Ý CHÍ SINH TỒN CHẾT TIỆT NÀY!

Biên tập: Cá bơn vui vẻ

Chỉnh sửa: Red Tea | Đọc kiểm: Bí ĐaoTư thế của Giang Lạc vô cùng ngạo nghễ.

Khoảnh khắc chạm môi hoàn toàn vượt qua dự đoán của ác quỷ.

Trì Vưu cúi đầu, lưng hơi cong xuống. Tên ác quỷ vốn thoải mái nhàn nhã, ung dung tự tại đuổi theo cậu giờ lại chết lặng cả người.

Mùi máu tanh xen lẫn giữa hơi thở, trên người Giang Lạc còn vương khí lạnh. Cậu chạy hồi lâu nên hơi thở gấp gáp, nóng hổi, mùi mồ hôi hòa cùng mùi thơm sau khi tắm rửa phả lên gò má Trì Vưu.

Trên mặt tên sát nhân dính máu nhiều người, lúc cọ xát vô tình dây lên mặt của thanh niên tóc đen.

Môi của tên sát nhân lạnh lẽo.

Lạnh hệt như một tảng đá. Tuy nhiên cánh môi rất mềm mại, tinh tế tỉ mỉ như da thịt con người. Giống như chủ nhân của nó vậy, rõ ràng tính tình tàn nhẫn xảo quyệt, cứ nhất định phải giả bộ làm quân tử vô hại.

Sau khi hôn xong, Giang Lạc chần chừ một giây rồi lập tức quyết tâm thô bạo nâng môi Trì Vưu lên, tiến quân thần tốc.

Trao đổi dịch thể.

Chỉ là môi kề môi thôi chứ có mẹ gì.

Ác quỷ và nhân loại lại môi lưỡi giao triền.

Lửa nóng và băng lạnh giao thoa, một loại cảm giác quỷ dị nào đó chảy từ môi vào đến vỏ đại não, khiến Trì Vưu lập tức tỉnh táo. Tròng mắt cổ quái của ác quỷ nhìn thanh niên tóc đen, đối diện với ánh mắt của người con trai ấy.

Mặc dù chính thanh niên tóc đen chủ động hôn hắn nhưng biểu cảm của cậu lại cực kỳ qua quýt, trên mặt hiện vẻ bực bội và không kiên nhẫn. Cậu cố che giấu đi sự khinh thường, nhìn thẳng vào Trì Vưu bằng đôi mắt ẩn giấu khiêu khích và mưu mô. Ánh mắt như một tấm lưới bao phủ toàn bộ ác quỷ vào trong.

Trái cổ Trì Vưu nhấp nhô, hắn muốn nói gì đó nhưng chỉ đụng phải một đôi môi mềm mại dẻo dai của người ta. Cảm giác mà trước đó hắn hoàn toàn chưa từng trải nghiệm dâng lên, ác quỷ không biết tại sao cổ họng của mình càng ngày ngứa ngáy, trái cổ cứ nhúc nhích liên tục.

Trong khoảng thời gian tưởng như dài dằng dặc nhưng hóa ra chỉ là một thoáng ngắn ngủi, một thứ suy nghĩ xấu xa, đè nén, ẩn nấp kĩ đến mức không một ai phát hiện vội vàng sinh sôi như biển dậy sóng cả, như dầu cháy lửa thiêu.

Ánh mắt ác quỷ u ám, bàn tay chậm rãi buông cưa điện ra, âm thanh cưa điện bén nhọn vô dụng vang lên giữa hành lang trống trải.

Giang Lạc cố gắng thôi miên tâm trí mình, nghĩ tới việc có thể kinh tởm Trì Vưu đã cảm thấy hả hê vô cùng.

Cậu tiến công không ngừng nghỉ, vừa hung hăng vừa vụng về công thành nhổ trại. Giang Lạc không quên tính thời gian, vốn dĩ cậu định hoàn thành nụ hôn một phút này trước khi Trì Vưu kịp phản ứng. Nhưng ngay sau đó, bàn tay của ác quỷ bỗng ôm lấy eo cậu, lồng ngực hắn rung lên, một cái nhếch mép hiện lên môi hắn.

