Lưu Hi còn chưa kịp trả lời, thì Thông ca nhi từ phía sau đi đến tình cờ nghe được những lời này, tò mò mà liếc mắt nhìn sang, liền nhìn thấy Hi ca nhi ở bên trong đang ngốc nghếch gi đó, bên cạnh là tiểu Hoàng Cẩu ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, trong lòng có chút buồn cười, lời nói vừa rồi y cũng đã nghe, đại khái cũng hiểu một chút, liền cười hỏi: "Hi Nhi, ngươi cũng đi thải lộ sao?"
Lưu Hi thấy Thông ca nhi thì có chút cao hứng, y nhớ rõ phu quân của Thông ca nhi là bằng hữu tốt của phu quân y, cho nên y đối với Thông ca nhi cũng có chút hảo cảm, liền gật đầu: "Ân, phu quân bảo ta cứ đi thử cho biết."
"Đây là tiểu Cẩu ta cho ngươi đúng không? Nó có nghe lời ngươi không?" Thông ca nhi nhìn thoáng qua tiểu Cẩu đang ngồi xổm trên mặt đất, nó cùng chủ nhân một bộ ngốc ngốc như nhau, mà xem ra tiểu Cẩu cũng rất bảo hộ chủ nhân, dù xung quanh có nhiều người cách mấy, nó vẫn an tĩnh mà ngồi bên cạnh chủ đó sao?
Lưu Hi cười nhẹ nói: "Tiểu Hoàng rất nghe lời, phu quân muốn ta mang nó theo."
"Vậy là tốt rồi." Thông ca nhi cũng cười.
"Ai, Hi ca nhi, vậy lần sau ta qua nhà ngươi xem con thỏ được không?".Một ca nhi bên cạnh hiếu kì hỏi, hắn đặc biệt muốn nhìn thỏ con a.
Thông ca nhi cũng mang tâm tình tò mò nói: "Hi Nhi, con thỏ là do phu quân của ngươi nuôi cho ngươi chơi đúng không?" Sau cái lần gặp qua phu phu Lục Duy, Thông ca nhi cũng coi như là nhìn ra được Lục Duy có bao nhiêu sủng ái đối với tiểu phu lang này,nuôi con thỏ để phu lang được vui vẻ, cái sự tình này thì ra hắn cũng có thể làm được.
Thông ca nhi thật ra cũng không có cảm giác gi quá lớn, đối với y việc này rất bình thường, hồi trước luôn khổ, hiện tại cũng xem như khá hơn. Phu quân nhà y chỉ vì y không muốn bán Tiểu Cẩu, cũng chỉ vì một câu nói thích tiểu Cẩu của y mà liền giữ lại, thế nên y cũng rất hiểu cái loại cảm giác hạnh phúc này của Hi ca nhi.
"Ân." Lưu Hi chớp chớp mắt, hơi xấu hổ mà lên tiếng, trên tay chơi đùa với Tiểu Hoàng Cẩu, khóe miệng độ cong cũng lặng lẽ mở rộng.
Các ca nhi bên cạnh nghe được ai cũng đều hâm mộ, thì ra nuôi thỏ chủ yếu để cho Hi ca nhi khỏi buồn chán, xung quanh sôi nổi yêu cầu Hi ca nhi khi nào rảnh liền đem thỏ ra cho mọi người xem, y cũng đã đáp ứng rồi, lúc này mới nói nói cười cười đi về hướng trước núi.
Một ít ca nhi có nhiệm vụ, liền đi nhanh chút, tính toán đem một vài thứ có thể hữu dụng mang về nhà. Lưu Hi theo phía sau bọn họ, y cũng không thích náo nhiệt, thỉnh thoảng lại cùng Thông ca nhi nói chuyện.
"Hi Nhi lần này muốn lấy cái gì, ta giúp ngươi." Thông ca nhi nhẹ nhàng cười nói, y lớn lên rất đẹp, mặt mày thực tinh xảo, bất đồng với Lưu Hi có khí chất non nớt của tiểu hài tử, bộ dáng của Thông ca nhi trong mắt người khác lại là bộ dáng sáng sủa, bình thường lúc y cười, nụ cười mang theo một tia nắng ấm.
Lưu Hi túm vạt áo, nhanh chóng cất bước, nghe thấy Thông ca nhi hỏi chuyện, ngẩng đầu nhìn y một cái, ngượng ngùng cười nói: "Phu quân để cho ta tới chơi, không cần thải đồ vật, Thông ca nhi để ta giúp ngươi đi."
Thông ca nhi sửng sốt, cười đến giảo hoạt: "Thì ra Hi ca nhi tới là để dạo chơi, thật khéo là ta cũng thế, phu quân ta cũng nói, thỉnh thoảng ra ngoài chơi mới tốt, thuận tiện mang về ít đồ vật là được rồi."
Vì "dạo chơi" mà hai người bị bỏ lại phía sau, nhưng cảm giác tuyệt đối nhàn nhã, thấy cái gì cũng tò mò tới gần xem, thậm chí tiểu phu lang còn ngồi xổm xuống hiếu kì nghiên cứu từng cây nấm màu nâu.
