Y QUAN KHẮP THÀNH

Hứa Tô ở nhà, đầu toàn bực bội ngủ tròn một ngày, đến tận chiều hôm sau mới tỉnh, bỗng nhớ ra lâu rồi mình không tới thăm Tô An Na, bèn quyết định về xem thế nào.

Không về cũng có lý do, thứ nhất là công việc thay đổi còn chưa thích ứng được, thứ hai là sợ. Mỗi lần gặp Tô An Na, bà ta ắt sẽ hỏi về Phó Vân Hiến, đặc biệt là chuyện bán nhà ở Ôn Du Kim Đình. Chỉ cần giá nhà vẫn còn tiếp tục tăng, Tô An Na còn chưa bỏ cuộc. Hứa Tô sợ trong lúc vô ý mình lại lộ ra vụ Phó Vân Hiến muốn thêm tên hắn vào chứng nhận bất động sản, với cái tình tham tiền như mạng của bà bô, có khi sẽ ép hắn tới trung tâm giao dịch bất động sản ngay tại chỗ chưa biết chừng.

Những chú ve già ồn ào trên cây, kêu râm ran suốt dọc đường, thể hiện rằng mùa hè đã đến thật rồi. Tô An Na tay cầm quạt ngồi đầu ngõ hóng gió với mấy người bạn chơi bài, một bà cô thấy Hứa Tô xuất hiện từ đằng xa thì bật người quay lại, cười với Tô An Na đầy gian xảo: “Con trai bà cũng ghê đấy nhá, con gái nhà người ta còn theo đuổi tới tận cửa, khăng khăng muốn rửa bát cho mẹ chồng tương lai.”

Tô An Na đắc ý ưỡn hết cả ngực, nếp nhăn trên mặt cũng mờ đi hai đường dưới ánh trời chiều: “Ngoại hình Tô Tô nhà tôi theo cái đồ xấu xa kia, dù đồ xấu xa đó chẳng có tác dụng gì, nhưng mặt mũi lại còn được.”

Mấy bà cô kia lại nói: “Cô bé kia trông cũng đâu tệ, chúng tôi đều cảm thấy trông rất là giống cái cô gì xinh ơi là xinh ở Hồng Kông… Hân gì đó…”

Tô An Na xì một tiếng qua khoang mũi, tỏ ý khinh thường: “Tới Hàng Long, đi dạo quanh Isetan* một chút xem, có cả đống con gái xinh đẹp, trang điểm chút, giảm béo chút, trông ai cũng giống ai, nhưng con trai ngon lành thì có được mấy đứa?”

*Một trung tâm thương mại lớn ở Thượng Hải.

Hứa Tô đỗ chiếc Jetta cũ mà Bạch Mặc mua cho mình ở bãi đậu xe ngầm của một trung tâm mua sắm ở phía xa, vừa tới đầu ngõ thì mấy câu này của Tô An Na đã xuyên thẳng vào trong lỗ tai hắn. Hứa Tô run rẩy da đầu. Một đám mấy bà cô già đang ngặt nghẽo rì rầm tám chuyện, y hệt đang xem thịt lợn ở chợ có tươi không, có cân đủ không. Hắn trực tiếp bỏ qua bọn họ, thậm chí còn không thèm lên tiếng chào mẹ ruột, buồn bực đi thẳng tới cổng lớn nhà mình.

Tô An Na thét lên sau lưng Hứa Tô: “Có vợ là từ mẹ mày luôn đấy hả?! Mẹ mày còn chưa gật đầu đâu, con bé này nhà cửa của cải thế nào, không hỏi cho rõ thì không được!”

Có một người phụ nữ đang hóng mát chê bà ta hợm hĩnh, Tô An Na trực tiếp trợn mắt đáp trả. Bà ta đã nhận định Hứa Tô chính là nguồn hàng đầu cơ kiếm lợi, dù không có con rùa vàng Phó Vân Hiến thì cũng nên mang mẹ ruột là bà ta đi ăn ngon mặc đẹp, hưởng tuổi già tiêu tiền như nước.

