nể mặt Vệ phu nhân, cậu nói thẳng: “Ngoài khóc ra, Vệ phu nhân người biết làm gì khác không, bảo vệ nhà mẹ đẻ chẳng hạn? Hay là phát điên ghìm chết con trai mình?”

Vệ phu nhân đau đớn lắc đầu: “Ta không muốn, ta không muốn làm vậy, ta có lỗi với Vân Kỳ, nhưng ta muốn bảo vệ nó, không muốn làm tổn thương nó.”

“Cổ trùng cũng đã ở trong người nó, còn không gọi là tổn thương thì nên gọi thế nào đây, Vệ phu nhân, xem ra người coi trọng nhà mẹ đẻ hơn là con trai ruột rồi.”

Vệ phu nhân càng khóc lớn, nhưng bị Vệ Vân Chiêu nhẫn tâm ngăn lại, hắn nói: “Người không quan tâm mình sống chết như nào, muốn thay Đổng gia gánh tội con không ngăn cản người, nếu như trong lòng người vẫn còn tình cảm ruột thịt với Vân Kỳ thì người hãy kể rõ chuyện này từ đầu đến cuối đi, con muốn biết Thanh Hà quận vương phủ rồi Đổng gia, và người, rốt cuộc đã làm những gì!”

Vệ Vân Kỳ nhảy xuống khỏi đùi Vệ Vân Chiêu, đến ôm chân Vệ phu nhân, gọi một tiếng: “Nương.”

Vệ phu nhân ngồi xuống ôm chặt lấy Vệ Vân Kỳ, khóc đến tê tâm liệt phế.

Khóc một hồi, cuối cùng cũng chịu nói.

Ân oán từ chối hôn sự trước đây còn có chuyện tình cờ gặp nhau ở trong miếu đều nói rõ, ở miếu Tưởng Nhu nói với bà là Vệ Vân Kỳ bị trúng Tử Mẫu Cổ.

Việc trong hương an thần bị hạ độc bà biết rõ, bởi vì Tưởng Nhu phân phó cho đại tẩu của bà làm, bảo bà mỗi đêm nhất định phải đốt hương để ngủ, cho dù Vệ phu nhân biết hương có vấn đề nhưng bà không dám không nghe, bởi vì bà sợ Tưởng Nhu sẽ làm tổn thương mình để hại Vệ Vân Kỳ.

Về phần Đổng gia tại sao lại nghe theo lời sai bảo của Tưởng Nhu, bởi vì đại ca Vệ phu nhân, Đổng đại lão gia muốn thăng quan, mà chức quan này có thể lên hay không thì lại nằm trong tay Thanh Hà quận vương. Bây giờ Đổng đại lão gia đang ở tòng tứ phẩm, đã nhiều năm không động tới vị trí này.

Đổng gia là dòng dõi thư hương, biết đọc sách, nhưng không thể làm quan, trong nhà người có vị trí cao nhất là tòng tam phẩm, nên gia cảnh của Đổng gia không cao. Đổng đại lão gia bây giờ lên tới vị trí tứ phẩm, làm chút thành tích lại dựa vào quan hệ, có thể tiến thêm một bước thì đến khi về hưu còn được Hoàng thượng ban ân, còn có thể lên thêm một bậc nữa, bây giờ toàn bộ Đổng gia đều mong đợi điều này.

Cho nên Đổng gia lựa chọn hy sinh nữ nhi, hy sinh ngoại tôn mới năm tuổi.

Từ sự giấu diếm và lo lắng của Vệ phu nhân, bà chọn chấp nhận phối hợp.

Vệ phu nhân bật khóc nói lời xin lỗi với Vệ Vân Kỳ, đứa nhóc cho là mẫu thân  nó bị bệnh, vẫn dịu dàng an ủi bà, thấy vậy Giang Lâm hận không thể đem người phụ nữ này nhấc lên quẳng đi hai lần.

Vệ Vân Chiêu nhìn Vệ phu nhân hồi lâu, hắn nói một câu: “Khi còn sống phụ thân từng nói với con, bất kể thế nào cũng không được cho người của hai nhà Chu, Đổng vào cửa lần nữa, phụ thân ông ấy nói không sai.”

