XUYÊN VÀO MẠT THẾ NGĂN CẢN NAM PHỤ HẮC HOÁ


Tô Niệm sợ hãi muốn ngất đi, nhưng đau đớn trên mặt lại khiến cho ả vô cùng tỉnh táo.

Ả kinh hoàng nhìn người đàn ông này, trước kia hắn luôn mang một biểu tình lãnh đạm, thờ ơ, giống như không bao giờ để thứ gì vào mắt.

Ả từng mê mệt hắn, cho dù biết Cố Tiêu chẳng hề có tình cảm với mình cũng không tiếc dùng mọi thủ đoạn để sắp đặt cuộc đính hôn với hắn.

Thế nhưng từ lúc nào người đàn ông lạnh lùng này lại mang ánh mắt quan tâm, biểu tình sợ hãi mất đi cùng sự cưng chiều vô hạn như thế…giành cho một người phụ nữ khác?
Ả không can tâm, ả đố kị, nhưng ả cũng sợ hãi thật sâu...!
Cố Tiêu mang vẻ vô cảm nhìn biểu tình đau đớn, vặn vẹo trên khuôn mặt Tô Niệm, Hắn xem xét hai vết cắt cân xứng ở hai bên má ả, thầm cảm thấy chưa đủ.

Nếu Ninh Ninh của hắn mà rơi vào tay ả…1
Vừa nghĩ đến đây, Cố Tiêu lại xiết chặt con dao trên tay vạch thêm vài nhát nữa trên mặt của Tô Niệm sau đó hài lòng nhìn khuôn mặt hoàn toàn bị hủy, chảy be bét máu của ả.

Hắn buông cổ Tô Niệm ra, rút khăn tay trong túi áo ghét bỏ lau chùi tay rồi ném chiếc khăn xuống đất.

Tô Niệm vừa được thả tự do lập tức không ngừng thở hổn hển rồi gào khóc đau đớn, khuôn mặt của ả đã bị hủy, ả đã vĩnh viễn mất đi khuôn mặt xinh đẹp rồi, Tô Niệm phẫn nộ, nhưng đôi mắt hận thù của ả lại nhìn chằm chằm Hứa Giai Ninh, giống như cô mới là người vừa hủy đi dung mạo của ả vậy.

Cố Tiêu lạnh lùng nâng lên một ngọn lửa được quăng thẳng vào người ả, hắn gằn giọng quát: “Còn dám trừng mắt nhìn?”
Ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt khiến cơ thể Tô Niệm bị bỏng rát, khắp người đều không còn chỗ nào lành lặn.

Ả thoi thóp nằm dưới đất, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc, nhưng ánh mắt vẫn oán hận nhìn hai người họ.

Cố Tiêu lại nâng tay, lần này ngọn lửa còn lớn hơn trước.

Hắn đã nổi sát tâm.

“Cố Tiêu.

Quy định…” Hứa Giai Ninh giật tay áo hắn nhắc nhở.

Không được giết chết người trong căn cứ.

Cố Tiêu trở tay nắm chặt tay cô, nheo mắt không tiếng động phản đối, chỉ cần không để ai thấy là được rồi.

Hắn nhất định không để cô ả sống sót.

Nếu không phải do cái quy định chết tiệt kia, Cố Thành cũng sẽ không thoát thân được mà làm ra nhiều chuyện như vậy.


Diệt cỏ phải diệt tận gốc.

Đúng lúc này, còi báo động ở khắp nơi liên tiếp vang lên, không hề có dấu hiệu ngừng lại.

Cố Tiêu và Vu Lâm nhíu mày nhìn nhau.

“Đi thôi.” Vu Lâm lập tức giục hắn.

Cố Tiêu gật đầu, Kéo Hứa Giai Ninh còn đang ngẩn người rời đi, hắn khẽ liếc ra sau cho Vu Lâm một ánh mắt.

Vu Lâm hiểu ý khẽ gật đầu, giục Vu Hiểu Lam đuổi theo, sau đó chậm chãi đến gần Tô Niệm, nâng tay lên, con dao găm trên tường rung động mấy giây rồi lập tức bay trở về tay y.

