XUYÊN THÀNH TIỂU PHÁO HÔI GẢ THAY

Trường Đức Đế vừa dứt lời sẽ không trách phạt Vệ Vân Chiêu nữa nhưng quay người liền bắt đầu hỏi: “Giống lúa ở thôn trang kia của ngươi là do Thái tử phái người đến phá hủy sao?”

“Lão nhị nói là Thái tử cho người đến phá hủy, trùng hợp hôm nay hai người họ đều ở đây, ngươi là khổ chủ, vậy ngươi nói xem, giống lúa quả thật do Thái tử cho người đến phá hủy sao?”

Tin tức là do Vệ Vân Chiêu truyền đến Nhị Hoàng tử, Nhị Hoàng tử cáo trạng Thái tử, bây giờ hai người họ đều ở đây, Trường Đức Đế đây là trực tiếp bỏ Vệ Vân Chiêu nướng trên lửa, ép hắn đứng về một bên.

Nhưng cho dù đứng ở bên nào thì cũng là đắc tội với người khác, nói là Thái tử cho người đến phá hủy, không chỉ Thái tử ghi thù, Trường Đức Đế chắc chắn cũng sẽ không vui, suy cho cùng thì đây cũng là Thái tử do ông ta lập, đây không còn nghi ngờ gì nữa là đang chất vấn hắn về quyết định này của Hoàng thượng.

Nếu như nói không phải thì rõ ràng đắc tội với Nhị Hoàng tử, vị này cũng khẳng định là một người dễ không sống chung, thủ đoạn không kém thái tử. Điều quan trọng nhất là chuyện này chứng cứ rành rành, Vệ Vân Chiêu còn có hiềm nghi không quan tâm đến mạng người mà nịnh hót Thái tử.

Có lẽ là muốn hắn bên nào cũng mất lòng.

Vệ Vân Chiêu rủ mắt, chắp tay: “Hoàng thượng, thần không biết.”

“Sau khi giống lúa bị hủy, thần đã bảo quản sự trong thôn trang khiêng xác của dân đến Thịnh Kinh Phủ doãn báo quan, đến nay Phủ doãn vẫn chưa xử án, thần không biết ăn mày từ đâu đến, sát thủ là người nào phái đến. Thần cũng không biết vì sao có người muốn phá hủy giống lúa, rốt cuộc là có rắp tâm riêng hay là trong lòng có suy nghĩ gian dối, không muốn Đại Việt ta tốt.”

Lời này của Vệ Vân Chiêu vừa nói, Nhị Hoàng tử liền nhận được ý tứ, lười nhác nhìn Thái tử, hỏi hắn: “Vi huynh cũng muốn hỏi xem, Thái tử điện hạ là người kế vị của một nước sao lại muốn phá hủy thứ tốt có lợi cho nước cho dân này, chẳng lẽ Thái tử điện hạ thật sự có suy nghĩ khác, không muốn để bách tính Đại Việt ta ấm no hay sao?”

Mặt Thái tử xanh mét, hung hăng trừng Nhị Hoàng tử, chắp tay nói với Trường Đức Đế: “Phụ hoàng minh giám, nhi tử thân là người kế vị, một lòng vì Đại Việt ta, tuyệt đối không thể có suy nghĩ gian dối.”

Những ngày gần đây Thái tử sống rất không tốt, từ khi Giang Cẩm Nguyệt cho người đưa thư đến nói Vệ Vân Chiêu có một giống tốt, giống tốt này không chỉ chống hạn mà còn có thể kết hợp với lúa sớm một năm trồng được hai vụ, như vậy thì sản lượng lương thực tăng lên rất nhiều, bách tính cũng sẽ không vì thiếu lương thực mà đói bụng. Thái tử vừa nghe đã biết giống tốt này có thể khiến Vệ Vân Chiêu đổi đời, lập tức phái người đi đến theo dõi ở bên cạnh thôn trang ngoài thành của Vệ Vân Chiêu.

Vốn dĩ điều Thái tử muốn là sử dụng chút thủ đoạn để biến thôn trang thành của mình, như thế thì giống tốt tất nhiên cũng sẽ là của hắn, đến lúc dâng lên, phụ hoàng nhất định sẽ thưởng lớn cho hắn, đây cũng là công trạng của hắn, như vậy không ai có thể lay động vị trí người kế vị của hắn.