“Con từng cho là chẳng qua mẫu thân chỉ hơi yếu đuối thôi, dù sao cũng có xuất thân từ dòng dõi thư hương, không quen với việc chém giết, sinh ly tử biệt của nhà võ tướng, có thể thông cảm được, nhưng hôm nay xem ra là con đánh giá thấp mẫu thân.”

Vệ Vân Chiêu chọn Bạch Cập và Bạch Vi, bảo các nàng đưa Vệ phu nhân trở về: “Từ nay về sau Vân Kỳ sẽ ở với con, con sẽ tự chăm sóc nó.”

Vệ phu nhân ôm Vệ Vân Kỳ không chịu buông, khi Bạch Cập và Bạch Vi kéo bà ra, bà lại phát tác, cho rằng có người muốn cướp Vệ Vân Kỳ khỏi bà, muốn giết con trai bà.

Giang Lâm bước lên trước một bước ôm lấy Vệ Vân Kỳ, thấy ánh mắt của Vệ phu nhân chỉ có chán ghét, không có cảm thông, biến thành một người không thanh tỉnh.

Vệ phu nhân bị cưỡng ép dẫn đi, Giang Lâm dặn nhốt bà lại, đừng để bà chạy loạn, để tránh xảy ra chuyện không may.

Vệ phu nhân đi rồi, Giang Lâm bảo hai tỷ muội Vệ Vân Uyển về trước, chỉ còn lại Vệ Vân Gia.

Vệ Vân Gia đi tới ôm lấy Vệ Vân Kỳ, đỏ mắt, xin lỗi với cậu bé: “Xin lỗi Vân Kỳ, là tỷ tỷ không tốt, là tỷ tỷ không phát hiện thấy mẫu thân có gì đó không ổn.”

Cô bé tự trách mình nắm tay đấm xuống đất: “Muội nên quan sát nhiều một chút, nếu muội phát hiện sớm hơn sẽ không…”

“Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu. Cũng không thể trách muội được, huynh và đại ca muội là hai người lớn cũng đều không phát hiện ra, một tiểu cô nương như muội sao có thể nghĩ đến những việc đằng sau chuyện này. Hơn nữa Bạch Thuật còn nói ban ngày mẫu thân của muội trông bình thường, chỉ có buổi tối mới lạ, muội còn không ở cùng bà ấy, họ cố tình giấu diếm, dĩ nhiên sẽ không để cho muội biết.”

Giang Lâm kéo người dậy, xoa xoa đầu cô bé: “Có huynh và đại ca muội ở đây, sẽ tốt thôi, trở về nghỉ ngơi đi.”

Vệ Vân Gia gật đầu: “Vậy muội đi đây, ngày mai gặp lại.”

Giang Lâm thở dài một hơi, hết chuyện này đến chuyện khác, thực sự là không được yên.

Vệ Vân Chiêu gọi hai huynh muội Hoài Cửu, Giang Lâm thì ôm Vệ Vân Kỳ vào nhà cho nó uống nước trong không gian, trong lòng cậu nghĩ, may mắn là cậu vẫn còn bàn tay vàng, nếu không những người này liên tiếp bày mưu tính kế cậu sợ rằng không gánh nổi.

Cho uống nước xong, Giang Lâm không biết lúc nào cổ trùng kia mới chui ra, hơn nữa cũng không dám khẳng định có thể ép cổ trùng bên trong cơ thể ra ngoài, dù sao cổ trùng và độc không giống nhau.

Giang Lâm bắt đầu dỗ đứa bé: “Vân Kỳ bảo bối, đệ đã là một đứa trẻ lớn rồi, nếu như cảm thấy có con sâu chui ra từ trong người thì đừng sợ, cầm thứ đó gói kỹ lại, đưa cho huynh hoặc đại ca đệ, có kẻ xấu thả thứ đó vào trong người đệ để khiến đệ đổ bệnh, con sâu bò ra là đệ hết bệnh, hiểu chưa?”

Vệ Vân Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó hỏi Giang Lâm: “Là cựu mẫu* khiến đệ phát bệnh sao?”

