Ý LOẠN TÌNH MÊ

Sau khi Lộ Dao rời khỏi Q.Q, tâm trạng xuống thấp chưa đầy một phút, nhớ tới Hoắc Viễn Chu, cô lập tức vứt hết những phiền não đó ra sau đầu.

Hoắc Viễn Chu vừa tắm xong, đang chuẩn bị đi ngủ, không ngờ Lộ Dao lại gọi điện thoại đến, cô vẫn bám dính như khi còn nhỏ.

Anh bắt máy: “Vẫn chưa ngủ à?”

Giọng của Lộ Dao rất nhẹ: “Ngủ không được, muốn ngủ với anh thôi.”

Hoắc Viễn Chu: “...”

Lộ Dao nói tiếp: “Hoắc Viễn Chu, tối mai chúng ta lại ra ô tô nữa được không?”

“...” Hoắc Viễn Chu vẫn không nói nên lời.

“Hoắc Viễn Chu?” Lộ Dao nhìn vào điện thoại, điện thoại không bị hỏng mà.

Cuối cùng Hoắc Viễn Chu cũng trả lời cô: “Hở?”

“Tưởng anh ngủ rồi.” Lộ Dao vươn tay tắt đèn ngủ đi, nằm lên giường, hỏi anh: “Anh có muốn ngủ với em không?”

Hoắc Viễn Chu cảm thấy nếu là nói chuyện trên WeChat, thì anh luôn có thể sao chép dấu ba chấm để trả lời lại cô.

Lộ Dao cười khúc khích hai tiếng, tiếp tục đùa với anh: “Hoắc Viễn Chu, em thích anh hôn em.”

Nghe cô nói vậy, Hoắc Viễn Chu vô thức liên tưởng đến lúc anh hôn chỗ đó của cô, rồi ho khan hai tiếng.

Lộ Dao biết nhưng vẫn hỏi: “Anh làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào à?”

Hoắc Viễn Chu đành phải nói dối: “Không sao, uống nước bị sặc.”

“Em cho rằng anh không thoải mái, lúc nãy em nói là em thích anh hôn em.”

“Ừ.”

“Vậy anh thích hôn em không?”

“......” Hoắc Viễn Chu cảm thấy hôm nay anh không thể tiếp tục nói về vấn đề này nữa, vì thế thúc giục cô: “Dao Dao, ngủ đi, anh cũng mệt rồi!”

Lộ Dao nói: “Được, em đã nằm lên giường, đúng rồi, em thích khỏa thân ngủ lắm nha.”

“...”

“Ha ha ha.”

Hôm sau.

Lộ Dao ngủ một giấc rất ngon cho đến khi tỉnh dậy, cô duỗi eo lười biếng, kéo chăn ra và rời khỏi giường.

Đi được vài bước, cô lại lùi về cạnh giường, cầm lấy điện thoại và gửi tin nhắn cho Hoắc Viễn Chu: 【 em vừa ngủ dậy ~ anh thì sao, ngủ được không →_→】

Đợi hai phút, không thấy trả lời, cô ném điện thoại xuống và đi ra ngoài.

Ông Lộ có cuộc họp buổi sáng, đã ăn xong và đi từ sớm, còn bà Lộ thì đang bận rộn trong phòng bếp.

Sau khi thấy Lộ Dao đầu tóc rối bời đi vào phòng bếp, bà nhìn cô đăm đăm với vẻ mặt thất vọng: “Con xem con, còn ra dáng con gái không hả? Đầu bù tóc rối, đi rửa mặt nhanh lên, bữa sáng xong ngay đây.”

Lộ Dao nhìn vào trong chảo, “Cái gì ngon vậy ạ?”

“Bánh bao chiên, chút nữa con qua đưa cho Trì Hoài một ít, nó thích ăn bánh bao chiên lắm.”

“Vâng vâng vâng, bây giờ con đi rửa mặt đánh răng đây.” Lộ Dao chạy vèo từ phòng bếp ra ngoài.

Bà Lộ không biết nên vui hay nên buồn, bình thường chưa bao giờ thấy cô siêng năng như vậy, bảo cô làm chút chuyện, cô liền trợn trắng mắt, hôm nay làm sao vậy?

Xem ra là thật sự đang yêu rồi.