Vu Lâm cầm con dao gọn ghẽ xuống tay cắt đứt cổ họng của Tô Niệm trong ánh mắt trợn trừng không thể tin được của cô ả.

Cho tới khi chắc chắn cô ả đã chết, y mới nhẹ nhàng đứng dậy nhếch mép rời đi.

Bốn người chạy về khu trung tâm kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Căn cứ N thị cuối cùng cũng hoàn toàn thất thủ.

Những người còn sống dẫm đạp lên nhau mà chạy, hàng trăm con tang thi truy đuổi phía sau, mà quân đội cũng không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

“Ninh Ninh.

Lấy xe ra.” Cố Tiêu đanh mặt vội vàng giục cô.

Hứa Giai Ninh lập tức lấy chiếc Hummer từ trong không gian ra, bốn người nhanh nhẹn đi lên, Cố Tiêu khởi động xe, lập tức lao về phía cổng căn cứ.

Lúc này đã không còn quân đội đứng gác, cánh cổng mở rộng, tang thi ở khắp nơi.

Vu Lâm ngồi sau tinh mắt quan sát rồi chợt giật mình: “Bức tường bao quanh đã biến mất rồi.”
“Là Cố Thành…” Cố Tiêu lạnh lẽo, để gã trốn được thực sự phiền toái.

Hứa Giai Ninh lúc này chỉ có thể nhìn thẳng vào sự thật, Cố Thành thực sự có thêm dị năng nữa.

“Gã là song hệ dị năng hệ băng và hệ thổ.”
“Giấu giếm cũng đủ sâu.” Cố Tiêu nghiến chặt khớp hàm, đánh lái tránh con tang thi đang lao vào đầu xe gằn giọng nói.

Dị năng này đã cứu gã 2 lần.


Hơn nữa còn để gã có cơ hội quay đầu cắn trả căn cứ.

“Nói vậy trong ngục gã có thể trốn thoát cũng là nhờ dị năng hệ thổ rồi.

Bây giờ chúng ta không thể biết được gã đang lần trốn ở đâu.

Thực phiền toái.” Vu Lâm nhíu mày nói, Cố Thành không chết.

Vĩnh viễn lưu lại một mối họa, khiến người ta ăn không ngon, ngủ không yên.

Thực sự đáng lo.

“Gã bị thương nặng thế, nói không chừng không thể thoát khỏi tang thi thì sao?” Vu Hiểu Lam an ủi mọi người.

Ba người im lặng không nói.

Cố Tiêu và Vu Lâm đều hiểu năng lực của Cố Thành.

Còn Hứa Giai Ninh…
Ha.

Nam chính nếu dễ dàng chết như thế, thì không còn là nam chính nữa rồi.

Thật đúng là Tiểu Cường đánh mãi không chết.

Nếu để cho gã có cơ hội Đông Sơn tái khởi sẽ rất phiền toái.

“Rời khỏi nơi này trước đã.

Dù sao cũng không có manh mối nào tìm kiếm gã.

Đừng nghĩ nữa.” Cố Tiêu chăm chú nhìn đường, lúc này trời đã sáng rõ, tuyết rơi cản trở tầm nhìn, phía dưới đường lại trơn trượt, hắn phải rất thận trọng vừa lái xe vừa né tránh tang thi.

Bốn người đi lên đường quốc lộ, thành phố N đã bị bỏ lại tương đối xa rồi, phía trước là một thôn dân vắng vẻ.

Cố Tiêu nghĩ nghĩ rồi quyết định đánh lái đi vào.


Vu Lâm đi cùng Vu Hiểu Lam xuống dưới tiến vào bên trong xem xét.

Cố Tiêu vẫn trầm mặt, nét mặt u ám ngồi trên ghế lái không động đậy, Hứa Giai Ninh thấy cảm xúc của hắn không đúng, chần chừ một lúc cũng ngồi lại.

Dọc đường có dấu vết xe lưu lại, chắc hẳn là quân đội.

