Ý CHÍ SINH TỒN CHẾT TIỆT NÀY!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vốn dĩ Phùng gia có thể trở thành một trong sáu môn phái lớn là vì bọn họ có truyền thừa thiên sư. Thiên sư chỉ truyền cho người Phùng gia, nhưng một thiên sư lại có thể thu nhận mấy chục đến mấy trăm đệ tử. Bối cảnh khổng lồ mà thế gia đã tích lũy nhiều năm, người thường không cách nào tưởng tượng nổi.

Từ xưa đến nay, Phùng Lệ chính là thiên sư trẻ tuổi nhất, cũng là thiên sư mạnh nhất đời này.

Nguyên thân là đệ tử ký danh của đệ tử thiên sư đời trước, theo lý là thấp hơn Phùng Lệ một bối phận, vốn nên chủ động đi lên thăm hỏi Phùng Lệ. Nhưng nguyên thân lại chỉ là một kẻ bình thường chả ai nhớ đến trong số đông đảo các đệ tử Phùng gia. Giang Lạc không nghĩ rằng Phùng Lệ sẽ nhớ được cậu, tuân thủ nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cậu cũng lười đi.

Thấy bóng dáng của Phùng Lệ biến mất dưới lầu, Giang Lạc thu hồi ánh mắt không chút gợn sóng: “Đi thôi, không phải cậu nói muốn đi ăn bún qua cầu hả?”

Hai người ra ngoài tìm đến một tiệm khá có tiếng gọi bún qua cầu. Đủ thứ nguyên liệu thượng vàng hạ cám đặt chung với nhau, tô bún còn to hơn cả mặt Giang Lạc. Cậu xắn tay áo cùng với Lục Hữu Nhất mỗi người ăn nguyên một tô bún.

Sau khi ăn ở căn tin trường học một tháng, rốt cuộc Giang Lạc cũng hiểu tại sao lúc trước Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất chỉ ăn khoai tây sợi chua cay lại xúc động đến mức hai mắt đẫm lệ.

Bọn họ cơm nước xong, mua thêm một phần bánh hoa tươi đem về cho bạn bè.

Ra vào ở tầng một khách sạn đều là học sinh, Giang Lạc và Lục Hữu Nhất đi vào từ cửa nhỏ liền gặp phải một đám học sinh đứng im lặng không nói tiếng nào ở đại sảnh. Người nào cũng căng thẳng giống như trông thấy sư phụ.

Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ tít trong cùng của đám động: “Bàn thờ cúng Hồ Tiên này là do học sinh của trường nam Phúc Kiến nào dựng? Hủy nó đi.”

Lục Hữu Nhất nhỏ giọng nói: “Nam Phúc Kiến có phong tục phụng dưỡng Hồ Tiên.”

Một học sinh mặt đỏ tới mang tai đứng ra: “Phùng chủ, đây là đài cung phụng của em. Nhưng em thờ phụng một mình trong phòng tại sao phải phá đi ạ?”

“Cậu phá hỏng quy củ.” Phùng Lệ thản nhiên nói: “Nếu cậu đã biết làm thế nào để cung phụng Hồ Tiên, thế vì sao lại không nhìn xem nơi này có phải chỗ thích hợp để cung phụng không.”

Giọng điệu Phùng Lệ cũng không nghiêm khắc nhưng lại làm cho người khác căng thẳng, không dám đối mặt với y.

Giang Lạc và Lục Hữu Nhất trốn ở đằng sau đám đông xem náo nhiệt, Phùng Lệ và mấy vị giáo viên khác thuộc ban giám khảo dường như đang kiểm tra từng căn phòng của học sinh. Các học sinh lo lắng hoảng sợ, sợ mình bị tìm ra thói xấu nào.

Lục Hữu Nhất chọc Giang Lạc một cái: “Ông không có đem theo thứ gì vi phạm quy định chứ?”

Giang Lạc: “Một nghèo hai trắng, cái gì cũng không có.”

Lục Hữu Nhất vui vẻ nói: “Tôi cũng chả mang theo cái gì. Cần bùa thì tìm ông mua, cần đồ luyện khí thì tìm Khuông Chính, chúng ta đều một nghèo hai trắng rất an toàn.”

Giang Lạc: “…” Vậy cái một nghèo hai trắng của cậu cũng không giống với tôi.

Hai người tính toán thấy giáo viên ban giám khảo sắp kiểm tra tới tầng một của bọn họ, liền nhanh chóng trở về phòng. Giang Lạc đi đưa bánh hoa tươi cho mấy người Diệp Tầm. Đến lúc quay về, Lục Hữu Nhất đang ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, nói với cậu: “Bọn họ kiểm tra xong rồi.”

