XUYÊN THÀNH TIỂU PHÁO HÔI GẢ THAY

Can Vĩnh Phúc tới gần Trường Đức đế, nhỏ giọng bẩm: “Hoàng thượng, người bên Đông Cung đến nói Thái tử điện hạ muốn gặp Hoàng thượng một lần, hình như có chuyện rất quan trọng muốn nói với Hoàng thượng.”

“Thái tử ư?” Trường Đức Đế đặt cây bút trong tay xuống, ông ta khẽ cau mày: “Thái tử bị cấm túc ở Đông Cung thì có thể có chuyện quan trọng gì tìm trẫm được?”

Biểu hiện của Thái tử sau khi bị cấm túc đã khiến Trường Đức Đế hài lòng, những thầy dạy mà ông ta sắp xếp cho Thái tử đều khen Thái tử nghiêm túc học tập, Thái tử cũng yên phận sống trong Đông Cung, không sinh tâm tư gì không nên có. Trường Đức Đế còn nghĩ nếu Thái tử sớm như vậy thì cũng sẽ không sinh ra nhiều chuyện như vậy rồi.

Can Vĩnh Phúc thăm dò nói: “Có lẽ là nhớ Hoàng thượng nên muốn gặp ngài.”

Trong nhiều hoàng tử như vậy thì Thái tử là đứa con đặc biệt nhất với Trường Đức Đế, Thái tử là người kế vị mà ông ta lập, cũng là đứa con mà ông ta tốn nhiều tâm tư dạy dỗ nhất, những hoàng tử khác tuyệt đối không thể so sánh với sự cưng chiều yêu thương mà Trường Đức Đế dành cho Thái tử. Vậy nên bây giờ Can Vĩnh Phúc nói như thế thì Trường Đức Đế lập tức sinh ra tâm tư khác.

Ông ta đứng dậy: “Nếu thế thì trẫm sẽ đi xem đến cùng Thái tử có chuyện gì muốn nói với trẫm.”

Tại Đông Cung.

Thái tử cầm một phong thư đi đi lại lại trong sân, vì muốn gặp Trường Đức Đế, hôm nay Thái tử không học tập mà trực tiếp mời các thầy đi về trước.

Thái tử vừa vui vẻ khi có thể dùng lá thư này làm lí do cho hắn ta  được gặp phụ hoàng, khiến phụ hoàng nhớ tới hắn ta còn đang bị cấm túc trong Đông Cung; vừa lo lắng nội dung trong thư, nếu nội dung trong lá thư này là thật thì lão Nhị sợ là muốn làm phản.

Hắn ta đi lại một lúc lâu mới có cung nhân bẩm báo: “Điện hạ, Hoàng thượng giá lâm.”

Ngoài cửa cũng đúng lúc vang lên tiếng Can Vĩnh Phúc nói lớn: “Hoàng thượng giá lâm.” Thái tử nhanh chóng đi tới cửa rồi vén vạt áo quỳ xuống: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn phúc kim an.”

Trường Đức Đế từ trên cao nhìn xuống quan sát Thái tử, ông ta phát hiện Thái tử gầy đi, nhưng so với trước đây có vẻ có tinh thần hơn, nghĩ đến mấy ngày bị cấm túc này Thái tử đã thật sự chăm chỉ học tập rồi.

Trường Đức Đế giơ tay: “Đứng lên đi.”

Ông ta được nghênh vào phòng, chờ cung nữ dâng trà lên thì Trường Đức Đế hỏi Thái tử: “Nghe nói con có chuyện quan trọng muốn gặp trẫm?”

Vẻ mặt của Thái tử trở nên nghiêm túc, hắn ta lấy ra lá thư đặt trong tay áo đưa vào tay Can Vĩnh Phúc, Can Vĩnh Phúc dâng lên cho Trường Đức Đế.

Trường Đức Đế mở thư ra, càng đọc thì sắc mặt ông ta càng sầm xuống, cuối cùng ông ta vỗ mạnh lên bàn rồi quát một tiếng: “Làm càn!”

Thái tử sợ đến mức quỳ sụp xuống, Trường Đức Đế chất vấn hắn ta: “Đây là con sai người đi thăm dò ư?”

Thái tử vội vàng nói: “Phụ hoàng, không phải là nhi thần, có người đưa lá thư này đến Đông Cung rồi được cung nhân nhặt được đưa tới trong tay nhi thần, nhi thần xem thư xong thì cảm thấy sự tình không ổn nên mới sai người báo cáo với phụ hoàng, mời phụ hoàng tới đấy.”

“Ý con là lá thư này bỗng dưng rơi vào trong Đông Cung ư?” Ánh mắt sắc bén của Trường Đức Đế tràn ngập nghi ngờ.

Thái tử: “Vâng, những gì nhi thần nói đều là thật, nhi thần đã thẩm vấn tất cả mọi người trong Đông Cung rồi nhưng không một ai biết lá thư này đến từ đâu cả.”

“Phụ hoàng, nhi thần cũng không biết nội dung trong thư là thật hay giả, nếu là giả thì không sao, nếu là thật… ” Sắc mặt thái tử tái nhợt đi: “Hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”

Thái tử chắp tay: “Nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng mau chóng điều tra rõ việc này để phòng ngừa.”

Trường Đức Đế nhìn Thái tử, ánh mắt đen tối âm u: “Nếu là giả thì sao?”

Thái tử đáp: “Vậy là có người cố ý tạo mâu thuẫn để nhi thần và Nhị ca đối chọi gay gắt, càng phải bắt người giật dây này lại phạt thật nặng, nhi thần cũng sẽ xin lỗi nhị ca.”

Qua nửa ngày thì Trường Đức Đế mới mở miệng: “Điều tra đi!”

“Đa tạ phụ hoàng.” Thái tử dập đầu.

Không nhớ phụ hoàng mà chỉ có tin tức tố cáo ca ca tạo phản, khác hoàn toàn với những gì mà Trường Đức Đế nghĩ khi đến đây, vậy nên đến tận khi rời đi thì Trường Đức Đế cũng không cho Thái tử sắc mặt tốt.

Chờ trở về cung, Trường Đức Đế mới ban một mật lệnh, phong tỏa thành Đặng Châu, bất cứ ai cũng không cho phép rời khỏi Đặng Châu, ngoài ra ông ta còn sai người điều tra những người gần đây từng tiếp xúc với Đông Cung để tìm ra người truyền thư.

Sau khi liên tiếp hạ lệnh thì Trường Đức Đế đau đầu đỡ trán: “Không có đứa nào làm trẫm bớt lo cả.”

Can Vĩnh Phúc tiến lên xoa đầu cho Trường Đức Đế: “Hoàng thượng, có cần sai người gọi Nguyệt Nô đến không?”

Hoàng thượng không vui thì hành hạ Nguyệt Nô là có thể nguôi giận.

Lúc này nhắc tới cô ta thì Trường Đức Đế thì càng bực mình: “Trẫm vẫn còn nhớ người Nguyệt Nô thích là Thái tử, đi, sai người điều tra kĩ Phương Nguyệt Điện, cô ta cũng không phải là người an phận đâu.”