Thông ca nhi mới từ trên cây hái được mấy quả táo, quay đầu lại thấy Hi ca nhi ngồi xổm ở một góc, tò mò đi tới, đưa cho y một quả táo, chính mình cũng cắn một ngụm, mở miệng nói: "Hi Nhi, ăn trái cây giải khát đi, mà ngươi đang nhìn cái gi thế? Lớn lên hình dạng thật kì quái."
"Đa tạ." Lưu Hi đáp, duỗi tay tiếp nhận quả táo, bỏ vào trong rổ của mình, bên trong đều là trái cây y cùng Thông ca nhi dọc đường hái được, có một ít thì biết tên, còn có một ít chưa bao giờ thấy qua, y đều hái về, bởi vì đẹp, hơn nữa y cảm thấy phu quân khẳng định sẽ biết, phu quân chính là lợi hại như vậy.
Y thậm chí còn thấy quả nho phu quân lần trước dẫn y đi ăn, y cũng hái được một chùm, hiện tại y thấy cây nấm kì quái này, lại nghĩ muốn hái trở về, y nhanh nhẹn hái được một cây, đưa cho Thông ca nhi xem, đôi mắt lượng lượng: "Thông ca nhi ngươi xem, cái này không xấu, còn có mùi thơm nha."
Thông ca nhi nghe liền thử ngửi, ân, hương vị rất đặc biệt, nói: "Không biết có thể ăn được hay không, vừa rồi ta ở cái cây bên cạnh cũng thấy xung quanh mọc thật nhiều loại này."
Lưu Hi ánh mắt sáng lên, đem thảo dược trong rổ đều lấy ra, chỉ để lại một ít trái cây ăn được, cái này là y mang về đưa cho phu quân nha. Y cười nhẹ nói: "Thông ca nhi, ta muốn hái cái này trở về."
"Ta đây giúp ngươi." Thông ca nhi không tỏ ý kiến lập tức gật đầu, dù sao y cũng không có việc gì làm, phu quân hôm nay đi vào trong trấn, kêu y không cần phải gấp gáp trở về, nếu vậy y cũng liền giúp Hi ca nhi hái một ít trở về.
Vì thế ở những ca nhi khác thì bận rộn mà đào rau dại, trích trái cây, bên này hai người chỉ lo " dạo chơi" bắt đầu đi đào nấm.
Lưu Hi chuyên chọn mấy cây nắm to nhìn no đủ béo múp, đất ở nơi này ướt át, là nơi nấm sinh trưởng tốt, chỉ trong chốc lát, trong rổ tiểu phu lang đã đầy nấm, còn có mấy loại trái cây, thoạt nhìn đặc biệt đa dạng.
Thông ca nhi chớp mắt nhìn một cái, quyết định cũng học Hi Nhi, vì thế hai người lại bắt đầu lấp đầy sản nghiệp lớn trong rổ của Thông ca nhi.
Lưu Hưng đào đầy một sọt rau dại, trên tay còn cầm xẻng nhỏ, lần này hắn thu hoạch vẫn là rất lớn, hiện tại trở về lại tình cờ thấy bọn họ, có chút tò mò hỏi: "Hi ca nhi, các ngươi đang làm gì thế? Cái này có thể ăn sao?"
Mấy ca nhi gần đó vẫn thấy họ từ đầu buổi đến giờ vẫn cứ hái loại này, cũng có chút tò mò, nhưng chưa có ai dám nếm thử loại nấm này, chỉ là thấy nó đen thui lớn lên trên mặt đất, cũng không ai dám ăn, vạn nhất có độc làm sao bây giờ? Hiện giờ nghe thấy có người hỏi, vội vàng vãnh tai nghe, nếu có thể ăn, cũng có thể lấy một ít trở về.
Lưu Hi vốn dĩ quỳ ở một góc đào nấm, nghe thấy lời này, ngẩng đầu nhìn nhìn, có chút ngượng ngùng mà nói: "Không biết."
Những ca nhi khác vây xem: "......" Nếu ngươi không biết còn hái nhiều như vậy làm gi.Đây chắc chắn là tiếng lòng của tất cả ca nhi hiện đang có mặt.
Thông ca nhi bên cạnh tiêu soái vứt hột táo vừa ăn, mở miệng nói: "Bởi vì Hi Nhi nói nó đẹp."
Thông ca nhi trong lòng nghĩ, Hi Nhi so với y nhỏ hơn nhiều, kia đương nhiên muốn chiếu cố y, y đứng ở một bên mới là chân lý.
Lưu Hưng cùng các ca nhi khác: "......" Cái loại đen thui thùi lùi thế này đẹp chỗ nào?
Tiểu phu lang không biết trong lòng bọn họ nghĩ gi, thực nghiêm túc nói: "Cây dù nhỏ này lớn lên rất đẹp nha, cái ngươi xem, béo tròn thế này". Y gọi nấm ở đây là "cây dù nhỏ", với lại y nhớ rõ phu quân thích mấy thứ mập mạp.