Giang Lạc hơi kinh ngạc: “Nhanh thế hả?”

Lục Hữu Nhất gật nhẹ đầu, vung vẩy tờ giấy trong tay: “Có thông báo thi đấu rồi nè.”

Thi đấu có tất cả ba cửa ải. Cửa thi đấu thứ nhất bắt đầu vào ba ngày sau, nội dung là phá trận, địa điểm tại một nơi gọi là thôn Hổ Bộ ①.

Trên giấy có một tấm hình chụp bên ngoài của thôn Hổ Bộ và vài câu giới thiệu. Thôn Hổ Bộ là một thôn bát quái, nhà cửa và đường sá trong thôn đều được bố trí dựa theo Cửu Cung Bát Quái trận. Người ngoài đi vào như lạc vào mê cung, thường xuyên bị lạc mất phương hướng.

Cửa thứ nhất chỉ là căn bản. Kiểm tra kiến thức kỹ năng cơ bản của người tham gia thi đấu, yêu cầu dự thi ghi rõ người dự thi không được mang theo bất cứ công cụ gì ngoài la bàn.

Giang Lạc nhìn một xấp bùa chú thật dày trong túi của mình rơi vào im lặng.

Không thể mang theo bùa chú, cậu luôn cảm thấy không được an toàn.

Không phải thôn Hổ Bộ không an toàn mà là ác quỷ không biết đang ẩn náu kỹ ở chỗ nào không an toàn.

Một tháng trước, Giang Lạc nói tra tấn Trì Vưu suốt cả đêm. Cậu thực sự đã dùng bùa chú hành hạ Trì Vưu cả đêm.

Trì Vưu càng lúc càng yếu ớt, sương mù chuyển từ đậm sang nhạt. Bùa chú bốc cháy trên người hắn rơi xuống đất thành một lớp tro xám thật dày nhưng tiếng cười của hắn thì lại ngày càng điên cuồng vặn vẹo.

“Thú vị thật.” Trì Vưu đã cười nói trước khi biến mất.

Suốt một tháng qua Trì Vưu chưa từng hiện thân, có lẽ hắn đã bị Giang Lạc làm thương tổn căn cơ. Giang Lạc có thể tưởng tượng được chờ đến khi tên điên kia khôi phục lại sẽ điên cuồng cỡ nào, sẽ không từ thủ đoạn thậm chí còn tàn nhẫn hơn để trả thù.

Giang Lạc có sợ không?

Tất nhiên câu trả lời là không.

Cậu liều mạng học tập một tháng, buổi tối mỗi ngày trước khi đi ngủ đều nhớ đến mười tám lần cậu bị Trì Vưu giết chết.

Oán khí và lửa giận trong lòng Giang Lạc tăng vọt. Mười tám lần, hắn còn chưa trả hết nợ đâu.

Trì Vưu ôn nhu là lương thiện như vậy làm sao Giang Lạc có thể chiếm tiện nghi của hắn được?

Ba ngày sau, Giang Lạc ngồi trên xe buýt đi về phía thôn Hổ Bộ.

Thôn Hổ Bộ cách thành phố bốn mươi cây số, xe buýt chạy phải mất từ hai đến ba tiếng mới đến nơi. Giang Lạc và hơn hai mươi người tham gia thi đấu không quen biết nhau đi theo nhân viên công tác tới lối vào, nhân viên công tác nói: “Tổng thời gian cho lần thi đấu này là hai mươi bốn giờ, những người dự thi cần tìm lá cờ nhỏ mà chúng tôi đã cắm ở mắt trận, rồi cầm theo lá cờ nhỏ đi ra khỏi thôn Hổ Bộ. Nếu người dự thi không thể ra khỏi thôn Hổ Bộ trong hai mươi bốn giờ, sẽ trực tiếp bị loại.”

Giang Lạc nhìn đồng hồ, bây giờ là ba giờ chiều.

Có tổng cộng tám lối vào thôn Hổ Bộ. Mặc dù số người dự thi đã đạt đến một trăm tám mươi người nhưng bố cục bên trong thôn Hổ Bộ liên kết ngang dọc với nhau. Sau khi vào thôn chỉ sợ một trăm tám mươi người không ai gặp được ai, chỉ có thể dựa vào sức mình để rời khỏi thôn Hổ Bộ.

Nhân viên công tác nói: “Nhắc nhở mọi người một chút, toàn bộ quá trình lần thi đấu này sẽ được phát trực tiếp trong trang web nội bộ của chúng ta.”