Hứa Tô về tới nhà thì Tưởng Tuyền đang rửa bát ở cạnh bồn rửa, lúc này còn chưa đến giờ cơm, bát là Tô An Na ăn trưa bỏ đó, bà ta chỉ lo mau mau chóng chóng đi đánh bài với hàng xóm, ném đấy không rửa. Bên cạnh bồn rửa vẫn còn hộp hoa quả và sản phẩm chức năng bồi bổ sức khỏe nhập khẩu, hẳn là Tưởng Tuyền mang tới.

Bộ ngực căng mẩy và vòng eo duyên dáng nổi bật lên sau lớp tạp dề, Tưởng Tuyền cúi đầu, cầm giẻ rửa bát cẩn thận cọ miệng bát hơi sứt mẻ, ngón tay nhỏ nhắn thon dài, cũng không đeo găng tay cao su. Hình ảnh này mê người biết bao nhiêu. Đây chẳng phải là cuộc sống mà mỗi người đàn ông đều tha thiết ước mơ hay sao, một người nấu cơm một người rửa bát, vợ hiền con thảo, tốt đẹp vô cùng.

Hứa Tô gọi một tiếng, Tưởng Tuyền.

Tưởng Tuyền giương mắt lên, hai người đồng thời mở miệng ngay khoảnh khắc đối diện nhau, tôi có lời muốn nói với cô/anh.

Sợ Tô An Na nửa đường về nhà, Hứa Tô xoay người khóa cửa nhà rồi quay vào phòng khách, dọn dẹp bàn trà và sô-pha. Hắn mời Tưởng Tuyền ngồi xuống, ngại ngùng gãi đầu cười, nhà nhỏ quá, loạn quá.

Tưởng Tuyền muốn mở lời trước, Hứa Tô không cho, hắn cầm lấy tay Tưởng Tuyền, nói tôi thật sự thấy cô rất tốt, nhưng chúng ta không bên nhau được.

Đối với một thằng trai thẳng như Hứa Tô, nói ra mấy câu này thật sự rất là đau khổ, vì như vậy thể hiện rõ hắn không thẳng lắm. Trước kia hắn theo đuổi Văn Quân ráo riết không tha, còn trách Văn Quân không có mắt nhìn vàng khảm ngọc như hắn, hiện tại so với Văn Quân hợp thẩm mỹ hơn, hắn lại ưng kiểu chủ động lấy lòng của Tưởng Tuyền, mà ngược lại chính hắn lại sợ hãi.

Hứa Tô cực kỳ đau đớn với việc thừa nhận chuyện này, bao năm trời xem Sora Aoi coi như vô ích, thông qua lỗ hậu và tuyến tiền liệt, cơ nghiệp trai thẳng hắn giữ vững nửa đời cuối cùng đã bị lão già khốn kiếp kia hủy hoại hoàn toàn. Hứa Tô rút kinh nghiệm xương máu, quyết định nói hết toàn bộ: “Tình huống của tôi khá phức tạp, tôi nghĩ hôm tới Quân Hán cô cũng phát hiện ra rồi. Nếu chúng ta quen nhau sớm hơn một tháng, có lẽ cô đã thành vợ tôi…”

Hắn nói một cách chân thành, khẩn khoản lại thẳng thắn, Tưởng Tuyền nghe thấy thì mắt hạnh trợn lên, mãi sau mới phản ứng.

Tưởng Tuyền nói: “Thật sự xin lỗi, là tôi lừa anh.”

Tưởng Tuyền đưa cho Hứa Tô tấm ảnh chụp chung nhiều năm về trước, sau đó cũng kể hết vụ án Tưởng Chấn Hưng và ngày hẹn gặp Phó Vân Hiến nói chuyện ra, còn cả bảy trăm ngàn kia nữa. Cô nói: “Dù luật sư Phó không nhận vụ án này, tôi cũng không thể lấy số tiền đó được, Tưởng tổng quyên góp giúp đỡ học sinh không phải để chờ báo đáp.”

