XUYÊN VIỆT CHI NGOAN NGOÃN TIỂU PHU LANG

"Hai con dê mẹ này mua ở đâu thế, thoạt nhìn không tồi, Hi Nhi đã bốn tháng rồi, ta cũng muốn mua mấy con dê mẹ về nuôi, chớ để lúc đó lại luống cuống tay chân." Lục Duy đứng ở bên cạnh, trên tay bưng một chén sữa dê, cái này là để cho trẻ sơ sinh uống.

Lục Duyên nghe vậy buông dê mẹ ra, cười nói: "Ở sát thôn có hán tử chuyên nuôi dê bán, ngươi nếu muốn hôm nào ta dẫn ngươi đi một chuyến, ở chỗ của hắn chắc hẳn có không ít dê mẹ mang thai, canh thời gian cho đúng, đến lúc Hi ca nhi sinh hài tử dê mẹ cũng vừa lúc sinh dê con, không sợ sẽ không có sữa."

"Được." Lục Duy gật đầu, định tính mua mấy con, sữa dê còn có thể nấu cháo cấp Tiểu phu lang ăn, một công đôi việc. Cho nên nhân lúc bảo bảo còn chưa sinh ra, địa vị đã được định sẵn là không bằng cha mình, thật là một câu chuyện bi thương a (TTvTT).

Trong phòng, Tuấn ca nhi nằm ở trên giường, bên cạnh là bảo bảo đang ngủ, khuông mặt phấn nộn, có bảy phần tương tự Lục Duyên, Tiểu phu lang từ nãy tới giờ vẫn luôn chăm chú nhìn bảo bảo, thậm chí cũng đã học xong cách cho bảo bảo uống sũa cùng thay tã, nhìn bảo bảo ngủ say, lại lưu luyến không rời mà nhìn Tuấn ca nhi nói: "Bảo bảo ăn no rồi, Tuấn ca nhi ngươi có muốn ăn chút gi hay không? Duyên đại ca cùng phu quân đã đi qua các nhà đưa trứng gà, hay là để ta xuống bếp nấu cho ngươi chút cháo a".

Tuấn ca nhi nhìn hài tử an tĩnh ngủ cũng cười đáp: "Vậy ngươi chỉ cần một chén là đủ rồi, ta ăn không nhiều".

"Được a, ngươi chờ ta chút." Lưu Hi cười nhẹ gật đầu, liền tự đi xuống phòng bếp nấu cháo.

Sinh hoạt của đôi phu phu vẫn như cũ, không quá mặn cũng không quá nhạt, cũng bởi vì vừa được mùa lại vừa có tiểu bảo bảo, bất tri bất giác cũng tới đầu thu.

"Hi Nhi, ngươi có thể ở nhà một mình không? Ta cùng Duyên đại ca đi sang thôn kế bên mua vài con dê mẹ, đến lúc bảo bảo sinh ra vừa lúc dê mẹ có sữa, không lo bảo bảo bị đói" Lục Duy đem một cái áo khoác trên người tiểu phu lang, sau đó dìu y vào nhà.

"Có thể a, phu quân ngươi cứ yên tâm đi đi." Lưu Hi dịu dàng cười nói, ngồi ở trên giường, lấy ra kim chỉ, trong khoảng thời gian này y đã cố tình may thật nhiều quần áo cho bảo bảo, còn năn nỉ phu quân mua thêm mấy khúc vải, đem quần áo thu đông đều chuẩn bị tốt. Hiện tại y cũng không có việc gi làm, thời gian rảnh rỗi liền chỉ muốn làm quần áo cho bảo bối, thỉnh thoảng cũng sẽ tập viết chữ.

Tóm lại, Lục Duy là đem Tiểu phu lang nuôi thật tốt, mỗi lần nhìn bụng y ngày càng to thì không tránh khỏi lo lắng, bảo bảo lớn như vậy, không biết đến lúc sinh có đau nhiều hay không?

Mặc kệ Lục Duy lo sầu thế nào, ngày hắn sợ nhất vẫn tới.