Trực tiếp?

Giang Lạc như có điều suy nghĩ.

Nếu phát trực tiếp ngược lại có thể đảm bảo an toàn cho cậu ở một mức nào đó.

Sau khi thông báo bắt đầu thi đấu. Người dự thi gấp gáp vọt vào trong thôn Hổ Bộ.

Giang Lạc yên tĩnh theo sau lưng đám người.

Mọi người đều lấy la bàn ra, trong nháy mắt chỉ còn lại năm ba người. Giang Lạc cũng lấy la bàn ra theo số đông nhưng cậu không nhìn hướng la bàn chỉ mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Cái gọi là Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái, Bát Quái là biến hóa sáu mươi tư quẻ, bên trong biến hóa đa đoan vòng đi vòng lại ②. Mà mắt trận, chính là điểm cốt lõi của trận bát quái. Theo lý thuyết chỉ cần đi về phía trung tâm là được. Nhưng khi bước vào, con đường trong thôn Hổ Bộ thay đổi phức tạp giống như quy tắc bị đứt gãy, không chỉ không đến được trung tâm mà còn càng chạy càng xa.

Giang Lạc giương mắt quan sát, không cần dùng la bàn thấy ở trung tâm trận bát quái có ánh sáng vàng chói lọi có thể so với biển chỉ đường chói mắt nhất.

Nhưng ngoại trừ cậu hình như không ai nhìn thấy ánh sáng vàng này ở chỗ mắt trận.

Giang Lạc đi theo ánh sáng vàng. Mặc dù không cần đến la bàn nhưng cậu cũng không cất la bàn đi. Cảm giác giống như mình đang gian lận, đáp án đã bày sẵn trước mắt chỉ chờ người đến lấy. Giang Lạc có mục tiêu rõ ràng, sau khi rẽ trái rẽ phải không biết bao nhiêu lần dần dần chỉ còn lại một mình cậu.

Trong trang web nội bộ phát trực tiếp có người từ từ chú ý đến sự quái lạ của cậu.

[Anh chàng này kỳ lạ thật đấy.]

[Hình như cậu ta chưa từng dùng tới la bàn nhỉ? Đù mớ, từ góc nhìn trên cao này tốc độ của cậu ta hình như còn nhanh hơn cả Kỳ Dã!]

[? Lầu trên phóng đại quá.]

[Ôi mẹ ơi, phanh xích lô anh đẹp trai, mặt của anh đẹp trai mlem quá.]

[Tao cmn trực tiếp mlem sạch màn hình! Tao tuyên bố sẽ sống luôn trong phòng trực tiếp này!]

[Cứu mạng!!! Cậu ấy là ai? Nhìn đẹp quá, hmu hmu T___T]

[Trang web của chúng ta là trang web đứng đắn, phía trên tém tém lại đi. Người anh em này càng xem càng thấy sai trái vl, không dùng la bàn thật kìa! Tuyệt cmn vời, quả nhiên cao thủ đều ở trong chốn dân gian.]

[Ô kìa, không nhìn la bàn thì làm thế nào để thoát khỏi trận bát quái?]

Trong phòng ban giám khảo, mấy giáo viên ban giám khảo cũng chú ý tới Giang Lạc.

Phùng Lệ nhìn nhanh như gió đảo qua rất nhiều màn hình, cuối cùng chậm rãi dừng lại trên màn hình chiếu thanh niên tóc đen.

Thanh niên tóc đen bình tĩnh đi lại giữa các con đường nhỏ. Tâm tính cậu ổn định thinh thoảng nhìn lên không trung, nếu như đường nhỏ không thông thì lại lùi về chỗ cũ. Cảm giác phương hướng không hề bị lệch, đang thong thả tiến gần về mắt trận.

Chưởng môn Trác gia Trác Chính Vũ bên cạnh Phùng Lệ nhìn ra phương pháp, ông thấp giọng nói với Phùng Lệ: “Người trẻ tuổi kia thật đáng gờm.”

Ông lại nhìn con gái của mình. Tốc độ của Trác Trọng Thu cũng không chậm nhưng so sánh phương pháp cả hai tìm kiếm mắt trận, con gái của ông bị người ta quăng xa mấy con phố.

Phùng Lệ bình tĩnh nói: “Thiên phú không tồi.”

“Trọng Thu từng kể với ta về thằng bé này.” Trác Chính Vũ nói: “Nó là đệ tử Phùng gia cậu đấy.”

