XUYÊN VÀO MẠT THẾ NGĂN CẢN NAM PHỤ HẮC HOÁ


Sau khi triệt hạ được cây thực vật biến dị cấp 5, đoàn người quay trở về bên trong nhà kho của xưởng chế biến đồ hộp.

Dường như đã nhận được một bài học, Tưởng Chi Khiêm sau khi tỉnh lại chỉ đi bên cạnh anh em nhà mình tiến vào, không dám lỗ mãng xông pha phía trước nữa, thấy mọi người đi vào trong nhà kho, anh ta vội vàng la lên: “Mọi người xem xét xung quanh đi đã chứ.”
Sự cẩn thận muộn màng của anh ta khiến mọi người đều bật cười lắc đầu.

Tưởng Chi Khiêm gãi đầu xấu hổ.

Quả thực là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

“Số lượng nhiều quá, tôi không thể thu vào hết được.

Làm sao bây giờ?” Trương Hách nhìn đám thùng hàng chất cao tới trần nhà ảo não nói.

“Thu được bao nhiêu thì cứ thu, mang ra để thêm vào cốp xe nữa, số còn dư…” Trình Tranh cũng thở dài.

“Đành bỏ lại vậy.”
Nhóm quân nhân không khỏi tiếc nuối.

Đối lập với vẻ mặt ủ rũ của nhóm Trình Tranh, Bốn người Hứa Giai Ninh chỉ tủm tỉm cười.

Vương Hạo Nhiên nhìn dáng điệu thảnh thơi, nắm chắc của họ, không nhịn được thử hỏi: “Mọi người có cách gì sao?”
Mười bốn người kia nghe Vương Hạo Nhiên hỏi xong cũng đồng loạt nhìn sang.

Hứa Giai Ninh cười híp mắt với bọn họ, sau đó cô chắp tay sau lưng đi tới phía trước làm bộ đánh giá.

Ngay lập tức cả đám quân nhân kinh ngạc, há hốc mồm.

Những nơi cô đã đi qua, các thùng hàng đều đồng loạt biến mất, cho tới khi Hứa Giai Ninh dừng lại, cả nhà kho đã trống rỗng, sạch sẽ, không còn một chút gì nữa.

“Đệt…” Ai đó bật thốt lên một câu thô tục.

Sau đó liền bị người bên cạnh vả bốp một cái.


“Câm miệng.

Tiểu Lam đang đứng ngay đây này.

Mắt mù rồi?”
Anh lính kia lập tức ôm chặt miệng.

Thế nhưng ánh mắt mọi người vẫn dại ra.

Gần 1000 thùng hàng đấy, cứ như vậy biến mất rồi…
Trình Tranh quay sang nhìn ba người vẫn thản nhiên cười, không hề có chút ngạc nhiên liền vỡ lẽ.

“Tiểu Ninh cũng là dị năng giả không gian sao?”
Cố Tiêu gật đầu xác nhận: “Đúng vậy.

Không gian của cô ấy rất lớn.

Yên tâm đi.”
Lớn thế nào mới có thể chứa gần 1000 thùng hàng chứ.

Thật sự đúng là cho bọn họ một cái kinh hỉ, không cần lo lắng bỏ phí vật tư nữa nên mọi người đều vô cùng vui vẻ.

“Có phải việc này cũng cần phải giữ kín không?” Trình Tranh bất chợt nhớ ra quay sang hỏi Cố Tiêu.

Cố Tiêu thở dài, khẽ gật đầu.

Trình Tranh và những người khác đểu tỏ vẻ nghiêm túc.

“Yên tâm.

Chúng tôi sẽ không để lộ ra ngoài.”
Lúc này Hứa Giai Ninh cũng đi tới, cô híp mắt nhìn mọi người.


“Xong rồi.”
Cố Tiêu mỉm cười xoa đầu cô rồi quay sang đề nghị: “Dù sao cũng gần tối rồi, chi bằng chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi dưỡng sức, sáng mai đi tiếp.

mọi người thấy có được không?”
Nhóm người nhất trí đồng ý, Trương Hách liền mang nồi niêu trong không gian ra để Tưởng Chi Khiêm nấu cơm tối.

Hứa Giai Ninh ngẫm nghĩ một lúc chạy lại lôi ra rất nhiều các loại rau củ quả, thịt tươi và gia vị nấu ăn đưa cho mấy anh lính khiến họ vui vẻ tới mức nhảy dựng lên.

.

||||| Truyện đề cử: Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc! |||||
Thực phẩm tươi sạch như thế này từ khi mạt thế sảy ra họ đã không còn được thấy nữa.

Vu Hiểu Lam không có việc gì làm cũng chạy tới giúp đỡ Tưởng Chi Khiêm nấu nướng.

Mà bên này Trình Tranh, Cố Tiêu, Vu Lâm và Vương Hạo Nhiên đang ngồi nói chuyện, ánh mắt dõi theo mọi người đang vừa tán gẫu vừa nấu nướng phía xa.

“Có thể nói thật không? Lần này mọi người đến F thị, đến cùng là muốn lấy thứ gì?” Trình Tranh cảm giác được mục đích của nhóm Cố Tiêu chắc chắn không đơn giản.

Cố Tiêu không vội trả lời anh, hắn cân nhắc một chút rồi hỏi ngược lại.

“Trình Tranh.

Anh có muốn tự tay xây dựng một căn cứ cho mình và đồng đội không?”
Trình Tranh và Vương Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn hắn.