“Vâng.” Can Vĩnh Phúc vội vã trả lời, trong lòng nói thầm đáng tiếc, nếu vị mỹ nhân này thật sự còn dính dáng đến Thái tử thì chỉ sợ cũng sẽ có kết cục hương tiêu ngọc vẫn* mà thôi.

(*): Người con gái không có kết cục tốt, không hạnh phúc, bị hủy hoại. 

Mà ngoài lá thư không biết đến từ đâu gửi cho Thái tử này thì Nhị hoàng tử cũng nhiều lần bị nhắc đến trên triều.

Đầu tiên là Doãn Kỵ bẩm báo về vụ án mỏ đá: Mấy trăm người kia không có bất cứ ai bị sét đánh chết cả, đều là trúng độc trước rồi bị nổ chết sau, ông ấy vừa nói xong thì cả triều ồ lên.

Doãn Kỵ còn chưa nói hết: “Thần còn tra được, số người tử vong ở mỏ đá hơn xa con số hai trăm lúc trước báo lên, thần phát hiện dấu vết đốt xác ở gần mỏ đá, theo suy đoán của Đại lý lự và ngỗ tác* thì có tới hơn trăm người bị đốt xác.”

(*): Là một chức vụ giống như bác sĩ khám nghiệm tử thi bây giờ.

Nói cách khác, số người tử vong thực sự là hơn ba trăm người, thậm chí lên đến hơn bốn trăm người.

Trường Đức Đế gọi Hình Bộ thượng thư ra ngay tại trận rồi hỏi tại sao việc giao cho Hình Bộ đi làm lần trước lại có kết quả như thế?

Hình Bộ thượng thư nơm nớp lo sợ bước ra khỏi hàng, quỳ trên mặt đất ứa ra mồ hôi lạnh: “Thần... thần có tội.”

“Có tội ư? Đương nhiên là ngươi có tội rồi, trẫm thấy ngươi đã biết sai mà vẫn cố làm đấy!” Trường Đức Đế giận dữ.

Cả triều văn võ sợ đến mức đồng loạt quỳ xuống cầu xin Hoàng thượng bớt giận.

Trường Đức Đế lạnh lùng nhìn mọi người: “Bớt giận ư? Các ngươi bảo trẫm bớt giận thế nào? Mấy trăm mạng người bị các ngươi dùng một câu sét đánh qua loa cho xong, các ngươi muốn trẫm đối mặt với người dân trong thiên hạ như thế nào đây? Dân chúng sẽ nhìn trẫm như thế nào đây?”

Các đại thần lại cùng kêu lên: “Thần có tội.”

“Có tội lại có tội, đương nhiên là các ngươi có tội rồi, một đám giá áo túi cơm* phí hoài bổng lộc triều đình!”

(*): Là câu thành ngữ chỉ những người vô dụng, hèn kém, không làm được những việc chính, việc to tát, mà chỉ làm được những việc phụ lặt vặt.

Trường Đức Đế nổi đóa mắng một hồi lâu, lần này ông ta thật sự tức giận.

Nhưng Đại lý tự vẫn còn chuyện muốn bẩm báo, Doãn Kỵ nói: “Hoàng thượng, Đại lý tự tra được, tất cả người bị nổ chết ở mỏ đá vừa không phải là đào phạm vừa không phải được thuê làm việc, tất cả những người này đều là người mất tích.”

Doãn Kỵ trình lên một phần tấu chương: “Thần điều tra ra gần hai năm qua Thịnh Kinh mất tích gần hai nghìn người đàn ông, những người này đều bởi vì đánh bạc và chơi gái mà cửa nát nhà tan tiền bạc mất hết, cuối cùng đột nhiên mất tích chẳng biết đi đâu.”

“Mà mỏ đá ở ngoại thành Thịnh Kinh này cũng không phải được triều đình cho phép mở, mỏ đá này là mỏ tư nhân, chủ nhân mỏ đá và chủ nhân của sòng bạc nổi tiếng nhất Thịnh Kinh là cùng một người.”

Doãn Kỵ không nói người đó là ai nhưng đã viết trên tấu chương, Đại lý tự chuyên tra án, lại là điều tra những vụ án lớn, án khó nên tất nhiên sẽ có các phương pháp thu thập manh mối, muốn tra được người đứng đằng sau sòng bạc là Nhị hoàng tử cũng không quá khó khăn. Huống chi còn có hai người Giang Lâm, Vệ Vân Chiêu liên tục cung cấp thông tin cho ông ấy nên Doãn Kỵ đã nắm giữ được gần như toàn bộ sự việc.

Nhưng cũng phải nói là khi Doãn Kỵ chọn dâng tấu chương rất phù hợp, Trường Đức Đế vừa mới xem xong lá thư nói Nhị hoàng tử nuôi dưỡng tư binh mang ý đồ mưu phản, thì bức ở Đông cung nói rõ tư binh đến từ đâu, ông ta vốn chỉ tin năm phần thì bây giờ cũng đã tin tám phần.

Trường Đức Đế xem tấu chương xong thì nói liên tục hai tiếng “Được”, ông ta dặn dò Doãn Kỵ: “Tra cho trẫm, tra rõ, trẫm muốn xem là ai dám làm việc đại nghịch bất đạo này trước mắt trẫm.”

Lúc Trường Đức Đế nói lời này, ông ta nhìn vào Nhị hoàng tử, ánh mắt ác liệt khiến Nhị hoàng tử càng ngày càng chột dạ.

Sau khi tan triều, Trường Đức Đế vẫn chưa giữ Nhị hoàng tử lại nói chuyện, Nhị hoàng tử cũng không xuất cung mà tới hậu cung gặp mẫu phi của mình: Tô quý phi.

Tô quý phi cực kì xinh đẹp, mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng nét đẹp vẫn còn, là một mỹ nhân.

Nghe Nhị hoàng tử nói xong chuyện triều đình, ánh mắt của Tô quý phi lạnh xuống, nhìn chằm chằm Nhị hoàng tử rồi chậm rãi nói hai chữ: “Ngu xuẩn!”

Nhị hoàng tử không dám cãi lại, chỉ nói: “Xin mẫu phi giúp nhi thần, nếu cứ để Doãn Kỵ điều tra tiếp như thế thì sớm muộn gì việc ở Đặng Châu cũng sẽ bại lộ, đến lúc đó nhi thần, mẫu phi và Tứ đệ sẽ xong đời mất.”

Tô quý phi: “Một Đại lý tự Thiếu khanh đã khiến con thành ra thế này thì còn làm Hoàng đế thế nào được, đúng là uổng phí tâm tư của bổn cung.”

Nhưng ghét bỏ thì ghét bỏ, không thể thật sự mặc kệ được, Tô quý phi hỏi Nhị hoàng tử: “Lần trước không phải con đã nói với nhà họ Doãn là để con gái của Doãn Kỵ làm Hoàng tử phi của lão Tứ sao, nhà họ Doãn nói như thế nào?”

Nhị hoàng tử sai người ám chỉ những người khác trong nhà họ Doãn chứ không nói trực tiếp với Doãn Kỵ, những người khác trong nhà họ Doãn có tâm tư này nhưng hai cha con Doãn Kỵ lại không chịu đồng ý nên việc này cũng chưa đâu vào đâu cả.

