Phu phu Lục Duy muốn đi lên trấn trên cần phải đi qua thêm một đoạn đường dài nữa. Người dân trong Lục gia thôn thấy bọn họ thì nổi hứng trêu đùa một phen, một hán tử khiêng cái cuốc tình cờ ngang qua chợt hỏi
" Tiểu tướng công Lục Duy, phu lang của ngươi còn nghe lời ngươi chứ?"
Ca nhi gả qua, thỉnh thoảng còn được hán tử trong thôn hỏi, nếu là ca nhi ngoan thì tốt, một ít hán tử còn cố ý cưới ca nhi cùng thôn về làm tức phụ, nếu ca nhi không nghe lời chắc chắn sẽ bị phạt
Mấy ca nhi bên cạnh thấy Lưu Hi được phu quân nắm tay thì ghen tị đến đỏ mắt, có người còn trưng ra ánh nhìn hâm mộ, bất quá khi có người hỏi đến, lại tò mò nhìn Lục Duy, thời này việc hán tử trả lời hay không cũng được xem là rất quan trọng, nếu trong lời nói của hán tử tỏ vẻ không hài lòng thì ca nhi đó lập tức bị mang đến từ đường xử phạt
Từ đường là nơi mà mọi ca nhi đều muốn tránh xa. Nghe hai chữ " Từ đường " họ muốn tránh còn không kịp
Lưu Hi từ lúc ra khỏi cửa đã bị phu quân nắm tay, y vẫn luôn đi theo bên cạnh phu quân, đột nhiên nghe có người hỏi chuyện mới nhớ tới chuyện y cùng hắn đã ra khỏi nhà rồi
Y có điểm lo lắng, thỉnh thoảng lén nhìn sắc mặt phu quân, không biết phu quân có để ý hay không chứ với y tay phu quân thực ấm, nắm bàn tay nhỏ của y, phu quân không lên tiếng, y cũng không cự tuyệt, mà phu quân từng nói qua chỉ cần nghe lời hắn là được
Lục Duy liếc mắt cư nhiên cũng thấy động tác phu lang nhà mình, dám lén trộm nhìn hắn, nét mặt cũng thật câu nhân, đôi mắt nhỏ mang theo chút thẹn thùng cùng khẩn trương, còn có tia cẩn thận, bất quá tiểu phu lang cũng không có cự tuyệt hắn nắm tay, đây cũng được xem như chuyện tốt. Rốt cuộc tiểu phu lang cũng chỉ nghe theo lời của một mình hắn
Hắn sẽ che chở cho y
Lục Duy cười khẽ, đem Lưu Hi kéo gần hai bước, đối với hán tử vừa hỏi chuyện đáp:" Phu lang nhà ta rất tốt, mà Lục Thất thúc muốn xuống ruộng sao?"
Lục Thất thúc trong miệng Lục Duy chính là hán tử lúc nãy đã hỏi chuyện, ở đây người trong thôn đều có quan hệ họ hàng, thúc bá huynh đệ có đôi khi còn không phân biệt được, Lục Duy cũng là học theo cách của người ta mà xưng hô
Lục Thất thúc cười cười, một thân ngăm đen thoạt nhìn có điểm tốt:" Đúng vậy, bắp trong ruộng cũng đến lúc hái được rồi, ta đến thu một ít đem lên trấn bán. Lục Duy, ngươi cùng phu lang định đi đâu?"
Lục Duy mỉm cười trả lời:" Trong nhà lương thực không còn nhiều, ta mang Hi nhi lên trấn mua vài thứ "
Mấy ca nhi bên cạnh nghe thấy lời Lục Duy nói ánh mắt liền sôi nổi quét về phía Lưu Hi, Hi ca nhi chỉ vừa được gả qua đây ba ngày, thế mà lại được phu quân mang theo lên trấn, đúng là người có phúc. Có nhiều ca nhi đã gả qua lâu rồi, trừ bỏ cửa nhà,đi giặt quần áo hoặc đốn củi, những nơi khác đều không được phép đi
Lưu Hi bị nhìn đến ngượng ngùng, hơi hơi cúi đầu, an tĩnh đứng dựa vào Lục Duy.
Lục Duy cười khẽ đem người ôm sát lại, nhẹ nâng cằm y lên cười nói:"Hi Nhi, đây là Lục Thất thúc trong thôn làm nghề thợ mộc, khi nào rảnh ta sẽ nhờ Lục Thất thúc làm thêm một tủ quần áo nữa "
Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu, hướng Lục Thất thúc hành lễ, lúc này mới mở miệng nói:" Lục Thất thúc sớm an, Hi nhi hơi thất lễ, mong Lục Thất thúc đừng để bụng "
Lưu Hi chào hỏi xong liền ngẩng đầu nhìn phu quân, không biết có vô tình phạm lỗi hay không, những việc phu lang làm ở bên ngoài sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thanh danh của phu quân
Một ít hán tử cùng ca nhi đứng bên cạnh trầm trồ xem mà ngưỡng mộ, từ lúc đến cho đến lúc hành lễ đều là một bộ dáng ngoan đến không thể ngoan hơn, luôn cúi đầu không nói lời nào, người khác nghị luận sau lưng y cũng không lên tiếng, chỉ là khi phu quân nâng cằm y lên, được sự cho phép của phu quân, y mới dám mở miệng chào hỏi
Lục Thất thúc cười gật đầu:" Được, hôm nào ngươi rảnh cứ lại nhà ta, chúng ta sẽ bàn về loại tủ ngươi muốn, còn giờ ta đi trước "
Lục Duy gật đầu đáp lại:" Lục Thất thúc đi thong thả "
Khi đám người kia tản ra hết, Lưu Hi lúc này mới giật nhẹ tay áo phu quân, ngẩng đầu nhìn y lo lắng hỏi:" Phu quân, Hi nhi vừa rồi có phải thất lễ rồi không?"
