Trên bầu trời hiện lên một đạo lưu quang, hai trung niên nam tử đồng thời xuất hiện trên không trung.
Hai nam tử, một người tóc lửa đỏ, diện mạo tục tằng, trên mặt có râu mép, một đôi mắt hổ nghiêm nghị sinh uy, nhìn qua uy vũ bất phàm.
Một người khác, thân quần áo tơ tằm màu thủy lam, diện mạo tuấn dật, nhìn qua hào hoa phong nhã, bên miệng có vài phần tươi cười thản nhiên, nhìn qua khiến người khác cảm thấy như mộc xuân phong.
“Là Kinh Sí Diễm võ vương cùng Sư Tử Ngọc võ vương, không nghĩ tới hai vị đều hiện thân.”
Hai nam tử vừa xuất hiện trên bầu trời, liền hấp dẫn vô số tầm mắt của mọi người, võ giả có cấp bậc võ vương trong Huyền Phong đế quốc, tổng cộng chỉ có mười mấy người, riêng Thánh Tinh học viện đã chiếm bốn, có thể thấy thực lực của Thánh Tinh học viện.
“Không nghĩ tới lần này lại xuất hiện tới hai võ giả có tư chất cấp tám.” Kinh Sí Diễm híp mắt, đầy hứng thú nói.
Sư Tử Ngọc nói: “Đúng vậy! Còn là hai song nhi, đây chính là chuyện hiếm có.”
“Con có nguyện bái ta làm thầy?” Sư Tử Ngọc chắp tay sau lưng, hỏi Trang Du.
Sắc mặt Trang Du ửng hồng nét hưng phấn, đi lên trước hai bước, cung kính bái: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Kinh Sí Diễm cười lạnh hai tiếng, tên Sư Tử Ngọc này đúng là biết tiên hạ thủ vi cường, có điều, người ông nhìn trúng cũng không phải Trang Du, bị giành trước cũng không tức giận.
Kinh Sí Diễm nhìn về phía Diệp Thạch, hỏi: “Con thì sao, có nguyện bái ta làm thầy?”
Diệp Thạch nhíu mày, đôi mắt trước tiên nhìn qua Mộ Thần hỏi ý. Mộ Thần thấy ánh mắt Diệp Thạch dời qua mình, ngoài ý muốn một chút, hơi hơi gật đầu với Diệp Thạch. Diệp Thạch liền quay đầu, nói với Kinh Sí Diễm: “Con nguyện ý.”
Kinh Sí Diễm hơi nhíu mày, trong lòng hiện lên cảm giác khác thường.
Động tác của Diệp Thạch cùng Mộ Thần chỉ phát sinh trong giây lát, nhưng mà Kinh Sí Diễm là cường giả cấp bậc võ vương, động tác nhỏ ấy của hai người tất nhiên không thoát khỏi ánh mắt ông.
Kinh Sí Diễm không dấu vết đánh giá Mộ Thần, tư chất cấp sáu, cũng coi như không tồi, nhưng cũng chỉ là không tồi mà thôi. Từ khi nào mà Kinh Sí Diễm ông thu đồ đệ, còn phải để cho một tiểu quỷ mới vừa bước vào cấp bậc võ sư cho phép, thật sự là…
Lam Nhược Phong híp mắt, hắn đứng ở bên cạnh Mộ Thần, động tác của Diệp Thạch với Mộ Thần, hắn nhìn nhất thanh nhị sở.
Cho dù đối mặt với hấp dẫn thu đồ đệ của võ vương, Diệp Thạch vẫn nghĩ tới Mộ Thần trước tiên, mà Trang Du lại… Trang Du từ đầu tới đuôi cũng không liếc hắn một cái, trong lòng Lam Nhược Phong không khỏi dâng lên một cơn ghen tị.
Lam Nhược Phong nhìn Diệp Thạch, trong lòng lại bốc lên một loại cảm giác dị thường, người này phải là thuộc về mình, rõ ràng là thuộc về mình, rốt cuộc là chỗ nào không đúng? Diệp Thạch nên đứng bên cạnh hắn, hết thảy lấy hắn làm trọng mới đúng!
Cảm giác được tầm mắt của Lam Nhược Phong, trong lòng Diệp Thạch hậm hực không thôi, tên kia làm gì mà lại dùng ánh mắt như vậy nhìn y, thật ghê tởm.
“Hai vị làm như vậy, hình như không quá thỏa đáng thì phải.” Một nam tử thân hình có chút nhỏ gầy, vội vã chạy như bay ra nói.