Lúc Giang Lạc còn đang nhìn hắn như nhìn một tên tâm thần, hắn hơi lùi nhẹ, môi chạm môi, hơi thở mập mờ quấn quýt. Ác quỷ trầm giọng nói: "Đúng là một phương pháp thú vị."

Ngó sen dẫu lìa vẫn còn vương tơ, bờ môi bị đối phương chạm vào thật ướt át. Trong lúc nói chuyện, thỉnh thoảng hai đôi môi sẽ đụng nhau, cảm giác dính dính hơn cả khi mỗi lưỡi quấn quýt, khiến hơi thở dồn dập. Ác quỷ hữu ý vô tình, tiếp tục môi đụng môi nói: "Vì mạng sống, bệnh nhân chủ động dâng nụ hôn cho bác sĩ sát nhân." Hắn cười, âm thanh thấp như sát mặt đất: "Bạn Giang, tôi thích lắm."

Dứt lời, hắn chợt ôm thanh niên tóc đen vào trong ngực, dùng tư thế dã man hơn đảo khách thành chủ hôn lại.

Nụ hôn này với nụ hôn mới nãy hoàn toàn khác biệt, Giang Lạc bất ngờ không kịp đề phòng, bị thái độ mạnh mẽ của ác quỷ tác động làm lùi bước. Đỉnh đầu Giang Lạc giật thình thịch, lưỡi bị mút đến đau nhức, ác quỷ không phải nhân loại nên đầu lưỡi vươn tới vị trí rất sâu. Mắt cậu tóe lửa nhìn hắn chằm chằm, không chịu thua tiến công trở về.

Đầu lưỡi đang tiến hành một trận chiến hung hiểm, phản kháng, bắn phá, cắn xé, tiến công... Hai phe ai cũng không chịu lùi về sau một bước, giao chiến càng lúc càng kịch liệt. Mùi máu tươi giữa răng môi càng ngày càng nồng, gáy của Giang Lạc bị tay Trì Vưu chèn ép, cậu trở tay kéo cổ áo Trì Vưu, cưỡng ép ác quỷ cúi đầu khom người.

Cưa điện không biết đã ngừng từ bao giờ, trong hành lang yên tĩnh, tiếng hôn môi phóng đại khiến người ta rơi vào tình trạng mặt đỏ tới mang tai.

Bốn mươi tám giây, bốn mươi chín giây.

Thời điểm chỉ còn lại mười giây, Giang Lạc không chút do dự lui ra khỏi miệng ác quỷ.

Khi Trì Vưu định lại gần lần nữa, Giang Lạc lau môi rồi nhếch mép cười với hắn.

Tiếp theo, cậu nhấc tay đẩy ác quỷ thật mạnh từ lầu sáu xuống.

Ngay sau đó, đèn trên cầu thang lầu sáu đột ngột vụt tắt, ác quỷ rơi vào trong bóng tối. Hắn kinh ngạc cau mày, nhìn chằm chằm Giang Lạc đang đứng dưới ánh đèn hành lang.

Trên đôi môi hơi sưng của Giang Lạc loang lổ vết máu. Cậu vừa cười vừa chùi môi, đứng trên cao nhìn xuống Trì Vưu: "Câu trả lời chính xác cho trò chơi này là Tần Phạm, Trì Vưu."

Khóe môi đỏ thắm khẽ nhếch, bởi vì vừa rồi vận động dữ dội nên hơi thở qua từng từ từng chữ cũng trở nên nóng hổi. Cậu giống như con rắn độc, máu lạnh độc ác nói: "Anh nợ tôi một bí mật, hy vọng anh còn mạng để đến nói cho tôi."

Một giây sau, trong bóng tối, quái vật không mặt nhanh chóng lao tới tấn công. Nó túm chặt tên sát nhân mặc áo blouse trắng giữa cầu thang.

Giang Lạc chậm rãi cười cười, huýt sáo.

Cậu thoải mái đi về phía cuối lầu sáu, chuẩn bị tìm Ma Quỷ và Lục Hữu Nhất. Nhưng khi cậu đến trước cầu thang, Giang Lạc vô cùng bất ngờ vì phát hiện hai người kia vẫn chưa lên tới.