(*: Đổng đại phu nhân)

Trước đó khi hỏi Tôn ma ma đứa bé đã này nghe được hết.

“Đệ không biết cựu mẫu khiến đệ sinh bệnh lúc nào, đệ còn chưa thấy cựu mẫu đến nhà.”

Giang Lâm nghịch ngợm buộc tóc trên đầu nó thành nhúm nhỏ: “Có lẽ là khi đệ đang ngủ, ngày mai ca ca sẽ hỏi quản lý của Đổng gia xem Đại phu nhân đến đây là lúc nào nhé.”

Thời gian không còn sớm nữa, Vệ Vân Kỳ buồn ngủ ngáp liên tục, Giang Lâm cho người mang nước nóng đến, tắm rửa sạch sẽ cho Vệ Vân Kỳ rồi mang nó và Vệ Vân Chiêu lên giường trong phòng. Đêm nay xảy ra chuyện nên không như mọi khi có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ, Giang Lâm sợ ban đêm cậu bé sẽ sợ, nên để đứa bé ngủ cùng phòng với bọn họ, tiện thể chăm sóc.

Đến khi Giang Lâm cùng mọi người nằm trên giường thì trời đã khuya, cậu thò tay chọc khuôn mặt Vệ Vân Chiêu: “Vệ Vân Chiêu, ta giúp các ngươi xử lý nhiều chuyện như vậy, ngươi lấy thân báo đáp ta còn không đủ đó.”

Vệ Vân Chiêu hỏi: “Phu nhân còn muốn ta trả lại như thế nào đây?”

Tay Giang Lâm đang chọc khuôn mặt từ từ đi xuống: “Ta có thể sờ cơ bụng ngươi không? Ta không ngủ được, muốn sờ nó để giúp buồn ngủ được không?” Giang Lâm nháy mắt mấy cái, cho dù trong bóng tối Vệ Vân Chiêu không thể nhìn thấy.

Giang Lâm hình như nghe thấy một tiếng thở dài như có như không, sau đó lấy tay mình đã bỏ vào trong quần áo của Vệ Vân Chiêu.

Tim hắn lập tức đập nhanh, hơi kích động rồi!

Tay Giang Lâm đưa qua đưa lại, vừa hâm mộ vừa cảm thán: “Ngươi nói xem cả ngày ngươi không vận động chút nào, làm sao vẫn còn cơ bụng thế?”

Nghĩ đến cậu suốt ngày bế người không ngừng nghỉ vậy cơ bụng vẫn không thấy đâu.

“Phu nhân ghen tị rồi?” Vệ Vân Chiêu nói linh tinh.

Mặt Giang Lâm tối sầm lại: “…” Cậu lặng lẽ nhắm mắt lại, đi ngủ!

Cậu muốn ở trong mơ sờ cơ bụng của Vệ Vân Chiêu đến khi nào phẳng thì thôi!

Cơ bụng phẳng hay không thì Giang Lâm không biết, nhưng sáng hôm sau bị Vệ Vân Kỳ ngoan ngoãn cầm lấy đầu của một con sâu đưa cho cậu là thật.

Vệ Vân Kỳ thấy cậu tỉnh rồi, còn đưa con sâu về phía trước, rất đáng yêu nói: “Ca ca hôm qua huynh nói là con sâu này sao? Đệ bắt được nó rồi.” Đồng thời còn để vào trong khăn tay đưa cho các ca ca.

Con sâu còn sống sờ sờ vẫn đang động đậy, Giang Lâm theo bản năng giật bắn mình, cả người dính thẳng lên người Vệ Vân Chiêu.

Cảm thấy hơi xấu hổ, Giang Lâm tự dịch ra ngoài một chút, vén chăn lên xem: “Chỗ kia của ngươi không nên đứng như vậy, đừng mãnh liệt vậy chứ.”

Nhất thời Vệ Vân Chiêu không biết mình nên phản ứng gì, ánh mắt hắn phức tạp nhắc nhở Giang Lâm: “Tối hôm qua ngươi sờ bụng ta cả đêm giờ thành ra như vậy mà ngươi còn nói được sao?”