Ban đêm, Tiểu phu lang gian nan mà trở mình, mồ hôi lạnh thấm ướt áo y, y nhẹ nhàng đẩy đẩy phu quân đang nằm bên cạnh trước đó vừa chìm vào giấc ngủ không lâu.

Trong khoảng thời gian này Lục Duy đều thật sự tận tâm, buổi tối tiểu phu lang sẽ bị chuột rút, hắn liền xoa bóp cho y, dỗ y ngủ, mấy tháng sau bụng càng lúc càng lớn, ngày sinh nở lại càng cận kề, Lục Duy càng khẩn trương, cho nên, dù chỉ là một động tác nhỏ của tiểu phu lang, Lục Duy liền tỉnh.

"Hi Nhi, làm sao vậy? Đau bụng sao?" Lục Duy đem Tiểu phu lang nâng dậy, lo lắng hỏi, nhìn tóc y bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, trong lòng không khỏi nôn nóng.

Lưu Hi nhẹ nhàng trưng ra khuông mặt tươi cười, tay nhỏ bắt lấy tay phu quân, an ủi nói: "Phu quân, bảo bảo hình như muốn ra rồi."

"Muốn sinh? Ngươi chờ chút, ta đi tìm cha đỡ đẻ, đừng sợ sẽ không có việc gì đâu" Lục Duy khẩn trương mà nói năng lộn xộn, vội vàng mặc quần áo rồi cầm đèn lồng đi tìm cha đỡ, thuận tiện liền kêu Lục Duyên cùng Tuấn ca nhi đến giúp.

"Hi Nhi muốn sinh? Sao lại nhanh như vậy, không phải mới có chín tháng sao?" Tuấn ca nhi ôm Lục Tử Hạo đã được mấy tháng, cùng Lục Duyên cùng nhanh chóng chạy tới, hài tử vừa sinh đặt ở trong nhà cũng không yên tâm.

"Không biết được, hơn nữa Hi nhi mang thai so với người khác bụng còn lớn hơn, ta lo lắng cho y." Lục Duy không rảnh để suy nghĩ nhiều như vậy, hiện tại chỉ có thể cầu nguyện Tiểu phu lang có thể thuận lợi sinh, về sau hắn thề sẽ không bao giờ để cho y chịu tội thế này nữa.

"Không sao đâu, không cần lo lắng, Hi Nhi sẽ không có việc gì." Lục Duyên cũng không biết nói gi cho phải, lúc hắn nghe tin Tuấn ca nhi muốn sinh liền hoảng loạn như Lục Duy hiện tại.:"Không phải còn có cha đỡ sao? Hơn nữa Hi Nhi ngày thường cũng được ngươi dưỡng tốt, chắc chắn sẽ không sao."

A cha đỡ đẻ nghe vậy cũng lập tức gật đầu phụ họa nói: "Sẽ không sao, Lục Duy ngươi cứ yên tâm."

Thời điểm Lục Duy gấp gáp mang theo người trở về, liền nghe thấy tiếng phu lang hô đau, có thể nghe ra âm thanh đã có chút kiềm chế thống khổ.

"Ta đi nấu nước, Tuấn nhi ngươi đi hỗ trợ, Tiểu Hạo để ta ôm, Lục Duy ngươi mau đi bồi Hi Nhi." Lục Duyên đem phu lang của mình đuổi đi hỗ trợ, chính mình cõng nhi tử đi nhóm lửa nấu nước.

"Hi ca nhi, dùng sức một chút, hít vào thở ra." Cha đỡ nhìn vào nơi bên dưới đang khép mở, cũng có chút lo lắng, thai nhi quá lớn, sợ là không dễ sinh.

Lục Duy ôm Tiểu phu lang, hôn môi y, một lòng mà nói: "Không sao đâu, không sao, Hi Nhi sẽ không có việc gì, không cần sợ."

Tuấn ca nhi đem nước ấm tới, toàn bộ người trong phòng đều tập trung chuyên môn, trừ bỏ tiểu phu lang đã la đau đến khàn cả giọng ra, đã quá nửa đêm, thai nhi vẫn chưa sinh được.