Đối với việc chính quyền thành phố N và quân bộ quyết định rút lui, không đưa những người sống theo, Cố Tiêu cũng không tùy tiện cho ra ý kiến.

Rốt cuộc tại thời điểm ấy, tang thi vây thành với số lượng lớn như vậy, bọn họ không thể không tính đến việc rút lui, trong thời điểm gấp gáp lại nguy hiểm như vậy rất khó để tập hợp và di tản người dân đang trong tình trạng hỗn loạn bỏ chạy.

Nhưng nhìn những người bị bỏ lại tay không tấc sắt, không chút cơ hội phản kháng chờ chết dưới móng vuốt của tang thi, Cố Tiêu không khỏi nghĩ tới bản thân trước đây, lập tức cảm thấy vô cùng căm hận.

Cố Tiêu nheo mắt lại, nghĩ tới Cố Thành, hắn càng thêm không cam lòng, cảm xúc lạnh lẽo, u ám trong nháy mắt bao trùm toàn bộ cơ thể hắn.

Vào giây phút đột ngột mất khống chế, Cố Tiêu cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt vô lăng của mình được khẽ khàng bao bọc bởi một bàn tay ấm áp khác.

Cố Tiêu nhìn sang, đối diện với ánh mắt lo lắng của Hứa Giai Ninh, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được mà nhấc cô lên khỏi ghế rồi ôm vào lòng mình.

Hứa Giai Ninh mất tự nhiên ngồi trên đùi hắn, Cố Tiêu ôm cô rất chặt, đầu hắn vùi vào trong hõm cổ của cô, tham lam cảm nhận hơi ấm và hít thật sâu hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ trên người cô gái nhỏ.

Hứa Giai Ninh bị hơi thở của hắn phả vào cần cổ làm cho ngứa ngáy khó nhịn, cô khẽ rụt lại, run rẩy gọi hắn: “Cố Tiêu…”
“Ừ…” Cố Tiêu không ngẩng đầu lên, hắn càng vùi sâu đầu vào hõm cổ của cô, cánh tay khóa trên eo cô cũng vô thức xiết lại.

“…Đừng thở vào cổ tôi như vậy.

Ngứa lắm.” Hứa Giai Ninh xấu hổ, ấp úng nói.

“Chỗ nào ngứa? Nói cho tôi.” Cố Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, đôi đồng tử đen bóng giờ phút này vô cùng nóng bỏng, hắn chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt vừa dịu dàng vừa câu dẫn khiến Hứa Giai Ninh quên mất bản thân vừa nói cái gì chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn.

Cố Tiêu cũng không thể rời mắt ra khỏi gương mặt xinh đẹp, đỏ ửng của cô, hắn tiến lại gần, khoảng cách được rút ngắn lại, giọng nói gợi cảm của Cố Tiêu ôn nhu, lưu luyến bên tai, hơi thở như có như không phả vào mặt Hứa Giai Ninh, khiến cô cảm thấy choáng váng.

“Sao không trả lời? Hửm?”1
Hắn chăm chú nhìn biểu tình ngốc lăng trên gương mặt đáng yêu của cô gái nhỏ rồi dần dần rời tầm nhìn xuống bên dưới cánh mũi nhỏ xinh khéo léo của cô, dừng lại trên đôi môi đỏ mọng, ướt át…
“Mèo nhỏ...” Cố Tiêu thì thầm gọi cô.

“Tôi hôn em được không?”
Hứa Giai Ninh choáng váng, giống như không hiểu được hắn đang nói gì chỉ biết ngây ngốc nhìn gương mặt tuấn dật, gợi cảm của hắn.

Cố Tiêu không nhịn được nữa lập tức cúi đầu hôn xuống.

Hắn khẽ ngậm lấy cánh môi của cô, cảm nhận được hương vị ngọt ngào, mềm mại giống như ăn vào một viên thạch hoa quả.

Hứa Giai Ninh mở to mắt, đôi con ngươi nhạt màu lúc này đang đờ đẫn, kinh ngạc tới quên cả phản ứng, khiến Cố Tiêu chớp lấy thời cơ khẽ cắn nhẹ lên viền môi cô, thấp giọng ra lệnh.