Lục Duy: "......" Ta là thích tiểu phu lang mềm mại ôn nhu, không phải nấm.
Thông ca nhi thực nghiêm túc phụ họa nói: "Đúng vậy."
Lưu Hi cười nhẹ, khuôn mặt nhỏ còn dính một ít bùn đất, cảm kích mà nhìn Thông ca nhi một cái. Giao hảo với Thông ca nhi cũng thật tốt, dọc theo đường đi thấy cái gì cũng sẽ tò mò, trong rổ của y còn có thật nhiều hoa cùng một ít thảo dược.
"Vậy các ngươi phải về chưa? Ta giờ phải về rồi, còn phải về nhà đưa cơm cho phu quân." Lưu Hưng cầm cái sọt nói. Một vài ca nhi bên cạnh cũng gật đầu tán thành, thời gian cũng không còn sớm, nếu không sẽ lại làm hán tử tức giận.
Thông ca nhi khá lớn gan, một mặt do phu quân của y đối với y rất tốt, lại nói giữa trưa không cần phải gấp gáp, y kéo kéo Hi nhi bên cạnh, nói: "Hi Nhi, trong rổ còn trống nhiều chỗ,ngươi có muốn ở lại đào thêm vài thứ nữa không? Ta biết nơi nào có thỏ con nha." Câu nói kia là thì thầm to nhỏ bên tai Lưu Hi, không có người thứ ba biết được.
Nghe thấy có thể kiếm được thỏ con,lỗ tai Lưu Hi giật giật, kích động nhìn y, Thông ca nhi đắc ý cười rộ lên.
"Hai chúng ta muốn đào thêm chút nữa, các ngươi cứ về trước đi." Thông ca nhi cười cáo biệt cùng các ca nhi khác.
Sáng sớm hai người này liền có những hành động kì quái, mà những cái đó cũng không đáng để các ca nhi khác so đo, sau khi chào hỏi xong liền rời đi.
Lưu Hi nhìn người đi rồi, ngồi xuống nhẹ giọng hỏi: "Thông ca nhi, ngươi nói thật không? Có thỏ con sao?"
Thông ca nhi ngồi một chỗ ăn trái cây,nghe y hỏi liền khẳng định gật đầu, sau đó kéo y lên: "Đem rổ cầm chắc, ta mang ngươi đi, lúc trước ta có vào đây đốn củi nên phát hiện, bất quá ta không nuôi, cho nên liền không bắt, chắc hẳn chúng vẫn còn ở quanh đây."
Lưu Hi cười nhẹ, cầm theo rổ liền bước theo sau, Tiểu Hoàng vẫn luôn đi đều phía sau bọn họ.
Thông ca nhi dựa theo trí nhớ đi vào một lối mòn cách đó không xa, có một cái hốc cây bị che kín, y ngồi xổm xuống duỗi tay lay một chút, cửa hang liền lộ ra, quả nhiên có hai con thỏ con đang ngủ.
"Hi Nhi, ngươi ôm được hai con không?" Thông ca nhi cẩn thận ôm một con đưa cho Lưu Hi ở phía sau, còn nghĩ muốn lấy thêm một con khác.
Lưu Hi đem rổ vác trên cánh tay, vội vàng đưa tay tiếp nhận thỏ con, thấy động tác tiếp theo của Thông ca nhi liền biết y muốn làm gi, nhanh chóng ngăn lại, nhẹ giọng nói: "Đừng, Thông ca nhi, chúng ta giữ lại một con, nếu không thỏ mẹ trở lại tìm không thấy khẳng định sẽ đau lòng chết mất."
Thông ca nhi đang ôm một con thỏ khác trên tay, vẻ mặt than ba chấm nhìn y: "Ai nói cho ngươi biết?"
"Là phu quân nói nha, lần trước chúng ta cũng để lại hai con thỏ nhỏ cho mẹ nó." Lưu Hi không hề cảm nhận được biểu tình trên mặt Thông ca nhi, rất là tự nhiên mà đáp, những gi phu quân nói chắc chắn là đúng.
"Vậy lấy một con đi, chờ nó sinh tiếp chúng ta lại đến, để lại một con cho thỏ mẹ." Thông ca nhi đứng lên vỗ vỗ tay cười nói.
Thỏ mẹ: "......" Ta muốn dọn nhà.
"Ân, vậy chúng ta mau trở về đi." Lưu Hi cười nhẹ, cẩn thận ôm thỏ con trong lòng cước bộ nhanh chóng trở về.
__________________________________________
Nguyên văn là " Đạp thanh", các bác nào đọc Truyện Kiều rồi sẽ biết " Đạp thanh" có nghĩa là gi. Trong đây " Đạp thanh" có nghĩa là " Dạo chơi", hay " Đi chơi" cũng đều được "v"). Lần này tiểu thụ ham chơi bỏ Lục Duy cô đơn ở nhà "^"