“Nhà họ Doãn không đáp ứng.” Nhị hoàng tử nói.

Tô quý phi hít sâu một hơi, bà ta lại muốn mắng Nhị hoàng tử vô dụng nhưng nhịn xuống, sợ càng mắng càng ngốc.

“Được rồi, chuyện nhà họ Doãn cứ giao cho bổn cung, con tự mình đi thu dọn sạch sẽ những thứ hỗn loạn kia đi, đừng tiếp tục đưa nhược điểm cho người ta nữa.”

“Đa tạ mẫu phi, nhi thần xin cáo lui.”

Sau khi Nhị hoàng tử lui ra ngoài thì một người thanh niên khác đi ra từ phía sau rèm, giờ đã bắt đầu nhập đông mà trong tay người này còn cầm một cái quạt phe phẩy, người này đi tới trước mặt Tô quý phi: “Mẫu phi muốn nhi thần ra tay sao?”

Người này chính là một đứa con trai khác của Tô quý phi: Tứ hoàng tử.

Tô quý phi liếc nhìn cây quạt trong tay của y mà cảm thấy đứa con trai này cũng không được thông minh cho lắm: “Đi, sai người theo dõi chặt chẽ nhà họ Doãn, đặc biệt là con gái của Doãn Kỵ xem khi nào ra ngoài, ra ngoài làm cái gì, điều tra rõ tất cả cho bổn cung.”

Sau đó bà ta chỉ vào đứa con trai ngu xuẩn trước mặt: “Trở về thì đổi cái quạt rách này đi, luyện võ công thêm vào, cho dù chỉ múa võ mèo cào thì con cũng phải múa thật đẹp cho bổn cung, nhớ kỹ chưa?”

Tứ hoàng tử nhếch miệng, lộ ra một nụ cười phong lưu tà mị: “Nhi thần đã hiểu, anh hùng cứu mỹ nhân, còn phải khiến mỹ nhân vừa gặp đã yêu nhi thần.”

“Trở về đi.” Tô quý phi phất tay một cái, đuổi người.

Tứ hoàng tử lắc quạt lùi ra, khác với Nhị hoàng tử đang sứt đầu mẻ trán, tâm tình của y cũng khá vui vẻ, vui vẻ đến mức tùy tùng phía sau đều đang hỏi y lí do.

Tứ hoàng tử cười một cách bí hiểm: “Chẳng mấy chốc nữa bản điện hạ sẽ cưới được mỹ nhân, chẳng lẽ không nên vui vẻ hay sao?”

Tùy tùng cảm thấy không phải nguyên nhân này, chỉ là Tứ hoàng tử lại không chịu nói nữa.

Huyết thống tình thân trong hoàng gia từ trước đến giờ đều rất mỏng manh, dù cho có là anh em cùng một mẹ đẻ ra cũng là như thế.

Trong nhà họ Vệ, Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm đang xem lúa mà Dương quản sự chở từ điền trang tới.

Loại lúa Tuyên Thành này chỉ khoảng hai tháng đã có thể thu hoạch rồi, còn một loại lúa khác tuy chậm hơn một chút thời gian nhưng sản lượng lại cao hơn lúa Tuyên Thành đến tận hai lần, người nào trong điền trang nhìn thấy sản lượng này cũng cực kì vui vẻ.

Sau khi thu gặt phơi khô thì Dương quản sự lập tức sai người đưa đến nhà họ Vệ.

Người trên điền trang đều tận tâm, phân cũng bón đủ nên hai mảnh ruộng này thu hoạch được tới hơn hai trăm cân lúa Tuyên Thành và hơn bốn trăm cân  lúa không biết tên, ngay cả Giang Lâm cũng vô cùng bất ngờ.

Giang Lâm sai người lấy chút thóc đi tuốt thành gạo để nếm thử vị, sau đó cậu hỏi Vệ Vân Chiêu: “Ngươi định làm thế nào?”

Vệ Vân Chiêu nói: “Ta muốn đem loại lúa này đến biên quan, biên quan hạn hán lại lạnh giá, là nơi thích hợp nhất với loại lúa Tuyên Thành này.”

Giang Lâm chỉ vào loại lúa trồng ra từ hạt giống trong không gian của cậu “Còn thứ này, ngươi có định báo lên không?”

“Báo chứ!” Vệ Vân Chiêu nói: “Ta nên ghé qua một nơi trước đã.”

Hắn làm Đồn điền ty Lang trung chính là vì trồng ra lúa Tuyên Thành, sau đó sẽ bẩm báo để Trường Đức Đế phân phát rộng rãi loại lúa này ra ngoài, hiện tại lúa Tuyên Thành đã trồng thành công, Trường Đức Đế cũng phái người đi lấy nhiều giống loài tốt hơn trở về, những gì hắn có thể làm đều đã làm xong.

“Ngươi muốn đi chỗ nào?” Giang Lâm hỏi.

“Binh bộ.” Vệ Vân Chiêu nói ra hai chữ: “Hẳn là không bao lâu nữa họ sẽ tìm đến ta.”

Nếu chuyện Nhị hoàng tử nuôi tư binh ở Đặng Châu bại lộ thì có thể y sẽ  chó cùng rứt giậu mà trực tiếp làm phản, vào lúc này sẽ cần có người chỉ huy nghênh chiến lui địch, Vệ Vân Chiêu là ứng cử viên rất phù hợp.

Trong những tướng lĩnh ở Thịnh Kinh thì không có một ai am hiểu đánh trận hơn hắn.

Giang Lâm ngồi trên túi thóc, bình tĩnh nhìn Vệ Vân Chiêu: “Ngươi đang bày ra một ván cờ rất lớn đấy.”

Vệ Vân Chiêu cũng không phủ nhận: “Đúng vậy.” Vậy nên phải cực kì cẩn thận, mưu tính từng bước một.

“Phu nhân cảm thấy ta mưu tính quá nhiều nên không thích ư?”

Vệ Vân Chiêu rất quan tâm đến cái nhìn của Giang Lâm, ánh mắt hắn nhìn Giang Lâm có một chút khao khát.

Giang Lâm đứng dậy, thuận tay nhéo nhéo mặt Vệ Vân Chiêu: “Vậy ngươi có dùng những mưu tính này với ta không?”

“Đương nhiên là không rồi.” Vệ Vân Chiêu đáp vừa nhanh vừa khẳng định.

Giang Lâm cười: “Vậy là được.”

Cậu đưa tay ôm cổ Vệ Vân Chiêu rồi ngồi xuống trên đùi hắn, đây là thói quen mới hình thành gần đây của hai người, so với trước kia thì thân cận hơn rất nhiều.

“Nếu như ngươi dùng âm mưu với ta thì cả đời này ngươi cũng không tìm được ta đâu.”

“Ta biết phu nhân nói thật.” Vệ Vân Chiêu còn đòi hỏi: “Phu nhân, ta muốn hôn ngươi.”

Giang Lâm cúi đầu nghĩ thầm, gần đây họ hôn còn thiếu hay sao, cứ hôn là được rồi, cần gì phải nói ra.

Cậu chủ động hơn Vệ Vân Chiêu, trực tiếp chặn miệng của hắn lại, hai người đuổi bắt chơi đùa, gắn bó quấn quýt ở trong thiên địa nho nhỏ, mãi đến tận khi… không thở được.