Thân dưới kịch liệt đau đớn, Hi nhi bị dày vò đến bật khóc không ngừng, bộ dạng rất chật vật, gân xanh trên trán cũng nổi lên, gắt gao nắm chặt tay phu quân, sắc mặt hồng thuận bây giờ cũng trở nên tái nhợt, mở miệng chính là hô đau: "Phu quân, Hi Nhi đau....đau quá!!!!."

"Không có việc gì, Hi Nhi ngoan, về sau không sinh nữa, không bao giờ sinh nữa." Lục Duy mỉm cười nhìn y, từng giọt nước mắt rơi xuống trên mặt tiểu phu lang.

Để sinh được đứa nhỏ đều phải để mẹ chịu khổ, trước kia không cha mẹ nên hắn cũng không cảm nhận được, cũng không hiểu được, cũng chỉ nghe qua một chút liền thôi, hiện giờ nhìn thấy bộ dáng đau đớn hiện tại của y, la đến khàn giọng, nhân nhi ngày thường ngoan ngoãn thế mà lại vì sinh đứa nhỏ mà phải bật khóc, từng tiếng khóc của y như cây búa tạ nện thẳng vào lồng ngực Lục Duy, nếu không phải vì hắn, Tiểu phu lang căn bản không cần đau khổ như vậy, kỳ thật không có hài tử cũng không sao, hắn không phải là người quá chú trọng việc nối dõi tông đường, không có con hắn cùng phu lang vẫn có thể sống tốt.

Lưu Hi cảm nhận được có cái gi đó rơi trên mặt mình, gian nan mà ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện đó là nước mắt của phu quân, là phu quân vì y mà khóc, y hơi hơi nâng tay lên, muốn lau nước mắt cho hắn, sau đó liền nhẹ giọng nói: "Phu quân đừng khóc, Hi Nhi còn tốt lắm, bảo bảo sắp ra rồi, Hi Nhi cảm giác được như thế."

Lại là một trận đau lao tâm liệt phế, Tiểu phu lang cắn răng dựa theo chỉ thị của cha đỡ hít sâu một hơi liền một dùng hết sức lực còn lại của mình mà sinh.

"Oa" một tiếng, tiếng khóc non nớt của hài tử vang lên.

Nhưng còn chưa hoàn toàn đẩy ra, thử một lần cuối cùng, Tiểu phu lang rốt cuộc cũng sinh được hài tử, Lục Duy còn chưa kịp thở phào, cha đỡ lại thông báo một tin như sét đánh giữa trời, làm những người trong phòng vừa mừng lại vừa lo: "Còn một đứa nữa, là song thai, Hi ca nhi ngươi lại dùng sức một chút."

"Còn một đứa nữa?" Tuấn ca nhi giật mình mà nói, vốn dĩ mang song thai chính là điềm lành, nhưng nhìn tình huống hiện tại của Hi nhi, sinh được một đứa đã là cả một vấn đề, chứ đừng nói đến việc mang song thai.

Lưu Hi vừa nãy đã dùng toàn bộ lực sinh bảo bảo, bây giờ chỉ biết dựa vào người phu quân, hai chân mở rộng ra, bụng vẫn cứ cao ngất, hiện giờ nghe thấy vẫn còn một đứa, có chút gian nan mà ngẩng đầu, y không còn đủ sức nữa.

"Hi Nhi, há miệng, ăn một chút tham phiến(*)." Lục Duy vội vàng đem tham phiến đã sớm chuẩn bị bỏ vào miệng y: "Nghỉ một chút rồi sinh tiếp."

"Ân, Hi Nhi còn có thể sinh tiếp, phu quân không cần lo lắng, đừng khóc, Hi Nhi sẽ đau lòng lắm."

"Tiểu ngu ngốc." Lục Duy không biết nói gi thêm, chỉ có một lần lại một lần an ủi nhân nhi đang đau đớn trong lòng.

