Y QUAN KHẮP THÀNH

Triệu Cương, bí thư thành ủy của thành phố G bị kỷ luật nội bộ*, ngay từ đầu người nhà đã tìm đến Phó Vân Hiến.

*Đây là một quy trình kỷ luật nội bộ được tiến hành bởi Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương của Đảng Cộng sản Trung Quốc – và các chi nhánh cấp thấp hơn – đối với các thành viên của Đảng bị nghi ngờ “vi phạm kỷ luật”, cáo buộc thường liên quan đến tham nhũng.

Đương sự của những vụ lạm dụng chức vụ và tham ô tài sản nhận hối lộ thích tìm đến Phó Vân Hiến nhất, Phó Vân Hiến cũng am hiểu đổi trắng thay đen trong dạng án này nhất, khoản tiền hối lộ thường có thể được y cãi thành tài sản cho vay hoặc đầu tư và quản lý tài chính, tệ nhất thì cũng là nhận hối lộ nhưng không trái pháp luật, đánh tráo khái niệm làm người khác nhìn mà phát ngán. Vậy nên dù y không ở quan trường nhưng tên tuổi lại vững vàng ở đó, đám tham quan ngã ngựa thờ y như thờ Bồ Tát, mà những kẻ còn tại chức thì đều còn khách sáo đon đả hơn.

Vốn Trịnh Thế Gia chủ động xin theo “tháp tùng vua”, ai ngờ tự nhiên lại phải tham gia một chương trình, thế là xui xẻo liền đổ xuống đầu Hứa Tô.

Ngôi sao lớn thì đố kỵ đỏ cả mắt, còn Hứa Tô lại hoàn toàn không muốn đi.

Một mặt, hắn vẫn khó chịu chuyện Phó Vân Hiến lật lọng không tiếp nhận vụ án Cù Lăng, mặt khác, hắn đã từng theo Phó Vân Hiến tới những nơi này không chỉ một lần, mỗi lần đều là thụ lý vụ án cho xã hội đen địa phương. Xã hội đen ở nơi này không phải những anh Chim Trĩ* trọng tình trọng nghĩa của Hồng Kông mà là một đám người bất chấp mạng sống, tay vung đao, kiếm giết người, chơi thuốc phiện, buôn bán súng hút máu ăn tim hàng thật giá thật, tùy tiện định bất cứ tội danh nào thì cũng đủ để bị xử bắn.

*Là nhân vật do Trần Tiểu Xuân thủ vai trong phim Người trong giang hồ.

Có lần ở ngoài đồn thổi Phó Vân Hiến móc nối với xã hội đen, chính Hứa Tô cũng không biết rốt cuộc là có đúng hay không, hắn chỉ biết mỗi lần máy bay hạ cánh xuống sân bay, nhìn thành phố phát triển sầm uất như rừng mưa nhiệt đới qua ô cửa sổ, hắn sẽ luôn hoài nghi chắc mình sẽ có đi mà không có về.

Thành phố G, tỉnh lỵ* của tỉnh G, thành phố trung tâm đất nước, trình độ phát triển không hề thua kém thành phố S, nhưng khí chất của cả thành phố này lại hoàn toàn khác biệt so với cái kiểu trưởng giả học làm sang gượng ép của thành phố S, nó gắt gỏng hơn, sức sống mãnh liệt hơn, không hề có bất cứ giấu giếm giả tạo nào.

*Tỉnh lỵ là trung tâm hành chính của một tỉnh trực thuộc trung ương, tức là nơi các cơ quan hành chính nhà nước cấp tỉnh đóng trụ sở.

Trước khi bầu trời tối đen, áo mũ nhan nhản khắp thành, mà trời tối rồi, khắp nơi lại toàn là cầm thú.

Lần đầu tiên theo Phó Vân Hiến đến thành phố G chắc là sau khi vừa mới lật lại bản án của Hứa Văn Quân, lúc đó danh tiếng của Phó Vân Hiến lan khắp cả nước, y đã can thiệp vào một vụ án lớn liên quan đến cả hình sự và dân sự.

Về sau đương sự của y bị đối phương tìm người bắt cóc, Phó Vân Hiến xách một vali tiền đi cứu người, Hứa Tô lo lắng, cũng bắt một chiếc xe lặng lẽ theo sau.