Lộ Dao đang yêu, thật ra bà vẫn còn ổn, chỉ sợ ông Lộ sẽ òa khóc trong nhà vệ sinh mất. Bà Lộ cười lắc đầu, tìm hộp giữ nhiệt, rồi cho bánh bao chiên vào trong hộp.

Chưa đầy mười phút, Lộ Dao đã rửa mặt xong, còn thay cả quần áo.

“Mẹ, bánh bao chiên xong chưa?” Lộ Dao không thể chờ nổi và muốn mang bánh bao chiên qua đó ngay lập tức.

Bà Lộ nói bóng nói gió hỏi: “Dao Dao, hai ngày nay xem ra tâm trạng của con cũng tốt nhỉ, nói mẹ nghe, có phải con đang yêu không?”

Trái tim Lộ Dao chìm xuống, không phải đã bị bà Lộ phát hiện ra điều gì kỳ lạ rồi chứ? Cô vội vàng lắc đầu: “Không có, con vừa đến đây thôi, sao tốc độ lại nhanh vậy được, vả lại, nếu con đang yêu, con nhất định sẽ nói với mẹ mà, mẹ xem con cũng sắp có tuổi rồi, chính con cũng thấy sốt ruột vậy, có khi còn lo lắng đến mức ngủ không yên, nếu con...”

Bà Lộ ngắt lời cô: “Được rồi, được rồi, đừng thao thao bất tuyệt nữa. Đúng rồi, có phải Trì Hoài cũng sẽ qua bên con đúng không?”

“Vâng, đưa bữa sáng cho con.” Lộ Dao trực tiếp dùng tay cầm lấy bánh bao chiên và cắn một miếng.

Bà Lộ như suy nghĩ gì đó và gật đầu, từ tối hôm qua ở Tưởng gia, Tưởng Trì Hoài không e dè mà nắm tay Lộ Dao, cho đến khuya khoắt cả hai cùng nhau xuống lầu và đến cửa hàng tiện lợi để mua đồ, rồi cho đến bây giờ Lộ Dao vội vàng muốn đi đưa đồ ăn cho Tưởng Trì Hoài, về cơ bản có thể phán đoán rằng, chắc là hai người bọn họ đang yêu nhau.

Nhưng ngay cả khi là đang yêu, có một số việc bà vẫn muốn công đạo với Lộ Dao một chút.

Bà Lộ nói thẳng ra: “Dao Dao à, sau này ngay cả khi là yêu đương, thì cũng phải ở chung một đoạn thời gian xem xem đối phương có thật sự thích hợp hay không, đừng trong lúc nhất thời không có đầu óc, mà làm ra chuyện bản thân hối hận không kịp. Giữa đàn ông và phụ nữ, mặc kệ khi nào, cũng đều là phụ nữ chịu thiệt thòi. Là phụ nữ phải học cách yêu chính mình, biết không?”

“Biết, biết.”

“Đừng nói tới là biết biết, con phải nhớ trong đầu kìa! Yêu đương là tự do của con, mẹ mặc kệ, nhưng mẹ không cho phép sống thử trước khi kết hôn đâu!”

Lộ Dao: “...” Lại đến nữa lại đến nữa.

Bà Lộ bỏ tiếp bánh bao mới chiên vào hộp giữ nhiệt, “Đưa...” Qua đó đi. Ba từ sau vẫn chưa kịp nói ra, Lộ Dao đã như một cơn gió, chạy trốn ra ngoài.

Mở cửa cho Lộ Dao là Tưởng Trì Hoài, “Món gì ngon thế?" Mặc dù đã đậy nắp, nhưng anh vẫn có thể ngửi được mùi thịt.

Lộ Dao không lo trả lời, lướt tầm mắt qua anh, nghiêng đầu nhìn vào phòng khách, hỏi khẽ: “Hoắc Viễn Chu đâu?”

Tưởng Trì Hoài coi như không nghe thấy, vươn tay với lấy hộp giữ ấm trong tay cô: “Cảm ơn cô giúp tôi, em có thể về rồi.”

Sau khi nói xong, anh lùi về sau một bước, trực tiếp đóng cửa lại.

Lộ Dao: “...” Khinh người quá đáng! Cô đạp mạnh vào cửa hai cái, lúc này mới hậm hực đi về.