Người đâu rồi?

*Lục Hữu Nhất và Ma Quỷ đang khó khăn chạy thục mạng.

Sức lực của Phó Viện Nhi mạnh hơn trong tưởng tượng của họ nhiều. hai người đã chạy lên ít nhất sáu tầng lầu, nhưng nhìn bảng đánh số vẫn là lầu ba.

Chắc chắn họ đã đụng trúng quỷ đả tường*.

*Một sự kiện lặp đi lặp lại nhiều lần một cách kỳ lạ, khiến người khác cảm thấy khó hiểu.

Gặp quỷ đả tường tuyệt đối không được hoảng hốt, cần tập trung lực chú ý. Nhưng Phó Viện Nhi đuổi theo đằng sau càng ngày càng gần, tóc như có sinh mạng vặn vẹo bò đầy tường, ai mà lại không hoảng hốt chứ!

Lục Hữu Nhất không ngừng đọc khẩu quyết, nhưng hình như hắn càng niệm, Phó Viện Nhi càng tức giận, mái tóc xẹt qua cổ hắn mấy lần rồi liên tục nện lên tường.

Lục Hữu Nhất nuốt một ngụm nước bọt: "Má ơi."

Ma Quỷ chạy phía trước hắn, khóe môi lạnh lẽo cứng rắn.

Trong tay anh không có đại đao, cũng không nhớ nổi cách đối phó với loại lệ quỷ oán khí nồng đậm này. Mặc dù Ma Quỷ luôn cảm thấy mình đối phó với Phó Viện Nhi được, nhưng thực tế ngay cả bạn bè anh cũng không bảo vệ nổi, chỉ có thể không ngừng chạy trốn dưới sự truy đuổi của nữ quỷ.

Cảm giác này giống như chó nhà có tang khiến lòng Ma Quỷ hết sức phiền muộn. Anh càng lúc càng bực bội, anh nghĩ, chẳng lẽ mình đánh không lại quỷ nữ này sao?

Ma Quỷ quay đầu nhìn Phó VIện Nhi.

Phó Viện Nhi giống như còn sống, lại giống như đã chết. Cô cứng đờ ngẩng đầu, thậm chí lúc di chuyển còn có thịt hư thối rơi rớt khỏi người, nhưng sau đó rất nhanh mọc thêm khối thịt thối khác.

Ma Quỷ đột ngột nói: "Có phải cô ta bị luyện thành rối rồi không?"

Lục Hữu Nhất sững sờ.

Nhắc đến rối là nhớ ngay đến Trì gia.

Tuy nhiên Trì gia đâu có lý do nào để điều khiển Phó Viện Nhi đến giết họ đâu.

Bây giờ không phải lúc suy nghĩ nhiều, Lục Hữu Nhất lại ném ra sau một lá bùa, đang định nói gì đó, đột nhiên thấy đầu bậc thang xuất hiện một thân hình nho nhỏ, chính là búp bê oán linh Tiểu Phấn của Diệp Tầm.

Lục Hữu Nhất mừng rơn, hắn những tưởng Diệp Tầm lo lắng cho họ nên mới đặc biệt bảo Tiểu Phấn tới trợ giúp: "Tiểu Phấn! Mau hạ gục nữ quỷ này đi!"

Tiểu Phấn nhìn chằm chằm Phó Viện Nhi, không có động tác.

Lục Hữu Nhất khó hiểu chạy tới, chọc chọc gương mặt Tiểu Phấn: "Tiểu Phấn?"

Tiểu Phấn nói: "Tôi tới tìm... cậu ấy."

Bỗng dưng Lục Hữu Nhất có dự cảm không ổn. Từ trước đến nay Tiểu Phấn rất nghe lời Diệp Tầm, Diệp Tầm bảo nó làm gì thì nó làm đó, bởi vì Diệp Tầm cũng là chủ nhân của nó mà. Thế nhưng ánh mắt chăm chú nhìn Phó Viện Nhi của Tiểu Phấn bây giờ như thể có ý thức riêng.