Người tới y phục trên người nhiều nếp nhăn, tóc lộn xộn, cả người có chút không chỉnh tề, nhưng ở đây lại không ai dám xem thường hắn, người tới chính là một trong bốn võ vương của Thánh Tinh học viện, Hoa Xu.
Sư Tử Ngọc cười khẩy: “Không thỏa đáng? Hoa huynh à, lời này không nói vậy được.Biết ngươi muốn nhận Thất hoàng tử làm đồ đệ, chúng ta đều không đoạt người của ngươi mà.”
Hoa Xu nhíu mày, trước khi chiêu sinh, mấy người bọn họ đều vì việc thu đệ tử mà náo loạn một trận. Lúc ấy, ba người cho rằng lần này đệ tử có tư chất xuất sắc nhất là Thất hoàng tử Mộ Dung Diễm, Hoa Xu vì tranh thủ quyền lợi thu Mộ Dung Diễm làm đồ đệ, đồng ý cho Kinh Sí Diễm cùng Sư Tử Ngọc không ít chỗ tốt, nào biết, lần này bên trong các đệ tử vậy mà lại xuất hiện hai thiếu niên tư chất cấp tám.
Hoa Xu cau mày: “Nhưng mà…”
Sư Tử Ngọc cắt ngang lời của Hoa Xu, cười nhạt nói với Trang Du: “Đồ đệ, lại đây, gặp sư bá của con này.”
Nghe lời Sư Tử Ngọc, Trang Du nhu thuận đi tới trước mặt Hoa Xu, ngại ngùng gọi: “Sư bá.”
“Đồ đệ, con cũng gọi một tiếng đi, có lễ gặp mặt đó.” Kinh Sí Diễm cũng cười nói.
Nghe được có lễ gặp mặt, ánh mắt Diệp Thạch lập tức sang lên, “Chào sư bá.”
Hoa Xu nhìn bộ dáng Sư Tử Ngọc cùng Kinh Sí Diễm, biết ván đã đóng thuyền, không có đường chuyển, lúc này liền ủ rũ.
… …
Mộ Dung Diễm cau mày đứng gần đó, sắc mặt biến ảo bất định. Vốn hắn cho rằng hắn chính là người chói mắt nhất trong các đệ tử, nào biết, chẳng những nhảy ra hai song nhi có tư chất cấp tám, khiến hắn phải làm nền, lại còn có một võ giả có tư chất giống hắn. Mộ Dung Diễm nhìn Lam Nhược Phong, trong con ngươi hiện lên vài ý không tốt.
“Con có nguyện bái ta làm thầy?” Hoa Xu thiếu hưng trí hỏi Mộ Dung Diễm.
“Vãn bối nguyện ý.” Mộ Dung Diễm chắp tay.
“Con thì sao?” Quay qua hỏi Lam Nhược Phong.
Lam Nhược Phong sửng sốt một chút, rất nhanh phản ứng lại, “Vãn bối nguyện ý.”
Hoa Xu gật đầu, trong con ngươi hiện lên một tia bất đắc dĩ. Tư chất tốt nhất đều được chọn rồi, cũng chỉ có thể bổ sung bằng số lượng.
Mộ Dung Diễm nhìn trên mặt Hoa Xu toát ra vẻ mất mát, tâm tình không khỏi có chút buồn bực.
Mộ Dung Diễm cảm thấy mình tựa như đồ ăn dư lại trong chợ, Hoa Xu tới chậm, không chọn được, bất đắc dĩ mới chọn mình.
Mộ Thần đứng ở một bên, bất đắc dĩ cười khổ, trong bốn người thí nghiệm, có vẻ tư chất mình là kém cỏi nhất. Có điều cũng không có gì kỳ quái, dù sao vị tra tác giả kia đều đem đồ tốt nhất cho nhân vật chính rồi.
Mộ Thần vừa quan sát một chút, phát hiện cấp bậc tư chất của một người hẳn là có quan hệ cùng huyệt đạo có thể đả thông trong cơ thể, huyệt đạo trong thân thể đả thông càng nhiều, tốc độ hấp thu nguyên lực càng nhanh, cái gọi là tư chất cấp tám, hẳn là chỉ người trời sinh trăm mạch được đả thông.
Biết được mấu chốt, Mộ Thần cảm thấy, chỉ cần cho hắn một chút thời gian, hắn có thể đem tư chất của mình đề cao đến cấp tám.
Diệp Thạch đứng ở bên cạnh Kinh Sí Diễm, nhìn Trang Du, đôi mắt lăn lộn sát ý nóng cháy. Trang Du đứng ở bên người Sư Tử Ngọc, trong con ngươi cũng lóe ra hàn quang.