Sau khi ăn sáng xong, Lộ Dao quay về phòng xem điện thoại, Hoắc Viễn Chu đã trả lời cô: 【 Lúc nãy đang trong nhà vệ sinh. Hôm nay dậy sớm vậy? 】

Lộ Dao đảo mắt vài vòng, lại bắt đầu đùa cợt anh: 【 Em xuống lầu vứt rác ngay đây, chúng ta đến vườn hoa gặp nhau đi ~】

Hoắc Viễn Chu: 【 nhịn một chút đi, đừng ngược gió gây án, ngày mai sau khi ba mẹ em về, anh sẽ dẫn em đi xem phòng ở. 】

Lộ Dao cười, hỏi anh: 【 Sao bây giờ anh không gọi ba mẹ em là anh cả chị dâu nữa vậy? 】

Hoắc Viễn Chu: 【 Anh đi ăn sáng đây, tối nay liên lạc tiếp. 】

Nhưng Lộ Dao sẽ không buông tha cho anh dễ dàng.

Lộ Dao: 【 Ăn thử bánh bao chiên em đưa qua cho anh đi ~】

Hoắc Viễn Chu: 【 Bị Tưởng Trì Hoài ăn hết rồi, anh ta đang nấu bữa sáng cho anh. 】

Lộ Dao: 【...】

Sau khi Hoắc Viễn Chu trò chuyện với Lộ Dao xong, anh đến phòng bếp để ăn bữa sáng.

Tưởng Trì Hoài đã chiên xong trứng gà và bò bít tết, và nướng bánh mì cho anh, anh và Tưởng Trì Hoài sống ở nước ngoài nhiều năm, đã quen với một bữa sáng đơn giản như vậy.

Hoắc Viễn Chu uống chút nước ấm, và nghĩ tới điều gì đó, phân phó Tưởng Trì Hoài: “Chút nữa anh đóng gói quần áo tôi đã thay hôm qua rồi đưa đến tiệm giặt quần áo đi, nếu anh muốn giặt tay tôi cũng không ý kiến.”

Tưởng Trì Hoài vẫn đang nấu thức ăn trong bếp, nghe Hoắc Viễn Chu nói vậy, quay đầu lại híp mắt nhìn anh: “Hoắc Viễn Chu, mẹ nó anh muốn leo lên nóc nhà lật ngói luôn đúng không?”

Hoắc Viễn Chu cắn một miếng trứng chiên, chậm rãi nhai và nuốt xuống rồi, mới trả lời anh, “Tùy anh, dù sao tôi chỉ mang theo hai bộ quần áo, không có đồ mặc thì tôi mặc đồ anh, tôi thấy tủ quần áo của anh vẫn còn rất nhiều quần áo mới chưa mặc, tôi không có thói ở sạch, cũng không kén chọn.”

Tưởng Trì Hoài: “...” Anh ta học từ ai cái kiểu không biết xấu hổ này vậy!

Hoắc Viễn Chu ngước mắt, biểu hiện rất không hài lòng: “Sao không có nước uống? Cà phê hay nước trái cây đều được.”

Tưởng Trì Hoài không buồn phản ứng với anh, anh đổ hết đồ vừa nấu xong vào bát và bưng đi ra ngoài, anh đặt bát lên bàn thật mạnh, nước màu nâu sẫm văng lên mặt bàn.

Khi Hoắc Viễn Chu nhìn thấy nước vẫn còn đang tỏa hơi nóng trong bát, anh cau mày lại, thế nhưng Tưởng Trì Hoài lại nấu cho anh nước gừng đường nâu, để đuổi hàn và trị cảm lạnh.

...

Sau khi ăn cơm trưa xong, Lộ Dao và Tưởng Trì Hoài cùng đến bệnh viện để đón Chu Cảnh Xuyên đi đua xe.

Khi Tưởng Trì Hoài lên xe, trong tay vẫn còn cầm một cái bình giữ nhiệt màu đỏ, Lộ Dao liếc mắt, “Từ khi còn nhỏ bác gái Tưởng đã cho anh ăn mặc như con gái rồi đúng không?”

Tưởng Trì Hoài cũng lười đôi co với cô, đưa cho cô bình giữ nhiệt: “Cho em uống.”