"... Tiểu Phấn?"

Hắn chần chờ nói.

Tiểu Phấn quay đầu nhìn hắn, tròng mắt đen láy chuyển mấy lần: "Không thể tổn thương, cậu ấy."

Lục Hữu Nhất chậm rãi nuốt nước bọt, cảm thấy trên thân Tiểu Phấn có gì đó không đúng lắm. Tiểu Phấn nghiêng đầu sang chỗ khác tiến về phía Phó Viện Nhi, nhưng ngay lập tức, tóc của Phó Viện Nhi đã quấn lấy Tiểu Phấn, búp bê oán linh bị chôn chặt dưới mái tóc đen nhánh.

Tiểu Phấn khẽ nghiêng đầu, nhìn Phó Viện Nhi xuyên qua kẽ tóc.

Phó Viện Nhi hung hăng siết chặt Tiểu Phấn, hẳn là cô đã nhầm Tiểu Phấn thành nhân loại, cho rằng dùng sức như vậy đã có thể giết được Tiểu Phấn. Một lát sau, Phó Viện Nhi thu tóc lại, đi đến gần Lục Hữu Nhất và Ma Quỷ.

Cô lướt qua người Tiểu Phấn, con mắt đen như mực của Tiểu Phấn vẫn đang nhìn cô. Oán linh thuộc về Vương Hân Tuệ đã quên mất rất nhiều thứ, hơn nữa sau khi hợp thành một thể với búp bê oán linh, nó càng không có ý thức của mình.

Nhưng bây giờ nó lại cảm thấy hơi khó chịu.

Tất nhiên nó không biết loại cảm xúc này gọi là "Khổ sở", nó cũng không biết chuyện này phát ra từ oán linh nào, bởi vì nó đã quên mất cái tên "Vương Hân Tuệ" rồi.

Nhưng hiện tại, nó cố sức nghĩ nghĩ, lại nhớ ra một cái tên khác.

"Phó, Phó..." Nó gọi: "Phó Viện Nhi."

Bước chân Phó Viện Nhi dừng lại, quay đầu nhìn về phía nó.

Không hiểu sao trong lòng Tiểu Phấn lại có cảm xúc vui vẻ, nó muốn nói là tớ đây.

Tớ là... Tớ là ai nhỉ?

Tớ là Tiểu Phấn.

Là búp bê oán linh.

Chủ nhân của tớ tên là Diệp Tầm.

Chủ nhân có rất nhiều bạn bè tốt.

Hai người mà cậu muốn giết là bạn của chủ nhân.

Cậu làm bạn thân của tớ nhé.

Tiểu Phấn nói: "Tớ..."

Mái tóc dày đặc tức thì bao trùm lấy nó.

Có lẽ Phó Viện Nhi phát hiện lần đầu chưa giết chết nó nên tóc của cô càng siết chặt hơn. Vải trên cổ Tiểu Phấn rách toạc, sau đó nhanh chóng rách thành hai.

Lục Hữu Nhất hoảng sợ hét lên: "Tiểu Phấn!"

Hắn nhào tới, dán lá bùa cuối cùng lên tóc Phó Viện Nhi. Tóc Phó Viện Nhi lập tức bốc cháy, giống như cá bơi tản đi rồi thả búp bê bên trong ra.

Lục Hữu Nhất thừa cơ hội ôm lấy búp bê oán linh, tiếp tục chạy về phía trước với Ma Quỷ như gà bay chó sủa.

"Ma Quỷ, nhanh lên, tôi hết bùa rồi!" Lục Hữu Nhất vội vàng la lên: "Nghe nói nước tiểu đồng tử có thể phá quỷ đả tường, chúng ta thử đi."

Lông mày Ma Quỷ giật mạnh, từ chối lời đề nghị: "Ta không muốn."

"Đừng mà, trong lúc nguy cấp thế này thì mặt mũi quan trọng hay mạng quan trọng hả?" Lục Hữu Nhất khiển trách nhìn anh, bỗng bừng tỉnh đại ngộ: "À tôi biết rồi, anh không phải đồng tử đúng không?"

