XUYÊN VIỆT CHI PHÁO HÔI NAM XỨNG

Mộ Thần cùng Diệp Thạch chân trước vừa từ trong công hội dọn ra ngoài, sau lưng Tạ Khung đã có được tin tức.

Con xung đột với Mộ Thần?” Gương mặt Tạ Khung âm trầm, ngữ khí không tốt hỏi Tạ Đan Yên.

Tạ Đan Yên ủy khuất nói: “Đúng là vậy!

Tạ Khung bất đắc dĩ thở dài, hơi trách cứ nói: “Ta không phải đã nói với con rồi sao? Tư chất của Mộ Thần rấttốt, là một thiên tài khó có được, tương lai có khả năng sẽ nhất phi trùng thiên, con xung đột với hắn làm gì?

Tạ Đan Yên tặng cái xem thường, khó chịu nói: “Ông nội, ngài bị tên Mộ Thần kia lừarồi, tên đó chỉ là một kẻ lừa đảo không học vấn không nghề nghiệp, căn bản không phải là thiên tài gì, ngay cả nhân tài cũng không tính ấy.

Con nói hắn là kẻ lừa đảo?” Tạ Khung nhíu mày hỏi.

Tạ Đan Yên gật đầu, thề son thề sắt nói: “Đúng vậy đó ông nội, chi tiết của Mộ Thần, con đều đãtìm hiểu rõ rang. Trước kia lúc hắn mười hai tuổi, lêu lổng suốt ngày, trêu hoa ghẹo nguyệt, chọi gà cưỡi ngựa, trừ bỏ chính sự thì cái gì cũng làm. Một năm trước, hắn đột nhiên biết tiến tới, trở thành luyện dược sư cấp một, sau đó cũng không biết có phải là gặp vận cứt chó hay không, ba tháng trước, hắn chứng thực trở thành luyện dược sư cấp hai, thời gian hắn tiếp xúc với dược tề rất ngắn, trụ cột rất mỏng yếu, căn bản không thểtrả lời được những nan đề đó của công hội chúng ta, hắn khẳng định đã làm bừa!

Tạ Khung cau mày âm thầm nghĩ, chẳng lẽ lời Tạ Đan Yên nói là sự thật? Trước đấy Mộ Thần chọn không lấy phân chia, trực tiếp bán đứt, hình như hoàn toàn chứng minh điểm này…

Thôi, Mộ Thần hắn đã dọn ra ngoài, thì cứ dọn ra đi.” Tạ Khung trở nên thản nhiên, thiên tài trên đời này có rất nhiều, nhưng mà có thể trưởng thành lại ít, với lại, Tạ Đan Yên là cháu gái mà Tạ Khung kiêu ngạo, mà Mộ Thần quá lắm cũng chỉ là một ngoại nhân có chút thông minh, so sánh với hai người, tự nhiên là Tạ Đan Yên quan trọng hơn.

Đúng rồi đó ông nội, nếu để cho người khác biết ngài coi trọng một kẻ lừa đảo như vậy, sẽ làm cho người ta chê cười.” Tạ Đan Yên bĩu môi nói.

Tạ Khung thở ra một hơi: “Được rồi, con đừng nói nữa.

… …

Mộ Thần, giờ anh có nhiều nguyên thạch như vậy, anh muốn làm gì?” Diệp Thạch nghiêng đầu, hưng trí bừng bừng hỏi.

Mộ Thần đương nhiên mà giơ tay lên nói: “Trước tiên đổi một cái nhẫn không gian đã, cái này có hơi nhỏ rồi.

Diệp Thạch nhăn mặt nói: “Quá lãng phí, cái này còn có thể sử dụng mà…

Mộ Thần không cho là đúng: “Sao thế được? Đầu tư cái này là cần thiết, khi đi dã ngoại, bởi vì nhẫn của chúng ta không đủ lớn, rất nhiều đồ vật không thể không từ bỏ, lãng phí không ít đâu.

Diệp Thạch cúi đầu nghĩ, mặc dù lãng phí không ít, nhưng mà, vài thứ kia đều là hàng bồi tiền.

Đi thôi, về sau chờ ta mua một cái nhẫn lớn hơn, cái trên tay ta sẽ để lại cho em.” Mộ Thần kéo tay Diệp Thạch nói.

Diệp Thạch nghe được lời của Mộ Thần, kinh hỉ, “Thật? Mộ Thần, anh thật tốt.

Giá hàng ở đế đô rất mắc, nhưng mà không phải tất cả hàng hoá đều mắc, nói thí dụ như nhẫn không gian, nó ở Mặc Thành là vật hiếm lạ, rất khó mua được, nhưng tại đế đô cũng chỉ là đồ vật thông thường, chỉ cần là cửa hàng lớn một chút thì đều có bán. Mộ Thần lấy mười vạn nguyên thạch mua một chiếc nhẫn không gian sáu thước vuông, giá cả so với cái ban đầu kia mắc gấp đôi, không gian lại lớn gấp năm.