Lộ Dao nghi ngờ nhìn anh chăm chú vài giây, đưa tay nhận lấy cái bình, sau khi mở nắp, một mùi vị cay xộc vào mũi, cô rất quen với mùi vị này, mấy năm nay mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt, bụng nhỏ đều đau không thể chịu nổi, bà Lộ liền sẽ nấu canh gừng cho cô uống.

Có điều mấy năm nay đã đỡ hơn nhiều, mỗi lần đến cũng sẽ ẩn ẩn khó chịu, nhưng đã không còn đau đến mức không thể đứng thẳng dậy giống như lúc trước, vì vậy rất hiếm khi uống canh gừng.

Cô ngước mắt nhìn về phía Tưởng Trì Hoài: "Anh còn biết mấy chuyện này nữa à?”

Tưởng Trì Hoài không nói gì nữa, thúc giục cô: “Lái xe đi.”

Lộ Dao bĩu môi, đóng nắp bình lại, nổ máy và chầm chậm lái xe rời khỏi tiểu khu, cô nhịn không được lại hỏi: “Sao anh biết tôi... Tôi sẽ uống thứ này?”

Tưởng Trì Hoài không lên tiếng, vẫn luôn nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi nấu canh gừng cho Hoắc Viễn Chu vào buổi sáng, anh đã để lại một ly.

Anh biết cô có tật đau bụng kinh từ lâu rồi, lúc đó anh vẫn chưa ra nước ngoài, lúc quay lại văn phòng của giáo sư Lộ, anh nghe giáo sư nói chuyện với cô Lộ ở trong điện thoại, nói muốn đến trường đón Dao Dao về nhà, vì cô bị đau bụng kinh không thể đi học được.

Thật ra chỉ một câu mà thôi, anh đã ghi tạc trong lòng, thế nhưng đã ghi nhớ tận mười một năm.

Anh cảm thấy não của mình bị hỏng mất tám phần rồi.

Lúc này điện thoại có tin nhắn gửi đến, là ‘ Hoắc gì đó ’: 【 Có thể tối nay tôi sẽ ở nhà ăn cơm, anh phải về nhanh nấu cơm đi. 】

Anh tức giận trả lời lại: 【 đi chết đi! 】

Tưởng Trì Hoài xoa xoa ấn đường, anh cảm thấy nếu Hoắc Viễn Chu còn tiếp tục ở lại nhà anh, sớm muộn gì cũng có ngày anh nổi điên lên mất.

Đến một cột đèn đỏ ở ngã tư, cột đèn đỏ ở ngã tư này thời gian rất dài, Lộ Dao sợ chuyện mình giả vờ tới tháng bị vạch trần, nên cô liền mở nắp bình và uống hai hớp canh gừng.

Cay đến mức cô muốn rơi nước mắt, nhưng vẫn phải bóp mũi mà uống.

Tưởng Trì Hoài nhìn dáng vẻ uống canh gừng khổ sở của Lộ Dao, anh lại nhớ đến mình nhiều năm về trước, lúc trước lần đầu tiên uống nước canh gừng, suýt nữa anh đã nôn ra, nhưng cuối cùng đã bị Hoắc Viễn Chu ép uống cả buổi chiều.

Đó là buổi tối Giáng Sinh, New York có trận tuyết lớn hiếm thấy trong lịch sử, giao thông bị chặn ở rất nhiều nơi, thư từ qua lại cũng bị cắt đứt.

Dù đây là nội thành New York, nhưng trên đường phố cũng có những lớp tuyết thật dày.

Anh đi ra ngoài trời lạnh, trở về bắt đầu bị sốt, bọn họ vốn không khá giả gì, cảm lạnh và bị sốt không thể nghi ngờ chính là dậu đổ bìm leo mà cuộc sống tồi tệ đã ban cho anh và Hoắc Viễn Chu.

Bệnh viện ở nước ngoài không giống bệnh viện trong nước, bị bệnh, chỉ cần bệnh nhân yêu cầu, đến bệnh viện là có thể chích ngừa, nhưng ở nước ngoài không được, cần phải rút máu xét nghiệm, còn phải đợi bác sĩ xét nghiệm xem nguyên nhân gì làm cho bị cảm lạnh, xong mới có thể hốt thuốc đúng bệnh được.

Chưa kể đến anh có thể chờ hay không, mà là không có nhiều tiền hay dư tiền để đến bệnh viện.