Phùng Lệ hơi kinh ngạc nhíu mày, sau đó cười nhẹ: “Hóa ra là đệ tử Phùng gia.”

Lúc Giang Lạc đi được một phần ba quãng đường thời gian đã là sáu giờ chiều. Cậu định tìm chỗ để nghỉ ngơi một lát tiện thể ăn cơm tối.

Gần đó vừa vặn có một cái đình nghỉ chân đơn sơ. Giang Lạc thả đồ vật xuống lấy một hộp lẩu tự sôi trong túi ra, khi hộp lẩu sắp chín thì bên ngoài có một nam sinh đi tới.

Mặt mũi nam sinh góc cạnh rõ ràng, kiêu căng bướng bỉnh, mắt thường có thể thấy hắn đang bực bội. Hắn cầm la bàn trong tay sau khi thấy Giang Lạc thì sững sờ, giống như không tin được rằng có người lại đến chỗ này trước hắn một bước.

“Cậu là ai?” Nam sinh hỏi với giọng điệu không tốt.

Giang Lạc nghiêng đầu liếc hắn ta một cái, lười nói chuyện nên thu mắt về.

[A a a!!! Anh đẹp trai phóng điện với toyyy!]

[Ngồi cắn hạt dưa hóng hớt, đánh nhau đê, đánh nhau đê.]

[Đm vậy mà hai người bọn họ lại gặp nhau, với tính cách khó ở của Kỳ Dã chắc chắn phải đánh một trận.]

Kỳ Dã bị liếc nhẹ như vậy, bực bội trong lòng như bị đổ thêm dầu vào lửa, suýt thì bùng nổ. Hắn đè nén tính tình: “Này, tôi đang hỏi cậu đấy.”

Thấy nhiệt độ của hộp lẩu từ từ giảm xuống, Giang Lạc lấy đũa ra mở nắp chuẩn bị ăn cơm.

Mùi thơm theo làn gió lọt vào mũi Kỳ Dã, tính tình táo bạo của Kỳ Dã còn chưa kịp bung thì bụng đã mất mặt vang lên “ùng ục”.

Nét mặt hắn cứng đờ rõ ràng sắp không nhịn nổi, tự mình buồn bực đứng nguyên tại chỗ không nói gì.

Giang Lạc coi như hắn không tồn tại, ung dung thong thả ăn xong cơm của mình. Cuối cùng xử lý gọn gàng rác rưởi tránh làm ô nhiễm môi trường ở đây.

Sau bữa ăn, mặt trời đã lặn. Giang Lạc ngẩng đầu nhìn sắc trời một lúc quyết định chấp nhận nghỉ trong đình một đêm, chờ sáng mai lại tiếp tục hành trình.

Bằng không nếu cứ đi tiếp, sau khi trời tối lỡ như Giang Lạc không nhìn thấy ánh sáng vàng nữa thì công sức nguyên ngày hôm nay của cậu sẽ uổng phí.

Không nghĩ tới là nam sinh tính tình có vẻ rất nóng nảy kia cũng vào trong đình nghỉ chân, xem bộ dạng thì có vẻ có cùng dự định với Giang Lạc.

Hai người tự làm chuyện riêng của mình ngược lại chung sống hòa bình khiến cho đám đông muốn xem đánh nhau phải thất vọng. Nhưng trong đám này đột nhiên xuất hiện một bình luận khiến người khác chú ý.

[Ông trời ơi… Mấy người mau nhìn cái bóng của anh đẹp trai, hình như có cái gì đang động đậy ấy.]

Trong màn hình trực tiếp, cái bóng đổ nghiêng nghiêng trên đất của Giang Lạc chậm rãi nhúc nhích một phần nhỏ.

Giống như có quái vật đáng sợ ẩn núp trong đó. Đường viền của cái bóng như có như không tập trung những móng vuốt quỷ từ từ đến gần mũi chân đặt dưới đất của Giang Lạc.

Mà Giang Lạc hoàn toàn không biết gì cả. Nghiêm túc nhìn một quyển chú giải chi tiết về la bàn.

***

Công: Nghe bảo mới gặp mặt Phùng Lệ một lần mà đã có người cảm thấy y đẹp trai hơn anh đúng không?

Công: Nhe răng cười 

① Nguyên mẫu của thôn Hổ Bộ là thôn Bát Quái họ Gia Cát ở tỉnh Chiết Giang.

② “Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng” bắt nguồn từ “Kinh dịnh” thời vua Phục Hy. “Tứ Tượng sinh Bát Quái” trích từ “Hệ từ truyện quyển thượng” của Khổng Tử.

Bình luận

Truyện đang đọc