… …
Cách đó không xa, hai nữ tử thân mặc cẩm bào, đứng ở đó xem náo nhiệt.
Diện mạo hai nữ nhân một người xinh đẹp, một người thanh lệ, hai người này chính là viện trưởng Hạ Thanh Nghiên của minh văn viện cùng phó viện trưởng Hạ Thanh Lệ trong thuật viện ở Thánh Tinh học viện.
“Tiểu tử mà Kinh Sí Diễm thu hình như rất hung dữ.” Hạ Thanh Nghiên cười nhận xét.
“Còntiểu tử mà Sư Tử Ngọc thu, thoạt nhìn thì ôn nhu nhược nhược, bộ dáng yếu đuối, nhưng hình như cũng không phải là người thiện lương gì.” Hạ Thanh Lệ hì hì cười nói.
“Hai đồ đệ của Kinh Sí Diễm cùng Sư Tử Ngọc có vẻ rất không hợp nhau.”
“Khác phái cùng hút, đồng phái tương xích, hai người này đều là song nhi, quan hệ tất nhiên không thể tốt được.”
“Sau này có trò hay để xem rồi.” Hạ Thanh Nghiên che miệng, trong con ngươi hiện lên ý cười.
… …
Diệp Minh ngơ ngác nhìn một màn này, Diệp Thạch vậy mà lại trở thành đồ đệ của Kinh Sí Diễm. Vốn hắn còn muốn lên tiếng gọi, nhưng hiện giờ, thân phận của Diệp Thạch đã là chạm tay có thể bỏng, nếu hắn đi lên thân cận, không khỏi có chút không ổn.
Diệp Dung gắt gao siết chặt tay, nếu như năm đó mẫu thân tâm ngoan thủ lạt thêm một chút, triệt để giải quyết Diệp Thạch luôn thì tốt rồi. Nhìn thấy Diệp Thạch trên đài được vạn chúng chú mục, Diệp Dung đã sắp ghen tị đến mất hết lí trí. Ả và Diệp Thạch oán hận chất chứa quá sâu, nếu như ả may mắn vào được Thánh Tinh học viện, lấy cá tính của Diệp Thạch, nó có thể dung được ả sao?
Trong con ngươi Diệp Vũ cùng Diệp Thừa đều tràn đầy ghen tị, tuy rằng hai người không biết tư chất cấp tám là cái gì, nhưng từ phản ứng của mọi người ở đây, hai người cũng không khó đoán ra, đây tuyệt đối là một thứ hiếm có.
“Diệp Thạch sao lại có mệnh tốt như vậy.” Diệp Vũ nhịn không được mà thở dài.
Diệp Minh nhìn bọn họ, nói: “Hai vị thiếu gia, tiểu thư, Diệp Thạch thiếu gia hiện giờ đã xưa đâu bằng nay, nếu có thể, ba vị hẳn nên hết sức thử chữa trị quan hệ với y.”
“Minh thúc, ngươi muốn ta đi lấy lòng nó sao?” Diệp Dung âm trầm hỏi.
Diệp Minh nhìn biểu tình kháng cự của Diệp Dung, trong lòng bất đắc dĩ. Lấy lòng Diệp Thạch hả? Diệp Thạch hiện giờ đã thành đồ đệ của võ vương, Diệp Dung nếu muốn lấy lòng Diệp Thạch, cũng chưa chắc tìm được cơ hội, chỉ là Diệp Dung dường như chưa ý thức được điểm này.
Tiền Đông Đình ngơ ngác đứng, cảm xúc phập phồng, Diệp Thạch, thế mà lại trở thành đồ đệ của võ vương.
Mộ Hồng cau mày, lúc ở Mộ gia, Diệp Thạch rất tôn kính Mộ Viễn Phong, đối Mộ Thần thì nói gì nghe nấy, đây chính là “một người đắc đạo, gà chó lên trời”, về sau địa vị của Mộ Viễn Phong ở trong gia tộc tất nhiên nước lên thì thuyền lên.
Tạ Đan Yên nhíu lại mày, đứng lẩm bẩm: “Không ngờDiệp Thạch với Trang Du đều là tư chất cấp tám, làm sao lại có loại sự tình này?”
Hai người đó một người là đồng bạn của Lam Nhược Phong mà nàng thích, một người là đồng bạn của Mộ Thần mà nàng nhìn không vừa mắt, hai người đó vậy mà đều là tư chất cấp tám, làm sao lại có loại chuyện này?!
“Quả thật làkhiến người ta bất ngờ!” Trình Uyển Bạch kinh ngạc nói.