Nghỉ không tới một phút, sau đó liền tiếp tục sinh, một hài tử khác cũng nhanh chóng lọt lòng. Đến khi bảo bảo thứ hai được sinh hạ, tiểu phu lang đã ngất thiếp đi, trên mặt không biết là mồ hôi của y hay nước mắt của hắn. Lục Duy đơn giản lau mình cho y, để cho y an tâm thoải mái ngủ, lúc này mới có thể rảnh rang thả lỏng mà nhìn hai tiểu hài tử.

Cha đỡ đem hài tử đưa cho hắn, cười nói: "Là hai tiểu tử (**), Lục Duy ngươi đúng là có phúc."

"Cảm ơn a cha." Lục Duy ôm một trong hai đứa, đứa còn lại được Tuấn ca nhi ôm để bên cạnh phu lang, bảo bảo vừa sinh vừa nhỏ lại vừa gầy, mặt lại nhíu nhíu, một chút cũng không giống cha của chúng nó, y xinh đẹp như vậy, còn chúng nó..haizzz, Lục Duy thầm nghĩ trong lòng.

Mới sinh đã bị a phụ của chúng nó ghét bỏ, thật thương tâm a.

Lục Duyên đã hỗ trợ chuẩn bị tốt quà đáp lễ, liền ra ngoài tiễn a cha đỡ đẻ, Tuấn ca nhi bưng hai bát sữa dê tới, cẩn thận mà đút cho hai tiểu bảo bảo.

"Hai tiểu tử này lớn lên sẽ thực anh tuấn, ta coi mắt nó giống Hi nhi, cái mũi cái miệng thì lại giống ngươi, như thể đều kế thừa ưu điểm của hai người các ngươi vậy." Lục Duyên cũng lại gần nhìn hai đứa cháu trai của mình, nổi hứng trêu ghẹo.

Trên đỉnh đầu Lục Duy xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng, cái này cũng có thể nhìn ra sao?

"Ăn no liền ngủ, cũng không khóc nháo, thật ngoan." Tuấn ca nhi cũng cười nói: "Các ngươi coi hiện tại trời cũng vừa sáng, mau đem trứng gà đỏ đi phát đi, để ta trông Hi Nhi cho, đừng có để đến lúc đó nhiều việc quá ngươi lại lo không xuể".

"Rồi rồi, ta đã biết, hai tiểu tử thúi lăn lộn cha của bọn nó cả đêm, hiện tại còn dám quậy không cho cha ngủ sao?" Lục Duy tuy rằng nói là nói như vậy, nhưng lúc nhìn hai đứa trẻ đang ngủ say, trong lòng liền mềm nhũn, đây là hài tử Hi nhi liều mạng sinh cho hắn, sao hắn dám nỡ làm tổn thương bọn nó.

Sau khi phát xong trứng gà đỏ cho mọi người trong thôn, được mọi người chúc phúc vài câu, Lục Duy liền gấp gáp trở về, để tiểu phu lang ở nhà hắn vẫn không yên tâm, tốt hơn vẫn nên tự tay chăm sóc y. Hi Nhi ngày thường dính hắn như vậy, khẳng định tỉnh lại liền muốn nhìn thấy hắn.

Tuấn ca nhi nói cho hắn biết một vài việc cần lưu ý để chiếu cố sản phu(***)cũng như các bảo bảo,sau đó cũng không tiếp tục quấy rầy người một nhà bọn họ nữa, liền nhanh chân trở về, vì y có việc còn chưa an tâm nên mới đến đây nhắc nhở.

Hai đứa nhỏ còn đang ngủ yên, Lục Duy nấu chút nước ấm mang tới, nghiêm túc tỉ mỉ mà giúp Tiểu phu lang lau mình, động tác nhẹ nhàng, cũng chưa từng làm y tỉnh giấc, Tiểu phu lang yêu thích sạch sẽ, tỉnh lại khẳng định việc đầu tiên là liền muốn đi tắm, chi bằng trước tiên giúp y lau cái đã.

