Ý CHÍ SINH TỒN CHẾT TIỆT NÀY!

Biên tập: Cá bơn vui vẻ

Chỉnh sửa: Red Tea | Đọc kiểm: Bí Đao

***Dì quản lý ngoài cửa đã chạy mất dạng.

Giang Lạc sa sầm mặt đứng dậy buộc áo choàng tắm trên người. Lời uy hiếp lúc nãy Trì Vưu ghé vào tai cậu nói không ngừng vọng lại.

"Giải quyết dục vọng của tôi, nếu không sẽ giết em đó."

Trì Vưu chỉ cho cậu hai lựa chọn.

Hoặc là lên giường, hoặc là bị hắn giết.

Nhưng mẹ nó ai thèm nghe hắn.

Giang Lạc ngước mắt, thấy trên bàn trà là trái tim tượng đá và một viên ngọc Nguyên Thiên bị cậu cố ý đặt ở đó.

Hai thứ này sáng loáng, cực kỳ dễ thấy.

Tâm trạng Giang Lạc càng hỏng bét hơn.

Cậu chuyên môn dùng những thứ này như mồi nhử, sắp xếp cạm bẫy trùng điệp xung quanh, chỉ cần Trì Vưu dám tới thì ít nhất những cạm bẫy này có thể lấy nửa cái mạng của Trì Vưu. Kết quả những vật này được đặt ngay trước mắt mà thậm chí Trì Vưu còn không thèm cầm ư?

Nhìn cũng không thèm nhìn?

Tâm Giang Lạc chìm xuống đáy.

Mặc kệ Trì Vưu có nhìn thấy không, hay nhìn thấy mà không thèm cầm, tất cả đều đại biểu cho một việc không tốt – Đó là dục vọng của hắn đối với Giang Lạc đã lớn đến mức không đếm xỉa tới những vật này.

Điều này rất không ổn, cực kỳ không ổn.

Dục vọng của ác quỷ đến quá mãnh liệt và dứt khoát, giống như với hắn mà nói, giải quyết dục vọng thậm chí còn quan trọng hơn linh hồn và trái tim của chính mình. Mí mắt Giang Lạc giật giật, nghĩ muốn túm lấy cổ áo của Trì Vưu hung hăng đánh cho hắn một trận.

Giang Lạc hành hạ Trì Vưu một đêm, trả toàn bộ mười tám lần tử vong lên người ác quỷ, thậm chí chơi đến phát ngấy. Cậu giữ lại cách chết đau đớn nhất, quyết trả thù bằng cách thức khiến ác quỷ phải ghi nhớ thật sâu sắc.

Nhưng không một ai có thể ngờ, trong tình huống như thế nhưng Trì Vưu lại... nổi phản ứng với cậu.

Giang Lạc cũng không phải không chú ý tới Trì Vưu đang dần dần khôi phục, chỉ là trong suy nghĩ ban đầu của cậu, Trì Vưu sẽ bị ngọc Nguyên Thiên và trái tim tượng đá cậu lấy ra làm mồi nhử cám dỗ, từ đó gieo gió gặt bão rơi vào trong cạm bẫy. Nhưng không ngờ rằng cuối cùng con mồi ác quỷ nhìn trúng lại biến thành chính mình.

Một nỗi uất giận giấu ở trong lòng, Giang Lạc nhịn nửa ngày, vẫn chửi nhỏ một tiếng: "Đệt."

Cậu cất đồ trên bàn đi, sầm mặt tiến vào phòng tắm, tẩy rửa tất cả mọi chỗ trên người từng bị Trì Vưu chạm vào. Đến khi cậu ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy trong phòng lít nha lít nhít người đứng.

Giang Lạc: "..."

Nên tới đều tới.

Thoạt nhìn nhóm Samuel mới bò dậy khỏi giường, trên người mặc áo ngủ, tóc tai lộn xộn như ổ gà. Viện trưởng và mấy giáo viên khác trong trường ngồi trên sofa, nhóm Diệp Tầm thì đứng xung quanh đó. Mười mấy người chui vào trong một căn phòng đơn, không gian lập tức trở nên nhỏ hẹp, bầu không khí im lặng và ngột ngạt theo.

Viện trưởng Từ ngồi ngay chính giữa ghế sô pha, ông xụ mặt, hai tay chống quải trượng. Bất luận là ông hay những người khác, sắc mặt đều không tốt – Nhất là sau khi nhìn thấy một mớ hỗn độn trong phòng.