Hắn ghen tị nhìn ma quỷ, dứt khoát nhét búp bê oán linh vào vòng tay anh, chuẩn bị cởi quần: "Nếu có Giang Lạc hay Diệp Tầm ở đây thì hay biết mất, công việc này dành cho ba chúng tôi."

Ma Quỷ quay đầu nhìn hắn, thật lâu sau mới xoa cằm nói: "Cậu đúng là không biết xấu hổ là gì."

Ngay lúc bọn họ hơi phân tâm, tóc ở đằng sau lại đánh tới. Lần này mớ tóc mọc thành búi, chia hai đường bay thẳng đến trán hai người, thế công thô bạo. Con ngươi Lục Hữu Nhất thít chặt, thời khắc giữa sự sống và cái chết, Tiểu Phấn nằm trong ngực Ma Quỷ đột nhiên há mồm rồi nuốt xuống hai mớ tóc.

Đáy lòng Lục Hữu Nhất buông lỏng, nhưng rồi lại khẩn trương: "Tiểu Phấn, em không được ăn linh tinh!"

Tiểu Phấn không nghe hắn, nhai nhai mớ tóc rồi nhảy khỏi ôm ấp của Ma Quỷ, đi tới trước mặt Phó Viện Nhi, há miệng rộng ra, nuốt cả người Phó Viện Nhi vào bụng.

Oán linh bị búp bê oán linh nuốt vào trong sẽ thành một bộ phận của nó. Tiểu Phấn thầm nghĩ, hiện tại bọn chúng có thể bên nhau mãi mãi rồi.

"Xong." Lục Hữu Nhất lùi về sau hai bước, lẩm bẩm nói: "Tiểu Phấn lại ăn bậy bạ."

Ma Quỷ thắc mắc: "Ăn bậy thì làm sao?"

Vừa dứt lời, anh thấy trên người Tiểu Phấn mọc tóc chi chít. Tóc như sóng biển lập tức bao phủ cả cầu thang. Lục Hữu Nhất và Ma Quỷ trượt chân, giẫm lên tóc liền ngã xuống.

"Nếu em ấy ăn linh tinh thì sẽ ngẫu nhiên sở hữu một thứ thuộc về oán linh mà em ấy nuốt." Lục Hữu Nhất lớn tiếng nói: "Còn khi nào biến mất thì không ai biết cả."

Lời còn chưa hết, họ đã bị biển tóc dày đặc lôi xuống cầu thang.

Lục Hữu Nhất va đập hoa mắt chóng mặt, nhiều lần suýt thì vỡ đầu, đợi đến khi không còn di chuyển nữa, hắn mới phát hiện mình đã tới lầu một. Hắn lảo đảo đứng dậy, vịn đầu xoa một vòng, tay toàn là máu tươi, trên đầu thủng một lỗ. Hắn xuýt xoa, bỗng nhớ tới: "Ma Quỷ ơi?"

*Ma Quỷ bị biển tóc trực tiếp cuốn đi, đụng trúng tay vịn bén nhọn tại góc rẽ.

Góc nhọn đâm một lỗ lớn ở trên đỉnh đầu anh, tảng đá nhọn bị da thịt bao bọc bục ra từng chút một, sau đó chậm rãi rơi khỏi vết thương.

Vết thương lập tức khôi phục lại như ban đầu, một lúc lâu sau, Đằng Tất chầm chậm mở mắt ra.

Đằng Tất phát hiện mình bị một đống tóc chôn vùi.

Anh bình tĩnh xé toang mớ tóc đứng dậy, vô thức nắm tay nhưng đại đao không nằm trong tay anh. Đằng Tất ngó xung quanh, mũi ngửi ngửi, ngửi thấy vài mùi hương lộn xộn của nhân loại.

Không chỉ có mùi của nhân loại, còn có mùi của chủ nhân.

Đằng Tất cúi đầu, nhìn những sợi tóc rơi đầy đất. Anh nhấc chân đạp lên đống tóc đi về hướng của chủ nhân.

Nhưng trong phút chốc, bước chân của anh hơi khựng lại.

Trong trí nhớ, có một người ngốc nghếch nào đó đi theo anh cũng bị chôn vùi dưới đống tóc.

