Ý LOẠN TÌNH MÊ

Edit: Lạc Lạc

Hoắc Viễn Chu bước đến, ôm chặt cô vào lòng, anh nói: “Từ trên trời rơi xuống.”

“Cưỡi mây bảy màu à?” Lộ Dao cười nói.

Hoắc Viễn Chu vuốt ve gò má cô, “Đã nói là sẽ cho em bất ngờ mà.”

Sự bất ngờ này thật sự khiến cô rất hài lòng, sau này không bao giờ phải lo lắng về việc không thể gặp nhau nữa.

Lộ Dao chỉ lên tầng trên, “Trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều ồn ào đến mức người khác không được yên bình, hợp lại là do anh đào hố đấy à? Anh không lo lắng sẽ làm trần nhà của em rơi xuống luôn hay sao?”

Hoắc Viễn Chu không nói gì, chỉ ôm cô thật chặt, cảm giác áy náy lan tràn, anh nhớ đến những lời mà Tưởng Trì Hoài đã nói hồi chiều, Hoắc Viễn Chu, anh có bản lĩnh làm chuyện xấu, nhưng lại không chịu trách nhiệm, anh có còn là đàn ông không?

Ngay lúc đó anh cũng nghi ngờ chính mình, tại sao trước giờ anh luôn tỏ ra quyết đoán và kiêu ngạo, nhưng khi đến chuyện của Lộ Dao, anh lại do dự?

Luôn sợ sai một bước, sẽ làm cô bị tổn thương.

Đoạn tình cảm này của anh và Lộ Dao, xử lý tốt thì sẽ là một nấc thang hạnh phúc, còn nếu không tốt, nó sẽ trở thành con dao hai lưỡi, vừa tổn thương mình vừa tổn thương cô.

Anh bị tổn thương cũng không quan trọng, da dày thịt béo, cùng lắm là không thể làm nên chuyện lớn, nhưng để Lộ Dao bị tổn thương, có thể anh sẽ phải đối mặt với việc mãi mãi mất đi cô.

Loại cảm giác không thể xác định này rất kinh khủng, nó còn mù mịt và tuyệt vọng hơn cả khi anh ngồi trước sòng bạc vào năm đó.

Ít nhất vào thời điểm đó, anh có đem cuộc sống này ra làm tiền đặt cược thì anh cũng không bận tâm, nhưng về Lộ Dao, ngay cả khi cô chỉ tặng cho anh một món quà nhỏ, dù anh có cùng đường và không còn sự lựa chọn nào khác, thì anh cũng sẽ không đem nó ra làm tiền đặt cược.

“Hoắc Viễn Chu, em sắp bị anh siết chết rồi.” Giọng Lộ Dao rầu rĩ, vùi mặt vào lồng ngực anh, anh ôm rất chặt, khiến cô không thể ngẩng đầu lên.

Hoắc Viễn Chu nới lỏng tay, cho cô không gian để thở: “Dao Dao, đợi em tốt nghiệp, đợi đến khi anh xử lý xong xuôi những việc của tập đoàn, anh sẽ nói chuyện thẳng thắn với ba mẹ em.”

Bây giờ anh ở lại đây với cô, mỗi ngày đều có rất nhiều email không thể xử lý xong, và vẫn còn rất nhiều video chưa hoàn thành.

Hơn mười năm qua, lần đầu tiên anh xuất phát từ chính sự nóng nảy của mình, anh cũng biết hội đồng quản trị sớm đã có người không hài lòng với cách làm việc không nghiêm túc như bây giờ của anh.

Lộ Dao giơ cánh tay lên, choàng qua cổ anh, đôi mắt sáng ngời và ấm áp, cô trấn an anh: “Công việc quan trọng hơn, chuyện của em không cần gấp, em đợi được, anh xem, em đã đợi được mười lăm năm ròng.”

Cô không thể nói với anh việc bà Lộ liên hôn cho cô và Tưởng Trì Hoài, ngoài việc khiến anh thêm ngột ngạt, thì dường như không thể tiếp thêm chút năng lượng tích cực nào.

Hoắc Viễn Chu không thể cầm lòng mà cúi đầu xuống hôn lên mắt cô, sau khi hôn xong, anh chép miệng, cau mày, “Mùi gì vậy? Trên mặt em còn hơi nhớt nữa.”

Lộ Dao sờ lên mặt, “Ây da, lúc nãy em đắp mặt nạ, quên rửa mặt.” Cô đẩy anh ra, “Em vào phòng tắm rửa mặt đã, anh đợi em.”

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy róc rách, rất nhẹ, như âm thanh của một con suối trong vắt.

Hình dáng của cô được phản chiếu qua tấm kính mờ.