Đồ đạc bị đập nát, mảnh thủy tinh văng khắp nơi, máu tươi rải rác, trên mặt tường, trên sàn nhà, ngay cả tấm thảm bên cạnh cửa phòng tắm cũng có mấy giọt.

Khung cảnh tranh đấu kịch liệt.

Viện trưởng Từ vội vàng dẫn người chạy đến, sau khi nhìn thấy cảnh tượng như thế thì trong lòng ông tức giận suýt thì hộc máu. Sau khi biết đại khái tình trạng Giang Lạc không sao từ chỗ dì quản lý, bấy giờ trái tim nhảy lên cổ họng của ông mới rơi trở về.

Lúc quản lý ký túc xá gọi điện cho họ, câu cú từ ngữ vô cùng lộn xộn khiến bọn họ giật nảy mình, còn tưởng rằng đứa nhỏ này sắp tuẫn tình*. Khi nhìn thấy cảnh tượng ở đây, trái tim viện trưởng Từ mới chùng xuống, biết không phải Giang Lạc tuẫn tình mà là có người ngoài xâm nhập.

*殉情: tự tử; chết vì tình (vì tình yêu gặp trở ngại mà tự tử)

Nếu tự sát thôi thì sẽ không biến thành khung cảnh thế này.

Thấy dáng vẻ Giang Lạc rời khỏi phòng tắm, viện trưởng Từ lập tức nhận ra người ngoài này tất nhiên là Trì Vưu.

Mặc dù viện trưởng Từ đi tới vội vàng nhưng những người đi theo đều biết mấy chuyện của Giang Lạc và Trì Vưu, đồng thời nhiều lần được viện trưởng Từ nhắc nhở, chắc chắn sẽ không bao giờ nói ra bí mật này.

Cũng chính vì có viện trưởng Từ bảo vệ nên tin tức về Giang Lạc và Trì Vưu chỉ lưu truyền ngầm trong trường, không đến tai của sáu gia tộc lớn.

Ngoại trừ giáo viên, viện trưởng Từ còn gọi các bạn học chung lớp với Giang Lạc tới, ông hy vọng những người trẻ tuổi này có thể khuyên nhủ cậu.

Người ta thường nói quá tam ba bận, chí ít đối với viện trưởng Từ, Giang Lạc gặp chuyện ngoài ý muốn đến lần thứ ba rồi. Đúng sai giữa người và ma, càng rối rắm càng khó phân biệt. Viện trưởng Từ có chút giao tình với Trì Vưu, ông tự nhận Trì Vưu không phải loại người ích kỷ, còn Giang Lạc lại là hậu bối ông xem trọng, đương nhiên viện trưởng Từ không muốn hai người họ luân hãm càng ngày càng sâu.

Ông tiếc cho Trì Vưu, đồng tình với Giang Lạc, nhưng ai cũng biết, dù yêu hay hối hận, người quỷ là không thể.

Viện trưởng Từ đã nghĩ đến việc gọi hồn Trì Vưu để nói chuyện với hắn về chuyện này từ lâu, nhưng làm cách nào cũng không triệu hồn Trì Vưu được, vậy nên viện trưởng Từ đành từ bỏ ý nghĩ này. Ông vốn cho rằng Giang Lạc bái Phùng Lệ làm sư phụ, Trì Vưu hóa thành lệ quỷ cũng sẽ e ngại tên tuổi của phủ Thiên sư, đâu ai ngờ chuyện này vẫn xảy ra cơ chứ.

Điều khiến viện trưởng Từ kinh hồn bạt vía là, nơi đây chính là trường học! Sao ác quỷ có thể vào trường học chứ?!

"Lại đây." Viện trưởng Từ ổn định tâm trạng, tinh thần quắc thước nói.

Trong lòng Giang Lạc mắng Trì Vưu mấy câu rồi mới quy củ ngồi xuống sofa đối diện viện trưởng Từ.

Viện trưởng Từ hỏi: "Em lại gặp Trì Vưu à?"

Giang Lạc thành thật gật đầu.

Tay viện trưởng Từ run run, ông vuốt ve quải trượng, nhìn các giáo viên bên cạnh.

Một lát sau, viện trưởng Từ thu hồi vẻ kinh ngạc, liên miên lải nhải dạy dỗ Giang Lạc một trận.

Thấy Giang Lạc không lên tiếng, ông thở dài, cố ý nghiêm túc nói: "Em tỉnh táo lại cho thầy."

Rồi ông đứng dậy, chuẩn bị dẫn các giáo viên đi kiểm tra xem bố cục phong thủy trong trường có phải đã xuất hiện thiếu sót ở đâu không.

Văn Nhân Liên tiễn ông ra cửa, viện trưởng Từ lo lắng nói với Văn Nhân Liên: "Các em nhớ trông chừng em ấy, khuyên nhủ nó. Đứa nhỏ này si tình quá, lỡ Trì Vưu vẫn tồn tại... Dù sao các thầy cũng là trưởng bối, có mấy lời nói không tiện đành nhờ các em tới nói."

Trên gương nghiêm trọng của Văn Nhân Liên hiện lên nụ cười nhàn nhạt: "Thầy yên tâm, ở đây cứ giao cho bọn em."

Viện trưởng Từ thở dài: "Việc này phải nói với tên nhóc Phùng Lệ kia..."

Văn Nhân Liên nói: "Viện trưởng, thầy đừng nói với tiên sinh Phùng."

Viện trưởng khó hiểu: "Sao thế?"

Văn Nhân Liên hạ giọng nói: "Thầy không biết, lúc trước trong chương trình tuyển chọn, Trì Vưu đã gặp Giang Lạc, tiên sinh Phùng ra ngoài nên không biết những chuyện này. Em đã liên lạc với tiên sinh rồi, tiên sinh nói sẽ sớm trở về thôi, vì vậy chuyện xảy ra trong hai hôm nay nên chờ tiên sinh Phùng về hẵng nói cũng không muộn."

Viện trưởng Từ cảm thấy có lý, ông vuốt râu, bấy giờ mới yên tâm rời đi.

Văn Nhân Liên nhìn bóng lưng của bọn họ, thu hồi ý cười, che giấu lo lắng quay về phòng.

Để Phùng Lệ không giận cá chém thớt với Giang Lạc, y cố ý nói thành Trì Vưu dây dưa Giang Lạc không buông, mà giờ nhìn lại có vẻ những gì y nói đang trở thành hiện thực.

Trong phòng, Giang Lạc bị mọi người vây quanh.

Thanh niên tóc đen trông hơi thẫn thờ, cậu dựa vào ghế sofa, áo choàng tắm trên người buộc chặt có vẻ hơi rộng, rõ ràng là áo choàng tắm của Trì Vưu.

Mái tóc đen đã khô một nửa, nhưng so sánh với những điều này, vết thương trên môi và lỗ tai càng mờ ám không chịu nổi. Dấu răng thật sâu nằm ngang bên trên, để lại vết tích có thể nói là quá đáng.

Mà dọa người hơn những thứ này là một dấu tay quỷ trên mắt cá chân Giang Lạc.

Trên da thịt trắng như ngọc, dấu tay quỷ thật đáng sợ và u ám.

Văn Nhân Liên trầm mặt nhìn dấu tay quỷ này, sau đó đóng cửa lại.

Samuel đứng đó muốn thiếp đi, hắn cố gắng mở mắt ra, uể oải hỏi: "Giang, sao cậu thành thế này vậy?"

Con mắt xanh biếc của hắn khó khăn chuyển động quanh Giang Lạc: "Sao cậu lại cắn nát miệng mình vậy?"

Lục Hữu Nhất ghìm chặt cổ Samuel, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ông nhìn rõ cho tôi hộ, đó mà là tự mình cắn hả?"

Văn Nhân Liên định nhoẻn miệng cười thì lại nghe Lục Hữu Nhất nói: "Rõ ràng là không cẩn thận vấp ngã nên răng mới cắn vào môi đó!"

Ma Quỷ ngơ ngác nhìn Lục Hữu Nhất, anh cảm thấy Lục Hữu Nhất nói không đúng.

Kỳ lạ anh lại ngửi thấy mùi của chủ nhân trên người Giang Lạc. Chỉ là mùi hương này không bình thường, yếu ớt hơn so với thường ngày.

Không phải chủ nhân đã đến một nơi không ai biết sao?

Ma Quỷ khó hiểu.

Cát Chúc ngồi bên cạnh Giang Lạc từ lâu, vươn tay bắt mạch của Giang Lạc, nhìn xem bên trong cậu có tổn thương nào không.

Bởi giao hợp với quỷ hồn tương đương với giao thoa âm dương, dương khí của người sống sẽ bị quỷ hồn hút đi.

"Á?" Nhưng vừa chạm vào, Cát Chúc liền cảm thấy không đúng, cậu tự nhủ: "Kỳ lạ, cơ thể Giang Lạc rất tốt, không hư nhược gì cả."

"Chẳng lẽ Trì Vưu chú ý đến điều này nên không hút dương khí của Giang Lạc?"

Trác Trọng Thu cười lạnh, trong tay thoáng dùng sức, điều khiển TV được cô nhặt từ dưới đất lên vỡ thành từng mảnh: "Nếu anh ta thật sự chú ý tới điều đấy thì đã không nhiều lần tìm tới Giang Lạc."

Văn Nhân Liên đi đến trước mặt Giang Lạc ngồi xuống, im lặng một hồi, bỗng nhiên hỏi: "Các cậu làm rồi?"

Văn Nhân Liên đã từng hỏi Giang Lạc chuyện này.

Nhưng khi đó, Giang Lạc chỉ trả lời là làm với Trì Vưu trong mơ mà thôi, đó chính là mộng xuân, là trải nghiệm giả không tồn tại. Còn bây giờ rõ ràng Trì Vưu đã làm chuyện thân mật với Giang Lạc trong hiện thực.

Câu này hỏi ra, bầu không khí trong phòng chợt tĩnh lặng.

Họ nín thở ngưng thần, chờ Giang Lạc trả lời.

Gương mặt Giang Lạc ửng đỏ, khuôn mặt xinh đẹp của cậu nhuốm sắc thái mơ màng, nhỏ nhẹ nói: "Chưa làm."

Bầu không khí lập tức buông lỏng.

Tầm mắt Giang Lạc liếc qua đồng hồ, hiện tại mới bảy giờ sáng.

Tối hôm nay, cậu phải làm thế nào để bảo vệ an toàn của bản thân đây?

"Trì Vưu nói đêm nay muốn lên giường với tớ." Vừa nãy bị uy hiếp, lửa giận trong lòng Giang Lạc vẫn đang cháy hừng hực, hiện tại suýt không nói nổi câu này.

Cho dù chỉ là diễn kịch, cậu cũng sợ mình không nhịn được mà cau có.

Giang Lạc đang định tìm cớ đêm nay tụ tập mọi người thức đêm cùng mình, dường như Văn Nhân Liên có thần giao cách cảm với cậu, lập tức đứng dậy nói: "Trước đó Kỳ Dã có nói với tôi tối nay muốn mời chúng ta ăn cơm, thuận tiện nghỉ lại bên ngoài một đêm. Nếu tôi nhớ không nhầm, buổi tối hai ngày này có hoạt động bách quỷ du hành rất vui ở trung tâm thành phố, chúng ta có thể tham gia."

Không cho cậu cơ hội từ chối, y hỏi ngay: "Giang Lạc, đi chung chứ?"

Giang Lạc cố nhịn ý cười ở khóe môi xuống: "Không thành vấn đề."

Đáy lòng Văn Nhân Liên thật sự muốn Giang Lạc quên Trì Vưu đi, hết sức tác hợp cho Kỳ Dã và Giang Lạc. Thậm chí y hận không thể một giây sau Giang Lạc có thể di tình biệt luyến, hoàn toàn ném con ác quỷ lòng mang ý đồ xấu kia ra sau ót.

Y không chút trì hoãn thời gian, cầm điện thoại lên đi ra ngoài, chuẩn bị gọi điện cho Kỳ Dã.

Trác Trọng Thu và Cát Chúc liếc nhau, dẫn Giang Lạc về ký túc xá của cậu thu dọn đồ đạc.

Mấy người Diệp Tầm đi sau lưng bọn họ, Lục Hữu Nhất gãi gãi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Diệp Tầm, vết tích trên miệng Giang Lạc là do Trì Vưu cắn sao?"

Diệp Tầm liếc mắt nhìn hắn: "Giờ cậu mới nhận ra hả?"

Lục Hữu Nhất nghĩ mãi không rõ: "Chẳng qua tôi không nghĩ ra thôi... Sao Trì Vưu càng lúc càng quá đáng thế." Sao lại cắn miệng người ta chứ.