Lục Duy nâng bước tiếp tục đi, nghe tiểu phu lang mở miệng, nghiêng đầu khẽ cười:" Không có, Hi nhi làm rất tốt "
Lưu Hi được khen e lệ cúi đầu, mái tóc đen từ khóe mi rũ xuống, y ngoan ngoãn đi theo phu quân. Lục Duy theo kí ức nguyên chủ đi đến ngoài thôn, thị trấn cách nơi đây khá xa, thôn dân nếu muốn đi lên trấn chỉ còn cách mướn xe bò, một người hai đồng
" Lý đại thúc, phiền thúc đưa ta cùng phu lang lên trấn một chuyến ". Lục Duy đi đến chiếc x bò bên cạnh, thanh toán bốn đồng tiền lộ phí mướn xe, nhìn lão hán kéo xe cười nói.
" Được rồi, lên xe đi ". Lý đại thúc cười lên tiếng, kêu người lên xe ngồi. Lục Duy lên ngồi ổn định xong liền đỡ tiểu phu lang lên xe. Lý đại thúc bắt đầu đánh xe bò đi
Dọc đường mặt đất gồ ghề lồi lõm, thật sự ngồi không êm. Lưu Hi cúi đầu, phía sau vô cùng khó chịu nhưng vẫn cố nhẫn nại, nếu là đi bộ thì chậm chút cũng không sao, nhưng đây là ngồi trên xe bò, lại phải đi qua con đường xốc nảy thế này, chỗ kia thật sự rất khó chịu
Lục Duy vốn chỉ muốn trêu đùa phu lang nhà mình một chút, lại phát hiện y luôn cúi đầu, so với ngày thường còn muốn im lặng hơn, lại nhìn tiểu phu lang không dám ngồi trên băng ghế, trong lòng hiểu rõ y là đang bị gi, là do hắn nghĩ chưa chu đáo, cái mông của Hi nhi cùng bắp đùi vẫn còn chưa khỏi hẳn, mà hắn đêm qua lại cùng y hoan ái, chỗ kia nhất định rất đau, sợ là ngay bây giờ rất khó chịu
Lục Duy nhẹ nhàng nâng cằm phu lên lên, phát hiện khóe mắt y hơi ướt, một đôi mắt to ngoan ngoãn nhìn hắn, hắn nhìn y ôn nhu nói:" Hi nhi, chỗ kia bây giờ rất khó chịu đúng không?"
Lưu Hi không dám lừa gạt hắn, tay phu quân còn nắm cằm y, y chỉ đành thành thật gật đầu, có chút khẩn trương mà nhìn hắn:" Hi nhi chỗ kia đúng là có chút khó chịu, làm phu quân không vui, xin phu quân cứ phạt "
Lục Duy nghe vậy liền buông tay, đem người bế lên ôm vào trong ngực, điều chỉnh dáng ngồi của y một chút, làm cái mông y có chỗ thoải mái đặt xuống mới mở miệng đáp:" Là phu quân suy nghĩ chưa chu đáo, Hi nhi lần sau có khó chịu liền trực tiếp nói với ta, phu quân sẽ không trách ngươi, hiểu chưa?"
Lý đại thúc đang đánh xe nghe hai người nói vậy cũng có chút kinh ngạc, một ít hán tử không thích nuông chiều ca nhi từ bé, sẽ không nắm tay ca nhi, cũng sẽ không ôm ca nhi vào lòng, ngay cả nói chuyện cũng phải được cho phép, chưa bao giờ giống vị tiểu tướng công này, đốiố với phu lang mình giọng nói ôn hòa nhỏ nhẹ.
Lưu Hi không nghĩ tới phu quân đang ở bên ngoài cứ vậy mà ôm y, đôi tay không có chỗ đặt xuống, chỉ có thể ôm cổ phu quân, tay áo to rũ xuống làm lộ ra cánh tay trắng nõn, trên cổ tay còn đặc biệt mang theo hai cái vòng bạc chói mắt. Hơn nữa y phát hiện phu quân rất thích nâng cằm y, cho nên y cũng cố gắng ngẩng mặt lên, nhìn phu quân có chút thẹn thùng, trong lòng hơi khẩn trương, nghe hắn hỏi chuyện cũng nhẹ nhàng trả lời:" Hi nhi đã biết, đa tạ phu quân thương tiếc "
Dựa vào lòng ngực phu quân thực thoải mái, làm xe bò đi cũng ít cảm nhận được xốc nảy hơn. Lưu Hi phát hiện phu quân không có động tĩnh liền đem đầu dựa vào ngực hắn, bỗng nhiên nghe thấy phía trên truyền đến tiếng cười, y có chút tò mò ngẩng lên nhìn.
Lục Duy cư nhiên cũng phát hiện tiểu phu lang có hành động mờ ám, liền khẽ cười đem người ôm vào trong lòng:" Hi nhi yên tâm mà dựa vào đi, ngươi thân cận phu quân như vậy, phu quân còn mừng không kịp "
Lưu Hi ngượng chín cả mặt, phu quân toàn nói những lời ái mụi làm y không lúc nào không xấu hổ. Y thả lỏng cơ thể, thanh âm mềm mại nhu hào vang lên:" Phu quân, một lát chúng ta đi nơi nào trước?"
_________________
Mọi người giao lưu với tôi đi "^")/ đọc chuyện không mà không giao lưu tôi buồn lắm đấy
Sự hài lòng của bạn đọc luôn là động lực cho tôi "v")9. Nhớ bình chọn cho chuyện đầu tay của tôi nha