Hoắc Viễn Chu thu tầm mắt lại, anh sắp xếp lại giường ngủ như cái ổ cún của cô một lần nữa, lúc cầm chiếc gối lên, một cuốn sổ hiện ra bên dưới gối.

Anh không thích lén lút xem những việc riêng tư của người khác, nhưng những dòng chữ lớn đó như là dấu vết khắc vào trong đầu anh, anh muốn xóa nó đi cũng không kịp.

Chữ viết nguệch ngoạc, nội dung gây sốc.

Cô viết: 【 Bị đánh thức bởi cơn ác mộng, trở về cái đêm mười năm về trước, chiếc xe không thể hình dung, máu loang lổ trên mặt đất, xe cứu thương, xe cảnh sát, hỗn loạn và bất kham, bên tai còn có tiếng khóc tê tâm liệt phế của mẹ, tôi cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn xem anh ấy có đang ở bên cạnh tôi không, nhưng lại có một giọng nói như ác quỷ đã nói với tôi rằng, Lộ Dao, Hoắc Viễn Chu đã đính hôn, cô hết hy vọng rồi. Sau đó tôi biến thành một cái xác không hồn, tôi chán nản, không thể uống thuốc, không thể gặp bác sĩ tâm lý, mỗi ngày đều phóng xe thể thao trút giận lên con đường tử vong, mẹ tôi đau khổ và tuyệt vọng, nhưng lại không dám kích thích và gần như sụp đổ ở bên cạnh tôi, mặc cho tôi lượn lờ giữa thiên đường và địa ngục. 】

Ở dưới cùng của trang giấy, còn có một câu khác, 【 Mơ thấy trước kia, đây là ám chỉ xấu gì sao? 】

Máu toàn thân Hoắc Viễn Chu đều trở nên lạnh lẽo, đầu ngón tay lạnh toát, tay anh run rẩy, anh đặt chiếc gối xuống, rồi sắp xếp chăn mền lại theo hình dáng ban đầu của cô.

Bỗng cửa phòng tắm được mở ra, Hoắc Viễn Chu quay mặt lại không một dấu vết, làm dịu cảm xúc, cười gượng gạo, “Rửa xong rồi à?”

“Vâng.” Lộ Dao bước đến bên cạnh anh, cầm tay anh vòng qua eo cô, áp mặt lại gần, “Kem dưỡng ban đêm, ngửi xem thơm không?” Sau khi nói xong, chính cô cũng bật cười.

Hoắc Viễn Chu cúi đầu xuống ngửi, “Thơm.”

Lộ Dao càng vui vẻ hơn, hôn anh một cái, cõi lòng đầy phấn khích, “Hoắc Viễn Chu, có phải sau này em có thể lên lầu tìm anh bất cứ lúc nào không?”

“Có thể, chỉ cần anh ở nhà.”

“Hoắc Viễn Chu, sao anh lại tốt với em như thế!”

Hoắc Viễn Chu thật sự không thể đùa với cô được, trong lòng chua chát không thôi, “Điều này còn hỏi được à?”

Lộ Dao gật đầu, cô vô tư vô lo, nên không nhận ra sự bất thường của anh, chỉ lo cho niềm vui của mình, “Em có thể gặp anh mỗi ngày, như thế mà còn không gọi là rất tốt với em sao?”

Hoắc Viễn Chu thở ra một hơi dài trong lòng, yêu cầu của anh với cô, chỉ đơn giản như thế, ôm cô vào lòng, không muốn nói gì, cũng không muốn làm gì, chỉ muốn mãi ôm cô như vậy.

Trong suốt mười năm, cô đã trải qua như thế nào?

Anh thật sự rất muốn hỏi cô, tại sao em lại gặp tai nạn giao thông, mười lăm tuổi, em vẫn chưa có bằng lái, làm sao em dám lái xe? Em bị thương có nặng không? Có đau không?

Sau đó sao lại chán nản, sao phải đi gặp bác sĩ tâm lý?

Có rất nhiều câu hỏi bị nghẹn lại trong cổ họng, dù thế nào cũng không thể hỏi ra.

Anh vẫn luôn cho rằng cô sống rất tốt, vẫn luôn cho rằng....

Nhiều năm trôi qua, anh không thể hiểu được tại sao bà Lộ lại không lạnh cũng không đạm với anh, và thậm chí đã đi đến mức chán ghét, hóa ra là vì anh, Lộ Dao đã từng đứng ở ranh giới mỏng manh của cái chết.

Ai là thủ phạm, là ai, như thể không có ai.

Lúc trước Lộ Dao mới mười lăm tuổi, sẽ phải lập tức lên trung học, có người mẹ nào sẽ cho phép con gái mình yêu đương với một người đàn ông đã hơn hai mươi tuổi?

Không hề có.

Vì vậy bà đã gọi điện thoại cho anh, bảo anh hãy cắt đứt liên lạc với Lộ Dao, cách làm như vậy cũng không có gì đáng trách, mặc dù những lời đó vô cùng sắc bén và bất cận nhân tình.

Nếu lúc đó anh gọi cho Lộ Dao cuộc gọi cuối cùng, dặn dò cô học hành chăm chỉ, sau này sẽ không liên lạc nữa, có lẽ cô sẽ rất buồn, nhưng không đến mức tuyệt vọng.

Nhưng Tưởng Trì Hoài lại cố tình xuất hiện ngay lúc đó, và mọi thứ dường như đã được định sẵn. Đoạn gút mắt giữa yêu và hận này vẫn đang quấn lấy ba người bọn họ vào trong.

Không một ai có thể chạy thoát, cắt không đứt, lại càng rối hơn.

“Chú Hoắc ~” Lộ Dao nghịch ngợm gọi anh.

Hoắc Viễn Chu từ từ thu lại tâm trạng lộn xộn, bất mãn vuốt ve lỗ tai cô, “Trí nhớ cũng dài lắm!”

“Hồi chiều là ai tự cho mình là người lớn hả?” Lộ Dao hắng giọng, bắt chước giọng điệu của anh: “Dao Dao muốn cùng chú đến Hong Kong chơi hai ngày không? Lúc đó chú sẽ dẫn cháu đi chơi.”

Hoắc Viễn Chu: “... Mang thù thế? Không phải là vì cần phải diễn kịch sao! Chẳng lẽ anh phải nói, Dao Dao muốn cùng anh đến Hong Kong chơi hai ngày không? Lúc đó ông xã sẽ dẫn em đi chơi!”

Anh xót cô, chỉ muốn đùa cho cô vui, vì vậy cũng không cần phải kiệm lời.

Lộ Dao ngoáy lỗ tai, “Hoắc Viễn Chu, anh lặp lại hai từ ở câu sau một lần nữa đi, em bị lãng tai, không nghe thấy.”

Lúc Hoắc Viễn Chu nói ra hai từ này cũng là không đi qua não, bây giờ bảo anh nói lại lần nữa, anh thật sự không thể nói được, anh cúi người bế ngang cô lên, "Nằm lên giường mau lên, sau khi em ngủ rồi, anh còn phải lên lầu mở họp.”

Làm sao Lộ Dao có thể dễ dàng buông tha cho anh, được anh ôm vào lòng, nhưng hai chân cô vẫn đá đạp lung tung, “Hoắc Viễn Chu, nếu đêm nay anh không nói ra, em sẽ không để yên cho anh!”

Hoắc Viễn Chu nhét cô vào trong chăn, “Ngoan nào.” Giọng của anh đầy bất lực.

Hai tay Lộ Dao nắm lấy cổ áo anh, “Hoắc Viễn Chu, em không phải đứa trẻ lên ba, anh bảo em ngoan thì em sẽ ngoan ngoãn nghe theo.”

Hoắc Viễn Chu cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên hàng lông mi xinh đẹp của cô, “Bảo bối, ngủ đi.”

Lộ Dao chớp chớp hai mắt, sau đó như người bị chứng hưng cảm, cô kéo chăn lên, che đầu mình lại, trong lòng hét to, không được không được, lão đàn ông này động dục rồi, thế nhưng lại kêu cô là bảo bối.

Hoắc Viễn Chu giật nhẹ chăn của cô xuống, “Đừng nghịch nữa, ngủ đi nào.”

Lộ Dao đỏ bừng mặt, không biết là vì bị nghẹn, hay là vì cụm từ bảo bối đó, trái tim cô vẫn đang thình thịch chấn động mạnh mẽ trên diện rộng, nghe còn rõ ràng hơn cả khi dùng ống nghe bệnh.

Hoắc Viễn Chu tắt đèn trong phòng ngủ đi, chỉ chừa lại đèn tường cạnh cửa sổ, anh nhẹ nhàng xoa lên trán cô, “Ngủ đi, anh nhìn em ngủ.”

Những hành động khác cũng không thể thân mật quá.

Lộ Dao nhìn anh, khóe môi cong lên: “Em ngủ, vậy anh làm gì? Có muốn cùng em hay không?” Giọng rất nhỏ, nhưng từng chữ lại như đánh vào trái tim của cả hai người, rõ ràng vô cùng.

Ánh mắt cô vô cùng chờ mong, nhưng cũng không miễn cưỡng anh, không giống như trong xe vào đêm đó, cô chủ động quyến rũ anh.

Cô rất e dè lòng tự trọng của anh, xét cho cùng việc lén thông qua phòng giữ quần áo để đến phòng ngủ của cô, không phải người bình thường có thể làm ra được, bình thường có thể làm được như vậy, không phải bệnh tâm thần thì chính là cầm thú.

Nhưng cô biết, anh không phải người như vậy, anh làm như thế, chỉ là vì để gặp cô, để trong lòng cô cảm thấy yên tâm.

Hoắc Viễn Chu hôn lên môi cô, quyến luyến vô cùng, nhưng vẫn tự ngẩng đầu lên, duy trì một khoảng cách nhất định với cô, “Chuyện này chúng ta nên tận hưởng nó, không thể làm khi đang ôm nỗi bất an trong lòng được.”

Lộ Dao ngoan ngoãn gật đầu, những sự việc xảy ra trong mấy ngày nay đã đủ kịch tính và khiến người ta khó thở, anh biết anh đã quá lo lắng về cô, anh không muốn phá hỏng điều tốt đẹp cả đời chỉ có một lần này.

Cô không tạo thêm áp lực cho anh nữa, “Anh có thể kể cho em nghe về những chuyện thú vị của anh trong những năm qua không?”

Hoắc Viễn Chu ngẫm nghĩ, “Không có gì thú vị.”

Cũng đúng, một người nhàm chán như anh, sao có thể có chuyện gì thú vị được, cô hỏi anh chuyện khác: “Vậy anh và Tưởng Trì Hoài thì sao? Hai anh quen nhau từ khi nào? Nhìn như nào cũng cảm thấy không phải là kẻ thù, mà là yêu sâu đậm.”

Cô cau mày, cuối cùng đã nghĩ ra những từ thích hợp để mô tả trạng thái hiện tại của bọn họ, “Đúng vậy, hai người chính là ngược luyến tình thâm, yêu nhau nhưng lại tương sát nhau, đúng là vui buồn lẫn lộn.”

Hoắc Viễn Chu cốc nhẹ lên đầu cô, “Cả ngày chỉ lo nghĩ cái gì không đâu! Ngủ đi.”

“Anh vẫn chưa nói với em, chuyện giữa anh và Tưởng Trì Hoài cuối cùng là như thế nào!”

Tất nhiên Hoắc Viễn Chu sẽ không đem chuyện lúc anh và Tưởng Trì Hoài cùng nhau nghèo túng ra nói, anh chuyển chủ đề, hỏi cô: “Không phải em phải làm sơ yếu lý lịch sao? Làm xong chưa? Luận văn thì sao? Đã viết xong chưa? Còn chưa đầy hai tháng nữa sẽ phải phản hồi luận văn đấy.”

Lộ Dao: “...”

Đây đều là tử huyệt của cô, cô lập tức cứng đờ, không thể động đậy.

Một hồi lâu sau, hai mắt cô thẳng tắp, không nói lời nào.

Hoắc Viễn Chu lắc lư đầu cô, “Lại giả chết, nói chuyện đi!”

“Tử huyệt bị điểm, nguyên khí đại thương, không thể hồi phục trong vòng hai tháng, sơ yếu lý lịch và luận văn của em, anh xem mà làm đi.”

“...”

Lộ Dao vẫn im lặng giằng co với anh, cô không muốn viết luận văn chút nào, vì vậy định ăn vạ trên người anh, ngay cả khi anh không viết, nhưng anh có nhiều thư ký và trợ lý như vậy, không phải chỉ cần một buổi sáng thôi sao...

Hoắc Viễn Chu không có ý định tập thói quen này cho cô, anh có thể cưng chiều cô, cưng chiều đến trời, nhưng về nguyên tắc, anh không có ý định nhân nhượng, lúc cô mười tuổi, anh đã không vô nguyên tắc mà mặc cho cô gây rối vô cớ, đừng nói là bây giờ cô đã lớn như vậy rồi.

“Anh sẽ cùng em tra tư liệu, hướng dẫn em viết như thế nào, nhưng em vẫn phải tự làm.”

Lộ Dao ‘ hừ ’ một tiếng, biết ngay kết quả sẽ là như vậy mà.

Bây giờ cô vô cùng nhớ Tiểu Xuyên Xuyên của cô, anh đã cùng cô vượt qua sự tối tăm và tuyệt vọng nhất trong cuộc đời cô vào năm đó, anh là trụ cột tinh thần của cô, nói hơi giả dối một chút, anh chính là đức tin của cô.

Người xưa nói rất đúng, con người, mọi thứ đều có thể mất đi, duy chỉ có ước nguyện ban đầu và đức tin là không thể mất.

Nhưng cô phải đi đâu để tìm anh đây?

Không được, không thể ngồi chờ chết được, nếu cứ tiếp tục như thế, cô thật sự sẽ không thể tốt nghiệp mất, bắt đầu từ ngày mai, dù có đào Bắc Kinh thành ba thước đất, cô cũng phải tìm ra Tiểu Xuyên Xuyên.

Edit: Lạc Lạc

Bình luận

Truyện đang đọc