Diệp Tầm ôm Tiểu Phấn, lạnh nhạt nói: "Tớ đã nói từ sớm, người quỷ khác đường. Trọng Thu nói rất đúng, người tốt đến đâu sau khi biến thành lệ quỷ cũng sẽ trở thành dáng vẻ khác, nhưng Trì Vưu không đi tìm kẻ thù hại chết anh ta để báo thù mà cứ liên tục dây dưa không ngừng với Giang Lạc, Lục Hữu Nhất, tớ nói thẳng, tớ cho rằng hắn muốn hại chết Giang Lạc."

Lục Hữu Nhất nháy mắt sững sờ.

Diệp Tầm dừng bước lại, đối diện thẳng mặt với hắn: "Anh ta muốn Giang Lạc chết, để rồi cả hai người có thể trở thành một cặp quỷ uyên ương."

Một lúc lâu sau, Lục Hữu Nhất cười khổ nói: "Ông nói có lý lắm."

Hắn nắm chặt nắm đấm, thì thào: "Tôi chắc chắn sẽ không để Trì Vưu tổn thương Giang Lạc."

Ban đầu họ bảo vệ Giang Lạc bởi vì không muốn Trì Vưu phạm sai lầm.

Nhưng bây giờ họ chỉ đơn thuần mong muốn Giang Lạc sống một cuộc sống thoải mái và hạnh phúc.

Cậu vẫn luôn nỗ lực, không ngừng mạnh lên để tìm ra chân tướng cái chết của Trì Vưu, cậu có lỗi gì?

Từ sau khi Trì Vưu chết, bọn họ chưa từng gặp Trì Vưu đã hóa thành ác quỷ lần nào.

Lục Hữu Nhất thất vọng.

Tại sao Trì Vưu lại biến thành như vậy?

Hay là nên nói họ chưa từng hiểu rõ Trì Vưu?

*

Giang Lạc quay lại ký túc xá, còn chưa ngồi xuống thì Trác Trọng Thu và Cát Chúc đã nhanh nhẹn xếp xong hành lý cho cậu.

Họ sợ còn ngồi đây lâu thêm sẽ khiến tâm tư Giang Lạc không yên, vội vàng dẫn Giang Lạc ra khỏi trường học, chạy tới khách sạn.

Ở cửa trường học, Văn Nhân Liên đặc biệt đưa cho Giang Lạc một cái khẩu trang để cậu che đôi môi bị thương, tránh nhiễm gió.

Khi bọn họ đến khách sạn, Kỳ Dã đang đợi dưới đại sảnh.

Không biết Văn Nhân Liên đã nói gì với Kỳ Dã mà hôm nay hắn bận ngay một thân Tây trang. Tây trang vừa vặn cao quý, tô điểm cho thân hình vốn cao gầy của thanh niên càng thêm thành thục. Nhưng gương mặt tuấn tú của Kỳ Dã lại có hơi ửng đỏ không tự nhiên, mặt mày nhíu lại như mất kiên nhẫn, hơi thở trẻ trung mạnh mẽ ập tới trước mặt.

Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, bước chân Giang Lạc thoáng khựng lại.

Bởi vì phong cách ăn mặc này là của Trì Vưu.

Chết tiệt.

Đường đường là hotboy mà bắt chước gu ăn mặc của tên biến thái kia làm gì?

Văn Nhân Liên đứng bên cạnh không bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của cậu, đương nhiên không xem nhẹ chút bất thường này. Đôi mắt y cong cong, âm thầm gật đầu, lộ ánh mắt tán thưởng với Kỳ Dã.

Quả nhiên Giang Lạc thích kiểu người này.

Kỳ Dã bước nhanh về phía bọn họ, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mặt Giang Lạc: "Các cậu chậm quá đấy."

"Trên đường hơi kẹt xe." Văn Nhân Liên giải thích.

Kỳ Dã cũng không thật sự phàn nàn, chỉ là tính cách của hắn như vậy, không nói thêm lời nào mà trực tiếp giang tay, mạnh mẽ nắm lấy chiếc túi Giang Lạc đang xách, một tay khoác lên vai, nghiêng đầu sang: "Đi thôi, đã chuẩn bị phòng cho mọi người rồi."

Trác Trọng Thu hỏi: "Cậu trả tiền rồi hả? Tí nữa bọn tớ chuyển tiền cho cậu nhé."

Kỳ Dã vừa định nói "Quên đi" thì thấy quản lý đại sảnh đi nhanh tới, nhắm ngay Lục Hữu Nhất cười khiến khuôn mặt nhăn thành hoa cúc: "Cậu chủ nhỏ tới sao không thông báo trước một tiếng nha?"

Đoàn người yên lặng quay đầu nhìn Lục Hữu Nhất.

Lục Hữu Nhất hậu tri hậu giác "À" một tiếng, xấu hổ nói: "Ngại quá, tôi quên mất, hình như khách sạn này cũng là nhà tôi mở."

Kỳ Dã: "..."

Lục Hữu Nhất cười hehe: "Để tôi bảo bọn họ hoàn tiền cho ông."

"Không cần." Kỳ Dã cứng nhắc từ chối.

Nhờ Lục Hữu Nhất, phòng khách sạn họ đặt trước cứ thế được thăng cấp. Toàn bộ phòng tốt nhất đều dành cho họ.

Quản lý đại sảnh đưa họ đến tận cửa phòng, ấm áp như gió xuân phục vụ bọn họ xong mới lưu luyến không rời rời đi.

Kỳ Dã buồn bực đứng cuối với Giang Lạc, Giang Lạc không hiểu tại sao hắn không vui. Người bình thường chiếm tiện nghi không cần bỏ tiền vẫn có thể ở khách sạn cao cấp không phải nên vui mừng nhảy cẫng ư?

Dù sao tâm tình của cậu nhờ vậy mà tốt hơn nhiều.

"Kỳ Dã." Giang Lạc giả bộ tùy ý hỏi: "Kỳ gia vẫn chưa tìm được ngọc Nguyên Thiên à?"

Sắc mặt Kỳ Dã tối sầm xuống: "Chưa."

Tính cả hôm nay, thời gian mất ngọc Nguyên Thiên đã qua bốn ngày.

"Thật ra tôi nghĩ mãi vẫn không rõ." Kỳ Dã không kìm lòng nổi thấp giọng phàn nàn với Giang Lạc: "Một viên ngọc không có ích lợi gì với nhà của tôi, ném thì ném thôi. Bố tôi cũng không định cho người trong nhà sử dụng, vậy tại sao ông phải gấp thế làm gì?"

Giang Lạc bình thản đáp: "Kỳ gia đời này đến cậu, thiên phú của cậu rất tốt, tự nhiên không cần ngọc Nguyên Thiên. Nhưng những người khác, ví dụ như thân thích anh chị em chưa chắc đã không cần."

"Không." Kỳ Dã lại nói: "Tôi nói trong nhà ý là toàn bộ người Kỳ gia. Bố tôi không định để bọn họ sử dụng ngọc Nguyên Thiên, bố tính đưa ngọc Nguyên Thiên cho gia tộc phụ thuộc gia nhập Kỳ gia, hoặc đệ tử học trò tuyệt đối trung thành với Kỳ gia."

Hả?

Giang Lạc nhắm mắt lại, tốt đẹp như vậy sao.

Chẳng lẽ Kỳ gia thật sự quên mình vì người? Người một nhà không cho, ngược lại chắp tay tặng ngọc Nguyên Thiên có thể tăng cường linh thể cho người khác?

Cậu không tin Kỳ gia thật sự tốt bệnh như vậy.

Trong khi cậu đang suy nghĩ, đột nhiên Kỳ Dã hạ giọng, không được tự nhiên hỏi: "Đúng rồi, cậu cảm thấy tôi... Hôm nay thế nào?"

Lông mày Giang Lạc nhíu lại, trái lương tâm nói: "Rất được."

Kỳ Dã không thể kiềm chế nhếch khóe môi, lại cố gắng đè xuống, hắn trả chiếc túi trong tay cho Giang Lạc, nắm tay che miệng, ho khan vài tiếng như bị ngứa cổ họng: "Được rồi, cậu mau đi nghỉ ngơi đi, Văn Nhân Liên nói với tôi cậu thức cả đêm... Thật không biết cậu đang làm gì nữa, vậy mà có thể một đêm không ngủ." Hắn lầm bầm vài câu: "Cậu đi bổ sung giấc ngủ đi, chờ đến lúc ăn cơm tối sẽ gọi cậu."

Trác Trọng Thu đằng trước nghe bọn họ nói chuyện, tiếp lời: "Thuận tiện chơi trò chơi, đánh bài, mạt chược, gì cũng được, quán net cũng được, đêm nay chơi tới bến."

Hiển nhiên bọn họ cũng rất lo lắng, lo đêm nay Trì Vưu sẽ lại tìm Giang Lạc.

Giang Lạc cười híp mắt gật đầu đồng ý, cậu đụng nắm đấm với Trác Trọng Thu, trở về phòng ngã xuống vùi đầu vào giường ngủ bù.

Giấc ngủ này không ngon, trong mơ gặp nhiều ác mộng vụn vặt lẻ tẻ, cổ cổ quái quái, cuối cùng Giang Lạc thở hổn hển tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi, đệm chăn đều bị cậu thấm ướt thành dấu.

Giang Lạc cố bình tĩnh lại, nhìn thời gian đã sáu giờ tối.

Thời tiết dần vào thu, ban ngày ngắn lại, sắc trời mờ tối buông xuống.

Giang Lạc tỉnh lại chưa bao lâu thì bên ngoài đã có người gõ cửa: "Giang Lạc, tỉnh chưa? Ăn cơm thôi."

Giang Lạc rời giường đi rửa mặt, đội mũ cầm khẩu trang đi ra ngoài: "Đi thôi."

Bọn họ đi ăn lẩu.

Mười người ngồi hai bàn, bên cạnh bàn buông rèm vải hình thành không gian nửa khép kín. Chủ quán kê hai bàn lại với nhau, hai nồi lẩu một trái một phải, cũng coi như ăn cơm chung một bàn.

Giang Lạc pha nước chấm trở về, nhúng đồ ăn vào nồi nước dùng, nhưng theo sắc trời ngày càng tối, thời gian càng muộn, cậu càng thấy không an tâm.

Giang Lạc hiếm khi thấy sốt ruột.

Loại nôn nóng này, cũng phải do sợ ác quỷ mà càng giống như... Sợ uy hiếp của ác quỷ sẽ trở thành sự thật.

Nói thật, cho dù Giang Lạc nảy sinh chút đắc ý mờ ám vì Trì Vưu sinh ra dục vọng với mình. Nhưng những lời cậu nói với Trì Vưu hoàn toàn là nói suông, sao cậu có thể lên giường với ác quỷ chứ?

Một khi bị ác quỷ cắn, xương cốt cậu chưa chắc đã còn

Hơn nữa.

Cậu ác liệt suy nghĩ.

Đối mặt với Trì Vưu, cậu có thể phản ứng không?

Cơ thể cứng rắn của Trì Vưu, hắn có thể khơi dậy cơn sóng tình của cậu sao?

Giang Lạc từ tồn ăn cơm, tốc độ chậm chạp, trông tâm sự nặng nề. Thời gian trôi qua, Kỳ Dã ngồi bên cạnh cậu liếc trộm mấy lần, nhịn không được nói: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Giang Lạc lấy lại tinh thần: "Ừm?"

Kỳ Dã nhíu mày: "Có phải cậu thấy không ngon miệng không?"

Hắn đưa chai giấm qua: "Cần thêm chút giấm cho ngon miệng không?"

Vừa nói chuyện, tầm mắt của Kỳ Dã trùng hợp nhìn sang Ma Quỷ.

Sao người này cứ luôn ngó chừng Giang Lạc vậy?

Trong lòng hắn không quá dễ chịu, thoáng giơ cánh tay chặn ánh mắt của Ma Quỷ.

Giang Lạc lắc đầu, đang định nói gì thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp cười nói: "Chào buổi tối, mọi người."

Động tác của tất cả mọi người cứng đờ, cùng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.

Một đôi giày da dừng trước cửa, bàn tay tái nhợt vén rèm vải lên, để lộ ác quỷ đứng ngoài cửa. Ác quỷ tựa như người sống, ưu nhã lịch sự. Hắn mặc một bộ âu phục sạch sẽ màu đen, nơi ống tay lóe bảo thạch màu đỏ. Hai mắt ác quỷ đen nhánh, cười như không cười đảo qua từng người, sau khi ngừng mấy giây tại Kỳ Dã ăn mặc cực kỳ giống mình, cuối cùng dừng lại trên người Giang Lạc.

"Tôi tới tìm em." Ác quỷ tiến lên một bước, chiếc ghim hình hoa hồng tinh xảo cao nhã gắn trên nơ, lời phát ra từ môi lưỡi của hắn dường như cực kỳ mập mờ: "Giang Lạc."

***

Bình luận

Truyện đang đọc