Nhưng mà suy nghĩ vẫn chưa kịp thực hiện thì Giang Cẩm Nguyệt lại cho người đưa thư tới bảo hắn nhanh chóng phá hủy giống tốt, bởi vì Vệ Vân Chiêu và lão nhị đã phối hợp với nhau, tâm ý của Vệ Vân Chiêu là muốn nhường công lao cho Nhị Hoàng tử.

Thái tử vừa nghe xong đã sốt ruột, lập tức sắp xếp người suốt đêm đi phá hủy giống lúa, hắn cũng đã nghĩ kỹ, nếu như Vệ Vân Chiêu dám ồn ào thì đúng lúc chụp cho hắn tội danh thông đồng với địch mưu phản, một lần hành động đã loại trừ được hắn và toàn bộ Vệ gia.

Nhưng không ngờ rằng đám ăn mày kia ra tay không biết nặng nhẹ, đã hại chết người còn để Giang Lâm tìm đến tận cửa, Thái tử không thể không phái người đến diệt khẩu để chết vô đối chứng, kết quả là không những không thể loại trừ được người mà còn để lão nhị tra được ra những chuyện mà đám người Phương Bá đã làm trước đây, đến vạch tội hắn trước mặt phụ hoàng.

Từ trước đến nay không chỉ có triều thần có ý kiến với hắn mà phụ hoàng cũng không hòa nhã với hắn, lão nhị từng bước một ép sát, Thái tử thường tức giận đến nỗi cắn răng cắn lợi, hận không thể trực tiếp phái người đi trừ khử lão nhị.

Đồng thời, hắn cũng hối hận không nên nghe lời Giang Cẩm Nguyệt đụng đến giống lúa gì đó, còn không bằng trực tiếp đi báo phụ hoàng, như vậy ngược lại có thể làm khó Vệ Vân Chiêu và lão nhị.

Bây giờ Thái tử cũng đã phát hiện, chỉ cần dính líu chút quan hệ với Giang Cẩm Nguyệt thì không phải chuyện tốt đẹp gì, nữ nhân này khắc hắn.

Nếu như trước đây hắn vẫn có suy nghĩ muốn để Giang Cẩm Nguyệt làm Thái tử phi thì đến nay đã hoàn toàn không còn, hắn hận không thể khiến Giang Cẩm Nguyệt cút càng xa càng tốt, còn là nữ nhân xấu xí đã hủy dung nữa, hắn cũng không yêu thích chút nào.

Không ai biết trong lòng Thái tử đang nghĩ cái gì, biết được thì nhất định sẽ có người cười chết, có người muốn ói chết.

Trường Đức Đế tất nhiên biết rõ sự tranh giành cấu xé lẫn nhau của mấy đứa con, đó cũng là do ông ta cho phép, nhưng mà lần này Thái tử thật sự đã khiến ông ta thất vọng.

Có vài chuyện đã thực hiện rồi, mông còn không lau sạch lại để lộ một cái thóp lớn như thế ra ngoài.

Trường Đức Đế nhìn Thái tử thật sâu: “Vệ khanh gia, nếu như chuyện này thật sự do Thái tử làm thì ngươi nói xem trẫm nên xử lý hắn th ếnào?” Ánh mắt dừng trên người Thái tử, lời thì lại hỏi Vệ Vân Chiêu.

Vệ Vân Chiêu cung kính đáp: “Thái tử là người kế vị, thần không dám đề nghị xằng bậy.” Hắn lại không tiếp lời.

“Nếu như trẫm muốn ngươi nói thì sao?” Ngữ khí của Trường Đức Đế có chút lạnh lùng.

Vệ Vân Chiêu đáp: “Theo luật thì: hoàng tử phạm pháp, tội như thứ dân.”

“Nếu như thật sự Thái tử điện hạ phái người đến phá hủy giống lúa, tàn sát dân lành thì Thái tử phải cho dân chúng thiên hạ một lời giải thích.”

Ngữ khí của hắn bình tĩnh, không nghe ra một chút tình cảm nào, chính là giải quyết việc chung như theo lời của Hoàng thượng.

Thái tử ở phía sau tức giận méo mặt, nếu không phải Trường Đức Đế ở đây thì đoán chừng đã muốn đánh Vệ Vân Chiêu ngay tại chỗ.