Làm xong việc, lại đổi chăn mới, Lục Duy đi phòng bếp nấu đường đỏ trứng gà, nấu cháo gạo kê, cháo thịt nạc, còn nấu một nồi canh xương hầm, cũng không biết Tiểu phu lang có ăn được gi hay chưa, tốt nhất nấu nhiều món để y có thể chọn, bằng mọi giá cũng không thể để y đói được.

Tiểu phu lang ngủ từ buổi sáng đến buổi tối, hai tiểu bảo bảo cũng đã được Lục Duy cho ăn no, Tiểu phu lang còn đang say ngủ, xem ra y đã mệt lắm rồi.

Lục Duy đang ngồi ở trong phòng dỗ tiểu nhi tử ngủ, nhi tử mới sinh lại không thể đi ra ngoài sợ chúng nó trúng gió, lại sợ làm ồn đến Tiểu phu lang, hắn cũng chỉ có thể vụng về mà dỗ con nít, đây thật sự không phải chuyên môn của hắn, mắt thấy bảo bảo khóc, Lục Duy bất đắc dĩ bĩu môi, mấy thằng cu con này quả nhiên khi ngủ chính là tiểu thiên sứ, lúc tỉnh thì chính là tiểu ác ma.

"Phu quân." Trên giường truyền đến một âm thanh suy yếu, tuy rằng hơi thở có chút không ổn, nhưng có thể phát hiện được tâm trạng y đang rất vui sướng.

Lục Duy sải bước, đem hai bảo bảo để qua một bên, thật cẩn thận mà nâng Tiểu phu lang dậy: "Hi Nhi tỉnh rồi sao, có đói bụng không, có mệt hay không, ta đã nấu cháo rồi, có cháo gạo kê cùng cháo thịt nạc, còn có đường đỏ trưng trứng gà, ta cũng nấu canh xương hầm cho ngươi tẩm bổ, mấy món này ngươi muốn ăn món nào?"

Lưu Hi nhìn bảo bảo bên cạnh, duỗi tay nắm bàn tay nhỏ mềm như bông, nhẹ nhàng cười nói: "Bảo bảo làm sao vậy?"

Lục Duy sửng sốt một giây, vò đầu hắc hắc ngây ngô cười: "Ăn no rồi lúc sau liền muốn khóc, một chút cũng không ngoan, chẳng giống ca ca của nó, ăn no liền ngủ".

Lưu Hi duỗi tay cẩn thận kiểm tra tã lót, thấy tả ướt, liền cười nói: "Phu quân, bảo bảo là muốn được thay tã nên mới khóc." Nói xong liền muốn thò người ra đi lấy tã thay.

Động tác của y làm Lục Duy sợ đến trắng răng, vội vàng đem người nhét lại vào giường, cười nói: "Hi Nhi ngươi cứ nằm đi, để ta làm, tối hôm qua lăn lộn lâu như vậy, giờ muốn lộn xộn cái gì nữa hả tiểu ngu ngốc."

Lưu Hi cười, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Tối hôm qua..phu quân đã khóc...."

Động tác của Lục Duy chợt dùng lại, xấu hổ sờ sờ mũi, có điểm không được tự nhiên, một đại nam nhân như hắn, cũng quên mất đã bao lâu rồi mình không khóc. Nhìn phu lang mỉm cười, cúi xuống nhẹ hôn lên cánh môi y, một lúc lâu sau mới buông ra, than nhẹ: "Hi Nhi, ngươi không thể xảy ra chuyện gi, ngươi phải ở bên cạnh ta cả đời, không có ngươi, ta cũng không biết ta sống còn ý nghĩa gi". Ngươi chính là ý nghĩa sống duy nhất của ta ở nơi này.

"Ân, Hi Nhi cùng bảo bảo đều sẽ ở bên cạnh phu quân... cả đời." Lưu Hi nhẹ nhàng đáp.

Lục Duy cười buông y ra, có chút vụng về mà thay tã cho nhi tử, mấy thứ này là do lúc sáng Tuấn ca nhi có dạy qua.

"Phu quân, Hi Nhi muốn uống cháo gạo kê." Lưu Hi nhìn phu quân đã thay xong tã cho bảo bảo, liền vui vẻ cười nói.