Giang Lâm vén chăn lên động đậy hai chân: “Nên rời khỏi giường rồi.”

Vệ Vân Chiêu: “…”

Khoảnh khắc xấu hổ như vậy dĩ nhiên chuồn là thượng sách, Giang Lâm xuống giường mặc quần áo tử tế, không rửa mặt đã ôm Vệ Vân Kỳ ra ngoài hỏi nó là cổ trung bò ra từ lúc nào.

Chính Vệ Vân Kỳ cũng không rõ lắm, dù sao sáng sớm ngủ dậy đã thấy ở ngay trong tay rồi: “Ca ca, trên người đệ bẩn quá, đen sì, là bởi vì phát bệnh sao?”

“Đúng vậy.” Giang Lâm không do dự gật đầu: “Những thứ đen đen đó là bệnh, bây giờ đệ khỏe rồi.”

Cổ trùng bị Giang Lâm nhặt lên, có phải Tử Mẫu Cổ hay không thì không xác định được, nhưng có thể giữ lại để phản kích Tưởng Nhu.

Chuyện từ chối hôn sự là Vệ phu nhân có lỗi, Đổng gia cũng có lỗi, nhưng Vệ Vân Kỳ không có lỗi, giận cá chém thớt lên một đứa trẻ vô tội, Tưởng Nhu trong lòng Giang Lâm không phải là loại người tốt lành gì.

Đến giờ ăn điểm tâm, cuối cùng Vệ Vân Chiêu cũng đi ra, sắc mặt bình tĩnh, còn thoải mái nói chuyện cổ trùng với Giang Lâm, không chút ngượng ngùng nào.

Giang Lâm cảm thấy không dễ chơi, thế là mọi sự xấu hổ sáng nay cứ trôi qua như vậy, không ai nhắc lại.

Giang Lâm nói: “Nếu đại phu bình thường ở Thịnh Kinh không mời được, vậy chúng ta đi mời thái y, còn dán cáo thị bỏ ra nhiều tiền mời du y, Thanh Hà quận vương phủ lợi hại như vậy, nhất định vẫn có thể nghĩ cách ứng phó.”

Vệ Vân Chiêu không phản đối, Thanh Hà quận vương phủ dám làm như vậy cũng bởi vì Đổng gia đồng ý giúp đỡ, cảm thấy có Đổng gia ở đó, Vệ phu nhân không dám làm ầm ĩ.

Có thể Vệ phu nhân quan tâm Đổng gia nhưng Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm không quan tâm, truyền tin Tưởng Nhu không thể có thai không phải do Vệ phu nhân làm, Vệ gia sẽ không thay Đổng gia gánh tội.

“Lát nữa đưa Tôn ma ma về trong viện của mẫu thân, ta muốn hỏi bọn họ mấy câu, không có vấn đề gì thì ta sẽ tiến cung một chuyến, tìm Hoàng thượng xin ân điển, có lẽ Hoàng thượng sẽ đáp ứng.”

“Được.” Giang Lâm gật đầu, cậu gãi cằm: “Có phải chúng ta quên mất chuyện gì không?”

Vệ Vân Chiêu nhìn cậu, đang định hỏi chuyện gì, quản gia đã chạy đến: “Đại thiếu gia, Thiếu phu nhân, tối hôm qua Ngũ phu nhân ngủ ở ngoài cổng một đêm, hôm nay trời vừa sáng đã gõ cửa, hai người có muốn cho bọn họ vào không?”

Quản gia vừa nói xong, Giang Lâm lập tức nhớ lại cậu quên mất chuyện gì, quên mất Tiểu Chu thị đang ở ngoài cổng.

Vệ Vân Chiêu nói: “Ta với ngươi ra đó xem một chút, đúng lúc có chuyện muốn nói với bà ta.”

Giang Lâm đứng dậy đẩy xe cho hắn, tò mò hỏi: “Ngươi muốn nói gì với bà ta thế?”

Vệ Vân Chiêu: “Hỏi bà ta có muốn ở lại Vệ gia làm góa phụ nửa đời còn lại hay muốn tìm phu quân khác.”

Bình luận

Truyện đang đọc