Giang Lâm tựa đầu lên bả vai Vệ Vân Chiêu rồi chia sẻ cảm nhận với hắn: “Thoải mái thì đúng là rất thoải mái, nhưng lần nào cũng khó thở hết.”

Vệ Vân Chiêu nâng mặt Giang Lâm lên: “Vậy thì luyện tập nhiều một chút, có lẽ hôn nhiều là sẽ quen thôi.”

Giang Lâm cảm thấy có lý ghê cơ.

“Vậy thử lại nhé?”

Vệ Vân Chiêu tất nhiên sẽ không từ chối.

Hai người dùng danh nghĩa xem lúa để luyện tập hôn môi ở trong phòng, cuối cùng là Dương quản sự ở bên ngoài không chờ được nữa nên gõ cửa gọi hai người ra ngoài.

Sau khi Dương quản sự đi vào, ông phát hiện miệng của Đại thiếu gia và Thiếu phu nhân đều đỏ rực lên, ngay cả lỗ tai cũng ửng hồng cứ như đã ở trong phòng làm việc gì đó không thể lộ ra ngoài vậy, nhưng ông rất thức thời không nói suy nghĩ trong lòng ra ngoài.

Vệ Vân Chiêu nói rõ cách an bài hai loại lúa này, Giang Lâm lại lặng lẽ lấy ra hạt giống lúa Tuyên Thành lần trước giấu trong không gian để Dương quản sự sắp xếp và đưa tới biên quan, nơi đó có các tướng sĩ từng cùng các tướng quân của nhà họ Vệ kề vai chiến đấu, nhờ có họ bảo vệ mà dân chúng và vùng biên giới rộng lớn mới được yên bình.

Sau khi Dương quản sự chở lương thực đi, Giang Lâm nói với Vệ Vân Chiêu: “Sau này ngươi dẫn ta đi biên quan xem một chút đi.”

Vệ Vân Chiêu nắm chặt tay cậu: “Được.”

Trong buổi lên chầu ngày hôm sau, Công Bộ thượng thư tấu một chuyện có quan hệ với Vệ Vân Chiêu.

Các đại thần đã rất lâu không nghe thấy họ Vệ trên triều đình rồi.

Công Bộ thượng thư nói ở điền trang của nhà họ Vệ có trồng ra một giống lúa có sản lượng gần nghìn cân một mẫu, ông còn dâng lên một cuốn sách nông nghiệp cũng do Vệ Vân Chiêu biên soạn.

Cuốn sách này không chỉ ghi chép cách trồng trọt làm ruộng, cách tăng cao sản lượng, cách trồng nhiều loại cây trên cùng một mảnh ruộng. Công Bộ thượng thư đã xem xong cuốn sách này từ trước, xem xong mới thấy kinh ngạc, một võ tướng như Vệ Vân Chiêu lại hiểu biết việc đồng áng như thế này, nếu cho hắn làm nông quan từ trước thì người dân của Đại Việt sẽ không lo đói nữa rồi.

Trường Đức Đế lật xem cuốn sách này, trong lòng ông ta cũng cực kì kinh ngạc nhưng khi ông ta nhìn thấy tên của Vệ Vân Chiêu trên sách thì vẫn không vui lên nổi.

Nhà họ Vệ này đúng là y như cỏ dại vậy, không nhổ cỏ tận gốc thì vĩnh viễn đốt không hết, đến việc đồng áng mà hắn cũng có thể tìm được cơ hội vươn mình.

Trường Đức Đế lại nhìn tấu chương của Công Bộ thượng thư viết đến loại lúa một mẫu sinh gần nghìn cân, ông ta cảm thấy Vệ Vân Chiêu này đúng là không thức thời, hắn từng nói là hạt giống lúa đã phá huỷ sạch, hiện tại lại nói đã trồng ra, rõ ràng là muốn tranh giành danh tiếng tốt trong dân chúng trước Hoàng thượng như ông ta.

Trường Đức Đế đặt tấu chương và nông sách sang một bên: “Việc này trẫm đã hiểu, Vệ khanh có công, trẫm sẽ triệu hắn vào cung nói chuyện phân phát rộng rãi nông sách này.”

Can Vĩnh Phúc rất có ánh mắt hỏi những người khác còn chuyện muốn tấu hay không, nếu không có thì bãi triều.

Đám triều thần này đều là người thông minh cả nên tất nhiên có thể đoán được Trường Đức Đế đang suy nghĩ gì, họ đều rất thức thời không nói lời gì nữa.

Trường Đức Đế lạnh mặt hạ triều, vừa về tẩm cung đã sai người gọi Giang Cẩm Nguyệt lại đây.

Trường Đức Đế điên cuồng trút giận một giận, sau đó ông ta bóp chặt lấy cằm của Giang Cẩm Nguyệt: “Trẫm nhớ là lúc trước trẫm muốn ban ngươi cho Vệ Vân Chiêu, sau đó ngươi lại khuyến khích Thái tử viện lý do bắt ca ca ngươi gả thay. Bây giờ, Vệ Vân Chiêu không chỉ không chết mà trẫm thậm chí còn sẽ thăng chức cho hắn nữa, hối hận không?”

Sự khiếp sợ của Giang Cẩm Nguyệt hiện rõ ràng trên mặt.

Bàn tay siết cằm cô ta của Trường Đức Đế bóp chặt thêm: “Nếu lúc đó ngươi không tham lam muốn làm con dâu của trẫm thì bây giờ ngươi cũng không phải chịu khổ như vậy, có lẽ chính là người ca ca bị ngươi đưa đi gả thay kia đang chịu thay ngươi đấy.”

Câu nói này thành công làm dấy lên sự thù hận của Giang Cẩm Nguyệt, đây cũng là ý nghĩ mà cô ta giấu thật sâu dưới đáy lòng.

Khi mẫu thân cô ta muốn Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu hòa ly để Vệ Vân Chiêu cưới cô ta lúc trước thì mẫu thân đã có tâm tư bắt Giang Lâm tiến cung thay cô ta.

Nhưng Vệ Vân Chiêu lại không đáp ứng.

Giang Cẩm Nguyệt xem thường Vệ Vân Chiêu là tàn phế, cũng bất mãn chuyện một kẻ tàn phế như Vệ Vân Chiêu chướng mắt cô ta. Bây giờ, Trường Đức Đế nhắc lại việc này thì Giang Cẩm Nguyệt lập tức dâng lên thù hận vô cùng, cô ta chỉ hận không thể khiến Giang Lâm phải chịu khổ sở gấp mười gấp trăm lần những gì cô ta phải chịu từ khi vào cung đến giờ.

Phản ứng của Giang Cẩm Nguyệt chọc cười Trường Đức Đế: “Thật đáng tiếc, hết thảy đã muộn rồi, ngươi không những không trở thành con dâu của trẫm mà lại thành người đàn bà của trẫm.”

Trường Đức Đế buông Giang Cẩm Nguyệt ra: “Yên tâm, trong lòng trẫm rất thích ngươi, chờ trẫm băng hà cũng sẽ mang theo ngươi, cho ngươi chôn cùng trẫm.”