Hứa Tô không dám đi quá gần vì sợ bại lộ hành tung, chờ đến khi tới được địa điểm hẹn trước là công trường bỏ hoang kia thì Phó Vân Hiến đã đánh nhau với người ta rồi.

Một đánh bốn, cảnh tượng thê thảm hãi hùng.

Trên mặt đất đã có hai tên gục xuống, một tên bị thanh thép xuyên thẳng vào mặt có vẻ đã hôn mê, tên kia thì ôm bụng quay cuồng rên rỉ.

Còn tên thứ ba, Phó Vân Hiến dạng chân ngồi trên người gã, rõ ràng sau khi trải qua một hồi vật lộn trực tiếp, cả hai đều đã chảy máu. Tên bị kẹp bên dưới đã hấp hối nhưng Phó Vân Hiến vẫn không ngừng nện nắm đấm xuống mặt gã, tựa như con sư tử đang tức giận.

Gương mặt thanh niên kia đã lẫn lộn máu thịt, bị nắm đấm của Phó Vân Hiến giã nát. Ông chủ bị trói kia thì ôm cái vali tiền của y trốn trong góc phòng run cầm cập.

“Vô tích sự!” Thấy ông chủ nọ chỉ lo cho an toàn của bản thân mà ngồi im thin thít, Hứa Tô tức giận chửi một tiếng, quay đầu quơ lấy một viên gạch tự mình nhào lên liều mạng.

Nhảy lên sau lưng một người, một đập bằng gạch quật ngã tên côn đồ đang định đánh lén Phó Vân Hiến từ sau lưng. Hứa Tô đang đắc ý thì quay đầu lại thấy Phó Vân Hiến quơ lấy một miếng kính vỡ định cắt động mạch cổ của người bên dưới y.

Người kia đã mất ý thức từ lâu, mảnh thủy tinh này mà đâm xuống thì chắc chắn sẽ chết.

Đất nước này sử dụng “Quyền phòng vệ chính đáng” cực kỳ cẩn thận, hơn nữa có vẻ như với tình huống ở đây thì cũng không có chuyện như thế. Phó Vân Hiến thực sự đã đánh đến đỏ mắt, y quen qua lại với xã hội đen, vốn không hề muốn thu tay lại.

“Đại ca!” Giữa lúc tình thế nguy nan, Hứa Tô nhào lên ôm lấy Phó Vân Hiến từ đằng sau – Phó Vân Hiến không hãm phanh được, hắn bèn dùng hết sức mình ngăn lại.

Cánh tay bị người đằng sau quyết liệt lôi kéo, bàn tay buộc phải ngừng lại giữa không trung, Phó Vân Hiến tay không siết chặt mảnh kính vỡ, máu rỉ qua chảy thẳng xuống, toàn bộ cổ tay áo sơ mi đã đỏ quạch.

“Đại ca… Đại ca, anh là người làm pháp luật, anh không phải kẻ giết người mà!” Hứa Tô liều mạng ôm lấy đối phương, kêu lên đầy thảm thiết, cổ họng như vỡ ra đến nơi.

Cuối cùng lý trí cũng trở về, Phó Vân Hiến buông lỏng tay, mảnh kính rơi cạch một tiếng xuống đất, y từ từ đứng dậy.

Theo như lời hẹn trước đó, một vài tên đàn em của ông chủ kia tới đón mấy người bọn họ lên xe, còn nói không việc gì phải lo, trở về ông chủ của bọn họ có thể dàn xếp ổn thỏa.

Hứa Tô được Phó Vân Hiến ôm bả vai đi về phía trước rồi theo y lên xe. Ngồi trong xe, hắn quay đầu nhìn ra ngoài qua kính cửa sổ, có hai tên tay sai ở lại thu dọn hiện trường, trên mặt đất rải rác những kẻ còn lại, hỗn độn bừa bãi.

Phó Vân Hiến dùng bàn tay nhuốm máu kia che đi ánh mắt Hứa Tô, xoay đầu hắn lại ép vào trong lồng ngực mình, trầm giọng nói, đại ca ở đây, đừng sợ.