Hoắc Viễn Chu bảo anh ở nhà chờ, nói phải đi ra ngoài, hai tiếng sau mới về, lúc về đến nhà, giày của anh ướt sũng, trong tay còn cầm gừng và đường nâu không biết tìm được ở chỗ nào.

Nhưng chắc chắn là sẽ không mua ở siêu thị hay là cửa hàng tiện lợi, vì đang là lễ Giáng Sinh, không có cửa hàng nhà ai mở cửa cả.

Chắc là anh đã chạy một quãng đường dài, và mượn từ một người quen nào đó.

Hoắc Viễn Chu nấu canh gừng rất đậm cho anh uống, và đắp cho anh vài tấm chăn, ngay cả chăn của chính mình cũng đắp lên cho anh, anh đổ mồ hôi cả đêm, sang hôm sau cũng hết sốt.

Đột nhiên giọng nói của Lộ Dao đã làm giáng đoạn dòng suy nghĩ của Tưởng Trì Hoài, Lộ Dao hỏi anh: “Giang Đông Đình đó rốt cuộc là ai vậy?”

Tưởng Trì Hoài hoàn hồn, nhìn cô, như suy nghĩ gì đó, cuối cùng vẫn nói ra sự thật: “Giang Đông Đình có khả năng là đối tác tương lai của tôi, tạm thời vẫn chưa chắc chắn, có điều có thể chắc chắn là, anh ta là kẻ thù nguy hiểm của Hoắc Viễn Chu.” Hơn nữa oán hận còn chất chứa đã lâu.

Lộ Dao không khỏi nắm chặt lấy vô lăng, buột miệng thốt lên, “Nếu anh ta và Hoắc Viễn Chu là đối thủ, vậy tại sao anh còn muốn hợp tác với anh ta?”

Ngón tay của Tưởng Trì Hoài gõ lên đùi không theo nhịp, giọng anh nhàn nhạt, “Lộ Dao, em đã học rất nhiều năm về tài chính! Đâu ra nhiều lý do đến thế, lợi ích lớn hơn tất cả mọi thứ. Trong sân chơi không có bạn bè vĩnh cửu, cũng không có kẻ thù vĩnh cửu, chỉ có lợi ích vĩnh cửu.”

Lộ Dao không nói gì nữa.

Trong xe rơi vào khoảng im lặng ngắn ngủi.

Sau một lúc, Lộ Dao nói: “Tưởng Trì Hoài, anh không phải người như vậy.”

Tưởng Trì Hoài cười khẽ, giọng điệu không để tâm: “Vậy à? Tôi cũng không biết bản thân tôi thế nào?”

Lộ Dao cười nhạt, không lên tiếng. Qua vài phút, cô chuyển sang chủ đề khác, “Tưởng Trì Hoài, tôi vẫn chưa viết luận văn.”

Tưởng Trì Hoài hỏi lại: “Có liên quan gì đến tôi không?”

“...” Lộ Dao hừ lạnh một tiếng, trí nhớ của cô sao lại kém đến thế, lúc nào Tưởng Trì Hoài nói chuyện với cô mà không sặc chết người, cô rầu rĩ nói: “Không liên quan.”

Tưởng Trì Hoài liếc mắt nhìn cô, do dự nửa ngày vẫn mềm lòng đưa cho cô gợi ý để thoát khỏi mê cung: “Chu Cảnh Xuyên sẽ viết.”

“Sao?” Hai mắt Lộ Dao sáng lên.

Tưởng Trì Hoài nói: “Chu Cảnh Xuyên là giáo sư đại tài của bộ phận tài chính, cậu ta từng dạy sinh viên viết luận văn.”

A, hóa ra cũng không phải là không đúng tí nào nha.

Đôi mắt giảo hoạt của Lộ Dao đảo một vòng, cô đang suy nghĩ xem phải làm thế nào để Chu Cảnh Xuyên có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, cam tâm tình nguyện viết luận văn cho cô?

Lúc này Chu Cảnh Xuyên đang trong phòng bệnh lại đột nhiên hắt hơi vài cái, anh xoa mũi, mắng thầm trong lòng, tên tôn tử nào lại đang tính kế anh đây!

Editor: Lạc Lạc

Bình luận

Truyện đang đọc