Mà Trường Đức Đế nhìn thấy phản ứng của Thái tử thì lắc đầu, mông còn lau không sạch lại còn dễ bị kích động.

“Đã như vậy, chuyện này trẫm giao cho Vệ khanh gia điều tra kỹ lưỡng xem thế nào?”

Mẹ nó, cẩu hoàng đế!

Giang Lâm thầm mắng trong lòng, lão háo sắc này nhất định phải khiến Thái tử và Vệ Vân Chiêu đối đầu với nhau, Nhị Hoàng tử chờ lột da của Thái tử, nếu như để Vệ Vân Chiêu nhận điều tra vụ án thì Nhị Hoàng tử chắc chắn ép Vệ Vân Chiêu ra tay độc ác với Thái tử, mà Thái tử sẽ không chịu khoanh tay chờ chết, chỉ sợ tối nay sẽ phái người đi giết Vệ Vân Chiêu.

“Thần không dám, chức quan của thần nhỏ bé, không thể đảm nhận được.” Vệ Vân Chiêu cự tuyệt.

Nhị Hoàng tử lại lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy phụ hoàng, bây giờ Vệ đại nhân là một tiểu quan ngũ phẩm nhỏ bé, nào có thể điều tra được người kế vị của một nước, không bằng phụ hoàng giao chuyện này cho nhi thần xử lý, nhi thần nhất định sẽ tận tâm tận lực trả lại trong sạch cho Thái tử.”

Không hại chết được hắn.

Ánh mắt của Trường Đức Đế không thân thiện, xem ra rất không vui nhưng vẫn đồng ý với lời của Nhị Hoàng tử.

Thái tử lại gấp gáp, tiến lên trước muốn xin tha thứ cho bản thân, nhưng mà Trường Đức Đế không cho hắn cơ hội nói chuyện, chỉ phân phó Vệ Vân Chiêu đưa hai người đã đi qua Tuyên Thành kia đến Hộ bộ để sắp xếp người đi cùng đến Tuyên Thành một chuyến, lấy giống lúa về lại lần nữa.

Vệ Vân Chiêu đã đoán được sẽ như vậy từ lâu, cung kính đáp.

Mà sau đó cùng với Nhị Hoàng tử lui ra ngoài.

Thái tử ở lại bên trong có lời muốn một mình nói riêng với Trường Đức Đế.

Ra khỏi Tuyên Chính Điện, ý cười của Nhị Hoàng tử treo trên mặt, đến bên cạnh Vệ Vân Chiêu vỗ vai hắn: “Vệ Vân Chiêu, bản điện sẽ không đối xử tệ với ngươi đâu.”

Nhị Hoàng tử nói xong, bước lớn rời đi, chỉ từ bóng lưng có thể nhìn ra được tâm trạng của y rất tốt.

Vệ Vân Chiêu nói với Giang Lâm: “Chúng ta đi thôi.”

Giang Lâm đẩy xe lăn về hướng cửa cung, sau khi đi được mấy bước đột nhiên Giang Lâm quay đầu, cậu thấy một tiểu cô nương dẫn cung nữ thái giám xuất hiện ở cửa Tuyên Chính Điện, nhìn khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, vẻ ngoài ngoan ngoãn làm người khác vừa ý. Giang Lâm vẫn chưa nhìn kỹ thì người đã bị mời vào Tuyên Chính Điện.

Giang Lâm thu lại ánh mắt, đẩy Vệ Vân Chiêu tiếp tục đi về phía trước: “Đây chắc là một trong số đó, tiểu cô nương yếu ớt trắng mềm, vẫn còn non trẻ, ngây thơ, có thể hoàn toàn bị kiểm soát, muốn cô bé làm gì thì làm đó. Chẳng trách đột nhiên trở nên biến thái.”

“Chỉ là cô nương này do nhà tử tế nào nuôi dưỡng ra mà nhỏ như thế đã biết hầu hạ người khác rồi?”

Trọng điểm nghi hoặc của Giang Lâm càng ngày càng mạnh mẽ, rốt cuộc là ai đã ở đằng sau vạch kế hoạch cho những điều này, muốn nhận được gì.

Vệ Vân Chiêu không đáp, hắn cũng không biết, bây giờ có duy nhất một tin tốt đó là Thái tử dính vào chuyện này, thân mình lo còn chưa xong thì tạm thời chắc sẽ không tuyển phi nữa.

Sau khi về phủ, Vệ Vân Chiêu liền bảo Hoài Cửu Hoài Thập đến Hộ bộ, Vệ Vân Chiêu căn dặn bọn họ: “Sống trở về là được rồi.”

Hai người ôm quyền đồng ý, quay người rời đi.

Nhìn theo hai người họ rời đi, ánh mắt của Vệ Vân Chiêu dừng lại ở cửa hồi lâu.

Giang Lâm thấy hắn không động đậy liền chuyển ghế đến ngồi bên cạnh hắn, bópchân của hắn: “Vệ Vân Chiêu, ngươi có từng nghĩ đến tự mình xưng vương chưa?”

Lời nói đại nghịch bất đạo, lại nói ra nhẹ nhàng như bàn việc nhà.

Vệ Vân Chiêu lắc đầu, thuận thế giữ tay của Giang Lâm trên chân mình, không cho rụt về: “Chưa từng, ta có thể dẫn binh đánh trận nhưng không làm hoàng đế được.”

Giang Lâm không rút tay lại được, liền dùng ngón tay gảy vào lòng bàn tay gãi ngứa cho hắn: “Nhưng ta cảm thấy ngươi có thể, ngươi giữ thiên hạ và bách tính trong lòng, lúc ngươi là tướng quân sẽ nghĩ đến tướng sĩ không được ăn no, nếu như làm hoàng đế thì ngươi sẽ nghĩ đến bách tính thiên hạ có thể ăn no hay không, ngươi sẽ nghĩ cách thay đổi để bọn họ đều sống một cuộc sống tốt đẹp.”

Vệ Vân Chiêu không nghiêm túc hỏi ngược lại: “Nhưng làm hoàng đế thì phải có tam cung lục viện, ngươi đồng ý sao?”

Giang Lâm rút chiếc chủy thủ mà Vệ Vân Chiêu tặng cậu ra: “Vậy ngươi muốn thử xem nó có nhanh hay không sao?”

Vệ Vân Chiêu cười thành tiếng, thả tay Giang Lâm ra, dang rộng vòng tay: “Phu nhân, ôm ta một cái được không.” Hắn rất mong chờ.

Giang Lâm cảm thấy Vệ Vân Chiêu đây là biểu hiện mới để chiếm tiện nghi của cậu nhưng vẫn đồng ý.

Vệ Vân Chiêu hoàn toàn không nói vì sao hắn không làm một vị hoàng đế tốt được.

___________

“Ông chủ, còn “Đổng phủ sát thân lục” không? Cho ta năm quyển!”

Một nam tử trẻ tuổi ăn mặc kiểu thư sinh xông vào một tiệm sách, đặt một hàng bạc lên quầy, mở miệng đã muốn mua năm quyển, có vẻ rất hào khí.

Ông chủ gảy bàn tính không thèm nhìn người ta một cái, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Hết rồi, ngày mai hãy đến sớm.”

Thư sinh trẻ tuổi đột nhiên bi thương gào lên: “Sao lại hết rồi, rốt cuộc các ngươi có muốn bán sách hay không, ta đã chạy hết tất cả các tiệm sách ở Thịnh Kinh này rồi, không mua được một quyển nào.”

Ông chủ dường như đã luyện thành thói quen, chỉ vào tiểu ăn mày quỳ cách đó không xa cho thư sinh: “Bỏ thêm chút bạc nhờ một tiểu ăn mày, để bọn họ chiếm cho các ngươi một chỗ trước, nếu không ngày mai ngươi cũng không mua được quyển nào.”

Trước mặt của tiểu ăn mày kia không để bát mà là đặt một mảnh giấy viết, bên trên viết số, thư sinh đoán chắn là mảnh giấy viết do những người trước đó đã bỏ tiền ra để nhờ hắn chiếm hộ vị trí.

Thư sinh lấy bạc của mình ra để làm một giao dịch với tiểu ăn mày ở bên ngoài, hắn muốn mua năm quyển nhưng tiểu ăn mày thế nào cũng nhất định chỉ giúp đứng xếp hàng cho một quyển, còn nói chỉ còn lại duy nhất một quyển, người đến sau ngay cả cơ hội chiếm hộ vị trí cũng không có.