Hứa Tô ngẩng mặt lên từ trong ngực Phó Vân Hiến mà quan sát hắn. Phó Vân Hiến vẫn giữ nguyên sắc mặt hút thuốc, từng hơi lại từng hơi. Trán của y, xương gò má và khóe miệng đều rách, hơn nữa vết thương hở trên đầu trông cực kỳ khủng khiếp, tựa như cái miệng đang há ra, máu đỏ tươi và dịch nhầy chảy xuống. Máu tươi khiến cho đường nét gương mặt anh tuấn của y hiếm khi trở nên lãng tử cứng rắn, nhưng Hứa Tô lại cảm thấy xa lạ vô cùng.

Nếu vừa rồi hắn không kịp lên tiếng, có lẽ Phó Vân Hiến sẽ thật sự giết chết người kia. Hứa Tô nhổm dậy khỏi người Phó Vân Hiến, hắn quay mặt đi nhìn bóng đêm đậm đặc ngoài cửa kính, đèn đuốc nhợt nhạt.

Hắn run rẩy suốt cả dọc đường.

Sau ngày hôm ấy, Phó Vân Hiến đắm chìm nhiều năm trong con đường bất chính đã kịp thời kìm cương lại ngay bên bờ vực thẳm, dần dần cũng không còn qua lại quá sâu nữa. Hiện tại lại tới thành phố G, Phó Vân Hiến ban ngày thụ lý vụ án, đến tối thì được người ta mời đi tiêu khiển.

Một đám đàn ông chỉnh tề áo mũ đang chơi poker Texas, trên bàn bài còn thêm vài vị đại gia của tỉnh G, có người kinh doanh đàng hoàng, cũng có người chạy giữa vùng xám của luật pháp, có người bản địa thành phố G, cũng có người vì mến mộ Phó Vân Hiến mà đường xa lặn lội tới. Tất cả đều rặt một đám coi tiền như cỏ rác, chơi cũng rất lớn.

Trong số đó người giàu nhất là Tề Hồng Chí, vợ của lão từng là ngôi sao điện ảnh cực kỳ nổi tiếng được săn đón trong một khoảng thời gian, đẻ ra đứa con trai đặt tên là Tề Thiên, người cũng như tên, nghe đâu thuở nhỏ chưa làm được việc gì tử tế, khá là ngang ngược không coi ai ra gì ở thành phố G.

Tề Hồng Chí ngồi cạnh Phó Vân Hiến, bên còn lại là một ông trùm xã hội đen địa phương tên Mã Bỉnh Nguyên.

Biệt danh của Mã Bỉnh Nguyên là “Em Nam”, là một gã đàn ông có gương mặt không tốt lành gì với xương gò má cao và lồi, cằm lại nhọn hoắt. Nhưng gã lại rất khách sáo với Phó Vân Hiến, gọi Phó Vân Hiến một tiếng “Phó gia”, châm xì gà cho y, hỏi y đây là hàng thượng đẳng của Cuba, có phải vị khác hẳn không?

“Vị hàng ngoại thì đương nhiên là ngon rồi, cũng ra dáng hơn nữa.” Phó Vân Hiến ngậm xì gà, thấy Hứa Tô ngồi trên đùi cứ xoay tới xoay lui, vẻ mặt không vui, y cấu mạnh một cái lên mông hắn, dỗ dành, “Ngồi yên, tiền thắng đêm nay cho em hết.”

Mỗi lần chơi lớn Phó Vân Hiến đều rất thích để Hứa Tô ngồi trên bắp đùi mình, lý do là, cho may.

Có một ông chủ ngồi trên chiếu bạc nhìn Phó Vân Hiến rồi lại âm thầm quan sát Hứa Tô. Hai người này xưng hô với nhau là chú cháu nhưng rõ ràng không phải quan hệ chú cháu ruột, nhìn như thân mật khăng khít, nhưng lại cũng không giống giữa tình nhân với nhau, thật sự kỳ quái.

Người khác nhìn hắn săm soi, hắn bèn hùng hổ quay lại trợn trừng, dùng ánh mắt để nói cho đối phương biết: Tôi làm chú tôi vượng đấy, sao nào?

Mã Bỉnh Nguyên nói: “Có một người anh em tự chế một ít ke, cũng chỉ tùy tiện chơi thôi mà không ngờ lại bị công an bắt, xin Phó gia nghĩ cách cứu người ra được không?”

“Để tôi giới thiệu một luật sư cho anh làm quen nhé, chuyên bào chữa các vụ liên quan đến ma túy, am hiểu dạng án này hơn tôi nhiều.” Lời này không phải Phó Vân Hiến tỏ ra khiêm tốn. Ke chính là bột K, y học gọi là ketamin*, số gram gấp năm lần mức bị xử bắn của heroin là đủ để bị xử tử hình. Án liên quan đến thuốc phiện dính đến cả an ninh quốc gia, vẫn luôn là đối tượng truy quét trọng điểm, nếu Mã Bỉnh Nguyên đã mở miệng nhờ cậy thì chắc chắn không chỉ đơn giản là “tùy tiện chơi” như lời gã nói, bảo lãnh một mạng người chẳng có gì khó khăn với đại luật sư Phó, nhưng y không việc gì phải bẻ quyền lực công chỉ vì có dăm ba triệu tiền phí đại diện cho mấy kẻ không quan trọng này. Mặc dù Mã ca đây có dáng vẻ trông như sát tinh nhưng thực ra cũng chỉ là lâu la tôm tép, bên trên gã còn một lão già tên là Hồ Thạch Ngân, tự xưng là Tứ gia, lắm tiền thì đầu tư bỏ vốn, gần hai năm trở lại đây đã tẩy trắng thành công, quan hệ giữa Phó Vân Hiến và Hồ Tứ còn chặt chẽ hơn, nghe đồn những mối quan hệ với xã hội đen cũng xoay xung quanh lão.

*Ketamin được bán dưới nhãn hiệu Ketalar và một số tên khác, giới “bay lắc” thường gọi tắt (hay tiếng lóng) là ke, là một loại thuốc được sử dụng chủ yếu để bắt đầu và duy trì gây mê. Nó gây ra một tình trạng giống như trạng thái bị thôi miên, làm giảm đau, an thần, và mất trí nhớ.

Người trên bàn bài cược càng nhiều, cũng không rõ có phải Tề Hồng Chí cố tình thả cửa để lôi kéo hay không mà vận may của Phó Vân Hiến rất tốt, cả đêm chỉ thắng không thua, ngoảnh đi ngoảnh lại đã thu về mấy trăm ngàn.

Hứa Tô nhạy bén nhận ra, Tề Hồng Chí này có việc muốn nhờ Phó Vân Hiến.

Quả nhiên Tề Hồng Chí sau khi thua mấy trăm ngàn cuối cùng cũng mở miệng: “Phó gia, Tiểu Thiên nhà tôi gần đây gặp chút chuyện, không biết có thể xin anh giúp đỡ không.”

Tuy Tề Hồng Chí rất chiều con trai nhưng bản thân vẫn là người làm ăn đàng hoàng, khi đề cập tới chuyện này vẫn cảm thấy hơi ngại ngần: “Thằng nhỏ này học không giỏi, bình thường thích vào bar chơi thôi, mấy ngày trước nó gặp một con bé tên là Tiểu Vân trong quán bar, nói chuyện hợp ý nên cũng uống nhiều, sau đó mang người ta về khách sạn, con bé chắc cũng chỉ giả vờ cự nự thôi, mà nó làm hơi to chuyện…”

Hứa Tô thầm nghĩ: Giả vờ cự nự? Nói toẹt ra thì chẳng phải cưỡng hiếp sao.

Phó Vân Hiến cắn thuốc nhìn bài, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, y hờ hững nói: “Đúng là thanh niên, nhiệt huyết sôi trào, nhất thời xúc động cũng khó tránh.”

Tề Hồng Chí lại nói: “Vấn đề là không chỉ có mình Tiểu Thiên, nó đi cùng hai đứa bạn, thế là chúng nó… chúng nó mới quan hệ tình dục luân phiên…”

Rồi, vẫn là hiếp dâm thôi.

Tề Hồng Chí nói: “Chúng tôi đã tới kiểm tra căn phòng trong quán bar đó, con bé ấy bán rượu ở quán, con gái con đứa tử tế sạch sẽ thì ắt sẽ không lăn lộn ở quán bar đêm hôm khuya khoắt như vậy, vốn tác phong cũng có vấn đề rồi…”

Hứa Tô không nghe nổi nữa, bất chợt chen miệng: “Đừng nói quan hệ xã giao bằng rượu thì đều là gái mại dâm, bọn họ cũng có quyền tự chủ tình dục, cứ cưỡng chế giao cấu mà không được sự cho phép của phụ nữ thì đã hình thành tội cưỡng hiếp rồi.”

Tề Hồng Chí lau mồ hôi: “Cái đó thì tôi biết, tôi biết…”

Phó Vân Hiến bật cười, xoa xoa mông Hứa Tô: “Chú đang bàn vụ án, đừng có nói leo.”

Tề Hồng Chí nói tiếp: “Bạn trai con bé kia tới tìm Tiểu Thiên trước khi báo án, nói là bạn gái mình bị con trai tôi cưỡng hiếp xong thì mắc bệnh lây qua đường tình dục, gì mà nhiễm nấm âm đ*o… cần một khoản tiền giải quyết riêng để bọn họ đi chữa bệnh.”

“Nhiễm nấm Candida âm đ*o,” Tề Hồng Chí vốn đã lắp ba lắp bắp nhưng Phó Vân Hiến lại nói một cách bình tĩnh tự nhiên cái danh từ khiến người thường phải đỏ bừng cả mặt kia, “đây là bệnh viêm âm đ*o thường gặp ở phụ nữ, chủ yếu là tự nhiễm, không phải STDs*.”

*Thuật ngữ bệnh lây truyền qua đường tình dục (STDs) – nhiễm trùng lây truyền qua đường tình dục (STI) hoặc bệnh hoa liễu (VD) được sử dụng để chỉ một tình trạng lây truyền từ người này sang người khác chủ yếu qua quan hệ tình dục.

Thực ra thì là không chốt được tiền, Tề Hồng Chí cho rằng mình lắm tiền nhiều của, còn có quan hệ với bên công an nên hoàn toàn không quan tâm tới hai đứa tép riu kia, ai ngờ đối phương lại báo án thật, lãnh đạo bên trên còn rất coi trọng vụ này.

Tề Hồng Chí nói: “Còn một việc nữa, sau khi truyền thông đưa tin về vụ án thì áp lực dư luận còn lớn hơn…”

Mã Bỉnh Nguyên nói chen vào: “Bình thường mà, dân đen thì đều thù người giàu.”

Phó Vân Hiến nói: “Thế thì khởi tố dân sự luôn, cáo buộc các đơn vị truyền thông đưa tin sai sự thật và xâm phạm danh tiếng cá nhân của ông.” Vụ án này quá bé trong mắt đại luật sư Phó, y cắn thuốc, chậm rãi nói, “Bản chất của vụ án có thể được lái theo cách thế này, Tề Thiên không chủ quan cố ý cưỡng hiếp Tiểu Vân, hai bên phát sinh quan hệ tình dục tự nguyện, bạn trai Tiểu Vân vì không lo được tiền thuốc men nên mới nảy ra ý đồ dọa dẫm tống tiền…”

Nghe ý này thì hẳn là biện hộ hiếp dâm thành “ngoại tình ăn vạ”, Hứa Tô như ngồi trên lửa, gảy đống phỉnh trong tay kêu cành cạch. Phó Vân Hiến có thể nhìn ra hắn khó chịu, y nói với hắn nếu chán thì tự ra ngoài chơi đi.

Người còn chưa đi, Mã Bỉnh Nguyên bỗng túm Hứa Tô lại, lấy mấy tập nhân dân tệ trong vali da mang theo ra dúi hết vào trong tay hắn, gã nói đây là tiền tiêu vặt chú cho, ra phố cổ đi loanh quanh, thích mua gì thì mua.

Hứa Tô ôm một đống tiền trong tay, đầu óc rỗng tuếch, thất thểu ra ngoài.

Bên ngoài sòng bạc là quán bar, tiếng nhạc nhức óc đinh tai. Có vài thanh niên cả gái lẫn trai ăn mặc hở hang, nam thì để lộ hai lạng dưới đũng quần, nữ thì cởi trần khoe nửa cân trước ngực, nhìn qua đã biết là chơi ke đến mê sảng, đang nhảy múa không còn biết trời trăng. Những kẻ này không chơi heroin, thứ đó quá mạnh, dính vào là chết. Từ Hứa Văn Quân đến Bạch Tịnh, Hứa Tô tự nhận gần nửa cuộc đời này hắn đã kết phải nghiệp duyên khó tả với thuốc phiện, vậy nên ánh mắt hắn nhìn những kẻ kia cũng ghê tởm đến lạ, liên tục nheo mắt đánh giá bọn họ.

Một trong số đó chú ý tới sự tồn tại của hắn, nhào tới chửi: “Nhìn cái cứt gì, muốn chết à?”

Hứa Tô không dám chọc vào đám người này, tất cả đều là loại vừa ngang ngược vừa chán sống, liếc mắt hai cái là xông vào đánh người, đáp trả một câu là có thể tiễn mày về chầu ông bà ông vải.

Hứa Tô xoay người định đi, luồn lách qua đám người chen chúc như rắn nước, lặng yên không tiếng động. Hắn được Phó Vân Hiến đưa tới nơi này không chỉ một lần, coi như cũng đã quen.

Vốn định tới phố cổ trong truyền thuyết kia đi dạo, mà chưa được bao xa hắn lại thấy một sạp hàng.

Là một ông già thọt, vừa đi vài bước vừa dọn dẹp quầy hàng trông rất vất vả. Có điều quầy hàng của ông tuy nhỏ nhưng hàng hóa khá phức tạp, có món lớn như bình sứ cổ, rương da thêu tay, lại có những món nhỏ hơn như tràng hạt, nhẫn ngón cái, còn có cả khánh đeo cổ, gần như cái gì cũng có. Hứa Tô ngồi xổm xuống đất chọn lựa, muốn mua một thứ pháp khí nhà Phật nào đó ngăn họa trừ tà, ai ngờ lại bị hấp dẫn bởi một cái lư hương bằng sứ có màu sắc rực rỡ.

Hai tay nắm, ba chân, hoa văn trên lư hương nhìn như được vẽ thủ công, màu sắc rực rỡ trông rất đẹp. Hứa Tô cầm nó trong tay ngắm nghía một hồi, ai ngờ đằng sau bỗng có người qua đường va vào hắn, lư hương trượt khỏi tay rơi xuống đất, cộc, đứt một bên tay nắm.

Hứa Tô sợ đến váng người. Mấy thứ đồ cổ này khó tính giá, vớ vẩn khéo táng gia bại sản mà bồi thường. Lòng ôm nghi ngờ là lão già kia cố tình tìm người va vào hắn, Hứa Tô hơi khom lưng, nhe răng trợn mắt như con mèo vào thế sẵn sàng chiến đấu, định bụng đánh nhau luôn với đối phương, không ngờ ông lão kia lại chủ động mở miệng: “Cái này của tôi là đồ giả, lấy cậu một trăm lẻ năm đồng, được không?”

Hứa Tô nghe thấy mà ngẩn người.

“Hôm nay mà cậu gặp phải người khác thì ít nhất cũng sẽ nói với cậu đây là đồ thời Ung Chính Càn Long, lừa cậu cả đống tiền.” Ông lão ho khan mấy tiếng rồi lại nói, “Thế nên cậu phải nhớ kỹ lời này, về sau khi ngắm đồ ở ngoài quầy thì tốt nhất là hỏi giá trước, nếu không người ta nói bao nhiêu phải đền bấy nhiêu thì thiệt lắm đấy.”

Nghĩ tới suy nghĩ tiểu nhân vừa rồi của bản thân, Hứa Tô thấy hơi xấu hổ, hắn không nói gì, chuyên tâm ngồi xổm trước quầy lựa đồ. Giờ thì đã có kinh nghiệm, xem món nào hỏi giá món đó, tiện thể nghe ông cụ giảng kiến thức về đồ cổ, dù nom dung mạo đối phương mờ nhạt nhưng tuyệt đối là dân giám định đồ cổ nghiệp dư nhưng lành nghề, rất hiểu về đồ sứ thời nhà Minh và nhà Thanh.

Một già một trẻ nói chuyện quên trời quên đất. Hứa Tô cho người ta cảm giác dễ gần bẩm sinh, đồ thì chưa thèm chọn, học được cả đống kiến thức về giám định đồ quý chưa nói, lại còn hỏi thăm được hết toàn bộ bối cảnh và tình huống trong gia đình của ông cụ.

Cùng là con sâu cái kiến sống đời tầm thường, trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có cháu gái bị bại não bẩm sinh, là người rất khổ. Nghe ông lão nói, năm ngoái có một vụ tai nạn giao thông, lái xe gây tai nạn bỏ chạy, không phải bồi thường một xu nào, may mà bị thương không quá nghiêm trọng, nhặt lại được cái mạng về. Chỉ là sau khi bị què thì không tranh được với mấy chủ quầy cường tráng trẻ tuổi nữa, vị trí hồi trước ở phố cổ bị người ta chiếm mất, đành phải chuyển sạp đi chỗ khác.

Hứa Tô thấy lòng chua xót, hắn nói: “Ông vừa già vừa tàn phế, sao không tới mấy con phố sầm uất mà ăn xin, có khi còn kiếm được nhiều hơn bày sạp bán mấy món đồ cũ nát ở đây ấy chứ?”

“Tự lực cánh sinh rất tốt, còn chưa đi tới bước đường cùng.” Ông cụ lắc đầu, cười đầy lạc quan nhưng lại đượm vị chua xót, “Nhưng mà làm ăn ở chỗ này không tốt thật, nếu có thể chuyển sạp của lão tới trong phố cổ thì tốt rồi.”

Bao nhiêu khó chịu rước vào người vì vụ án của Tề Thiên cả một đêm giờ đây đều tan thành mây khói. Hứa Tô nhận ra hắn từng gặp rất nhiều người thượng đẳng danh lợi song hành, nhưng so ra thì giác ngộ của bọn họ còn kém cả ông già què này. Trong túi có cả đống tiền, đang lo không có chỗ mà tiêu, hắn muốn cho tiền ông già này nhưng lại sợ đối phương không nhận, thế là quyết định lấy cớ mua đồ cổ.

Vốn Hứa Tô cũng chẳng biết nhìn hàng, tùy tiện chọn vài món cạnh bên chân, vừa mới định đi thì ánh mắt bỗng bị một cái bùa hộ mệnh màu đồng đỏ hấp dẫn.

Bùa hộ mệnh Bách Tự Minh Chú* của Phật giáo Tây Tạng, tượng Phật màu đồng đỏ ngồi ngay ngắn chính giữa, bên ngoài có điểm xuyết ánh vàng, mặc dù không phải thứ gì tuyệt đỉnh hiếm có nhưng cũng có thể coi như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

Hứa Tô từng niệm Bách Tự Minh Chú, đại ý thì khuyên người ta làm việc thiện tích đức trừ nghiệp, sau đó “Phật nói cùng thu công đức kia”, cuối cùng an nhiên tự tại. Dù sao thì mấy thứ đồ Phật khí trong nhà Phật này chung quy đều dùng để xua tà ngăn họa.

Hứa Tô hỏi ông cụ: “Bao nhiêu tiền thế?”

Ông lão vươn ngón tay ra, lúc nói còn khua tay múa chân: “Cái này hơi đắt nhé, là của một thầy tu già Tây Tạng cho tôi, tám trăm tám.”

“Mười ngàn tám?” Hứa Tô lớn tiếng, “Ông có biết đây là đồ cổ đời Đường không hả, mười ngàn tám là còn rẻ lắm rồi đấy.”

Ông lão vẫn không có ý định kiếm tiền trái lương tâm, tốt bụng nhắc nhở: “Không thể là đồ cổ quý hiếm đào từ dưới đất lên đâu, giả đấy.”

“Thêm tiền nữa hả?” Chẳng biết làm sao mà lỗ tai lại cụp vào, nghe cái gì cũng lùng bùng, Hứa Tô nói, “Thôi bỏ đi, tính hết mấy món cạnh chân tôi đây, trả cho ông hai mươi ngàn.”

Bình luận

Truyện đang đọc