Ý LOẠN TÌNH MÊ

Edit: Lạc Lạc

Sau khi Hoắc Viễn Chu đi vào bếp, ông Lộ cũng cất bước đi theo.

"Ông Lộ, ông lại đây cho tôi!" Bà Lộ hét lên phía sau ông.

Tim ông Lộ đập thình thịch, lần này không thể tránh khỏi sẽ bị đánh một trận, ông quay đầu lại, mỉm cười: "Vợ, còn gì phân phó nữa thế?"

"Ông lại đây cho tôi!" Vẻ mặt bà Lộ đầy tức giận.

Lộ Dao nhìn ông Lộ bằng ánh mắt đồng cảm.

Ông Lộ chậm chạp bước đến, ông đi quá chậm khiến bà Lộ mất kiên nhẫn, bà đứng dậy bước đến túm lấy cổ áo ông, đấm thùm thụp lên vai ông, vẫn chưa hết giận, lại giẫm lên chân ông: "Ông đúng là cỏ mọc đầu tường*!"

*Tường đầu thảo (墙头草): cỏ mọc đầu tường | cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió ->chỉ người lập trường không kiên định; gió chiều nào nghiêng theo chiều đó; ngã theo chiều gió.

Ông Lộ không đánh trả, kìm nén nỗi đau, nở một nụ cười trên môi: "Vợ à, mình không nên mắng chửi người khác, mình phải đoan trang, phải dè dặt và lịch lãm."

"Cút!" Bà Lộ lại giẫm lên chân ông một cái nữa.

Đấm đá mệt mỏi, bà Lộ buông ông ra, "Ông Lộ, việc này chúng ta chưa xong đâu! Hôm nay tôi mệt, ngày mai tôi lại xử lý ông, ông đợi đó cho tôi!"

Ông Lộ: "..."

Bà Lộ chống hai tay lên hông: "Đuổi Hoắc Viễn Chu ra đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu ta!"

Ông Lộ: "Nào có đạo lý phải đuổi khách đi!"

Bà Lộ hừ lạnh: "Nếu cậu ta là khách thì tôi sẽ không đuổi, không phải ba mẹ cậu ta cũng gọi cả rồi sao, tôi đuổi cậu ta là việc trong nhà, pháp luật cũng không quản được tôi, ông đá cậu ta ra ngoài cho tôi mau lên."

Ông Lộ cảm thấy vô cùng vui mừng, điều này có nghĩa là đã chấp thuận rồi sao? Ông vội nói với bà: "Từ từ rồi đuổi, đợi nó nấu cơm xong rồi hẳn đá nó đi."

Bà Lộ nhìn ông bằng nửa con mắt, không lên tiếng.

Lộ Dao đã lui vào phòng bếp khi bọn họ đang đánh nhau, Hoắc Viễn Chu đang nhặt rau, anh quay lại nhìn cô: "Lúc nãy anh chưa đến có phải thấy rất sợ đúng không?"

"Vẫn ổn." Lộ Dao bước qua, áp trán mình lên ngực anh, "Đừng khiến bản thân uất ức quá."

Hoắc Viễn Chu cúi đầu hôn lên tóc cô: "Không uất ức chút nào cả."

Lộ Dao ngước lên, "Đúng rồi, ba em nói đợi anh nấu cơm xong sẽ đuổi anh đi, anh có đi không?"

Hoắc Viễn Chu nói: "Ăn cơm xong rồi đi."

Lộ Dao bật cười: "Da mặt anh suýt nữa đã dày bằng ba em rồi."

Hoắc Viễn Chu cắn cằm cô: "Làm sao cũng không nói lại em!" Sau đó hôn lên môi cô: "Đi ra ngoài đi, ở đây mùi khói dầu rất nồng."

Lộ Dao không chịu đi, "Em làm trợ thủ cho anh."

Hoắc Viễn Chu cũng mặc cô.

Một tiếng rưỡi sau bữa cơm thịnh soạn này mới được nấu xong, thức ăn đều đã được dọn lên bàn, Hoắc Viễn Chu gọi lớn về phía phòng khách: "Ba mẹ ăn cơm đi."

Không ai lên tiếng.

Bà Lộ đá vào chân ông Lộ: "Nấu cơm xong rồi, đuổi cậu ta đi đi!"

Ông Lộ: "... Không tốt lắm đâu."

Bà Lộ đẩy mạnh vào người ông, ông Lộ ngồi không vững, ngã thẳng xuống ghế sô pha.

"Lúc nãy ai nói là sẽ đuổi cậu ta ra ngoài! Ông Lộ, bây giờ trong mồm ông còn lời nào là thật không! Tôi không nghĩ ngày này sẽ trôi qua dễ dàng!" Bà Lộ lại nổi giận lần nữa.

Ông Lộ vội vàng nhận lỗi: "Vợ à, đừng vươn tay đánh mà hãy mỉm cười với mọi người nào, bà xem Viễn Chu vất vả như thế, nấu một bàn thức ăn, chúng ta cũng không thể mắng, cũng không thể đuổi nó đi đúng không? Bà biết hình phạt lớn nhất đối với một người là gì không?"

Bà Lộ nhướn mày: "Là gì?"

Ông Lộ nói: "Phớt lờ nó đi."

Bà Lộ: "..."

Lộ Dao lại gọi bọn họ qua ăn cơm, ông Lộ đáp: "Đến đây đến đây!"

Ông Lộ đứng dậy, ôm nửa người bà Lộ lên, nhỏ giọng dỗ dành bà: "Vợ à, bà không thể đánh mất phẩm chất tốt đẹp trước mặt bọn trẻ được, đi mau lên nào."

Bà Lộ khịt mũi, miễn cưỡng bước qua.

Hoắc Viễn Chu đã bới cơm xong, cũng đã lấy đũa đến.

Sau khi bà Lộ ngồi xuống, bà liếc mắt nhìn bàn ăn một lượt, một số món mà bình thường bà thích ăn đều được đặt trước mặt bà, bà thở dài, cầm đũa lên và bắt đầu ăn.

Lộ Dao đề xuất: "Ba, hay là ba và Hoắc Viễn Chu cùng uống chút rượu đi."

Ông Lộ gật đầu: "Ba thấy được đấy, nhiều đồ ăn ngon vậy mà."

Bà Lộ nhìn sang Lộ Dao: "Không được cho hai người đó uống!"

Lộ Dao vừa đứng lên, nghe bà Lộ nói vậy, Lộ Dao lại ngượng ngùng ngồi xuống, nhún vai tiếc nuối với ông Lộ.

Hoắc Viễn Chu đáp lời: "Mẹ nói rất đúng, nên uống ít rượu thôi, uống nhiều sẽ không tốt cho cơ thể."

Lộ Dao: "..." Nịnh nọt!

Bà Lộ nói bằng giọng điệu mất kiên nhẫn: "Không phải đã nói với cậu rồi à, đừng kêu tôi là mẹ!"

Hoắc Viễn Chu cầm đũa lên và gắp thức ăn cho bà Lộ, "Từ nhỏ tới giờ, người duy nhất thực sự đối xử tốt với con cũng chỉ có mẹ, không kêu mẹ là mẹ thì con kêu ai? Nếu những người khác muốn con kêu là mẹ, con sẽ không vui."

Bà Lộ không lên tiếng nữa, cúi đầu xuống ăn.

Bữa ăn diễn ra rất suôn sẻ, ngoại trừ việc thỉnh thoảng bà Lộ lại bất mãn quát lớn lên với ông Lộ, mọi người đều dỗ dành bà, bà nói gì, làm gì cũng đúng, cuối cùng bà Lộ cũng không nổi giận nữa.

Ăn cơm xong, Hoắc Viễn Chu chủ động nhận thầu rửa bát và dọn dẹp nhà bếp, Lộ Dao muốn rửa bát nhưng Hoắc Viễn Chu không cho: "Tay sẽ trở nên thô ráp."

Lộ Dao mỉm cười: "Sau này em cũng không cần phải làm việc nhà đúng không?"

Hoắc Viễn Chu: "Không cần, anh sẽ làm."

Lộ Dao: "Chúng ta có thể thuê bảo mẫu."

Hoắc Viễn Chu nhìn cô và nói: "Anh không thích trong nhà có người ngoài, anh có thể làm được."

Lộ Dao vòng ra sau lưng Hoắc Viễn Chu, hai tay ôm lấy anh, áp sát sườn mặt lên lưng anh.

Hoắc Viễn Chu nhắc nhở cô: "Chút nữa mẹ vào mà thấy chúng ta như vậy, không chừng sẽ ngất xỉu mất."

Lộ Dao nói: "Bà ấy không muốn nhìn anh dù chỉ là một cái liếc mắt, chắc chắn sẽ không vào bếp đâu."

Hoắc Viễn Chu: "..."

Dọn dẹp xong mọi thứ, Lộ Dao và Hoắc Viễn Chu lại dây dưa dây cà trong bếp một lúc, cả hai không thể dừng lại việc hôn nhau, cuối cùng là suýt nữa đã lau súng cướp cò, hơi thở Hoắc Viễn Chu không ổn định, tựa trán mình lên trán cô: "Muốn à?"

Lộ Dao chỉ gật đầu, không lên tiếng.

Anh nói nhỏ: "Mai nhé, chắc chắn là tối nay không được rồi."

"Em biết." Lộ Dao dựa vào lòng anh, ôm anh thật chặt.

Ông Lộ thấy bọn họ vẫn còn ở trong bếp, ông gọi một tiếng: "Lộ Dao!"

"Con ra ngay!" Lộ Dao buông Hoắc Viễn Chu ra, đi ra ngoài: "Ba, chuyện gì ạ?"

"Cũng muộn rồi, con đi nghỉ ngơi sớm chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm."

Lộ Dao biết ông Lộ đang giả vờ muốn đuổi Hoắc Viễn Chu đi, cô vội nói: "Vâng, con đi ngay."

Hoắc Viễn Chu lại đi vào thư phòng để chào bà Lộ một tiếng, "Mẹ, con về trước đây."

Bà Lộ không ngẩng đầu lên.

Hoắc Viễn Chu không rời đi, anh nói tiếp: "Mẹ, sáng mai con lại đến nấu bữa sáng."

Bà Lộ xoa lên huyệt thái dương, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên: "Hoắc Viễn Chu, tại sao trước kia tôi không nhận ra da mặt cậu lại dày đến vậy!"

Hoắc Viễn Chu mỉm cười: "Không phải lúc đó tuổi vẫn còn nhỏ sao ạ."

Bà Lộ: "..." Bà chỉ về phía cửa: "Cút nhanh lên cho tôi, sáng mai tôi không muốn nhìn thấy cậu."

Hoắc Viễn Chu vẫn thản nhiên mỉm cười: "Tối mai con lại đến nấu cơm."

Bà Lộ: "..."

Lộ Dao tiễn Hoắc Viễn Chu đến cửa, "Sau khi về không được buồn đâu đấy."

Hoắc Viễn Chu xoa đầu cô: "Tại sao phải buồn? Trước đó anh đã chuẩn bị sẵn sàng để bị đuổi ra khỏi nhà, không ngờ còn tốt hơn cả mong đợi của anh, anh nên vui mới phải."

Cả hai lại hôn nhau lần nữa rồi mới tách ra.

Khi Lộ Dao mở cửa bước vào, bà Lộ đã đứng trong phòng khách, lạnh lùng nhìn cô: "Con muốn chọc mẹ tức chết đúng không!"

Lộ Dao bước đến ôm lấy cánh tay bà, bắt đầu làm nũng: "Có một người mẹ xinh đẹp như vậy, con không bỏ được."

Bà Lộ hất tay cô ra: "Cút qua một bên đi, bây giờ nhìn thấy mấy người tôi lại thấy khó chịu!"

Sáng hôm sau, chưa đến sáu giờ Lộ Dao đã dậy, ban đầu còn muốn rời khỏi nhà sớm một chút để hẹn gặp Hoắc Viễn Chu, xét cho cùng bây giờ gặp mặt đã là một việc khó hơn lên trời.

Không ngờ khi cô vừa dậy, đèn nhà bếp đã được bật, bà Lộ đang làm bữa sáng.

"Mẹ, sao mẹ dậy sớm vậy ạ?" Lộ Dao ngạc nhiên hỏi.

"Làm bữa sáng cho con, ăn xong mẹ đưa con đi làm."

Lộ Dao: "..." Đang chuẩn bị theo dõi cô 24/24 luôn sao! Lần này thảm thật rồi, liệu sau này cô và Hoắc Viễn Chu có còn cơ hội gặp mặt nhau không?

Sau khi ăn xong bữa sáng đơn giản, bà Lộ liền lái xe đưa Lộ Dao đi làm, dọc theo đường đi cả hai đều không nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng bà Lộ lại liếc mắt nhìn cô.

Lộ Dao coi như không thấy, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Ánh nắng buổi sáng trong trẻo và mềm mại, gần giống với tâm trạng của cô bây giờ.

Khi đến dưới lầu công ty, bà Lộ lại dặn dò cô: "Tối mẹ đến đón con tan ca!"

Lộ Dao: "... Con biết rồi."

Bà Lộ vừa chuyển xe, đã nhận được cuộc gọi từ ông Lộ, "Vợ à, mấy giờ bà về?"

"Về ngay đây, sao thế?"

"Đợi bà đưa tôi đi làm đây."

"Cút, thích đi đâu thì đi!"

"Bà không thể đối xử khác biệt như thế được!"

Bà Lộ không muốn phản ứng lại với ông: "Không có gì thì tôi cúp máy đây!"

Ông Lộ: "Này, đợi đã!"

Bà Lộ mất kiên nhẫn: "Lại có chuyện gì nữa!"

Ông Lộ hỏi: "Tối nay bà muốn đi đón Dao Dao à?"

Bà Lộ nhìn gương chiếu hậu, rẽ sang tuyến đường chính, lúc này mới trả lời ông Lộ, "Phải, có gì không?"

Ông Lộ: "Không có gì, thật ra Dao Dao có thể tự mình lái xe về mà, sau một ngày làm việc bà cũng đủ mệt rồi, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, nếu bà không yên tâm thì để tôi đi đón cũng được!"

Bà Lộ tức giận nói: "Chính là vì không yên tâm ông nên tôi mới phải đi đón đấy!"

Ông Lộ: "..."

Bà Lộ lại nói: "Bọn nó khiến tôi không vui, tất nhiên tôi cũng không thể để cho bọn nó vui vẻ."

Ông Lộ cười nói: "Sao bà cứ như đứa trẻ lên ba vậy hả!"

Bà Lộ tức giận bấm tắt điện thoại.

Ông Lộ lắc đầu, sau đó gửi tin nhắn cho Hoắc Viễn Chu: 【 Con đường cách mạng của con xem ra còn muốn xa hơn cuộc diễu hành hai mươi lăm ngàn dặm.

Sau khi Hoắc Viễn Chu đọc xong tin nhắn, anh cười bất lực, 【 Dù cách xa vạn dặm cũng phải đi đến cùng.

Sau khi trả lời tin nhắn của ông Lộ, anh lại nhận được tin nhắn từ Lộ Dao:【 Hoắc Viễn Chu, sợ là sau này chúng ta không thể hẹn hò được rồi, mẹ em nói là sẽ đưa đón em đi làm mỗi ngày! 】 theo sau là một hàng dài icon rơi lệ.

Lộ Dao đợi khoảng vài phút cũng không đợi được câu trả lời, nghĩ rằng anh vẫn chưa dậy hoặc là đang bận việc, cô cất điện thoại vào.

Đến văn phòng, một đồng nghiệp nam chào hỏi cô, sau đó nói: "Mạn Địch đang tìm cô, bảo sau khi cô đến thì hãy đến thẳng văn phòng của cô ấy."

Lộ Dao hỏi nhỏ: "Có nói là tìm tôi có chuyện gì không?"

Đồng nghiệp lắc đầu: "Tôi không biết."

Da đầu Lộ Dao tê dại từng cơn, cảm thấy bị nữ ma đầu điểm danh tìm thì sẽ không có chuyện gì tốt, cô rót một ly nước ấm uống xong, sau đó mới đến văn phòng của Mạn Địch.

Lộ Dao đứng trước cửa văn phòng, hít sâu vài hơi mới gõ cửa.

"Vào đi."

Lộ Dao mở cửa ra: "Triệu tổng, cô tìm tôi sao?"

Mạn Địch đưa cho cô một tấm thẻ thang máy: "Đến tầng 29 tìm phó tổng trụ sở chính."

"Sao? Phó tổng trụ sở chính?" Lộ Dao ngạc nhiên. Hôm qua vừa nghe nói phó tổng sẽ đến tham dự cuộc họp tổng kết công việc, hôm nay đã đến rồi sao?

Mạn Địch gật đầu: "Ừ, đừng trì hoãn, đi nhanh lên đi."

Lộ Dao cầm lấy thẻ thang máy, tim đập thình thịch, "Triệu tổng, có phải vì tôi đã phạm lỗi gì đó nên phó tổng tìm tôi nói chuyện không?"

Mạn Địch lắc đầu: "Cụ thể không rõ, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh, nhưng phó tổng không thân thiện thì chính là sự thật, lần trước cô đến New York không phải đã được gặp trợ lý cao cấp của anh ta rồi sao? Ngay cả người trợ lý đó cũng không bằng một góc băng sơn của anh ta."

Lộ Dao: "..." Cô cảm thấy như mình đang gánh một việc vô cùng lớn lao.

Mạn Địch xem đồng hồ: "Đi lên đó nhanh, phó tổng ghét nhất là những người không đúng giờ."

Lộ Dao cảm kích nói: "Cảm ơn Triệu tổng."

Lộ Dao ra khỏi văn phòng của Mạn Địch, nhìn tấm thẻ thang máy như củ khoai lang nóng bỏng tay, bắt đầu lo lắng, có lẽ là vì cô vừa đi làm không lâu mà đã xin nghỉ ba ngày, phó tổng thật sự không thể chịu đựng được nữa nên muốn sa thải cô, bị công ty sa thải thì thật là một việc đáng xấu hổ.

Bình luận

Truyện đang đọc