Sau khi mua nhẫn không gian, Mộ Thần lại mua không ít linh thảo. Đoạn thời gian trước, vì phải chạy đi gấp, Mộ Thần đã thật lâu không luyện đan, hiện tại nhàn rỗi, Mộ Thần tính toán luyện tập một chút, tránh cho tay nghề đi xuống.

… …

Cửa hàng Ảnh Nguyệt.” Diệp Thạch đứng ở trước một cửa hàng, ngừng lại, trong con ngươi hiện lên khí tức khác thường.

Mộ Thần không hiểu nhìn Diệp Thạch, hỏi: “Làm sao vậy?

Diệp Thạch cau mày, nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy bên trong có gì đó hấp dẫn em.

Đầu óc Mộ Thần nhanh chóng vận chuyển. Trong truyện Diệp Thạch từng nhìn trúng một viên mặc thạch không thu hút tại một cửa hàng, lúc ấy Trang Du cũng có mặt, cũng thích viên mặc thạch kia, hai người cơ hồ đồng thời nói muốn mua, lúc này xung đột bạo phát, chiến lực của một mình Trang Du chắc chắn là không thể làm gì, nhưng lúc ấy bên cạnh hắn là chính công Lục Nghiêu.

Lục Nghiêu giúp đỡ Trang Du nháo cùng Diệp Thạch, một mình Diệp Thạch tất nhiên không thể là đối thủ của hai nhân vật chính, chủ quán đi ra hoà giải, đưa ra giá cao, Lục Nghiêu tài đại khí thô, Diệp Thạch rất nhanh bị áp chế.

Sau đó chứng minh, viên mặc thạch kia thực tế là yêu hạch của một con yêu thú cấp năm phong hoá mà thành, khó có được chính là, khối yêu hạch này trải qua năm tháng dài lâu, đại bộ phận năng lượng bên trong đều xói mòn, nhưng năng lượng dư lại lại trở nên dị thường ôn hòa, phi thường dễ hấp thu, Trang Du cùng Lục Nghiêu thay phiên sử dụng khối yêu hạch kia, thực lực thăng một mảng lớn.

“Thế vào xem đi, nhìn trúng cái gì thì mua, chúng ta hiện tại cũng không thiếu nguyên thạch.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Diệp Thạch gật đầu: “Được.

Mộ Thần cùng Diệp Thạch đi vào trong cửa hàng, không ngoài sở liệu của Mộ Thần, Diệp Thạch quả nhiên nhìn trúng một viên mặc thạch, “Chính là cái này. Ba vạn nguyên thạch?Mắc quá trời!

Không mắc, một viên mới chỉ ba vạn nguyên thạch.” Mộ Thần không nói hai lời, mua luôn ba khối mặc thạch, kỳ thật Diệp Thạch chỉ nhìn trúng một khối trong đó, nhưng Mộ Thần sợ có gì ngoài ý muốn xuất hiện, cũng để che dấu tai mắt người khác, mua luôn cả ba viên mặc thạch.

Diệp Thạch nhìn bộ dáng Mộ Thần tài đại khí thô, tâm tình không khỏi có chút bất ổn, “Mộ Thần, anh như vậy có được không? Có thể em cảm giác sai, ngay cả mặc thạch dùng làm gì em cũng không biết.

Mộ Thần nở nụ cười: “Không sao.” Vì yêu hạch của yêu thú cấp năm, mạo hiểm một chút vẫn đáng giá, yêu thú cấp năm chính là tương đương với cao thủ cấp bậc võ vương đó! Cao thủ cấp bậc võ vương ở Huyền Phong đế quốc chỉ có vài người thôi, thứ này rất có giá trị, không dưới mấy trăm vạn nguyên thạch đâu.

Mộ thiếu gia, đây là đồ vật của ngài.” Quản sự trong cửa hàng giao dịch mặc thạch với Mộ Thần.

Mộ Thần chân trước nhận vật phẩm, sau lưng một chuỗi tiếng bước chân quen thuộc truyền tới.

Mộ Thần, chàng mua cái gì vậy?” Thanh âm của Trang Du từ phía sau lưng truyền tới.

Mộ Thần âm thầm may mắn, vốn thương phẩm trong điếm cho dù là đã yết giá, vẫn có thể mặc cả, nhưng sợ Trang Du đột nhiên đi đến, biểu hiện của Mộ Thần rất giống nhà giàu mới nổi, hiện giờ chứng minh hắn lựa chọn quả nhiên là đúng.

Không có gì.” Mộ Thần muốn giấu mặc thạch, nhưng đồ vật trong hộp vẫn bị Trang Du thấy được.

Ôi, mặc thạch thật xinh đẹp! Mộ Thần ca ca, chàng tặng cho emviên mặc thạch ở giữa đượckhông?” Thanh âm Trang Du mềm mềm nói.