Lục Duy ngẩng đầu cười một chút: "Được, để ta đi hâm nóng lại một cái."

Lục Duy đi vào phòng bếp hâm nóng cháo, Tiểu phu lang nhìn tiểu đệ đệ đã tỉnh, bế lên nhẹ nhàng dỗ: "Đệ đệ thật không ngoan, không biết thông cảm cho a phụ gi cả, hôm nay a phụ con vội đến muốn trắng răng rồi, con còn khóc ".

Tã lót khóc kháng nghị: "Ngao ô ~" ta vô tội nhất, rõ ràng là do a phụ ngốc, không biết là tiểu thiếu gia muốn ị phân.

Lưu Hi cười khẽ, lại nhìn nhìn đại nhi tử đang ngủ bên cạnh, duỗi tay xoa bóp khuông mặt nó, mềm như bông nắn thật thoải mái, khó trách phu quân thích bóp mặt nó.

"Hi Nhi, sao ngươi lại ôm nó? Nó lại khóc sao? Để ta dỗ nó ngủ, ngươi cứ nghỉ ngơi đi." Lục Duy nhìn Tiểu phu lang đang ôm nhi tử vào lòng mà dỗ, tưởng tiểu nhi tử lại khóc.

Cho nên mới nói a phụ thật ngu ngốc, chỉ có a cha mới hiểu nhi tử.

Tiểu nhi tử múa may tay nhỏ kháng nghị: "Ngao ô ~" trên giường cứng như vậy, nào giống như lúc được a cha ôm chứ, oa, thật thoải mái~

"Ngao ô ~" đại nhi tử tựa hồ cũng nghe được thanh âm của đệ đệ, nho nhỏ mà kêu một tiếng nhắc nhở người lớn đến sự tồn tại của bản thân.

Lưu Hi cười đến mi mắt cong cong: "Phu quân, bọn nó thực ngoan."

"Đem bảo bảo đưa cho ta, nhân lúc cháo còn nóng, ngươi mau uống trước đi." Lục Duy nhìn tiểu phu lang ôm hai tiểu tử thúi vui vẻ như vậy, lo lắng nháy mắt bị đánh tan, các ngươi xem, có các ngươi nên cha các ngươi mới vui vẻ thế đấy,ta tạm thời không tính toán đến việc các ngươi hôm qua lăn lộn cha các ngươi cả một đêm.

Hai tiểu nhi tử còn không biết bản thân vừa tránh được một kiếp, hiện tại chỉ biết vui vẻ cười đùa.

Lưu Hi bưng cháo,nhìn phu quân ngồi một chỗ ôm bảo bảo, cười hỏi: "Phu quân, đã đặt nghĩ ra tên cho bảo bảo chưa?"

"Ân, ca ca kêu Bán Dạ, đệ đệ kêu Tử Dương được không?" Lục Duy duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu nhi tử, cười nói, "Ca ca sinh vào ban đêm, đệ đệ thì lại vào sáng sớm, cũng phải để cho bọn nó nhớ kĩ bọn nó đã làm khổ cha bọn nó bao lâu, để bọn nó về sau hiếu thuận với ngươi."

"Rất êm tai." Lưu Hi cười nhẹ nói.

Lục Duy mỉm cười, cúi người xuống, hôn hôn khóe môi Tiểu phu lang: "Còn có một điều nữa, chính là, ta nguyện ý bên cạnh Hi nhi cả sớm chiều, từ lúc mặt trời lặn ở hướng Tây đến lúc mọc ở hướng Đông, mỗi một đêm, mỗi lúc gà gáy, Hi Nhi, ta yêu ngươi."

"Phu quân, ta cũng yêu ngươi."

Nguyện ý bên cạnh ngươi từng ngày, ban đêm lẫn ban ngày đều sẽ như vây.

____ Toàn Văn Hoàn _________

Không có phiên ngoại đâu các bác à "v"). Hố đã lấp xong rồi, chuẩn bị đào hố mới nào.

Bình luận

Truyện đang đọc