Đằng Tất dừng lại ba giây rồi tiếp tục đi ra ngoài.

Quỷ đả tường đã biến mất. Lúc anh ra ngoài thì trùng hợp đây là lầu một.

Mùi của chủ nhân ở lầu sáu, nhưng Đằng Tất nghĩ nghĩ, anh hẳn nên cầm theo vũ khí của mình đi tìm chủ nhân.

Anh ngửi được mùi vũ khí của mình, tuy nhiên nó nằm bên ngoài ảo thuật.

Anh chỉ muốn lấy lại vũ khí chứ không hề có ý định giúp đỡ đám nhân loại kia.

Nghĩ như thế, Đằng Tất mặt không gợn sóng, góp nhặt toàn bộ sức lực đột ngột đánh lên tường.

Tất cả không gian chấn động như mặt hồ gợn sóng, chẳng bao lâu, lại vỡ tan thành từng mảnh vụn, cảnh tượng xác chết khắp nơi trong bệnh viện biến mất, một lần nữa biến thành tòa nhà ký túc xá yên tĩnh của thực tập sinh.

Đằng Tất quay đầu nhìn thấy không có ai ngoài hành lang, bình tĩnh quan sát hồi lâu, anh quay người lại, đi về lầu hai lấy vũ khí của mình.

*Trong hành lang nối giữa lầu năm và lầu sáu.

Khoảnh khắc Trì Vưu bị Giang Lạc đẩy vào trong bóng tối, hắn đã bị quái vật không mặt để mắt tới.

Hắn hoàn hảo không chút tổn hại đáp xuống mặt đất, hai tay dài quá gối của quái vật không mặt bóp lấy cổ Trì Vưu rồi liên tục gặm cắn vai hắn. Trì Vưu không thèm nhìn nó, khi nỗi bất ngờ qua đi, hắn tối sầm mặt mày.

Với một người thông minh như Trì Vưu, hắn lập tức hiểu rõ mình bị chơi xỏ.

Hắn sờ lên môi, mùi hương thuộc về Giang Lạc vẫn còn vương trên đó, còn có cả nhiệt độ khi cả hai quấn quýt.

Và mùi máu thuộc về Giang Lạc.

Không, hắn không chỉ bị chơi xỏ.

Trì Vưu âm trầm nghĩ, thực chất hắn bị Giang Lạc lợi dụng. Cậu biến hắn thành kẻ chết thay để đối phó với quái vật không mặt.

Tên sát nhân mặc áo blouse trắng lạnh lùng nhếch miệng cười, sau khi giận quá hóa cười, hắn liếm đi máu tươi trên môi.

Mùi máu hơi tanh, tên sát nhân không khỏi nheo mắt.

Dáng vẻ cuối cùng khi Giang Lạc đẩy hắn vào bóng tối lóe lên trong đầu.

Lửa giận mãnh liệt bỗng chốc lập tức bị bóp méo.

Trì Vưu thoáng mất tập trung, đợi đến khi quái vật không mặt gặm đến cổ thì hắn mới lấy lại tinh thần.

Hoa văn quỷ trên người Trì Vưu bò đến cổ của hắn, leo ra ngoài cơ thể rồi bắt lấy quái vật không mặt.

Tình thế biến thành hoa văn quỷ nuốt chửng món ngon hiếm có này. Trì Vưu nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn quái vật không mặt, trầm thấp cảm thán nói: "Bởi vì ngươi mà em ấy chọn ta làm kẻ chết thay."

Hắn cười nhưng ánh mắt lại lạnh băng: "Đúng là nhờ ngươi mà ta nhận được một món quà lớn như thế."

Ác quỷ vươn tay, nắm đầu quái vật không mặt.

Đầu của quái vật không mặt trong tay hắn lập tức nổ tung, biến thành một mảnh sương máu.

Trì Vưu nhanh chóng lùi lại, chờ hoa văn quỷ nuốt chửng cơ thể của quái vật không mặt xong, liền leo lên lầu sáu, bước từng bước dưới ánh đèn sáng ngời.

Tuy nhiên Giang Lạc không còn ở đây nữa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc