XUYÊN VIỆT CHI PHÁO HÔI NAM XỨNG

Thạch Đầu, Xuân Phong Hóa Vũ Phù dovị kia của con luyện chế ra, hình như không giống với Xuân Phong Hóa Vũ Phù nguyên bản, trong đó tựa hồ có một loại kết cấu kiểu mới, khiến cho uy lực của nó tăng lên hơn gấp hai, nếu hắn bán loại kết cấu kiểu mới này thì mấy chục vạn nguyên thạch hẳn là không thành vấn đề.” Kinh Sí Diễm không chút để ý nói.

Ánh mắt Diệp Thạch tỏa sang. Trong khoảng thời gian này, thuê phòng, mua nhẫn, mua tài liệu tu luyện, mua sách về phù, bút vẽ phù, mực vẽ phù, giấy vẽ phù,… Sáu mươi vạn nguyên thạch lúc trước lấy được từ công hội luyện dược sư cấp thấp đã bị hai người xài gần hết, nếu Xuân Phong Hóa Vũ Phù này có thể bán ra tiền, vậy y sẽ có thể thả lỏng một chút.

Sư phụ, ngài thấy ai sẽ muốn thứ này?” Diệp Thạch mở to mắt, kích động hỏi.

Người muốn rất nhiều, trong học viện có rất nhiều đệ tử trong nhà kinh doanh ngàn vạn mẫu linh điền, những người đó nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với loại phù này.” Kinh Sí Diễm không nghĩ ngợi liền nói.

Diệp Thạch khẽ đảo mắt, trong con ngươi hiện lên vài phần ánh sáng.

Có điều…” Kinh Sí Diễm dừng một chút, lắc lắc đầu.

Diệp Thạch nhíu mày hỏi: “Có điều? Có điều làm sao ạ?

Có điều, loại phù kia hình như là do vị kia của con ngẫu nhiên ngộ ra, hiện tại phù kia đã bị dùng, hắn không nhất định còn có thể nhớ rõ kết cấu.” Kinh Sí Diễm tiếc nuối nói.

Mộ Thần nhất định sẽ nhớ rõ, anh ấy là thiên tài! Xem qua là nhớ.” Diệp Thạch nói với giọng chắc chắn.

Kinh Sí Diễm đánh giá Diệp Thạch, cười nói: “Con ngược lại rất tin tưởng hắn!

“Đương nhiên rồi.” Diệp Thạch nói.

… …

Vẻ mặt Lam Nhược Phong âm trầm, ủ rũ đứng.

Lam Đạt cau mày, sắc mặt xanh mét.

Con xác định Mộ Thần kia chưa từng học chế phù?” Sắc mặt Lam Đạt rất không tốt.

Lam Nhược Phong gật đầu: “Hắn là luyện dược sư cấp hai, không thể nào biết chế phù được!”

Nhưng hắn quả thật đã luyện chế ra phù, còn là phù cấp hai.” Lam Đạt cố gắng bình tĩnh nói.

Con cũng không biết vì sao lại như vậy...” Lam Nhược Phong không cam lòng nói.

Lam Đạt thở dài: “Thực ra, vìphòng ngừa vạn nhất, ta đã động tay động chân lên tấmXuân Phong Hóa Vũ Phù đưa cho Mộ Thần để luyện chế, nếu Mộ Thần chiếu theo tấm phù kiađể phỏng chế, kể cả phỏng chế không chút nào sai, cũng sẽ không kích phát được.

Lam Nhược Phong đen mặt, vậy xem ra, tính thế nào thì Mộ Thần cũng sẽ không có khả năng ở lại, chỉ là, người này lại cố tình ở lại được.

Nếu lúc ấy Kinh Sí Diễm võ vương không có xuất hiện, Mộ Thần kia chắc chắn sẽ bị đào thải, chắc chắn là như vậy, nhưng Diệp Thạch lại cố tình xuất hiện trong thời gian đó.” Lam Đạt lắc đầu nói.

Vì để đuổi Mộ Thần ra, hắn thậm chí thỉnh động Phạm Li kia phụ trách chiêu sinh bên phù viện, đáng tiếc, Kinh Sí Diễm võ vương lại xuất hiện, chẳng những làm cho Mộ Thần được giữ lại, còn làm cho Phạm Li mất mặt.

… …

Mộ Thần hắn thành công rồi.” Trình Uyển Bạch nhìn danh sách chiêu sinh của Thánh Tinh học viện, vui vẻ nói.

Tạ Đan Yên nhíu mày, nói: “Đúng là thành công, Hoàng ban, dưới cuối mà thôi, cũng không có gì giỏi.

Đan Yên, Mộ Thần là luyện dược sư, có thể làm được như vậy đã rất không dễ dàng.” Trình Uyển Bạch bất đắc dĩ nói.

Tạ Đan Yên bĩu môi: “Ta dám đánh cuộc, hắn nhất định đã học qua chế phù, chứ người thường làm sao có thể trong vòng một ngày học được chế phù.

Trình Uyển Bạch chỉ cười, không để bụng: “Kể cả trước kia học qua rồi thì cũng thực không dễ dàng, đan phù song tu, rất lợi hại!

Tham thì thâm, người này cũng chỉcóhào quang ở hiện tại mà thôi, sớm muộn gì hắn cũng sẽ không có kết quả tốt.” Tạ Đan Yên bĩu môi nói.

Bất kể thế nào, có thể lưu lại vẫn tính là tốt.” Trình Uyển Bạch cười.

Ta nghe nói Mộ Thần đi cửa sau, nếu không phải Kinh tiền bối ra tay, người này sẽ bị đuổi ra.” Tạ Đan Yên nói.

Trình Uyển Bạch liếc mắt xem thường: “Chuyện ta nghe với chuyện ngươi nghe hoàn toàn không giống, đạo sư kia mắt không tốt, phù của Mộ Thần rõ ràng có thể kích phát, lão sư kia lại cậy già lên mặt nói không thể kích phát, nghe nói phù đó hiệu quả rấttốt, làm những người lúc trước ở chỗ này đều trấn trụ.

Tạ Đan Yên: “Thực sự thần kỳ như vậy thì tốt rồi.

… …

Lớp của phù viện bị chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng bốn ban, Thiên ban thì đệ tử có tố chất tốt nhất, Hoàng ban kém cỏi nhất.

Thiên ban được trang bị đạo sư tốt nhất, tài nguyên tốt nhất, đệ tử của Thiên ban mỗi tháng đều được một vạn nguyên thạch, đệ tử của lớp Hoàng ban thì một khối nguyên thạch cũng không có.

Đệ tử Thiên ban chỉ cần nghiên cứu phù là được, đệ tử Hoàng ban mỗi tháng còn phải nộp số lượng phù nhất định lên trên học viện; đệ tử Thiên ban trong học viện mua đồ có thể được chiết khấu, Hoàng ban thì giá gốc.

Đệ tử Thiên ban thì mỗi người một căn nhà, Hoàng ban bốn người dùng chung một phòng, đương nhiên, nếu đệ tử Hoàng ban có yêu cầu, cũng có thể bỏ tiền ra mua một căn nhà, nhưng nguyên thạch xác thực không được tiện nghi.

Nói ngắn gọn, đãi ngộ của Hoàng ban cùng Thiên ban là một trời một vực, đệ tử không cần phải cố định lên lớp, học viện mỗi tháng đều sẽ có một lần khảo hạch, biểu hiện tốt thì sẽ được đưa lên lớp cao hơn, biểu hiện không tốt thì sẽ bị đưa xuống lớp thấp.

Thời điểm Mộ Thần đi vào trong ký túc xá, ba đệ tử trong ký túc xá đồng thời hướng phía Mộ Thần nhìn lại, ánh mắt ba người đều có chút quỷ dị.

Vốn là lấy biểu hiện của Mộ Thần, hẳn là không nên bị an bài tại Hoàng ban, có điều Mộ Thần đắc tội Phạm Li, cường long khó áp địa đầu xà, cho dù có Kinh Sí Diễm làm núi dựa, Mộ Thần cũng vẫn phải xuất hiện ở tại nơi này.

Mộ Thần, ngươi đến tột cùng đã đắc tội với ai vậy? Phạm Li tiền bối có vẻ rất có thành kiến với ngươi đó.” Nghiêm Hạ tò mò hỏi Mộ Thần.

Mộ Thần nói: “Ta cũng không biết. Hôm nay là lần đầu tiên ta gặp ông ta.

Mộ Thần, ngươi với Diệp Thạch kiacó quan hệ như thế nào vậy? Ta thấy y giống như rất quan tâm ngươi!” Lữ Ý khẽ đảo mắt hỏi.

Mộ Thần cười cười, không nói thêm gì.

Mộ Thần, có người tìm.” Tưởng Thành nói.

Mộ Thần nhìn qua hướng cửa, liền nhìn thấy Diệp Thạch mỉm cười đứng ở bên ngoài.

Sao em lại tới đây?” Mộ Thần đi ra hỏi.

Tới thăm anh một chút, em vừa mới biết được vị đạo sư không biết xấu hổ kia an bài anh đến Hoàng ban, thành tích của anh không yếu như vậy.” Diệp Thạch bất mãn nói.

Mộ Thần không để bụng, mỉm cười: “Không có việc gì, chúng ta đi chỗ khác nói đi.

Diệp Thạch gật đầu, hai người tay nắm tay, rời đi.

Ba người còn lại trong ký túc xá nhìn một màn này, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Mộ Thần, vì sao cái phù kia của anh lại không giống với những người khác?” Diệp Thạch tò mò hỏi.

Mộ Thần híp mắt nói: “Bởi vì tấm phù được phát đến trên tay ta có vấn đề, cho nên bất đắc dĩ, ta chỉ có thể điều chỉnh kết cấu vốn có của nó.

Làm sao anh biết tấm phù được chia cho anh có vấn đề?” Diệp Thạch mở to mắt hỏi.

Nhìn ra.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Mộ Thần lấy ra một tấm phù, nói với Diệp Thạch: “Đây là ta hoàn toàn căn cứ theo tấm phù được phát đến tay mà vẽ thành Xuân Phong Hóa Vũ Phù.” Mộ Thần thử kích phát, phù liền hóa thành tro bụi.

Diệp Thạch chớp chớp mắt, không hiểu: “Sao có thể như vậy?

Ta không biết, cũng may là lúc ấy em xuất hiện, nếu không, nói không chừng…” Mộ Thần không cam lòng siết chặt tay, cảm giác người ta là dao thớt, mà mình là thịt cá, thật sự rất không tốt.

Diệp Thạch cắn chặt răng, phẫn uất nói: “Em đi nói cho sư phụ…

Mộ Thần kéo tay Diệp Thạch lại, “Phù mà học viện phát xuống đã bị thu rồi, hiện tại chúng ta không có chứng cớ, võ viện cùng thuật viện lại bất hòa, sư phụ em là người võ viện, nếu can thiệp vào chuyện của thuật viện sẽ không ổn, chúng ta dù sao vẫn là tân sinh.

Diệp Thạch cắn môi, ủ rũ hỏi: “Chuyện kia cứ coi như thôi?

Mộ Thần xoa đầu Diệp Thạch, nói: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tạm thời chỉ có thể để đó, đúng rồi, em tìm ta có chuyện gì?

A! Thiếu chút nữa quên luôn chính sự.” Diệp Thạch phục hồi lại tinh thần, “Mộ Thần, Xuân Phong Hóa Vũ Phù anh luyện chế ra là dùng kết cấu kiểu mới gì đó sao? Sư phụ nói, loạiphù kia của anh hiệu quả tốt hơnso với Xuân Phong Hóa Vũ Phù phổ thông.

Mộ Thần nói: “Lúc ấy ta căn cứ theo văn lộ vốn có trên tấmphù kia mà hơi cải biến mới thành.

Anh còn nhớ rõ kết cấu kia không? Sư phụ nói, kết cấu kia giá trị mấy chục vạn nguyên thạch đó.” Diệp Thạch nói.

Mộ Thần híp mắt, nói: “Thật à?

Diệp Thạch gật gật đầu, “Đúng vậy!

… …

Diệp đồng học, ngươi tìm ta?” Một thiếu niên lùn béo đứng ở trước mặt Diệp Thạch, vẻ mặt tươi cười hỏi.

Thiếu niên tên là Phú Nguyên Bảo, ở Thánh Tinh học viện được ba năm, có thực lực võ sư một sao, trong việc tu luyện không có bao nhiêu thiên phú, nhưng buôn bán thì quả thật rất có thiên phú.

Ta nghe mọi người nói, học trưởng ngươi được xưng Bách Hiểu Sinh trong Thánh Tinh học viện, không có việc nào trong Thánh Tinh học viện mà ngươi không biết?” Diệp Thạch híp mắt nói.

Thiếu niên gãi đầu, cười ngượng ngùng: “Đó là tên màmọi ngườitặng ta.

Diệp Thạch tung ra một ngàn nguyên thạch, hỏi: “Ta muốn biết người phụ trách chiêu sinh của đan viện lần này là ai?

Phụ trách chiêu sinh của đan viện lần nàylà đan viện Lam Đạt đạo sư, vấn đề này tùy tiện hỏi thăm liền biết, ta sẽ không thu nguyên thạch của Diệp đồng học ngươi.” Phú Nguyên Bảo tươi cười như đóa cúc nói.

Lam Đạt? Lam Nhược Phong và Lam Đạt có quan hệ như thế nào?” Diệp Thạch nhíu mày hỏi.

Hai người đều là người Lam gia, Lam Đạt là tộc thúc của Lam Nhược Phong, vấn đề này vừa vặn một ngàn nguyên thạch.” Thiếu niên mập mạp lời vừa ra khỏi miệng, lập tức thu nguyên thạch vào tay.

Diệp Thạch mặt âm trầm, y nói mà, y cùng Mộ Thần mới đến, Mộ Thần vì cái gì lại bị người tính kế nhiều lần, thì ra là Lam Nhược Phong ở sau lưng giở trò quỷ sao? Tên kia quả nhiên không phải là cái thứ gì tốt.

Lam Nhược Phong vì sao lại làm như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì Mộ Thần nhiều lần cự tuyệt Trang Du, Lam Nhược Phong bởi vậy ghi hận trong lòng? Đúng là một đôi gian phu dâm phu.

Phú Nguyên Bảo nhìn vẻ mặt Diệp Thạch biến ảo bất định, nhíu mày, Mộ Thần là vị hôn phu Diệp Thạch, vốn là luyện dược sư cấp hai, nhưng mà, tên của hắn lại xuất hiện trong phù viện, nguyên bản Mộ Thần bị nhận định sẽ bị đào thải, vậy mà lại ngoài ý muốn thông qua khảo hạch học viện phù sư, không thể không nói đây là một kỳ tích.

Diệp Thạch híp mắt, nhìn Phú Nguyên Bảo hỏi: “Ta muốn bán đấu giá kết cấu của một loại Xuân Phong Hóa Vũ Phù, ngươi có đề nghị gì không?

Cái kết cấu của loại này, Mộ Thần không quên?” Phú Nguyên Bảo khiếp sợ hỏi.

Ngươi biết Mộ Thần?” Diệp Thạch có chút ngoài ý muốn.

Phú Nguyên Bảo thầm nghĩ, mình được xưng Thánh Tinh học viện Bách Hiểu Sinh, nếu như chút sự tình ấy cũng không biết, vậy còn làm làm gì chài! Mộ Thần luyện chế ra Xuân Phong Hóa Vũ Phù, khi kích phát hiển lộ ra dị tượng đã kinh diễm không ít người đâu!

Đương nhiên, Mộ thiếu là thiếu niên thiên tài như vậy, ta như thế nào lại không nghe nói đến?” Phú Nguyên Bảo cười nói.

Mộ Thần tất nhiên là thiên tài, không nói cái này, ngươi có đề nghị gì tốt không?” Diệp Thạch hỏi.

Có, nhưngấn theo quy củ, ta muốn lấy một phần trăm tiền lời.” Phú Nguyên Bảo chớp mắt nói.

Diệp Thạch gật đầu, “Có thể.

Bình luận

Truyện đang đọc