Không có mấy tình tiết tình tay ba rối rắm khó xử, Hứa Tô vốn nên cảm thấy thoải mái, nhưng hắn không thoải mái nổi.

Hắn nhìn chằm chằm bức ảnh đã ố vàng, Phó Vân Hiến trong ảnh mới có mười bảy tuổi, cao ráo tuấn tú, hoàn toàn khác hẳn so với đại luật sư Phó thanh danh hiển hách, khí chất mạnh mẽ hiện tại.

Bảy trăm ngàn, đối với Phó Vân Hiến bây giờ thì chỉ là một con số nhỏ, dùng một con số nhỏ như thế để kết thúc ân tình, rũ bỏ phiền toái, không lỗ.

Hứa Tô hỏi: “Chỉ chú tôi mới lo được vụ án này à?”

Tưởng Tuyền gật đầu: “Tôi cũng đã thử đi tìm những luật sư khác, vụ án quá phức tạp, luật sư bình thường không dám nhận, những người dám nhận thì ngay đến gặp mặt cũng không thể, tôi còn đi tìm luật sư Trương Trọng Lương nổi tiếng cùng thời với chú của anh, ông ta còn đang lo vụ án Vạn Nguyên, ông ta cũng nói chỉ Phó Vân Hiến mới có thể lật ngược lại vụ án này…”

Lời này khiến Hứa Tô cực kỳ tự hào. Lúc trước khi Thái Bình tới văn phòng Quân Hán cũng nói đúng câu này, ngược về xa hơn nữa, vụ án Hứa Văn Quân chấn động cả nước, cũng chẳng phải dựa vào một mình y gồng gánh lật lại vụ án hay sao? Luật sư tranh tụng án hình sự số 1, không ta thì ai, Phó Vân Hiến chính là người giỏi nhất.

Trong phim nói, sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng nhiều.

Phim cũng nói, ý trung nhân của tôi là một anh hùng cái thế.

Điện ảnh đều là những thứ vớ vẩn, vì nó không dễ để đạt được.

“Tôi sẽ nghĩ cách để chú nhận vụ án này, nhưng cô đừng ôm hi vọng gì quá lớn, hơn năm mươi phần trăm là sẽ không nhận…” Vẻ mặt Hứa Tô càng thêm ảm đạm, giọng nói cũng trầm xuống, “Nếu là hồi trước, chắc chắn người ấy sẽ nhận…”

Trước khi rời khỏi nhà cũ của nhà họ Tô, Hứa Tô vẫn không bật máy, sau khi bật lên mới thấy Wechat nổ ầm ầm, Bạch Mặc tìm hắn.

Lần trước sống chết muốn vay tiền Bạch Mặc, hiện tại Bạch Mặc lại thật sự mang tiền tới. Dạo này cổ phiếu lên như diều, anh ta bán một phần, lấy ra tám trăm ngàn cho Hứa Tô vay.

Đã lâu không gặp, Bạch Mặc đen hơn lần trước, cơ bắp cuồn cuộn bóng loáng, nghe anh ta nói vừa mới theo một nhóm người mẫu tới Tam Á tham gia hoạt động, bị cháy nắng. Sau khi dấn thân vào giới giải trí, cách ăn mặc của Bạch Mặc trở nên cực kỳ đỏm dáng cực kỳ thời thượng, như thể từ đầu đến chân toàn là nhân dân tệ, hiện tại anh ta đang đứng cạnh một chiếc Porsche màu cam nom cực kỳ bảnh bao, toàn thân tỏa sáng rực rỡ như con công xòe đuôi, thu hút ánh nhìn của quần chúng nhân dân lao động ở khu này.

Hứa Tô không sĩ diện vì xe sang, gặp mặt đã gào lên với anh ta, cái thứ anh cho tôi lần trước mà gọi là xe hả? Mẹ nó chứ đấy là máy kéo!

Bạch Mặc cũng rống lên với Hứa Tô: “Cút mệ nhà cậu đi! Mẹ nó chứ với nhiêu đó tiền của cậu thì có máy kéo mà lái là tốt lắm rồi!”

Tâm trạng Hứa Tô lập tức tươi tỉnh lên, hai người cười ha ha, nhiệt tình ôm nhau.

Bạch Mặc cũng mang cả đồ ăn đến. Cố Thiên Phượng biết con trai đi gặp Hứa Tô nên sáng sớm đã chuẩn bị mấy món ngon mà hồi nhỏ Hứa Tô thích, khăng khăng bắt anh ta mang qua. Bạch Mặc không cãi được, xách một đống túi nilon đồ ăn từ trong Porsche ra, nói với Hứa Tô, thịt kho Đông Pha, chân giò hấp, mề vịt ngũ vị hương… tất cả đều là mẹ tôi sáng sớm ngày ra làm đấy, còn không cho bà giúp việc mó tay vào, anh em mình đừng ăn bên ngoài, mua tí bia rồi qua nhà cậu đi.

Nhắc đến Cố Thiên Phượng, tim Hứa Tô lại nhói lên, hắn nhận lấy bọc lớn từ tay Bạch Mặc, ôm chặt vào trong ngực như bảo bối.

Bạch Mặc xách hai thùng bia Thanh Đảo từ trong cửa hàng tiện lợi ra, còn cầm theo hai chai Tiểu Pháo, trông có vẻ là định uống tới bến ở nhà Hứa Tô. Hứa Tô nhìn anh ta mặc kệ cái xe sang mà đi vào khu nhà, nhắc nhở anh ta không được đỗ xe ở đây.

Bạch Mặc quay đầu cười, lộ ra hàm răng trắng trái ngược hoàn toàn với làn da ngăm đen, tỏ ý chẳng vấn đề: “Phạm luật thì phạm thôi, chịu phạt là được.”

Trước khi Bạch Tịnh thành danh, Bạch Mặc bán sức hành nghề nên khiêng hai thùng bia lên cầu thang cũng không mệt, vừa đi còn vừa nói chuyện vớ vẩn với Hứa Tô: “Buổi sáng tới Quân Hán tìm cậu, đám đồng nghiệp cậu ai cũng quái gở, nhìn tôi mà như thấy ma thấy quỷ ấy?”

Hứa Tô không mặt mũi đâu mà nói mình bị ông chủ đ*t ngay trước mặt toàn bộ người trong công ty, chỉ có thể nói: “Bọn họ tự xưng là ưu tú xuất sắc, nhìn ai cũng bằng ánh mắt kiểu vậy cả.”

Bạch Mặc ít học, cũng không hổ thẹn gì, nghe vậy thì chỉ khó chịu chun mũi: “Ngứa mắt cái đám tinh anh thế chứ, mắt chó nhìn người ta thì tự cho người ta thấp hèn, đọc cho lắm sách làm gì?!”

Hứa Tô bật cười, vuốt lông an ủi Bạch Mặc: “Ai dám khinh thường anh, tiền anh kiếm được còn nhiều hơn nửa cái đám đó, thời buổi giờ có tiền mới là ông lớn!”

“Showbiz tiền nhanh mà, không như đồ ngốc nhà cậu, điều kiện ngon thế này mà không muốn vào ngành, làm trợ lý luật sư con khỉ gì.” Cũng chỉ có hai tầng, chẳng bao lâu đã tới nơi, Bạch Mặc dựa cửa thở một hơi, chờ Hứa Tô tìm chìa khóa, “Hôm nay cái show ‘Định mệnh là em’ của cậu chiếu tập một đúng không, tuần trước mẹ tôi cứ xoắn hết cả lên, còn kêu là phải thu về xem đi xem lại.”

Không ngờ chỉ hơi nghiêng người, cửa đã mở ra.

Bạch Mặc khiêng bia vào nhà, kinh ngạc hỏi: “Thằng nhóc cậu ra ngoài không khóa cửa luôn?”

Hứa Tô lay khóa cửa mấy cái, thấy không được thì vứt quách luôn bước thẳng vào nhà: “Hình như khóa hỏng rồi, mà chủ thuê cứ không chịu đổi cho tôi, tôi cũng chẳng quan tâm.”

“Không sợ trộm hả?”

Hứa Tô đặt đồ ăn trên tay xuống, lại chạy sang đỡ một tay Bạch Mặc đặt bia vào, không đồng ý đáp: “Cái nơi rách nát này có gì đáng để trộm? Nếu trộm tới đây thật, có khi còn ngân ngấn nước mắt để lại hai trăm đồng rồi mới đi ấy chứ.”

Bạch Mặc nhìn quanh, quả thực là vậy, đầu giường còn bị rò nước, rất khó coi.

Nhà quá nhỏ, không có sô-pha mà ngồi, hai người bật ti-vi chờ xem “Định mệnh là em”, chồng mấy tấm ván gỗ lên giường coi như bàn ăn, chuẩn bị đánh chén.

Hứa Tô đối đãi với Bạch Tịnh thì như thằng nô lệ, mà đối đãi Bạch Mặc thì không khác gì địa chủ, la lối om sòm quát nạt anh ta quen rồi, Bạch Mặc bị đánh thì đánh lại, bị chửi thì chửi lại, nhưng tất cả đều là hình thức chứ cũng chẳng gây nhau thật.

Chương trình phát trước “Định mệnh là em” là “Thời sự Trung Quốc”, Hứa Tô không quan tâm chuyện quốc gia đại sự, trước kia hắn thích một biên tập viên thời sự tên là Lâm Tư Tuyền, thích phong độ nho nhã không màng danh lợi của anh ta, nhưng chẳng biết vì nguyên nhân gì mà về sau lại rời đài truyền hình, biên tập viên mới là một tên giá áo túi cơm, hắn ngứa mắt, cũng không xem chương trình thời sự một cách nghiêm túc. Hứa Tô và Bạch Mặc nằm song song nhau, hắn hỏi anh ta: “Sao không đưa bạn gái theo?”

Bạch Mặc bật cười, lấy điện thoại ra ném cho Hứa Tô: “Chú mày chấm em nào? Anh gọi ẻm qua luôn.”

Hứa Tô cũng chẳng thèm khách sáo cầm điện thoại, mở album ảnh ra lựa từng tấm, đúng là xấu đẹp gầy béo gì cũng có không thiếu dạng nào. Ngón tay bỗng cứng đờ bất động, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

“Trông mắt tớn lên kìa, chấm ai rồi hả?” Bạch Mặc bật nắp lon bia, hơi ngửa cổ tu một ngụm lớn, ghé đầu lại gần Hứa Tô.

Trên màn hình là một bức ảnh chụp Bạch Tịnh, chụp ở studio, phim truyền hình thời nhà Thanh, Bạch Tịnh diễn một phi tần nhỏ được sủng ái trong hậu cung, mang mũ đội đầu mặc trang phục màu sắc rực rỡ, đang giơ cái quạt điện lên miệng, trông cực kỳ xinh đẹp.

Bạch Mặc vồ lấy cái điện thoại về.

“Đừng hòng, chú mày không đú được con em tôi đâu, con nhãi đó dã man lắm, còn sợ mình chưa đủ hot, ngày nào cũng chỉ nghĩ tìm chỗ dựa vững chắc lắm tiền, còn không thèm quan tâm người ta có vợ chưa hay là chỉ chơi đùa với mình thôi.” Bạch Mặc có lối tư duy cực kỳ chập mạch, thêm một câu không đầu không đuôi, “Điều này chứng tỏ đứa con gái sẽ có số được nuôi dưỡng chăm lo, hồi trước em gái tôi chịu khổ nhiều quá nên mới biến thành cái kiểu hám danh hám lợi này.”

Hứa Tô thầm nghĩ, nếu là con mình thì dù là nam hay nữ cũng sẽ được nuôi dưỡng chăm sóc vậy thôi. Cái hồi hắn và Bạch Tịnh quấn nhau nhất, ngay đến tên con cũng đặt luôn rồi, con trai thì tên Hứa Tư Bạch, con gái thì là Hứa Ngải Tịnh, vừa nghe thôi đã thấy đúng là chứng nhân cho tình yêu của bố mẹ, vui mừng biết bao nhiêu.

Tiếc là sắc đẹp bỏ gương hoa bỏ cành, trên đời này thứ gì càng đẹp thì lại càng khó giữ gìn mãi mãi, tình yêu lại càng như vậy.

Bạch Mặc thấy Hứa Tô ngẩn người thì cưng chiều xoa nhẹ đầu hắn: “Chẳng phải chú em bảo có một đối tượng đang muốn phát triển là gì, còn là hoa khôi cảnh sát hả?”

Hứa Tô lắc đầu thở dài: “Tình trạng hiện tại của tôi khá phức tạp, không thể hại con gái nhà người ta.”

Bạch Mặc nhấc cằm Hứa Tô lên, liếc mắt đánh giá hắn, đã thấy thằng nhãi nhà cậu có gì đó mà, sao giờ lại õng a õng ẹo mùi gay nồng nặc thế, thành thật khai báo đi, có phải bị thằng luật sư hay chính trị gia tinh anh nào đó mồm miệng ngon ngọt thông cúc rồi không?

Thầm chửi đồ gay ngầm nhà anh còn giả vờ trai thẳng với tôi nỗi gì, Hứa Tô quyết định chơi bẩn, hắn cố ý dựa đầu vào vai Bạch Mặc, cất giọng gọi anh ta, anh Bạch Mặc.

Hứa Tô được bậc thầy kinh kịch chỉ dạy, giọng nữ trầm bổng êm tai, còn biết liếc mắt đưa tình, phất ống tay áo, trở thành loại phụ nữ lẳng lơ xinh đẹp không gì sánh được. Bạch Mặc bị hắn diễn cho nhìn, huyệt thái dương cũng giật theo, mặt lập tức đỏ bừng. Anh ta nghiêm mặt mắng Hứa Tô: “Nói chuyện tử tế! Đừng có làm anh buồn nôn!”

Trước kia Hứa Tô không thích chơi cùng Bạch Mặc, vì hắn vẫn cảm thấy Bạch Mặc là lạ.

Hồi đó Bạch Mặc từng hỏi hắn, sao lại thích con em Bạch Tịnh của anh ta, lại còn phải cưới bằng được?

Hứa Tô suy nghĩ rất lâu, sau đó trả lời, vì mẹ anh nấu cơm ngon.

Thế là Bạch Mặc trông cũng có vẻ suy nghĩ rất lâu xong thì vỗ đùi cái đét, đáp một câu, thế cậu thích tôi đi, cậu thích tôi thì chẳng phải cũng được ăn cơm mẹ tôi nấu hay sao.

Có lần hắn bị Tô An Na vung chổi đánh đuổi ra ngoài cửa, đành phải sang nhà họ Bạch ở nhờ, chen chúc với Bạch Mặc trên cái giường nát của anh ta, tay Bạch Mặc chưa từng an phận – về lý mà nói thì con trai tuổi đó có sờ chim nhau, so sánh kích cỡ với nhau cũng là chuyện quá bình thường, nhưng rõ ràng biểu hiện của Bạch Mặc vượt quá giới hạn. Anh ta luôn ôm sát hắn từ đằng sau, sờ lên cái đùi tinh tế như gấm của hắn, phả hơi nóng lên cổ hắn, anh ta nói, Hứa Tô, sao cậu còn trắng, còn mềm, còn xinh đẹp hơn em gái tôi.

Hứa Tô còn đánh nhau với Bạch Mặc. Ban đầu vóc dáng hai người xấp xỉ, ra tay thì có thắng có thua, nhưng về sau Bạch Mặc bắt đầu dậy thì, nhoáng cái đã hơn mét tám, bắp tay cũng to lên bất thường, y như một cái gò đất đắp lên cánh tay.

Nhưng Hứa Tô không còn thua nữa. Vì Bạch Mặc nhường hắn.

Mình là trai thẳng, còn là loại thẳng tuồn tuột từ đầu đến chân, vậy nên Hứa Tô cực kỳ ngứa mắt Bạch Mặc, hắn từng tiếc nuối thay Cố Thiên Phượng vô số lần, thằng con trai ngon lành như thế lại là xăng pha nhớt, không thích đàn bà lại đi thích đàn ông.

Nhưng Hứa Tô nhìn lầm rồi, Bạch Mặc cũng không để mặc bản thân đi hết con đường rẽ ngang đó, hành động khác thường năm ấy có lẽ chỉ có thể đổ lỗi cho những xao động tuổi dậy thì, hiện tại Bạch Mặc là một tên trai thẳng như ống thép, vừa cao vừa đẹp mã, nhờ phúc nghệ sĩ từ Bạch Tịnh mà giờ cũng có tí danh tiếng trong ngành quản lý người mẫu, trong túi nhiều tiền nhàn rỗi, phụ nữ bên cạnh không đếm xuể, người ngoài vẫn gọi anh ta là anh Mặc, nghe đâu mấy người mẫu không chuyên tép riu hạng xoàng nổi tiếng trên mạng đều khoe khoang đã từng ngủ với anh Mặc.

Trong khoảnh khắc, Hứa Tô thật sự vừa thấy ghen tị lại vừa cảm khái, hiện tại người bước xuống con đường tối tăm này, lại là chính hắn.

Hai tên đực rựa bị rượu làm cho tê liệt cười đùa lăn lộn trên cái giường cũ nát, không hề nghe thấy tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi, cho đến khi cửa phòng bị đẩy ra mới hốt hoảng phản ứng.

Giương mắt nhìn thấy rõ người tới, Hứa Tô lập tức giơ chân đá Bạch Mặc xuống giường, hắn ngồi thẳng lưng, nụ cười trên mặt tiêu tan hết sạch, nhìn chằm chằm Phó Vân Hiến không chớp mắt.

Mà điều lúng túng nhất là vì mới vừa vật lộn mà Bạch Mặc lại có phản ứng sinh lý, đũng quần anh ta gồ lên, bản thân vẫn còn không hề hay biết.

Phó Vân Hiến nhìn anh ta.

Hứa Tô cũng xuống đất, vò đầu bứt tai đứng giữa hai người giải thích: “Đây là bạn nối khố của tôi, đây là ông chủ của tôi…”

“Ô hô, bào ngư đen! Đỉnh thế!” Bạch Mặc đã ăn quen tổ yến, bào ngư, vi cá, hải sâm, nhưng thứ tốt thế này thì cũng hiếm khi thấy được, anh ta tự tiện đón lấy hộp đựng đồ Nhật trong tay Phó Vân Hiến, ném hết chân giò mẹ ruột làm ra sau đầu.

Đúng là đồ mắt mù! Hứa Tô quắc mắt, đẩy Bạch Mặc bằng cùi chỏ, hạ thấp giọng nhắc nhở: “Mau đi đi…”

Mãi đến sau đó, Bạch Mặc mới phát hiện bản thân chào cờ. Anh ta không những bực bội còn thấy oan ức, cúi đầu nhìn bản thân, lại ngẩng đầu nhìn Hứa Tô, tay che háng thều thào tự nói: “Không phải chứ…”

Hứa Tô không nhịn nổi nữa, quơ lấy gối đập anh ta một phát, mắng: “Cút”!

Bình luận

Truyện đang đọc