Thư sinh trẻ tuổi mặc dù không hài lòng nhưng vẫn trả ngân lượng mua hộ một quyển, cầm lấy mảnh giấy viết, hẹn xong thời gian ngày mai đến nhận sách thì mới rời đi.

Lúc vừa đi trong miệng còn lầm bầm: “Người viết sách này không biết nghĩ thế nào, có bạc không kiếm, làm gì mà mỗi ngày ra hạn mức mua, đúng là kẻ ngốc.”

Những người có ý nghĩ giống với thư sinh quả không thiếu.

Cuốn “Đổng phủ sát thân lục” này dường như trong một đêm đã nổi lên khắp Thịnh Kinh, ai ai cũng biết, bất kể là tửu lâu, quán trà hay là góc nào đó trên phố, luôn có tốp năm tốp ba túm tụm lại cùng bàn về nội dung của quyển sách này, sau đó cùng mắng chửi người nhà họ Đổng là đồ không ra gì.

Không chỉ những bách tính bình thường, học sinh của thư viện, các nữ thân quyến của các nhà cao cửa rộng, tất cả đều biết đến sách này, đều đang đọc. Nhiều tiểu thư còn khóc bảo nha hoàn đi mua tập hai.

Kết quả không mua được vì hạn mức mua.

Cũng bởi vì hạn mức mua, những người chưa mua được sách ngày càng khao khát hơn, cũng vì thế mà ngày càng được truyền đi rộng rãi, hễ nhắc đến cuốn sách này là không ai không biết.

Sức nóng này của sách đang bán, người được viết ở trong sách tất nhiên cũng biết.

Người nhà họ Đổng từ ngày đầu tiên mở bán “Đổng phủ sát thân lục” đã biết thông tin, hơn nữa còn từng làm chuyện như mua hết tất cả sách được bày ra ở tiệm sách hay mua lại sách mà bách tính đã mua với giá cao.

Thậm chí còn bỏ bạc ra để tìm mấy tên lưu manh đến các tiệm sách gây rắc rối không cho bán sách này, nhưng bởi vì những chuyện mà đám Phương Bá làm nên đến nay Thịnh Kinh Phủ doãn đã thận trọng đợi ở trên xử lý, không dám lại để tên lưu manh, ăn xin nào gây chuyện ồn ào, người vừa xuất hiện ở cửa tiệm sách liền bị nha sai bắt nhốt vào đại lao.

Nghe đâu Phủ doãn còn đi một chuyến đến Đổng phủ để cảnh cáo bọn họ không được làm chuyện này nữa, nếu để Hoàng thượng biết được thì thật sự xong đời.

Vì vậy hành vi Đổng gia ngăn cản cuốn sách “Đổng phủ sát thân lục” này lưu truyền cũng vì thế mà thất bại, chỉ có thể mỗi ngày nghĩ cách ở trong nhà, mắng chửi người viết sách.

Nhưng mắng chửi cũng vô dụng, từ ngày cuốn sách này xuất hiện thì bọn họ đã biết Đổng gia đã không thể cứu vãn.

Cuốn sách này viết rõ ràng dễ hiểu, chỉ cần là người biết chữ thì có thể đọc hiểu được, nội dung du dương thăng trầm, biến đổi bất ngờ vô cùng có sức hấp dẫn, điều quan trọng là người nhà họ Vân ở trong sách quá thảm, người nhà họ Đổng và tân chủ mà bọn họ muốn nịnh hót quá mạnh khiến người khác đọc nghiến răng nghiến lợi, hận không thể trực tiếp lột da người nhà họ Đổng.

Bách tính không biết đây là căn cứ vào câu chuyện có thật nhưng có thay đổi một chút, nhưng những quan viên Thịnh Kinh và những nữ gia quyến trong nhà bọn họ biết đến Đổng gia đều có thể đoán ra được: Đổng gia chính là Đổng gia, Vân gia chính là Vệ gia.

Vậy nên người nhà họ Đổng có ý đồ hại chết con gáii ruột của mình và có ý đồ trừ khử đứa cháu ngoại Vệ Vân Chiêu này.

Hổ dữ cũng không ăn thịt con, người nhà họ Đổng hành động như vậy, về sau còn có nhà nào dám qua lại với nhà bọn họ nữa.

Chuyện thăng quan của Đổng gia đã vô vọng từ lâu, Thanh Hà quận vương không thể mặc kệ con gái bị phỉ báng mà vẫn đề bạt Đổng đại thiếu gia được, cuốn sách này vừa ra thì Đổng gia đã không còn chỗ đứng ở Thịnh Kinh nữa.

Hôm nay, Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh lại đến Vệ gia, Chu Thành Vọng ép thu của Giang Lâm mười lượng bạc trước, sau đó mới chậm rãi nói với cậu: “Thanh Hà quận vương dẫn đầu vạch tội người nhà họ Đổng còn đẩy hết chuyện Tưởng Nhu làm lên đầu Đổng gia, nói con gái hoàn toàn là bị người nhà họ Đổng lừa gạt, còn muốn đưa nữ nhi đến am để thanh tu mấy năm nhằm bù đắp những tổn thương đã gây ra cho Vệ gia các ngươi.”

“Hoàng thượng đã giáng chức quan của Đổng gia ngay tại chỗ, xuống thông phán lục phẩm, bắt rời kinh.”

Chu Thành Vọng nói có chút thương xót: “Lâm Nhi, ngươi ra hạn mức mua làm gì, người nhà họ Đổng này vừa xuất kinh, thoại bản này không dễ bán nữa.”

Kết cục của Đổng gia là tất nhiên nhưng đây vẫn chưa đủ, Giang Lâm cong môi khẽ cười: “Ai nói không dễ bán, hơn nữa ai nói chỉ có thể bán thoại bản?”

Ngón tay Giang Lâm chỉ vào chiếc bàn: “Ta muốn dàn dựng kịch cho thoại bản này, người nhà họ Đổng đi đến đâu thì càng vang đến đó, ta còn muốn để rạp hát của Thịnh Kinh luôn luôn hát vang “Đổng gia sát thân lục” để bách tính Thịnh Kinh luôn nhớ về sự đáng ghét của người nhà họ Đổng.”

Giang Lâm nói xong lại rút ra hai tờ giấy đã viết đầy chữ đặt ở trước mặt hai người: “Chúng ta là huynh đệ tốt sao?”

Không đợi hai người nói, Giang Lâm lại rút ra một chiếc chủy thủ: “Nếu như không phải thì chỉ có thể làm tỷ muội thôi.” Ngữ khí có chút tiếc nuối.

Lai lịch của chiếc chủy thủ này và vốn dĩ dự định dùng làm gì thì hai người bọn họ đã biết rồi, Chu Thành Vọng kinh sợ đứng lên, không thể tin được nhìn Giang Lâm: “Ngươi cũng muốn ra tay độc ác như vậy với chính mình sao?”

Chu Thành Vọng lắc đầu: “Đáng sợ quá.” Còn tốt bụng nhắc nhở Giang Lâm: “Rất đau đấy.”

Giang Lâm: “… Ngươi biết rồi đấy, tiểu Vọng tử, chắc sẽ không phải ngươi đã từng trải qua rồi chứ?”

Chu Thành Vọng vô thức che quần: “Ai từng trải qua chứ, ngươi ấy!”

Đỗ Ngọc Linh nhìn hai người ầm ĩ, bất lực lắc đầu, nhìn nội dung ở trên giấy, thực ra Giang Lâm viết làm sao để dựng thoại bản thành kịch, sau đó diễn cho người khác xem, Giang Lâm muốn giao cho bọn họ làm, dù sao thì bọn họ đều rất rảnh.

Đỗ Ngọc Linh cảm thấy rất thú vị, nói: “Ta không có vấn đề gì.”

Chu Thành Vọng mới là người dính Đỗ Ngọc Linh như keo, hắn không nhìn viết gì đã nói: “Vậy ta cũng không có vấn đề gì.”

Giang Lâm nói: “Kiếm được bạc các ngươi cứ tùy ý chia cho ta một ít là được, phần còn lại đều là của hai người các ngươi.” Giang Lâm có tự tin nhất định sẽ kiếm được tiền.

Đỗ Ngọc Linh rất nghiêm túc: “Cũng có thể chia cho ngươi nhiều chút nhưng ngươi có thể đừng nghĩ đến việc làm tỷ muội với bọn ta nữa được không?” Hắn không muốn có quá nhiều tỷ muội, càng không muốn làm tỷ muội với người khác.