Trang Du mở to mắt chờ đợi nhìn Mộ Thần, hắn cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, vừa nhìn thấy viên mặc thạch kia đã cảm thấy muốn có cho bằng được.

Mộ Thần cau mày từ chối: “Không được, thứ này là ta tốn giá cao để mua, không thể cho ngươi.

Trang Du ủy khuất nhìn Mộ Thần, “Mộ Thần ca ca, rốt cuộc là chàng xảy ra chuyện gì, chàng trước kia từng nói, cái gì chàng cũng có thể cho em, hiện tại em chỉ muốn một viên đá, chàng lại không cho.

Mộ Thần ném hộp vào nhẫn không gian, bất vi sở động nói: “Dù sao cũng không được.

Vẻ mặt Trang Du muốn khóc nhìn Mộ Thần, Mộ Thần bị Trang Du nhìn chăm chú mà cả người nổi da gà.

Mộ Thần, chúng ta đi thôi.” Diệp Thạch kéo tay Mộ Thần nói.

Lam Nhược Phong ngăn cản Mộ Thần, “Mộ Thần, tốt xấu gì trước kia ngươi cũng từng yêu Trang Du, ngươi làm như vậy mà coi được à?

Mộ Thần nghiến răng nói: “Đó đều là chuyện đã qua, hiện tại ta không có chút quan hệ nào với hắn cả!

Mộ Thần, tình cảm chân chính cũng không nhất định phải có được, chân chính thích, là chỉ cần nhìn người mình thích hạnh phúc là tốt rồi, ngươi bởi vì Trang Du không thích ngươi, liền ghi hận em ấy, đây không phải là tình yêu chân chính.” Lam Nhược Phong thấm thía nói.

Mộ Thần nâng mắt, không kiên nhẫn nói: “Lam thiếu, ngươi nói đúng, ngươi nói phi thường đúng, sự thật chứng minh, ta đối với hắn không phải là tình cảm chân chính.

Ngươi sao có thể như vậy.” Lam Nhược Phong bất mãn nhìn chằm chằm Mộ Thần.

Mộ Thần không để bụng nói: “Ta chính là như vậy đấy.

Ngươi… Ngươi sao lại không lễ phép như vậy!” Tạ Đan Yên nguyên bản đứng bên cạnh xem cuộc vui, giờ có chút lo lắng, thấy thái độ của Mộ Thần đối với Lam Nhược Phong không tốt, bất mãn xen mồm vào nói.

Mộ Thần lười cùng mấy người này gây chuyện, không nói gì, trực tiếp rời đi.

Tạ Đan Yên nhìn bóng dáng Mộ Thần đi xa, ghét bỏ nhăn lại mày, “Hắn đã dọn ra khỏi công hội chúng ta, nghĩ chắc là hắn biết trình độ của hắn bị bại lộ, không mặt mũi ở lại trongcông hội chúng ta, không ngờ ông nội lại nhìn trúng một người không bản lĩnh như vậy, còn là người không có phong độ, thật sự là… quá ngạc nhiên.

Lam Nhược Phong nhìn bóng dáng Mộ Thần như có điều suy nghĩ, hắn ngăn Mộ Thần lại, không phải đơn thuần chỉ muốn ra mặt cho Trang Du.

Trang Du trời sinh có linh nhãn, có thể cảm giác rất nhiều vật bề ngoài bình thường, thực chất lại là bảo vật phi thường trân quý, chính bản thân Trang Du kỳ thật cũng không rõ lắm là mình có bản lĩnh như vậy, Lam Nhược Phong được Trang Du chỉ dẫn, mua được vài món đồ có trọng dụng.

Lam Nhược Phong siết tay, lần thứ hai trong lòng dâng lên một loại cảm giác bảo vật bị Mộ Thần đoạt đi, nếu không phải Hoàng đô thủ vệ sâm nghiêm, thế lực Lam gia ở Hoàng đô rất bạc nhược, Lam Nhược Phong thật muốn tìm tiền bối trong gia tộc đánh cướp Mộ Thần.

Trang Du nhìn bóng dáng Mộ Thần, trong lòng có loại cảm giác trống rỗng.

Trang Du ai oán cúi đầu, “Tại sao Diệp Thạch cứ vẫn luôn như thế này, vẫn luôn đoạt mọi thứvới em.

Lam Nhược Phong an ủi: “Được rồi A Du, em đừng thương tâm, dù sao cũng chỉ là một tảng đá mà thôi.

Tạ Đan Yên tại một bên nhìn, cau mày, cái tên Trang Du này thật quái lạ, rõ ràng là Mộ Thần không nguyện ý tặng mặc thạch cho hắn, thế mà hắn lại đem sự tình đổ lên đầu Diệp Thạch, mà Lam Nhược Phong cũng kỳ quái, bình thường là một người rất khôn khéo, gặp được sự tình liên quan tới Trang Du lại trở nên hoang đường, tên Trang Du này thật đúng là một con hồ ly tinh.

Bình luận

Truyện đang đọc