Vu Lâm chỉ mỉm cười ngồi một bên không nói.

“Tự xây dựng căn cứ sao…” Trình Tranh thẫn thờ lặp lại, anh đưa mắt nhìn những chiến hữu của mình, bỗng cảm thấy có chút bùi ngùi, xúc động.

Làm sao Trình Tranh lại không muốn.


Anh muốn cho những đồng đội, cấp dưới, những người đã vào sinh ra tử với anh một chỗ dừng chân an toàn, yên ổn, họ không cần phải sống cuộc sống lang bạt nay đây mai đó nữa.

Nhưng… nói thì dễ hơn làm.

“Việc này rất khó thực hiện.” Trình Tranh cân nhắc một chút rồi thận trọng nói.

Cố Tiêu cũng không vội tỏ thái độ với câu trả lời của anh.

Hắn lấy tấm bản đồ F thị trong túi ra trải xuống nền nhà rồi ra hiệu ba người nhìn vào.

“Mục đích lần này chúng tôi đến F thị chính là nơi này.” Cố Tiêu chỉ vào vị trí đã được đánh dấu bằng bút dạ đỏ.

“Căn cứ lục quân?” Trình Tranh kinh ngạc.

“Làm sao các cậu biết…”
Căn cứ lục quân được xây dựng khá bí mật, ngoài quân bộ và một số lãnh đạo cấp cao của Chính phủ, thêm một vài người có thân phận đặc biệt giống như Trình Tranh, hầu hết không ai biết về nơi này.

“Không quan trọng.” Cố Tiêu bình thản.

“Cái anh cần biết chính là mục đích chúng tôi tới đó.”
“Trình Tranh.” Cố Tiêu nghiêm túc nhìn anh “Chúng tôi vì kho vũ khí quân dụng bên dưới lòng đất của khu căn cứ lục quân này mà tới.”
Trình Tranh và Vương Hạo Nhiên bàng hoàng nhìn hai người.

“Kho vũ khí?” Vương Hạo Nhiên kinh ngạc hỏi.

“Các anh biết nơi đó có kho vũ khí quân dụng sao?”
“Biết.” Vu Lâm gật đầu.

“Cho nên các anh có muốn lập thành một đội, cùng nhau xây dựng một căn cứ dành riêng cho chúng ta không?”
Cố Tiêu cũng nhìn bọn họ.

Trình Tranh và Vương Hạo Nhiên trao đổi ánh mắt rồi nói: “Cho chúng tôi thời gian được không? Tôi muốn xin ý kiến của các đồng đội.”
“Không thành vấn đề.” Cố Tiêu mỉm cười.

Ăn tối xong là thời gian nghỉ ngơi, Từ chiều tới giờ Hứa Giai Ninh đã kiểm tra và chữa trị xong các vết thương sau trận chiến với cây thực vật biến dị kia cho mọi người.

Vốn đang định quay về nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe tiếng la thất thanh.


“Phương Duật, tỉnh lại.

Em sao vậy?”
Hứa Giai Ninh nhíu mày lập tức đi tới bên cạnh Phương Nhan nhìn Phương Duật mặt mày đỏ bừng, thần trí mơ hồ, thậm chí hô hấp bắt đầu nhẹ đi như có như không.

Cô lập tức ngồi xuống cầm tay y lên rót dị năng vào xem xét.

Phương Nhan và mọi người cũng vây lại xung quanh lo lắng chờ đợi.

Một lát sau Hứa Giai Ninh mở mắt ra, nhíu mày, cô ngẩng đầu tìm kiếm trong đám người.

Cố Tiêu đứng một bên vội đi vào hỏi: “Ninh Ninh?”
Hứa Giai Ninh nhìn hắn, mấp máy môi vẻ mặt muốn nói lại thôi.

“Sao vậy em?” Cố Tiêu ngồi bên cạnh cô lo lắng hỏi.

Có lẽ hắn cũng biết tình trạng của Phương Duật là gì rồi.

“Anh ấy sắp thức tỉnh dị năng.” Hứa Giai Ninh nhỏ giọng nói.

Cố Tiêu giãn lông mày, thở ra một hơi.

Quả nhiên…
Ninh Ninh có thể kích phát thức tỉnh dị năng.

Vu Lâm cũng nhíu mày nhìn Hứa Giai Ninh.

Xem ra lần này đã có thể chứng thực được suy đoán trước đây của bọn họ.

Nhưng nhóm người xung quanh lại không hề hay biết, chỉ nghe được Hứa Giai Ninh nói Phương Duật đang trong quá trình thức tỉnh dị năng thì lập tức kinh ngạc và vô cùng vui vẻ.

Phương Nhan cũng vội vã ngẩng đầu nhìn Hứa Giai Ninh với ánh mắt mong đợi: “Tiểu Duật sẽ thức tỉnh dị năng thật sao?”
Hứa Giai Ninh mỉm cười chậm chãi gật đầu.

Mọi người biết Phương Duật không sao liền tản về chỗ cho y nghỉ ngơi rồi vui vẻ bàn luận, suy đoán xem Phương Duật sẽ thức tỉnh dị năng gì.

Chỉ có Cố Tiêu và Vu Lâm lặng lẽ trao đổi ánh mắt, nhíu mày lo lắng nhìn nhau, rồi sóng vai trở về chỗ ngồi..


Bình luận

Truyện đang đọc