Sự thù hận trong mắt Giang Cẩm Nguyệt nháy mắt chuyển thành sợ hãi, nhưng cô ta cũng không dám lắc đầu xin tha nói không muốn.

Trong đêm vừa bị đưa vào cung, Giang Cẩm Nguyệt đã vừa khóc vừa kêu không muốn, nhưng cô ta kêu bao nhiêu tiếng không muốn thì cũng bị Trường Đức Đế dùng roi ngâm nước quất bấy nhiêu roi, cô ta kêu càng lớn tiếng thì Trường Đức Đế càng vui vẻ.

Khi đó cô ta mới hiểu được, đây không phải là trong phủ, không ai sẽ dung túng cô ta, cũng sẽ không có ai thương yêu cô ta.

Sau đó, Giang Cẩm Nguyệt bắt đầu trở nên ngoan ngoãn, nhưng trong lòng cô ta nghĩ thế nào thì đều biểu hiện ra ngoài mặt và trong ánh mắt, bởi vì Trường Đức Đế thích xem dáng vẻ sợ hãi lại không dám mở miệng của cô ta, cô ta cũng có thể chịu ít khổ sở hơn một chút.

Trường Đức Đế cũng rất thoả mãn với phản ứng của Giang Cẩm Nguyệt, sau đó ông ta hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì? Có phải là muốn cho ca ca kia của ngươi vào cung cùng ngươi không?”

Sự thù hận đối với Giang Lâm khiến cô ta gật đầu không chút do dự: “Hoàng thượng, ca ca của nô tì đẹp như con gái, dung mạo còn xinh đẹp hơn cả nô tì, hơn nữa Vệ Vân Chiêu quan tâm đến ca ca.”

Chưa nói đến dung mạo, chỉ riêng việc Vệ Vân Chiêu quan tâm Giang Lâm đã đủ khiến khoái cảm của Trường Đức Đế dâng lên rồi, nếu cướp người của Vệ Vân Chiêu ngày ngày làm nhục mà Vệ Vân Chiêu lại không thể làm gì thì đừng nói Trường Đức Đế nghĩ thế nào, đến Giang Cẩm Nguyệt cũng cảm thấy trên đời này không có chuyện gì vui vẻ hơn chuyện này rồi.

Trường Đức Đế cũng rất muốn được như vậy, ông ta đã từng gặp Giang Lâm, mặc dù không “đẹp như con gái” như Giang Cẩm Nguyệt nói nhưng đúng là rất đẹp, Trường Đức Đế không thích đàn ông, nhưng nếu là người của Vệ Vân Chiêu thì lại khác.

Nếu bắt Giang Lâm vào cung giam lại, còn để Vệ Vân Chiêu biết người hắn thích ngày ngày ở trong cung chịu nhục, Trường Đức Đế nhắm mắt lại tưởng tượng cảnh Vệ Vân Chiêu giận dữ mà lại không thể làm gì rồi cười to ra tiếng.

“Chỉ là thanh danh không dễ nghe thôi.” Trường Đức Đế nghĩ.

“Hoàng thượng, nếu để Giang Lâm giả chết thì sao, nói cho tất cả mọi người biết Giang Lâm chết, sau đó lặng lẽ đưa Giang Lâm vào cung, chỉ để lộ tin tức ra cho một mình Vệ Vân Chiêu mà thôi, vậy thì người bên ngoài sẽ không biết nên đương nhiên cũng sẽ không nói Hoàng thượng không phải.”

Trường Đức Đế nghe thấy Giang Cẩm Nguyệt bày mưu thì mới nhận ra ông ta đã nói suy nghĩ trong lòng ra khỏi miệng rồi.

Trường Đức Đế rất hài lòng với ý tưởng này của Giang Cẩm Nguyệt, ông ta ngồi xổm xuống sờ mặt cô ta: “Hôm nay Nguyệt Nô biểu hiện rất tốt, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi một cách chơi mới nhé.”

Từ sau khi Trường Đức Đế có đam mê làm nhục Giang Cẩm Nguyệt thì một vài thái giám đã có tuổi trong cung có thêm một việc là làm hình cụ ngược đãi người khác, phải khiến người đau nhưng lại không thể gây tổn thương quá nặng, càng không thể làm chết người. Những người này ở trong cung nhiều năm, âm mưu từng trải qua cũng nhiều không kể xiết, là người làm hình cụ thích hợp nhất.

Sau khi hình cụ hoàn thành thì đều dùng ở trên người Giang Cẩm Nguyệt cả, cách chơi mới trong miệng Trường Đức Đế là một cây roi có gai, chỉ một roi mà Giang Cẩm Nguyệt đã kêu la thảm thiết, Trường Đức Đế hoàn toàn không để ý tới cô ta mà chỉ quất mạnh hết roi này đến roi khác.

Chờ đến lúc Giang Cẩm Nguyệt được mang ra khỏi tẩm cung của Trường Đức Đế thì cô ta lờ mờ nghe thấy được một câu: “Ý kiến rất hay, nhưng trẫm không thích loại đàn bà tâm địa rắn rết.”

Chờ đến lúc trở về nghỉ ngơi một lúc thì Giang Cẩm Nguyệt mới nhận ra Trường Đức Đế có ý gì, nhưng như vậy thì có sao, chỉ cần Trường Đức Đế có thể đưa Giang Lâm vào cung chịu khổ giống cô ta thì có thích hay không cũng không quan trọng, từ xưa đến nay cô ta cũng chưa từng muốn được Trường Đức Đế yêu thích.

Giang Cẩm Nguyệt cảm thấy đây là chuyện vui nên gọi Tiểu Bát mà cô ta tín nhiệm nhất đến để chia sẻ cho cô nghe.

Tiểu Bát ngoài mặt hùa theo nói “Chúc mừng mỹ nhân” nhưng trong lòng lại hận không thể cầm đao chém tiện nhân Giang Cẩm Nguyệt này và cẩu Hoàng đế kia, thứ gì mà lại dám tơ tưởng đến Thiếu phu nhân của họ cơ chứ? Nếu Thiếu phu nhân mà biết thì sẽ bứt đầu của lũ chó này xuống làm bóng ngựa đánh ấy chứ!

Giang Cẩm Nguyệt cực kì vui vẻ nói về âm mưu hả hê của mình mà hoàn toàn không biết trong lòng Tiểu Bát đang suy nghĩ gì, lại càng không biết Tiểu Bát chuẩn bị làm gì.

Cô ta chỉ cảm thấy ngày hôm nay bôi thuốc đau hơn lúc trước rất nhiều, Giang Cẩm Nguyệt mỗi lần hỏi Tiểu Bát thì Tiểu Bát đều nói là vết thương mới quá nặng nên đau là bình thường, Giang Cẩm Nguyệt cũng chỉ có thể vừa gào thét vừa nhịn.

Tiểu Bát đưa tin rất nhanh nên chẳng mấy chốc Giang Lâm đã biết đến mưu tính của Trường Đức Đế và Giang Cẩm Nguyệt, âm mưu đó khiến Giang Lâm thấy cực kì buồn nôn.

Cậu lạnh lùng đọc tên Giang Cẩm Nguyệt: “Còn tưởng rằng cô ta vào cung sẽ ngoan ngoãn hơn một chút.” Giang Lâm quay đầu nói với Vệ Vân Chiêu: “Ta vào cung một chuyến.”

Giang Lâm có không gian nên muốn vào cung cũng không khó, Vệ Vân Chiêu đoán được trên người cậu ẩn giấu bí mật, hiện tại hai người thân cận nên Giang Lâm cũng không sợ chính mình sẽ bị lộ.

Vệ Vân Chiêu không phản đối, chỉ hỏi Giang Lâm: “Có thể mang ta đi cùng không?”

Giang Lâm lắc đầu, cậu chỉ có thể vào không gian một mình chứ không dẫn người vào được.

Vệ Vân Chiêu không nói gì nữa, chỉ dặn cậu đi sớm về sớm.

Ngoài Vệ Vân Chiêu ra thì không có bất cứ ai biết Giang Lâm đã ra ngoài, cũng không có ai biết cậu đi làm cái gì. Mọi người chỉ biết mấy ngày sau trong cung đã truyền ra tin mỹ nhân mới được Hoàng thượng sủng ái nhất đã biến thành người câm, Hoàng thượng điều tra toàn bộ Phương Nguyệt Điện cũng không tra ra được cái gì cả.

Hai ngày sau, vì nhận được tin tức Đặng Châu mà Trường Đức Đế lên cơn giận dữ, khi đang quất roi Giang Cẩm Nguyệt lại đánh gãy tay cô ta, gãy không thể chữa lành được nữa.

Không biết Trường Đức Đế sợ hãi hay tức giận mà ngã bệnh, còn bị bệnh rất nghiêm trọng.

Trường Đức Đế đã lớn tuổi còn bị bệnh nên lần này tất cả mọi người bắt đầu rối loạn.

Sau khi người của Nhị hoàng tử tới Đặng Châu mới biết đã có người đến tra xét tư binh của y từ lâu, đồng thời người đó còn lấy đi không ít chứng cứ y nuôi tư binh. Khi người của Nhị hoàng tử định đưa số quân lính đó đi thì Đặng Châu đột nhiên bị phong tỏa, thậm chí còn bị cấm đường khiến họ không thể tiến cũng không thể lùi, bị giam cầm ở Đặng Châu.

Người của Nhị hoàng tử không thể thả những tư binh này đi một mình được, những người này lai lịch bất chính, cũng không tự nguyện làm tư binh của Nhị hoàng tử, nếu như không ai quản thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Nhị hoàng tử nhận được tin tức truyền về từ Đặng Châu thì đã biết mình bị lộ, gần như xong đời rồi, mấy trăm mạng người ở mỏ đá so với nuôi tư binh thì chẳng là gì cả, đây mới thực sự là bùa đòi mạng của y.

Nhị hoàng tử đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất nhưng lại không nghĩ rằng đột nhiên phụ hoàng của y lại bị bệnh, quả thực là tình thế xoay chuyển.

Y đến tẩm cung của Tô quý phi, gọi cả đệ đệ của mình đến, ba người bắt đầu bàn bạc.

Tô quý phi vốn muốn sắp xếp cho Tứ hoàng tử và Doãn Phỉ Phỉ – con gái của Doãn Kỵ một vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân để Doãn Phỉ Phỉ thích Tứ hoàng tử, chỉ cần cô bé thành Tứ hoàng tử phi thì nhà họ Doãn coi như lên thuyền của Nhị hoàng tử rồi, trừ phi ông ấy không cần con gái nữa, còn không thì có thế nào cũng phải để cho Nhị hoàng tử một con đường sống.

Kết quả Doãn Phỉ Phỉ cứ ru rú trong nhà, không ra khỏi cửa một bước nên Tô quý phi không tìm được cơ hội thực thi âm mưu, Tứ hoàng tử có về luyện võ cũng là phí không thôi.

Nhị hoàng tử đề nghị với Tô quý phi và Tứ hoàng tử: “Đã đến mức này rồi thì chờ phụ hoàng tỉnh lại chúng ta sẽ trốn không thoát đâu, còn không bằng trực tiếp… ” Nhị hoàng tử làm động tác cắt cổ, ánh mắt hung ác.

Tô quý phi lắc đầu: “Không được, Thái tử không bị phế, chỉ cần hắn ta là Thái tử một ngày thì hắn chính là Thái tử danh chính ngôn thuận, đại thần trong triều sẽ không ủng hộ con.”

Nhị hoàng tử trợn trắng mắt: “Danh bất chính ngôn bất thuận thì đã làm sao? Từ xưa đến nay đều là ai có thể ngồi lên vị trí kia thì người đó có quyền, hoặc là ngoài già ra thì xử lý luôn cả nhỏ cũng được.”

Tứ hoàng tử cũng tán thành: “Mẫu phi, trong tay Nhị ca có người, chỉ cần có thể đưa người và ngựa tới Thịnh Kinh thì có mấy Thái tử cũng xong đời thôi.”

Tình hình bây giờ đúng là bất lợi với họ, so với cứ chờ người ức hiếp như vậy thì không bằng ra tay trước chiếm lợi thế còn hơn, Tô quý phi cũng hơi do dự nhưng không đáp ứng ngay mà chỉ nói: “Đợi thêm hai ngày nữa đi, bản cung sai người điều tra rõ xem Hoàng thương ốm thật hay giả vờ rồi động thủ cũng không muộn.”

Mặt Nhị hoàng tử lộ vẻ vui mừng: “Vâng, vậy làm phiền mẫu phi, nhi thần sẽ nghĩ cách đưa quân đến gần Thịnh Kinh trước, đến lúc cần mới dễ hành động.”

Phe Nhị hoàng tử cảm thấy cơ hội đã tới, nhưng khi bệnh của Trường Đức Đế dần nặng đến mức nói cũng không nói ra được thì triều thần bắt đầu cảm thấy việc này trở nên nghiêm trọng rồi, không biết là ai bắt đầu đưa ra cách nói đòi báo thù yêu nữ.

Vì Trường Đức Đế đánh gãy tay Giang Cẩm Nguyệt mới bị bệnh, yêu nữ Giang Cẩm Nguyệt không cam tâm nên đã nguyền rủa Hoàng thượng, muốn ngài đền mạng, vậy nên thái y chữa thế nào cũng không khỏi mà thậm chí Hoàng thượng còn càng bệnh càng nặng.

Cách nói này vừa xuất hiện thì có ít nhất một nửa người cảm thấy có lý, họ đều xin xử tử yêu nữ Giang Cẩm Nguyệt, chỉ cần cô ta chết thì lời nguyền sẽ được giải, Hoàng thượng sẽ khỏe lên.

Vì Trường Đức Đế bị bệnh nên Hoàng hậu – chủ lục cung – được người của phe Thái tử đồng loạt yêu cầu giải trừ cấm túc sớm để xử lý mọi việc trong hậu cung, còn sau này Hoàng hậu tiếp tục bị cấm túc hay được tha thì chờ Hoàng thượng tỉnh lại sẽ quyết định sau.

Quyền lực quản lý trong cung của các Quý phi về tới trong tay Hoàng hậu như vậy, khi triều thần đề nghị hành quyết yêu nữ Giang Cẩm Nguyệt thì tất nhiên là Hoàng hậu sẽ thuận theo tâm ý quần thần, dù sao trong lòng bà ta thì bà ta và Thái tử bị cấm túc hay thất thế đều là do con đàn bà Giang Cẩm Nguyệt này làm hại.

Hoàng hậu cũng sẽ không vì Giang Cẩm Nguyệt sai người đưa tới ít đồ lấy lòng khi bà ta đang bị cấm túc mà đã quên chuyện Giang Cẩm Nguyệt từng làm.

Giang Cẩm Nguyệt cũng không biết có nhiều người muốn cô ta chết như vậy, từ khi cô ta biến thành người câm thì vẫn luôn ở trong trạng thái điên cuồng, lúc nào ánh mắt cũng tràn ngập phẫn hận, tuy không nói được nhưng vẫn có sức ném đồ, vật trang trí ở Phương Nguyệt Điện đã thay đổi vài lần rồi.

Trong lòng Giang Cẩm Nguyệt vẫn nghi ngờ Giang Lâm đã ra tay với cô ta, vì sau khi vào cung cô ta chỉ đề nghị với Trường Đức Đế một lần duy nhất để ông ta đưa Giang Lâm vào cung, Giang Cẩm Nguyệt nghi là Giang Lâm biết được tin tức, trả thù cô ta nên mới đầu độc để cô ta biến thành người câm.

Thậm chí Giang Cẩm Nguyệt còn nghi ngờ Giang Lâm cũng có hệ thống như cô ta lúc trước, liên tục giám thị mọi hành động của cô ta, nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy được? Cô ta vừa mới nói chuyện kia được vài ngày thì đã biến thành người câm.

Sau khi Giang Cẩm Nguyệt điên cuồng trút giận vài ngày thì muốn nói chuyện Giang Lâm đầu độc cô ta cho Trường Đức Đế biết, nào ngờ roi của Trường Đức Đế đánh lệch nên tay cô ta bị đánh gãy luôn.

Miệng không thể nói, tay không thể viết, giống hệt với lời Giang Lâm nguyền rủa cô ta lúc trước, Giang Cẩm Nguyệt thật sự phát điên rồi.

Khi Hoàng hậu dẫn một đám người đến, Giang Cẩm Nguyệt đang nằm ở trên giường im lặng khóc, hai mắt nhìn chằm chằm nóc giường như muốn giết người.

Cái tay bị đánh gãy kia được vải trắng bọc lại, một cái tay khác siết chặt chăn, đầu ngón tay sung huyết đến mức đổi màu.

Hoàng hậu lạnh lùng ra lệnh: “Đi, kéo yêu nữ này lên cho bản cung, yêu nữ dám to gan nguyền rủa Hoàng thượng, hôm nay bản cung sẽ tiêu diệt yêu nữ này để giải trừ lời nguyền cho Hoàng thượng!”

Giang Cẩm Nguyệt phản ứng rất kịch liệt, các cung nữ vừa tới gần giường thì cô ta đã điên cuồng khua tay ngăn cản họ, không cho bất cứ ai đụng vào cô ta.

Vài cung nữ nhất thời cũng không thể đến gần người Giang Cẩm Nguyệt  được.

Hoàng hậu bất mãn gọi cung nữ về, lại phái vài ma ma cao lớn vạm vỡ đi vào, Giang Cẩm Nguyệt ở trước mặt các ma ma này không có một chút sức chống cự nào cả nên nhanh chóng bị bắt lại quỳ trước mặt Hoàng hậu.

Hoàng hậu căm ghét nhìn Giang Cẩm Nguyệt một cái rồi nói: “Vả miệng, trước hết bắt cô ta nói rõ nguyền rủa Hoàng thượng cái gì rồi giải thích xem phải giải lời nguyền như thế nào.”

Hoàng hậu biết rõ Giang Cẩm Nguyệt đã thành người câm, một chữ cũng nói không ra mà còn muốn vả miệng, bắt cô ta nói thì rõ ràng chỉ là tìm cớ để hành hạ Giang Cẩm Nguyệt mà thôi.

Tuy các ma ma cũng biết rõ ràng nhưng cũng không ai dám phản bác Hoàng hậu, họ giơ tay lên tát liên tục vào mặt Giang Cẩm Nguyệt, mãi đến tận khi cả khuôn mặt Giang Cẩm Nguyệt đều sưng lên thì Hoàng hậu mới ra vẻ vừa mới nhớ lại: “Bản cung đã quên, bây giờ ngươi là người câm, không mở miệng được. Nếu đã như thế thì viết đi, tranh thủ lúc vẫn còn một một tay thì ngoan ngoãn viết ra cách giải lời nguyền đi, nếu không thì sợ là một cái tay khác của ngươi cũng không giữ nổi đâu.”

Một ma ma có ý định lấy lòng Hoàng hậu nên nói: “Nương nương, nô tỳ nghe nói trước khi chết, nếu tay chân không lành lặn thì chết rồi đầu thai cũng không hoàn chỉnh được, sợ là kiếp sau cũng là kẻ tàn tật.”

Lời này khiến mọi người ở đây hít sâu vào, Giang Cẩm Nguyệt càng là rụt cổ lại, cả người run rẩy.

Lúc này cô ta đã nhận ra là Hoàng hậu hoàn toàn không thích cô ta, thậm chí còn hận chết cô ta, bằng không chắc chắn sẽ không đối xử với cô ta như vậy.

Giang Cẩm Nguyệt dùng ánh mắt cầu xin nhìn Hoàng hậu, lắc lắc đầu, nhưng Hoàng hậu đều coi như không nhìn thấy, bà ta sai người lấy giấy bút đến bắt Giang Cẩm Nguyệt viết.

Giang Cẩm Nguyệt không giãy dụa được, cũng hoàn toàn không biết viết cái gì, mực dính giấy mà nửa ngày cũng không viết ra được một chữ, Hoàng hậu liền đổ cho cô ta tội không phối hợp.

Hoàng hậu hỏi cô ta: “Giang Cẩm Nguyệt, ngươi có biết hôm nay bản cung đến vì chuyện gì không?”

Giang Cẩm Nguyệt lắc đầu, ước ao nhìn Hoàng hậu.

Hoàng hậu nhếch môi cười: “Các vị đại thần trong triều cùng dâng tấu yêu cầu bản cung diệt trừ yêu nữ nguyền rủa Hoàng thượng, ngươi nghe lời một chút thì hôm nay bản cung còn có thể tha cho ngươi một mạng, bằng không hôm nay chính là ngày chết của ngươi.”

Trong ánh mắt của Giang Cẩm Nguyệt toát ra vẻ không thể tin tưởng, cô ta hoàn hồn lại thì lập tức đứng dậy định chạy ra bên ngoài, nhưng Hoàng hậu dẫn theo nhiều người như vậy đến đây thì sao có thể cho cô ta cơ hội chạy trốn được.

Hoàng hậu trực tiếp ra lệnh cho cung nữ rót một chén rượu độc đã chuẩn bị từ trước vào miệng cô ta, sau đó lại sai người buộc lụa trắng lên xà nhà rồi treo Giang Cẩm Nguyệt lên, không cho cô ta bất cứ cơ hội sống sót nào.

Hoàng hậu nhìn Giang Cẩm Nguyệt duỗi chân giãy dụa thì lộ ra vẻ mặt hài lòng rồi dẫn người rời đi, toàn bộ cung nhân trong Phương Nguyệt Điện đều bị mang đi, chỉ còn lại một mình Giang Cẩm Nguyệt phí công giãy dụa.

Ngay khi Giang Cẩm Nguyệt sắp tắt thở thì dải lụa đột nhiên đứt đoạn, Giang Cẩm Nguyệt ngã xuống đất đến “bịch” một cái, ngón tay cô ta co giật hai lần rồi hoàn toàn bất động.

Chậu than trong điện đang hừng hực thiêu đốt, phát ra tiếng vang “lách tách”, chậu than đang cháy thì đột nhiên tràn ra tàn lửa rồi bay về phía cái bàn phủ vải.

Hoàng hậu vừa trở về Trường Ninh Cung thì đã nghe tin Phương Nguyệt Điện bốc cháy rồi.

Hoàng hậu cau mày, cảm thấy việc này quá trùng hợp, hình như có chỗ nào không đúng lắm.

Nhưng Hoàng hậu chưa kịp nghĩ rõ ràng thì Thu Tịch đã tới báo: “Nương nương, Tào đại nhân đến rồi.”

“Huynh trưởng tới làm gì?” Hoàng hậu đứng dậy: “Mau mời huynh trưởng vào.”

Tào đại nhân vào cửa rồi vội vàng hành lễ, sau đó ông ta yêu cầu Hoàng hậu đuổi hết cung nhân ra ngoài, Hoàng hậu sai người lui ra cả rồi mới hỏi: “Huynh trưởng có chuyện quan trọng gì muốn nói với bản cung ư?”

“Nương nương, có chuyện rồi.” Tào đại nhân hạ giọng nói: “Người của ta thăm dò được Nhị hoàng tử có ý định mưu phản!”

Hoàng hậu nở nụ cười: “Huynh trưởng, đây cũng không phải bí mật, quân của lão Nhị đều ở Đặng Châu, việc này đến cả Hoàng thượng cũng biết.”

“Đặng Châu cái gì, người của y ở ngay ngoài thành Thịnh Kinh!”

Hoàng hậu nghe nói như thế thì sắc mặt mới thay đổi: “Xảy ra chuyện gì? Không phải Hoàng thượng đã sai người phong tỏa thành và cấm đường rồi sao, sao quân của y lại đến ngoài thành Thịnh Kinh được?”

“Còn chưa có tin tức truyền về, nhưng có thể khẳng định là chỉ cần Hoàng thượng vừa…” Tào đại nhân ra dấu bằng tay: “Nhị hoàng tử sẽ lập tức dẫn quân đánh vào hoàng cung, nương nương vẫn chuẩn bị sớm thì hơn.”

Nhược điểm lớn nhất của Hoàng hậu và Thái tử chính là không có binh quyền, Hoàng hậu cuống lên: “Lúc này bản cung chỉ có thể điều động cấm vệ quân mà thôi.”

“Nhưng liệu nương nương có dám chắc cấm vệ quân không phải người của Nhị hoàng tử không? Hoàng thượng bệnh nặng bất tỉnh, sớm muộn gì thì cấm vệ quân này cũng sẽ đổi chủ, nếu Nhị hoàng tử thật sự mưu phản thành công thì sau này những cấm vệ quân này sẽ là người bảo vệ y, ai cũng không biết có phải họ đã quy hàng từ sớm hay không.”

Đặc biệt là quan hệ giữa thống lĩnh cấm vệ quân và Thái tử cũng không hoà thuận, Thái tử đã từng đi tìm nhược điểm của Thống lĩnh cấm vệ quân để uy hiếp người ta.

“Như vậy…”, hoàng hậu lo lắng xoay người hai vòng: “Vậy đại quân ở đại doanh ngoài thành thì sao? Bản cung nhớ rõ là đại doanh ngoài thành có mấy chục nghìn binh lính, bản cung sẽ lập tức hạ chỉ điều binh.”

Tào đại nhân thở dài: “Quân đội đại doanh ngoài thành chỉ có hổ phù mới có thể điều động được thôi, dù nương nương có là Hoàng hậu cũng không được. Hơn nữa cho dù có quân đội thì còn phải có người chỉ huy bày trận nữa, bằng không cũng chỉ là một nắm cát rời mà thôi.”

Hoàng hậu nghe ra thâm ý trong lời nói của ông ta nên hỏi: “Huynh trưởng có chuyện sao không nói thẳng, huynh muội chúng ta cần gì phải vòng quanh như thế?”

“Chỉ sợ ta nói nương nương không thích nghe mà thôi, nương nương, nếu Nhị hoàng tử thật sự mưu phản thì nương nương phải đến cầu một người.”

Người có thể dùng tới chữ “cầu” trong võ tướng cực kì ít, mặt Hoàng hậu sầm xuống: “Huynh trưởng muốn nói đến Vệ Vân Chiêu đúng không, hắn cũng xứng để bản cung đi cầu hay sao?”

“Nương nương, chỉ cần điện hạ chưa đăng cơ thì nhất định phải có võ tướng nắm giữ binh quyền ủng hộ, như vậy thì phần thắng mới có thể lớn hơn được, cũng càng có thể khiến người khác kiêng dè. Cho dù đăng cơ thì chỉ cần biên quan còn chiến trang thì vẫn cần võ tướng. Lúc trước, nương nương không nên đuổi tận giết tuyệt như vậy, bây giờ mới chặt đứt đường lui của chính mình.”

Hoàng hậu rất bất mãn: “Đuổi tận giết tuyệt ư? Là bản cung đuổi tận giết tuyệt hay nhà họ Vệ không biết điều? Nếu tên Vệ Túc cứng đầu kia chịu nghe lệnh của bản cung thì chắc chắn nhà họ Vệ đã không rơi vào hoàn cảnh như vậy rồi. Còn Vệ Vân Chiêu, huynh trưởng cũng quá coi trọng hắn rồi, một kẻ tàn phế như hắn thì có thể làm được gì, sai người đẩy xe lăn đi chỉ huy đám binh lính càn quấy kia ư? Liệu có ai chịu nghe lời hắn không?”

Tào đại nhân muốn nói chuyện nhưng lại bị Hoàng hậu cướp lời: “Huynh trưởng, bản cung đã biết chuyện lão Nhị muốn mưu phản rồi, bản cung sẽ sai người sắp xếp lại bố trí phòng thủ trong cung, huynh không cần quá lo lắng. Lão Nhị cũng chẳng có bao nhiêu quân lính, bản cung tuyệt đối sẽ không cho lão Nhị thực hiện được âm mưu đâu.”

Hoàng hậu không nghe khuyên bảo nên Tào đại nhân vừa bất đắc dĩ vừa tức giận: “Nếu vậy thì xin nương nương đừng hối hận.”

Hoàng hậu kiêu ngạo nâng cằm lên: “Bản cung tuyệt đối không hối hận, cũng sẽ không cầu xin tên tàn phế kia đâu.”       

Bình luận

Truyện đang đọc