Tay của Giang Lâm thuận thế vuốt lên chủy thủ: “Để ta xem xét đã.” Nhưng trong một khoảng thời gian, chiếc chủy thủ này không định rời thân.

Đỗ Ngọc Linh nhìn chủy thủ hồi lâu, gấp tờ giấy lại, kéo Chu Thành Vọng đi, quyết định sắp tới ít đến gặp Giang Lâm, hắn không muốn luôn có cảm giác dưới quần lạnh lẽo.

Khó chịu, còn sợ nữa.

Mắt Giang Lâm nhìn theo bọn họ rời đi, có chút vô vị, Vệ Vân Chiêu lại ra ngoài gặp Nhị Hoàng tử, bọn họ muốn làm rõ rốt cuộc là ai đã dâng cô nương nhỏ như thế cho lão háo sắc, vậy nên tìm đến Nhị Hoàng tử, để y điều tra.

Bởi vì có chuyện cần nhờ nên Nhị Hoàng tử liền thuận thế điều tra cho Vệ Vân Chiêu không ít chuyện để hắn giúp đỡ thuyết phục những quan viên trước kia bị Thái tử uy hiếp nổi dậy, hai ngày nay đều là đi sớm về khuya.

Giang Lâm bận rộn tạo xu thế cho “Đổng phủ sát thân lục” mà không có hắn.

Bây giờ trình độ cũng khá rồi, rảnh rỗi thì có chút vô vị, cũng có vẻ như từ khi Vệ Vân Chiêu tỉnh lại thì ngày nào cũng ở cùng một chỗ, bất thình lình không nhìn thấy nhau thì có chút không quen.

Nhưng sự vô vị này không kéo dài lâu, Vệ Vân Chiêu đã trở về, sắc mặt vẫn không tốt.

Giang Lâm nhận chiếc xe lăn từ trong tay cả hạ nhân, sờ mặt hắn: “Sao rồi, lại xảy ra chuyện sao?”

Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu vào trong thư phòng, đóng cửa lại, rót nước cho hắn, Vệ Vân Chiêu uống xong thì thở dài, mới nói: “Nhị Hoàng tử tra ra rồi.”

Giang Lâm lập tức ngồi xuống trước mặt hắn, biểu tình nghiêm trọng chờ hắn nói.

Vệ Vân Chiêu: “Là chủ ý của Giang Cẩm Nguyệt đưa ra cho Hoàng hậu.”

“Cô ta biết Hoàng hậu hận ta, một lòng muốn trừ khử ta, vậy nên mới cho người truyền thư cho Hoàng hậu, muốn vào lúc Hoàng thượng tuyển phi sẽ chọn Vân Hà, đồng thời đưa Vân Uyển vào Đông cung để làm Lương thiếp. Hai nữ tử khiến hoàng thượng nếm vị tươi mới kia cũng là do Giang Cẩm Nguyệt giật dây, Hoàng hậu phái người đưa vào trong cung.”

“Nhị Hoàng tử còn nói, gần đây Hoàng thượng có vẻ ăn một lần thành nghiện, càng tức giận với Thái tử hơn, trực tiếp giam Thái tử. Bởi vì nếu không phải do Thái tử gây sự làm xảy ra chuyện phiền phức thì không thể không kéo dài thời gian tuyển phi. Hoàng hậu cũng bận rộn gỡ tội cho Thái tử mà muốn trừ khử đám người Phương Bá, không có thời gian đi tìm người mới nhập cung cho Hoàng thượng, cũng vì thế mà khiến Hoàng thượng có chút bất mãn.”

Giang Lâm chăm chú nghe rồi cười, ánh mắt đầy sự trào phúng: “Vậy nên Hoàng hậu dự vì chuyện này mà lấy đá đập vào chân mình sao?”

Còn có Giang Cẩm Nguyệt, hủy dung rồi mà tà tâm vẫn chưa chừa còn muốn hại người: “Hủy dung với cô ta còn quá nhẹ, xem ra ta nên tìm một cơ hội để trực tiếp biến cô ta thành người câm, tốt nhất là cả tay cũng gãy, sẽ không thể truyền ra bất cứ ý nghĩ xấu nào từ mồm của cô ta nữa.”

Giang Lâm cho rằng hủy dung thì Giang Cẩm Nguyệt ít nhất sẽ an phận chút, cậu quả nhiên vẫn đánh giá thấp nữ chủ độc ác này.

Hai tiểu cô nương của Vệ gia vào cung, một người thì dưới sự quản lý của Hoàng hậu muốn giày vò thế nào thì giày vò thế ấy, có thể là không lâu nữa liền thành một cái xác. Một người còn lại vào Đông cung, Giang Cẩm Nguyệt đưa ra chủ ý tích cực như vậy chắc chắn muốn lấy lòng Hoàng hậu để mình cũng được vào Đông cung, vì vậy là người dưới sự quản lý của cô ta thì kết cục nhất định sẽ không tốt hơn so với người ở trong cung.

Giang Lâm nắm chặt tay.

Mặt của Vệ Vân Chiêu cũng lạnh lẽo: “Ta vẫn luôn không hiểu, vì sao cô ta cứ nhằm vào Vệ gia, nhằm vào ta và ngươi, ngay cả Vân Hà, Vân Uyển cũng không bỏ qua.”

Bởi vì đây là một cuốn sách, ngươi và ta ở bên trong đều chỉ là bia đỡ đạn chết sớm, mà hiện tại bọn họ vẫn sống tốt nên đã cản trở con đường Giang Cẩm Nguyệt làm Thái tử phi và Hoàng hậu, vậy nên cô ta mới muốn vắt óc suy nghĩ trừ khử bọn họ.

Lời này, Giang Lâm không có cách nào nói cho Vệ Vân Chiêu nghe.

Lúc đầu Vệ Vân Chiêu còn cho rằng đây là kế do Hoàng hậu hoặc Trường Đức Đế nghĩ ra để nhằm vào Vệ gia nhưng thế nào cũng không ngờ rằng suy nghĩ độc ác như vậy lại xuất phát từ Giang Cẩm Nguyệt.

Vệ Vân Chiêu lấy giấy bút, viết một phong thư, lại gọi quản gia bảo ông ta gửi thư ra ngoài.

Sau khi quản gia rời đi, Vệ Vân Chiêu mới nói: “Ta bảo Sơ Bát quay về Thịnh Kinh.”

Sơ Bát hiển nhiên là một cái tên, cái này so ra thì rõ là bình thường hơn Tuân Thất Hoài Cửu Hoại Thập nhiều.

Giang Lâm rất tò mò: “Tên của những thủ hạ này của ngươi rốt cuộc là do ai đặt?”

Vệ Vân Chiêu nói: “Là họ của chính họ, cứ lần lượt dựa theo thứ tự.”

Giang Lâm: “Ồ.” Mặt lạnh nhạt, ngay cả bước đặt tên này cũng trực tiếp lược bỏ.

Vệ Vân Chiêu nói đợi sau khi Sơ Bát quay về thì sắp xếp hắn giám sát nhất cử nhất động của Giang Cẩm Nguyệt nhưng Giang Lâm nghĩ đến một vấn đề, Giang Cẩm Nguyệt có hệ thống nhắc nhở, chắc chắn có thể kiểm tra được Sơ Bát là thủ hạ của Vệ Vân Chiêu, chỉ sợ không được. Trước đây khi cậu đề nghị đưa người đến bên cạnh Giang Cẩm Nguyệt thì đã quên mất chuyện này.

Giang Lâm ngầm đi vào hệ thống, chỉ nói Giang Cẩm Nguyệt có thủ đoạn đặc biệt để phán đoán thân phận của người khác: “Vậy Sở Bát sẽ rất nguy hiểm sao?”

Vệ Vân Chiêu lắc đầu cười, tâm trạng tốt hơn lúc vừa mới về, hắn nói: “Bản lĩnh của Sơ Bát sẽ khiến cho Giang Cẩm Nguyệt rõ ràng biết hắn là người của ta cũng không thể tách rời, đừng lo lắng.”

Giang Lâm ngược lại bắt đầu tò mò với tên Sơ Bát này.

Nhưng mà Sơ Bát còn chưa đến thì tin xấu đã đến trước, Nhị Hoàng tử và Chu Thành Vọng gần như là đồng thời đưa thư đến, Hoàng thượng muốn trắng trợn tuyển phi, chỉ muốn nữ tử đủ tuổi từ khoảng mười ba đến mười sáu, còn muốn nhanh chóng đưa vào cung.

Bình luận

Truyện đang đọc