“Mở miệng.”
Đầu óc của Hứa Giai Ninh trống rỗng, vô thức nghe lời hơi hé miệng ra.

Chỉ chờ có thế, những ngón tay thon dài của hắn lập tức đè lên gáy cô, cố định cổ Hứa Giai Ninh lại, sau đó mạnh mẽ xâm chiếm như muốn công thành đoạt đất.

Cái lưỡi mềm mại theo khe hở tiến vào hoành hành ngang ngược trong khoang miệng cô, cướp hết tất thảy như hận không thể nuốt cô vào bụng.

Hứa Giai Ninh bị hắn hôn kịch liệt đến nỗi cả người mất hết sức lực, thiếu đi dưỡng khí, khiến cô không thể nào thở nổi, chỉ biết luống cuống túm chặt áo hắn, khẽ rên lên một tiếng.

Cố Tiêu cũng nhận ra cô gái nhỏ hít thở không thông mới lưu luyến tách ra khỏi môi cô.

Lúc này khuôn mặt của Hứa Giai Ninh đã đỏ bừng bừng, lồng ngực phập phồng lên xuống, cô ra sức hít thở lấy chút không khí vào phổi, rồi trừng mắt nhìn hắn.

Thế nhưng đôi mắt ửng đỏ, uất ức còn vương ánh nước không hề có chút sát thương nào, chỉ khiến cho Cố Tiêu càng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hắn không kìm lòng được lại cúi đầu hôn xuống.

Hứa Giai Ninh giật mình, vội vàng lấy tay chặn kín môi mình, nụ hôn của Cố Tiêu liền rơi trên mu bàn tay của cô.

“...Không thể hôn sao?” Cố Tiêu ngẩng mặt nhìn cô, đôi mắt phượng lúc này không còn lạnh lùng mà nóng bỏng, đen sẫm lại, khiến Hứa Giai Ninh không dám nhìn tiếp.

Cô vẫn bịt chặt miệng mình, trừng mắt nhìn hắn, ý tứ biểu đạt vô cùng rõ ràng: Không thể.

Cố Tiêu cong khóe môi, mang theo ý cười câu dẫn mà cúi đầu liên tiếp hôn mấy cái lên mu bàn tay cô, khiến Hứa Giai Ninh như phải bỏng, hoảng hốt vội co rụt tay về.

Mắc mưu rồi.

Mèo nhỏ.

Không còn bàn tay che chắn, Cố Tiêu lập tức tìm đến môi cô, lần này hắn hôn rất dịu dàng, bờ môi mỏng nhẹ nhàng cọ sát lên cánh môi cô, khẽ liếm nhẹ lên khóe miệng, tỉ mỉ mô tả lại vành môi rồi nhẹ nhàng ngậm mút, vừa ôn nhu vừa triền miên quấn lấy.

Tới khi Cố Tiêu buông ra, Hứa Giai Ninh chỉ còn biết dựa vào vai hắn khó nhọc hít thở, cánh môi cô lúc này đỏ bừng, ướt át còn hơi sưng khiến cho Cố Tiêu phải cố gắng kiềm chế lắm mới đè nén được suy nghĩ lập tức đem cô ăn sạch sành sanh vào bụng.

“Mèo con.” Hắn hôn nhẹ lên vành tai đã đỏ như máu của Hứa Giai Ninh, đầu lưỡi khẽ day cắn thùy tai nhỏ xinh cất giọng ám ách tràn đầy gợi cảm: “Em hôn anh rồi… thì phải chịu trách nhiệm với anh.”1
Hứa Giai Ninh còn đang thất thần sau nụ hôn triền miên vừa rồi.

Cố Tiêu vừa nói xong cô còn tưởng mình nghe nhầm vội vàng ngẩng đầu trợn mắt nhìn hắn: “Anh vừa nói cái gì?”
*
*
*
LỜI CỦA TÁC GIẢ:
Tô Niệm đã lĩnh cơm hộp.

Và....!
Kiss scene đã xuất hiện rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc